Thâu Hương

Chương 254: Biết không làm được

Chương 254: Biết không làm được


.
Đơn Phi quay đầu nhìn, chỉ thấy dưới ánh mặt trời có một thiếu nữ hiện ra từ góc bên ngoài tường vây, bước nhanh đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn lại.
Thời gian như thoi đưa, Đơn Phi nhìn thiếu nữ đang chạy nhanh đến, tựa như trở lại sáng sớm đầu thu đó. Dưới nắng sớm, thiếu nữ đó không màng ánh mắt của người chạy đến như hôm nay, dừng lại trước mặt hắn nói với hắn tâm ý của nàng...
Chỉ là năm tháng không già, cảnh còn người mất.
Một hồi lâu.
Thiếu nữ mở miệng nói: - Đơn đại ca, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được huynh ở đây.
Đơn Phi nhìn Tào Ninh Nhi, cuối cùng nói: - Cô nên nghỉ ngơi thêm. Hắn chỉ nói một câu như vậy, rồi cất bước vào Viên phủ.
Gia đinh và Tào binh của Viên phủ đều biết Đơn Phi, cũng biết Tào Ninh Nhi, tối qua Tào Hồng đã phái trọng binh hộ tống con gái đến nơi này tạm trú, sao mọi người lại không quen biết?
Tào Ninh Nhi bước nhanh đuổi theo: - Đơn đại ca... Ta vẫn chưa cảm ơn huynh. Tào Ninh Nhi thần sắc hơi tiều tụy, thậm chí trong con ngươi còn có tia đỏ, chỉ sợ cả đêm không ngủ, nhưng thần sắc chấp nhất.
Đơn Phi dừng bước lại, nhìn Tào Ninh Nhi một lát:
- Quỷ Phong là vì ta mới bắt cô, cô cảm ơn ta làm gì?
- Không phải như thế. Tào Ninh Nhi vội vàng lắc đầu nói, thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói, Tào Ninh Nhi nói: - Huynh muốn đi... đâu?
- Ta muốn gặp lệnh tôn.
Viên phủ khá lớn, Đơn Phi thầm nghĩ huynh đệ họ Tào coi đây giống như nhà mình, không biết Tào Hồng sẽ dừng chân ở đâu?
- Ta đưa huynh đi. Tào Ninh Nhi lập tức nói. Trong lúc nói, nàng thò tay muốn kéo ống tay áo của Đơn Phi, thấy Đơn Phi nghiêng người đi, vô tình kéo xa khoảng cách, cuối cùng Tào Ninh Nhi rút tay lại, chỉ phía trước nói: - Từ đây qua một lầu các, cha ta đang ở sương phòng bên đó.
Đơn Phi gật gật đầu, cất bước đi thẳng về phía trước.
Tào Ninh nhi thấy Đơn Phi cũng không có vẻ mời nàng giúp đỡ, cuối cùng đã dừng bước chân, ngó nhìn bóng lưng có chút cô độc phía trước, mình cũng cô độc đứng ở đó.
Đơn Phi sải bước đến chỗ sắp đặt sương phòng, đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy có gian sương phòng rộng rãi, Tào Hồng đang ngồi thẫn thờ ở đó nhìn ngọn đèn dầu trước mặt.
Đèn đã tắt rồi.
Bước nhẹ vào sương phòng, Đơn Phi không kịp mở miệng, đã thấy Tào Hồng nhìn sang, trong mắt cũng đầy tia máu.
Đêm qua mất ngủ không chỉ có một hai người.
Đơn Phi thấy thế rất lo lắng Tào Hồng giận dữ, không ngờ Tào Hồng chỉ tay vào cái sập, nói với vẻ hơi mệt mỏi: - Ngồi đi.
Có chút kinh ngạc, Đơn Phi vẫn nghe lời ngồi xuống, thấy Tào Hồng trầm tư không nói, giống như đang suy nghĩ tâm sự gì, trong lúc nhất thời cũng không tiện quấy rầy, đến khi thấy Tào Hồng lại nhìn sang, Đơn Phi nói:
- Bình Bắc Tướng Quân đã nói chuyện mỏ than...
Hắn chưa kịp nói xong đã thấy Tào Hồng khoát tay cắt ngang lời hắn, nói: - Đơn Phi, lão phu già rồi.
