Chương 256: Trí nhớ dư ra.
Từ xa thấy Tào Phi, Đơn Phi tiến tới, Chân Dật đi nhanh đến trước thi lễ nghênh đón bảo: -Thế Tử, Đơn Thống Lĩnh giá lâm, thật sự khiến hàn xá được vẻ vang, mời vào trong.
Tào Phi khá khách khí với vị cha vợ tương lai này, lập tức chắp tay đáp lễ.
Đơn Phi thấy mọi người đều nhìn hắn, bộ dáng như lo lắng hắn sẽ phá phách, rốt cục chắp tay đáp lễ nói: - Chân lão trượng khách khí. Lúc trước hắn đấu đá với Tuân Kỳ, thuận tay giáo huấn cả Chân Nhu, nhưng chỉ là muốn nha đầu này tránh xa một chút, Tào Phi nói không sai, hắn sẽ không so đo với Chân gia, chỉ cần đối phương không khiêu khích gì hắn.
Chân Dật nhìn không ra Đơn Phi đang nghĩ gì, nhưng thấy Đơn Phi như thế, thầm nghĩ thiếu niên này thay đổi khác xa lúc trước rất nhiều, chẳng lẽ thật sự đổi tánh rồi?
Nếu Nhu Nhi không gây chuyện gì... Chân Dật than thầm, lòng nghĩ Tào Phi không ưu ái Mật Nhi, việc này dù là kẻ mù cũng nhìn ra, nếu Nhu Nhi liên hôn với Tào Phi, Viên thị sẽ ngã, Chân thị sẽ càng thêm thịnh vượng.
Trước mắt thì sao?
Áp chế ý niệm trong lòng, Chân Dật không để ý tuổi mình đã lớn, đích thân dẫn đường phía trước.
Tôi tớ Chân phủ sớm cung kính xếp thành hai hàng trước đình viên chào đón, có thể thấy sự coi trọng của Chân phủ đến mức nào.
Từ xa Tào Phi thấy Chân Mật duyên dáng đứng dậy trong sảnh, bộ dáng nghển cổ chờ đợi, trong lòng hơi đắc ý. Đơn Phi không thấy Chân Nhu ở trong sảnh, vậy thì đúng ý, quyết định sau khi nghe xong chuyện của Vu Linh Nhi, khách khí rời khỏi là tốt nhất.
Bên trong sảnh, mọi người hàn huyên một phen, chỉ có điều cẩn thận không nhắc đến chủ đề liên quan đến Chân Nhu.
Chân Mật, Chân Dật thấy thái độ Đơn Phi không nóng không lạnh, trong lòng rất không yên, Chân Mật dịu dàng nói: -Hiếm khi Thế Tử, Đơn Thống Lĩnh đại giá quang lâm, tệ phủ có chuẩn bị tiệc nhỏ, mong Thế Tử, Đơn Thống Lĩnh nể mặt.
Tào Phi đương nhiên không có dị nghị, Đơn Phi hơi nhíu mày, nhưng thấy bộ dạng của mọi người, ít nhiều cũng đoán được tâm tư của họ, cuối cùng nói: -Thế làm phiền rồi.
Chân Dật, Chân Mật chỉ sợ Đơn Phi một câu không hợp liền phất áo bỏ đi, nhưng thấy Đơn Phi như có ý hòa giải, đều rất mừng rỡ.
Hai người lại nghĩ, nếu ngày đó không phải Chân Nhu không chịu rót trà điều giải, thiếu niên này cũng không khiêu khích gì, Chân gia hôm nay dù cho thế nào cũng phải thương lượng cho tốt, tỏ rõ thái độ rồi nói sau.
Trên bàn tiệc, mọi người lại hàn huyên lần nữa, Đơn Phi cảm thấy cứ nói như vậy, chỉ sợ tới nửa đêm cũng không xong, rốt cuộc hỏi: - Chân lão trượng, không biết mọi người định nói chuyện xưa gì của gia mẫu?
