Chương 252: Ngân hà không có hỉ thước
.
Ba người Quách Gia, Thạch Lai, Tào Ninh Nhi đột nhiên quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Thần Vũ tiêu biến dưới ánh trăng sáng, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi gần chết.
Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đã biết kết quả này, Quách Gia, Thạch Lai đều nhìn thấy Tần Hoàng Kính tiêu tan, biết thế sự huyền ảo, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy Thần Vũ cũng tiêu tan, thì vẫn khó tin vào hai mắt của mình.
Tào Ninh Nhi lại càng trợn to đôi mắt đẹp, nếu không phải tin tưởng mình tuyệt đối tỉnh táo, thì gần như cho rằng trước mắt chẳng qua chỉ là một cơn mộng ảo.
Đơn Phi đứng ngẩn ở nơi đó, cảm giác người đẹp không còn ở phía sau, rốt cục quay đầu nhìn về phía gốc cây mà Thần Vũ phi kiếm đâm ra, nhìn thấy sợi tóc kia nhẹ nhàng bay đến theo gió, đưa tay tiếp nhận.
Hắn nhận ra sợi tóc kia.
Đó là sợi tóc thắt lên tay mình và Thần Vũ khi hắn âm thầm lo lắng ở mật thất, khi hắn tỉnh lại phát hiện không thấy sợi tóc nữa, hóa ra Thần Vũ vẫn luôn giữ lại.
Trăng sáng bao trùm, chiếu lên bóng người cô tịch tiêu điều kia, tỏa ra vẻ bi thương màu xanh nhạt, lặng lẽ ngấm vào cốt tủy.
Tào Ninh Nhi trông thấy bóng dáng như đá của Đơn Phi, không nhịn được lệ nóng doanh tròng. Nàng muốn tiến lên nói cái gì đó, nhưng dưới chân như bị đổ chì, nước mắt không ngừng chảy xuống, sớm đã không biết nên nói cái gì.
Thạch Lai cũng muốn tiến lên, lại bị Quách Gia chậm rãi kéo lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này bất luận nói nói cái gì, chỉ có thể khiến người an ủi dễ chịu chút, để người an ủi cảm giác rốt cục đã làm được gì đó, nhưng đối với người bi thương chân chính mà nói, thì có tác dụng gì?
Đơn Phi nhìn sợi tóc trên tay kia, ngấn lệ trong mắt lấp loé, cô quạnh hồi lâu, hắn mới xoay người đi về phía xa xa.
-Đơn Phi... Tào Ninh Nhi không nhịn được khẽ gọi.
Âm thanh rất nhẹ rất nhạt, theo gió đưa đến bên tai Đan Phi, lại tan biến theo gió.
Bước chân Đơn Phi hơi ngừng trong chốc lát, chung quy cũng không quay đầu lại đi về phía Nghiệp Thành.
Từ nơi này đến Nghiệp Thành khoảng cách khá xa, hắn cứ thế tiếp tục đi, đợi khi cảm thấy sự bi thương trong ngực như muốn bùng nổ, hắn cuối cùng chạy như bay về phía trước, bóng dáng như thoi đưa, nhưng không đuổi theo kịp những năm tháng đã trôi qua kia.
Khi đến gần cửa bắc Nghiệp Thành, có ánh sao lấp loé, đêm càng khuya.
Cửa thành đã đóng từ sớm.
Đơn Phi đứng trước cửa thành không nhúc nhích.
Đầu tường có âm thanh truyền đến -Đó không phải là Đơn Thống Lĩnh sao?
-Là Đơn đại ca… Có càng nhiều âm thanh thấp giọng kêu lên: -Nhanh mở cửa thành!
Cửa nhỏ thành Bắc rất nhanh đã được mở ra, Triệu Nhất Vũ nhanh chóng đi tới, nhìn thấy Đơn Phi vui mừng nói: -Đơn Thống Lĩnh, huynh đã trở về? Mọi người đều đang lo lắng cho huynh. Thần Vũ cô nương đâu…
Y vẫn rất hài lòng, cảm thấy Đơn Phi, Thần Vũ ở cạnh nhau, thực sự còn vui mừng hơn so với chính bản thân y cưới vợ vậy, đợi khi nhìn thấy Thần Vũ không ở cạnh Đơn Phi, Triệu Nhất Vũ khó tránh khỏi lấy làm lạ, còn định hỏi lại, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Đơn Phi, Triệu Nhất Vũ lấy làm kinh hãi, chưa kịp mở miệng hỏi, liền bị Trương Phi Yến đến nơi lôi đi.