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Trước khi đến, hắn từng nghĩ đến rất nhiều tình huống Tào Hồng tìm hắn, nhưng chưa từng nghĩ Tào Hồng lại mở miệng nói câu này.
Nhìn tóc mai hoa râm, khuôn mặt mệt mỏi của Tào Hồng, Đơn Phi nhất thời không nói gì.
Lúc trước khi hắn gặp Tào Hồng, có thể nhìn thấy uy vũ của Tào Hồng, không ngờ khoảng thời gian này, Tào Hồng nhìn có vẻ thật sự già đi rất nhiều.
- Lão phu cũng rất chán nản.
Tào Hồng nhìn Đơn Phi, khẽ thở dài một cái nói: - Đêm qua thậm chí lão phu đã nghĩ, nếu lúc ở Biện Thủy, lão phu cứ chết trên chiến trường thì đời này cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần nghĩ chết vì đại ca cũng coi như đáng giá là được.
Đơn Phi không biết trả lời như thế nào.
Có lẽ hắn cũng không cần trả lời, sự cảm khái của lão nhân chỉ cần tìm một người nói ra, bằng không làm sao giải tỏa nỗi ưu phiền này?
- Lúc đó lão phu từng nói với Tư Không, thiên hạ có thể không có lão phu, nhưng không thể không có Tư Không. Tào Hồng nhớ lại, nói: - Ta biết chí hướng của Tư Không trước giờ vượt xa một người chỉ biết đánh giết, chỉ biết ham muốn sảng khoái như ta. Tư Không bình thiên hạ của người, ta vẫn sống với tiểu gia của ta.
Dừng lại chốc lát, khóe miệng Tào Hồng mang ý cười tự giễu: - Nhưng hôm nay ta mới phát hiện, tiểu gia của ta cũng không sống tốt. Con trai không để ý đến ta, ta không hiểu con gái, lão phu có vẻ phú giáp thiên hạ, nhưng thật sự có được cái gì?
Trầm mặc hồi lâu, Tào Hồng nói với Đơn Phi: - Ngươi có biết, năm ngoái sau khi ngươi mất tích, Tào Phức có đến mấy ngày rất rầu rĩ không vui.
Đơn Phi hơi ngạc nhiên, biết Tào Hồng không có lý do cần phải nói dối hắn, nghĩ đến bộ dạng của công tử Tào Phức kia, khóe miệng Đơn Phi mang vài ý cười: - Đại công tử hiện giờ tốt chứ?
- Nó vẫn không tệ, nhưng rất thương cảm sự ra đi của ngươi. Tào Hồng cảm khái nói: - Trước đây khi lão tử ở trên chiến trường, cũng chưa từng thấy bộ dạng thương cảm như vậy của nó. Mỗi lần khi lão phu xuất ngoại chinh chiến, nó cũng hết sức mừng rỡ, không có sự trói buộc của lão phu, nó chỉ có vui vẻ, cho đến lần này lão phu đến Nghiệp Thành, tiểu tử đó lại tiễn lão phu một đoạn, lại còn dặn dò lão phu cẩn thận một chút.
Đơn Phi hạ giọng nói: - Đại công tử tâm địa cũng không tệ, chỉ là y... không biết mình nên làm gì. Hắn cũng là có phần phát tác cảm xúc, hậu quả của việc cha mẹ cưỡng ép quá mức luôn dẫn đến con cái có phần yếu đuối tự ti, bởi vì sẽ có rất nhiều lúc bọn họ sống dưới cái bóng của cha mẹ.
Tào Hồng nhìn về phía Đơn Phi hồi lâu: - Lão phu vẫn không hiểu, tại sao thời gian ngươi và Tào Phức, Ninh Nhi chung đụng ngắn ngủi, bọn chúng lại thân thiết với ngươi còn hơn với người cha ở gần nhau hai mươi năm như ta?
Đơn Phi trầm mặc một lát, thành khẩn nói: - Ta nghĩ... chỉ là Tướng Quân rất ít khi suy nghĩ, thứ bọn họ thật sự muốn là gì.