Chân Mật vốn đang mỉm cười, nghe lời trong mắt đột nhiên hiện lên ý hoảng sợ, Đơn Phi trông thấy, lại có chút ngẩn ngơ, không biết tại sao Chân Mật lại có biểu hiện như thế? Liếc mắt nhìn sang, Đơn Phi phát hiện vẻ mặt của Chân Dật cũng rất lạ!
Tào Phi ngược lại không để ý thay đổi gì cả, giảng hòa cười nói: - Ta cũng đang muốn nghe một chút, không biết liệu Đơn Thống Lĩnh có để ý ta ngồi đây không?
Đơn Phi thấy bộ dạng hắn như mông mọc đinh dính chặt ghế rồi, thầm nghĩ cũng không phải chuyện gì lớn cả, khẽ lắc đầu.
Chân Mật che dấu nỗi sợ hãi trong mắt, nhẹ giọng nói: -Đơn Thống Lĩnh, chuyện này rất là kỳ quái, nếu không phải là người như Đơn Thống Lĩnh, Thế Tử, thiếp thân thật sẽ không nhắc đến chuyện này với người ngoài.
-Vì sao? Tào Phi khó hiểu hỏi.
- Bởi vì chuyện này... Người thường khó có thể lý giải, thậm chí sẽ cảm thấy rất vớ vẩn. Hàng mày thon dài của Chân Mật nhăn lại, hơi có bộ dáng khổ tâm.
Tào Phi nhìn có vẻ mê mẩn, Đơn Phi âm thầm nhíu mày, vẫn giữ tính kiên trì bảo: -Chân đại tiểu thư cứ nói không sao, chuyện cổ quái ta gặp vốn không ít.
Tào Phi vỗ tay cười nói:
-Lời này Đơn Thống Lĩnh nói không sai, Đơn Thống Lĩnh quản lý Mạc Kim Giáo Úy, đào... Vốn muốn nói đào mộ không một ngàn cũng tám trăm, có chuyện gì còn ly kỳ hơn việc xảy ra khi đào mộ? Nhưng nay y bắt đầu nghĩ đến cảm nhận của Đơn Phi, cảm thấy đào mộ cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nên uyển chuyển nói: -Việc kỳ quái mà Đơn Thống Lĩnh gặp chỉ sợ nhiều hơn chúng ta rất nhiều.
Chân Mật như thoáng chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, thấp giọng nói: -Vậy thiếp thân liền nói qua. Đúng rồi, Đơn Thống Lĩnh, Thế Tử, các ngươi có biết hồi ức của mỗi một người đều khác nhau?
Đơn Phi hơi giật mình, không rõ ý của nữ nhân này, Tào Phi lại nói: - Đương nhiên. Trí nhớ của ta vì có sự tồn tại của Chân tỷ tỷ, nên tuyệt diệu hơn nhiều. Nếu không có Chân tỷ tỷ, ngày tháng sau này của Tào Phi nhất định sẽ mất đi nhiều màu sắc.
Tào Phi một câu hai ý, lời này nói rất thành tâm thành ý.
Chân Mật sắc mặt trở hồng, bộ dáng thẹn thùng, khiến Tào Phi nhìn không chớp mắt.
Đơn Phi thấy thế, thầm nghĩ Chân Mật vốn lớn hơn Tào Phi vài tuổi, phụ nữ lại sớm trưởng thành hơn đàn ông sớm một chút, thêm nữa Chân Mật lo hết mọi chuyện, nếu nói mặt tâm lý, Chân Mật ít nhất lớn hơn Tào Phi mười năm.
Vậy Chân Mật lúc này tỏ vẻ thẹn thùng, là thật sự bị lời nói của Tào Phi làm rung động, hay là muốn khiến Tào Phi nghĩ là y đã đả động trái tim nàng, thật là một chuyện đáng thương thảo.
Đơn Phi không mấy nghiên cứu về tâm ý của phụ nữ, nhưng đối với mấy việc giao tiếp ứng xử, cách làm lạt mềm buộc chặt thì không xa lạ gì.
Hắn hiểu, nhưng không hẳn sẽ phụ họa; minh bạch, nhưng không hẳn sẽ làm theo.