Đơn Phi không nhìn hai người, chỉ là đi vào cửa thành, trực tiếp đi về phía Chương Thủy.
Triệu Nhất Vũ nhìn về phía Trương Phi Yến, thấp giọng nói: -Lão đại, có chuyện gì xảy ra vậy?
Trương Phi Yến nhíu mày lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra phương xa: -Quách Tế Tửu, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đơn Phi thẫn thờ đi qua Chương Thủy, đi tới dưới gốc cây mình và Thần Vũ khắc chữ, dựa vào ánh trăng nhìn lên những chữ được khắc trên cây kia —— Đơn Phi, Thần Vũ bất luận xảy ra chuyện gì, đều sẽ dũng cảm sóng vai đối mặt!
Chữ viết sâu sắc mạnh mẽ, sau khi khắc lên chỉ cần cây du không ngã, thì rất khó xóa sạch.
Đơn Phi che ngực, chầm chậm đưa tay lên chạm đến chữ trên cây, sống mũi chua xót.
Chỉ sau một chốc, hắn xoay người lại, tìm tới nơi Thần Vũ chôn hòn đá nhọn. Phía trên có hòn đá trắng đen giao nhau, cuộn thành hình trái tim.
Đơn Phi nhìn hình vẽ trái tim kia, run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy cục đá sang một bên. Hít sâu một hơi, Đơn Phi dựng lòng bàn tay lên như đao bắt đầu đào, đợi khi đào được sâu khoảng một thước, bàn tay Đơn Phi hơi dừng lại, lấy khối đá nhọn từ trong hố ra.
Đó là hòn đá nhọn mà hắn khắc chữ.
Hòn đá vẫn là hòn đá, không có bất kỳ biến hóa nào.
Trước mắt Đơn Phi lại hiện lên nụ cười của Thần Vũ —— huynh còn thông minh hơn muội nghĩ nữa, vậy là muội có thể nói cho huynh biết một bí mật, hòn đá nơi đó biết biến, huynh có biết hay không?
Một lát sau, Đơn Phi đặt hòn đá nhọn sang một bên, lần thứ hai đào xuống phía dưới, lần này không đào được bao sau thì hắn dừng lại lần thứ hai, trong mắt có hào quang loé lên.
Đẩy một ít đất lấp trên miệng hố ra, Đơn Phi lấy từ trong hố ra một món đồ dùng vải dầu bọc lại, bên trong tựa như một quyển sách nhẹ nhàng.
Vải dầuđược bao bọc tỉ mỉ thỏa đáng, không sợ gió táp mưa sa trong nhất thời.
Đơn Phi mở vải dầu ra, nhìn thấy bên trong có một quyển da dê. Nhẹ nhàng lật ra, nương theo ánh trăng nhìn thấy phía trên đầu quyển da dê viết —— Đơn Phi, đoán được hòn đá sẽ biến thành sách không? Hì hì.
Nét chữ không giống nét chữ Thần Vũ, nhưng tâm ý lại giống như tâm ý của người kia.
Khóe miệng mang theo nụ cười chua chát, Đơn Phi ngồi tựa vào gốc cây, giống như nhìn thấy người kia mỉm cười nói ở trước mặt —— Đơn Phi, muội nghĩ khi huynh nhìn thấy phong thư này, muội đã biến mất không còn tăm hơi nữa rồi.
Trong lòng khẽ đau, Đơn Phi không biết Thần Vũ lưu lại phong thư này từ khi nào, nhưng biết người kia hiển nhiên còn hiểu rõ hơn hắn nhiều lắm.
—— Đơn Phi, huynh biết không? Khi muội bắt đầu biết kết quả này thì rất là sợ hãi. Muội không sợ muội sẽ biến mất, nhưng muội sợ sẽ không còn được gặp lại huynh nữa. Muội không sợ huynh sẽ quên, nhưng muội sợ...muội sẽ quên. Đơn Phi, muội không muốn quên huynh!
Nước mắt lưng tròng, Đơn Phi nắm lấy quyển da dê tay run lẩy bẩy, trước mắt lại hiện lên dung nhan thiếu nữ rơi lệ không chỗ nương tựa, nắm lấy tay hắn sốt sắng nói: -Đơn Phi, muội không muốn rời khỏi huynh.
—— Khi đó muội liền nghĩ, muội rốt là lặng yên không một tiếng động rời đi giống như sư phụ, hay là nói cho huynh biết tất cả mọi chuyện xảy ra?