Tào Hồng suy nghĩ rồi gật đầu: - Ngươi nói không sai. Ngươi là người thông minh, tất nhiên biết thứ người khác muốn là gì. Lão phu nhượng lợi bảy phần cho quân Hắc Sơn, nghĩ tất ngươi cũng biết điều lão phu muốn là gì? Kỳ thật lão phu không cần tiền này, chỉ cần ngươi mở miệng, quân Hắc Sơn muốn lợi chín phần cũng không có vấn đề.
Đơn Phi nhìn sự chờ mong Tào Hồng trong mắt, sau một lúc lâu mới nói: - Xin lỗi, Tào Tướng Quân, ta không làm được.
Hắn vừa dứt lời, Tào Hồng lúc nãy còn đang thương lượng bỗng nhiên đứng lên, hai bước đã vọt tới trước mặt Đơn Phi, túm lấy cổ áo Đơn Phi, quát: - Đơn Phi, ngươi đừng ngông cuồng quá mức! Ngươi tưởng rằng mình đã thành Đơn Thống Lĩnh gì đó thì lão phu sẽ không thể làm gì ngươi sao? Chỉ cần lão phu động một ngón tay, địa vị của ngươi, những thế lực của ngươi như quân Hắc Sơn, Điền Gia Ổ đều sẽ tan thành mây khói, bây giờ lão phu đang bàn bạc với ngươi, ngươi đừng rượu mừng không uống!
Đơn Phi nhìn đôi mắt tóe lửa của Tào Hồng, nhưng không giãy giụa, hồi lâu mới nói: - Tào Tướng Quân, khi ta làm gia nô ở phủ của ông vẫn luôn là thái độ này. Nguyên tắc làm việc của ta sẽ không vì địa vị của ta khác đi mà thay đổi, mong ông hiểu cho.
Tào Hồng ngẩn ra.
Đơn Phi nhẹ giọng nói: - Xin lỗi, ta biết ý của ông, nhưng ta thật sự không làm được. Ta không muốn lừa ông, ta không muốn lừa bản thân, càng không muốn lừa bất cứ người nào.
Dừng một lát, Đơn Phi áy náy nói: - Ta cũng không muốn làm thương tổn người vô tội.
- Ngươi biết lão phu muốn nói gì với ngươi? Tào Hồng nghiến răng nói.
Đơn Phi nhìn đôi mắt phẫn nộ lại thất vọng Tào Hồng, cuối cùng nói: - Ta biết.
- Ngươi không biết!
Tào Hồng phẫn nộ nói: - Ngươi không biết tối qua Ninh Nhi đầy mỏi mệt và kinh hãi, cả đêm cũng không ngủ, ngươi không biết khi lão phu an ủi nó, nó chỉ nói nhìn tiểu tử Đơn Phi ngươi đau lòng, nó còn đau lòng, còn khổ sở hơn cả ngươi!
Đơn Phi thần sắc áy náy nói: - Tào Tướng Quân, xin lỗi, ta thật sự không biết.
- Ngươi phải biết!
Tào Hồng căm tức nhìn Đơn Phi, quát: - Cả đêm không ngủ, nhưng sáng sớm nó đã lén trốn ra ngoài, chỉ vì nghe nói lão phu gọi ngươi đến mà đợi ngươi ở ngoài cửa, chỉ để sớm nhìn thấy ngươi... nhưng ngươi lại giả vờ như không biết gì? Cha, đủ rồi!
Tào Ninh Nhi ở ngoài cửa xông vào, không kịp lau vết lệ trên khóe mắt, dùng sức nắm chặt bàn tay của Tào Hồng nói: - Cha, cha buông tay!
- Đủ rồi cái gì? Lão phu nhịn tiểu tử này đã lâu rồi!
Tào Hồng giận bốc hỏa, quát lớn: - Đơn Phi, trước đây ngươi không màng thân phận, lại động lòng với con gái của Tào Hồng ta, người sĩ diện như lão phu cũng không so đo với ngươi... bây giờ nén giận cùng ngươi...
- Cha!
Tào Ninh Nhi kêu lên: - Con xin cha, cha đừng nói nữa có được không?
Tào Hồng quay đầu nhìn đôi mắt đẫm lệ của con gái, trong lòng hơi giật mình, bàn tay nắm cổ áo của Đơn Phi hơi nới lỏng ra.
Tào Ninh Nhi dùng sức kéo tay của phụ thân ra, không dám nhìn sang Đơn Phi, chỉ nói: - Đơn đại ca, mời huynh đi ra trước có được không?