Chân Mật sau phen ngượng ngùng, hỏi: -Thế Tử, vậy người từng có hồi ức kỳ lạ nào không…
Lời nàng còn chưa dứt, Tào Phi vì giành sự ưu ái của giai nhân, lập tức đáp: - Đương nhiên là có.
Thiếu niên phần lớn là như thế, cho dù là thân phận địa vị ra sao, nhưng trước mặt người phụ nữ mình thật sự quý mến, vẫn luôn mong người ta thích hắn không phải vì thân phận địa vị, mà vì sức hấp dẫn của hắn.
Đợi khi biết dùng thân phận để khoe khoang, ép người phụ nữ phục tùng, loại thiếu niên này đã bước vào luân hồi của đời.
Và đợi khi người đàn ông nhận ra người phụ nữ chỉ đến với y vì tiền quyền của y, người phụ nữ cũng hiểu ra người đàn ông cũng chỉ thích thân thể của nàng, hai bên sẽ đi vào giai đoạn trao đổi sản phẩm, không còn liên quan đến tình yêu, cũng không chờ đợi mong ngóng có liên quan đến tình yêu.
Trước mắt Tào Phi vẫn trong giai đoạn thiếu niên, khó tránh có biểu hiện như vậy.
Chân Mật có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Tào Phi một cái, ôn nhu hỏi: -Không biết Thế Tử có hồi ức kỳ quái gì?
Tào Phi cười nói: -Trước khi vào Nghiệp Thành, đêm nào ta cũng mơ thấy tỷ tỷ ngươi, kết quả lại gặp được thật, ngươi nói có kỳ không?
Đơn Phi chỉ có thể thở dài, Chân Mật cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: -Đúng là hơi kỳ lạ.
Tào Phi không phải ngốc, xem ra giai nhân trả lời có chút lấy lệ, mạnh vỗ trán nói: -Thật ra hồi ức của ta còn nhiều chuyện lạ, đôi lúc ta làm việc gì đó, có cảm giác như đã từng quen biết, luôn cảm thấy mình đã làm việc này rồi, nhưng khi cố nghĩ, lại không nhớ mình làm khi nào, thậm chí cảm thấy mình như biết trước vậy nữa!
Mọi người vừa nghe lời hắn nói, khẽ gật đầu, bởi vì tình trạng của Tào Phi, bọn họ cũng từng trải qua.
Đơn Phi ít nhiều có hứng thú với quan điểm này của Tào Phi, theo giải thích của khoa học hiện đại, đây có liên quan đến thể ký ức não trước của con người, nhưng rốt cuộc là sao, vẫn chưa có kết luận.
Hắn không ngờ Tào Phi lại để ý đến việc này.
Chân Mật khen: -Thế Tử nói rất đúng, việc thiếp thân muốn nói hôm nay ít nhiều giống với việc Thế Tử nói, nhưng cũng rất khác.
Dừng một lúc, Chân Mật nhẹ giọng nói: -Mấy ngày này trong đầu thiếp thân có thêm một phần trí nhớ.
Trong sảnh yên lặng.
Tào Phi hoang mang khó hiểu, Đơn Phi còn có thể bình tĩnh nói: - Kính xin Chân đại tiểu thư nói rõ chi tiết.
Chân Mật thấy bộ dáng Đơn Phi bình tĩnh như vậy, hơi ngạc nhiên, nhắc nhở: -Đơn Thống Lĩnh, năm đó lệnh đường mất tích, giải thích của ta, hẳn ngươi có còn nhớ?
Đơn Phi sau một lúc lâu mới nói: - Nhớ rõ thì sao?
Nay hắn rất biết cách cư xử đối với sự dò hỏi rồi trả lời này, Chân Mật không biết tại sao, cảm thấy sợ sệt người thiếu niên này, tuy nhiên Chân Mật còn có thể duy trì mỉm cười nói: -Ta nói lệnh đường biến mất trước Tần Hoàng Kính, làm sao ngươi cũng không tin, thậm chí sau khi gia phụ dẫn ngươi đi xem, ngươi nhất mực không tin, còn bảo sao mình có thể biến mất trước một tấm gương?
Đơn Phi liếc nhìn Chân Dật, thấy ông ta gật đầu, biết tường thuật của Chân Mật không sai, trầm giọng hỏi: -Sau đó thì sao?
Trong mắt Chân Mật thoáng qua ý sợ hãi, lát sau mới nói: -Nhưng lệnh đường hình như…không phải biến mất trước tấm gương.
Lời nàng vừa dứt, Tào Phi nhăn mày, thầm nghĩ ý nàng là sao? Phải là phải, không là không, hình như không là sao?
Không ngờ Đơn Phi vẫn bình tĩnh bảo: -Đây là ý gì?
Thần sắc của Chân Dật và Chân Mật có phần do dự.
Sau một lúc lâu, Chân Mật mới nói: -Đơn Thống Lĩnh, trước mặt Chân Mật nói thế, ngươi nhất định cho rằng thiếp thân và gia phụ đang lừa ngươi, nhưng thiếp thân và gia phụ nhớ rõ lệnh đường chính là biến mất trước Tần Hoàng Kính, nhưng sau khi thiếp thân được lệnh đường nhờ đến Viên phủ, thật sự tốn không ít công sức dẫn lệnh đường vào mật thất, sau đó không còn thấy lệnh đường đi ra.
Tào Phi nghe không hiểu gì cả, nhịn không được nói: - Chân tỷ tỷ, ngươi đến tột cùng đang nói cái gì?
Chân Mật lúc thì nói Vu Linh Nhi biến mất trước gương, lúc thì nói chắc chắn không thấy Vu Linh Nhi đi ra.
Nếu không phải là Chân Mật nói những lời này, nói không chừng Tào Phi sớm lớn tiếng trách mắng.
Đơn Phi nhớ lại địa hình của mật thất, thầm nghĩ Mạc Kim Giáo Úy đều nói nơi đó không có lối ngầm, nếu Vu Linh Nhi không rời khỏi, vậy nhất định là biến mất rồi.
Thấy Chân Mật thần sắc kinh ngạc, Đơn Phi biết mấu chốt bên trong, không đợi dò hỏi, lại nghe thấy thanh âm run rẩy của Chân Mật: -Lúc đó thiếp thân nhớ rõ ràng chuyện đó, tuyệt đối không sai, nhưng mấy ngày nay…thiếp thân đột nhiên nhớ ra, không lâu sau lệnh đường đi ra từ mật thất, sau đó cáo biệt với thiếp thân!
Trong sảnh vắng lặng.
Tào Phi trợn mắt há hốc mồm nhìn Chân Mật, gần như nghĩ tinh thần của nàng có vấn đề.
Trong đầu Đơn Phi hiện lên tia sáng, tay nắm chặt thành quyền, chỉ cảm thấy con tim như muốn nhảy ra: -Ngươi là nói, mấy ngày nay đột nhiên nhớ ra?
Trong thần sắc sợ hãi của Chân Mật mang chút hoang mang, cuối cùng nói: - Đúng vậy, mấy ngày gần đây thiếp thân mới nhớ ra việc này, đồng thời gia phụ cũng thế, nhưng sao lại có thể?
Trong mắt giai nhân tràn đầy khó hiểu.
Tào Phi nhìn sang Chân Dật, thấy thần sắc của ông ta cũng mang theo sự sợ hãi, vẫn trầm giọng nói: -Đơn Thống Lĩnh, lão phu thề với trời, trong trí nhớ của lão phu, sau khi lệnh đường vào mật thất, lão phụ tuyệt đối không còn trông thấy lệnh đường nữa, cho rằng nàng đã biến mất trong mật thất! Lúc đó lão phu và Mật Nhi đều canh ngoài mật thất, tuyệt đối không có nhớ sai.
Khóe mắt co giật, Chân Dật kinh hoảng bảo:
-Nhưng mấy ngày gần đây, lão phu và Mật Nhi lại rành mạch nhớ ra, lệnh đường đi ra cáo biệt chúng ta rồi rời khỏi…Lão phu cũng không hiểu sao lại có hai đoạn trí nhớ thế này, nhưng lão phu tuyệt không có nói dối việc này, nếu cả gan lừa Đơn Thống Lĩnh, trời tru đất diệt!