Đơn Phi nhìn quyển da dê, giống như nhìn thiếu nữ xinh đẹp nhưng lo lắng ôm đầu gối nhìn sang hắn, tinh thần không yên nói: -Đơn Phi, muội suy nghĩ thêm một chút.
—— Muội không cách nào lập tức đưa ra quyết định, bởi vì từ đầu đến cuối muội đều cảm thấy, việc này đối với huynh mà nói, là một kết quả không công bằng. Bởi vì sau khi Tào Quan thay đổi vận mệnh của muội, muội nghĩ muội sẽ đi theo một con đường khác, khi đó muội chắc chắn sẽ đã quên huynh, nhưng muội lại ích kỷ hi vọng huynh còn nhớ muội.
Đơn Phi không biết thiếu nữ khi đó tỉnh táo và thâm tình thế nào, nước mắt làm mờ hai mắt, ngửa đầu nhìn về phía ánh sao lốm đốm đầy trời, giống như ánh mắt thiếu nữ sáng trong nhưng tựa như có lớp sương mù, một lát sau Đơn Phi mới cúi đầu nhìn xuống.
—— Muội đã nghĩ rất lâu, mới tự nói với mình rằng, muội nhất định phải làm cái gì đó. Vận mệnh của muội, lẽ ra nên do muội tự mình khống chế, bất luận là ai cũng không thể khiến muội quên huynh. Muội không muốn mang khăn che mặt nữa, muội nghĩ khiến cho tất cả mọi người đều nhớ Thần Vũ, nhớ nhắc nhở muội khi muội quên mất; muội muốn gặp rất nhiều người, hi vọng mỗi người đều biết Thần Vũ yêu thích Đơn Phi, nếu sau đó muội thật sự hoàn toàn không biết huynh, những người này sẽ nói cho muội biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Chuyện muội cần làm thực sự quá nhiều quá nhiều, nhưng muội biết muội không có thời gian làm quá nhiều thứ.
Trước mắt thiếu niên lại hiện lên vẻ thất vọng của thiếu nữ:
-Đơn Phi, sáng nay thật ít người.
Cố nén nước mắt không chảy xuống, bởi vì hắn biết, đây không phải là kết quả Thần Vũ muốn nhìn thấy.
—— Muội hi vọng tất cả mọi người có thể nhớ kỹ Thần Vũ, nhớ kỹ nụ cười của Thần Vũ, cũng nhớ kỹ nụ cười của Đơn Phi. Đơn Phi, muội thích cảm giác khi huynh cười mà đối mặt với tất cả, điều đó sẽ khiến muội cảm thấy, huynh sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà quên đi nguyện ước ban đầu của huynh, quên...Đơn Phi từng hôn Thần Vũ, quên mất khi Đơn Phi hôn Thần Vũ lần đầu tiên, nói dối là không có ý tưởng nào khác, muội biết huynh nói dối, có điều muội thích sự chất phác của huynh.
Từng chữ trên quyển da dê tựa như lời thỏ thẻ dịu dàng của người kia, Đơn Phi rưng rưng thấp giọng nói: -Thần Vũ, khi đó tim huynh rất đau, đau đớn giống như bây giờ vậy, huynh thật sự sợ muội không tỉnh lại, huynh nghĩ khi đó huynh đã yêu muội.
—— Đơn Phi, muội không biết từ lúc nào đã yêu huynh, nhưng nếu đã yêu một người, lại biết người đó thật lòng yêu muội, bất luận lúc nào đều không nên từ bỏ, đúng hay không? Từ bỏ sẽ giống như sư phụ vậy, mãi mãi chịu đựng đau khổ cô quạnh. Muội không muốn tiếp tục yêu một cách đau khổ cô quạnh, muội muốn đánh vỡ sự lựa chọn của số mệnh này. Đơn Phi, huynh biết không? Sau khi muội nghĩ thông điểm ấy, liền tự nói với mình, muội bất luận thế nào đều phải nhớ huynh, Vô Gian cũng không thể thay đổi tâm ý của muội! Muội phải nghĩ ra cách thay đổi sự phản phệ của Vô Gian, muội sẽ nghĩ ra cách. Muội tự nói với mình, chỉ cần muội vững tin, thì muội nhất định có thể làm được!
Gió lạnh thổi qua.
Màn đêm tiêu điều.
Có đom đóm đầy trời, lập lòe giống như ánh mắt lấp lánh sáng rỡ của người kia.
Đơn Phi xuyên qua đom đóm tựa như nhìn thấy người kia nắm chặt tay hắn, mỉm cười nói: -Đơn Phi, huynh phải tin tưởng muội! Muội có cách!
—— Nhưng muội trước sau không xác định được có phải nói cho huynh biết hết tất cả hay không. Muội biết sau khi huynh biết chân tướng, thì sẽ cảm thấy vô lực như muội lúc đầu vậy. Chúng ta không cách nào thay đổi quyết định của Tào Quan, không cách nào thay đổi tất cả những gì sắp sửa xảy ra. Sư phụ đã từng hỏi Tào Quan, có quên người hay không? Có thể không đi tìm người hay không? Có thể không tìm được người hay không? Muội biết huynh sẽ không quên muội, huynh sẽ tìm đến muội, trước đây muội còn chưa xác định được huynh có thể tìm được muội hay không, nhưng khi huynh nhìn thấy phong thư này, muội đã biết, huynh nhất định có thể tìm được muội! Bởi vì huynh đọc hiểu lời muội nói cho huynh biết, đọc hiểu bằng trái tim. Người dùng đến trái tim, còn có cái gì không làm được đây?
Bờ môi run rẩy, Đơn Phi ngấn lệ nắm chặt quyển da dê trong tay, thấp giọng nói: -Thần Vũ, muội yên tâm, huynh nhất định sẽ tìm thấy muội.
Thanh âm hắn không lớn, nhưng rất nhiều chuyện, vốn không cần nhiều âm thanh vang dội mới có thể biểu đạt được.
—— Đơn Phi, khi nhìn thấy phong thư này, huynh khẳng định biết những chuyện kỳ quái mà muội làm là vì cái gì, nhưng huynh e là còn không biết mấy ngày nay muội vì sao phải mỉm cười đối mặt với hết thảy.
-Thần Vũ, Đơn Phi rất ngốc, muội nói cho huynh biết đi. Đơn Phi nhẹ giọng nói.
—— Bởi vì muội biết, đau khổ đối với kẻ mềm yếu mà nói, có nghĩa là trốn tránh lùi bước, nhưng đối với người vững tin vào suy nghĩ của mình mà nói, đau khổ sẽ chỉ khiến huynh và muội không mềm yếu nữa, sẽ càng khiến chúng ta hiểu rõ ràng điều chúng ta chân chính muốn là cái gì! Đã như vậy, muội sẽ không gào khóc, huynh cũng đừng rơi lệ, Thần Vũ thích nhìn thấy Đơn Phi mỉm cười, cũng đang đợi có một ngày huynh mỉm cười đi tới trước mặt muội nói với muội: - Đơn Phi sóng vai cùng Thần Vũ, vẫn luôn dũng cảm đối mặt với tất cả! Đơn Phi, muội đang đợi huynh!
Đêm cô quạnh, có gió thổi qua, thổi cỏ dại và mái tóc rối bời, nhưng không thổi động được thân hình thiếu niên đang tĩnh tọa.
Khóe miệng Đơn Phi hơi vểnh lên, hi vọng gửi cho Thần Vũ phương xa một nụ cười, chỉ là nước mắt lại tí tách xẹt qua nơi khóe miệng đang vểnh lên.
Có từng điểm từng điểm đom đóm bay về phía ngân hà xa không thể với tới kia.
Hoàng Hà nối tiếp Thiên Hà lặng im sâu lắng, cảm giác như bầu bạn với thiếu niên thiếu nữ ý hợp tâm đầu trên con thuyền giữa sông.
—— Có lẽ trong lòng sư phụ muội, người yêu nhau cách nhau có xa hơn nữa, cũng nhất định sẽ gặp lại lần nữa.
—— Không sai, sư phụ muội tin, bằng không người sẽ không tiếp tục chờ, nhưng…huynh thì sao? Huynh có tin điểm ấy hay không?
—— Huynh cũng tin.
Ngân hà vắt ngang, có Ngưu Lang Chức Nữ đứng nhìn nhau, chân thành gần trong gang tấc, xa cách ở tận thiên nhai.
Khoảnh khắc đó, thiếu niên mới chính thức hiểu được tất cả những gì thiếu nữ đêm đó muốn nói cho hắn biết.
Ngày Thất tịch chỉ có ngân hà, nhưng không hỉ thước.
Hóa ra nếu huynh muốn vượt qua khoảng cách ngân hà, thứ nên dựa vào lẽ ra không phải là hỉ thước trong truyền thuyết!