Đơn Phi xoay người đi ra ngoài phòng.
Tào Hồng còn định xông lên, thấy con gái sống chết kéo ống tay áo của ông ta, trong mắt tràn ngập vẻ cầu xin, ngồi xuống trong tiếng thở dài, vỗ mạnh một cái lên mặt bàn!
Đơn Phi ra khỏi sương phòng, khi đi vào hành lang dài xa thẳm, chợt nghe Tào Ninh Nhi ở phía sau gọi: - Đơn đại ca!
Dừng bước chân, Đơn Phi chậm rãi xoay người lại, đúng khoảnh khắc nhìn thấy ống tay áo Tào Ninh rời khỏi khóe mắt.
- Đại tiểu thư...
- Đơn đại ca... Tào Ninh Nhi biết Đơn Phi vẫn xưng với nàng hô như vậy, nhưng lúc này lại cảm thấy có sự xa lạ không nói ra được, thấy Đơn Phi im lặng nhìn nàng, Tào Ninh Nhi hơi hoảng hốt, giải thích: - Chuyện không phải như cha ta nói.
Thấy Đơn Phi chỉ trầm mặc, Tào Ninh Nhi lộ ra ý tươi cười nói: - Đã lâu không gặp, nghe nói huynh không sao, ta liền nghĩ nếu đến Nghiệp Thành mở rộng kinh doanh, nhất định cần đến Đơn đại ca huynh giúp đỡ, huynh là một người rất có bản lĩnh...
- Sợ là ta... không có hứng thú gì với kinh doanh. Đơn Phi suy nghĩ tìm từ.
- Vậy cũng không sao. Tào Ninh Nhi lại cười nói: - Ta cũng thật không hy vọng huynh biến thành người giống như cha ta, cả đời chỉ nghĩ đến kinh doanh. Đúng rồi, huynh yên tâm, chuyện quân Hắc Sơn, Điền Gia Ổ gì đó, ta đều sẽ thương lượng với cha. Ông ấy là như vậy, tính toán chi li vì một chút lợi nhỏ, nhưng huynh yên tâm, những chuyện này đối với ta mà nói đều không là vấn đề, chúng ta là... hảo bằng hữu, huynh đã cứu ta, nếu chút việc này mà ta cũng không giúp, vậy còn coi là bằng hữu gì.
Đơn Phi nhìn Tào Ninh Nhi hồi lâu, hạ giọng nói: - Vậy đa tạ đại tiểu thư giúp đỡ.
Tào Ninh Nhi xua tay cười nói: - Không gặp cũng không bao lâu, huynh lại khách khí nhiều quá rồi... lẽ nào huynh đã quên, lúc ở Hứa Đô, huynh và ta... Dừng lại chốc lát, thấy Đơn Phi thần sắc phức tạp, Tào Ninh Nhi không nói chuyện cũ nữa: - Ta ra ngoài chỉ là muốn nói với huynh những chuyện này, nếu như huynh... có việc, làm việc của huynh là được.
Nàng nhìn Đơn Phi chốc lát, không nghe Đơn Phi nói thêm gì nữa, chậm rãi quay người muốn rời đi, chợt nghe Đơn Phi gọi: - Đại tiểu thư.
Cơ thể mềm mại của Tào Ninh Nhi run lên, một lúc sau mới quay người qua, nụ cười nơi khóe miệng nhạt đến khó thấy.
- Ta nhớ... cô từng nói... Đơn Phi khẽ hít một hơi nói: - Cô nói muốn đợi đến khi gặp lại ta, sau đó nói cho cô biết tâm ý thực sự của ta! Bây giờ ta nói với cô...
Không đợi hắn nói xong, Tào Ninh Nhi đột nhiên tiến lên một bước, vội vã nói: - Đơn đại ca!
Đơn Phi im lặng, chỉ thấy người đẹp run giọng nói: - Xin huynh... tạm thời đừng nói, có được không?
Mặt trời lên cao, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu lên hai thân người gần trong gang tấc trong hành lang, rực rỡ mê người, khi khoảng cách kéo xa, làm mờ nụ cười miễn cưỡng trên khóe môi người đẹp, chiếu sáng ánh lệ trong mắt người đẹp...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất