Chương 261: Hoài nghi và tín nhiệm
.
Câu hỏi ngược lại của Đơn Phi ít nhiều thể hiện sự hoài nghi và vô lễ. Hứa Chử nghe vậy vẻ mặt giận dữ, Tào Tháo sớm biết phản ứng của Hứa Chử, nhẹ nhàng giơ tay.
Thấy thần sắc Tào Tháo bùi ngùi, nhất thời Đơn Phi không hiểu ý ông ta, lại nghe bên cửa phòng sách có người nói:
-Ta biết bây giờ Đơn huynh đệ có thể dùng loại thái độ này nói chuyện, thật sự không dễ…
Không cần quay đầu lại, Đơn Phi đã nghe ra đây là giọng của Quách Gia, lát sau mới bảo:
- Ta chẳng qua là cảm thấy, nếu ta đây thật sự có thể phá giải chuyện Tam hương, thì nhất định phải thẳng thắn mới được.
Quách Gia mỉm cười nói:
-Chắc bây giờ ngươi cũng nghĩ ta đang giấu ngươi gì đó?
Đơn Phi chẳng thèm quay đầu lại, vẫn kiên quyết nói:
-Chuyện Tần Hoàng Kính mất tích hiển nhiên là huyền diệu, mà phản ứng của Quách đại ca lúc đó lại quá mức kinh ngạc. Bây giờ hồi tưởng lại tình hình khi đó, lại phát giác sự kinh ngạc đó của Quách đại ca không phải vì Tần Hoàng Kính biến mất, mà là hậu quả nó đem lại.
Ngừng chốc lát, nhìn lại Quách Gia, Đơn Phi nặng giọng nói:
-Không biết ta đoán đúng không?
Trước sau việc Tần Hoàng Kính, toàn bộ tâm tư của Đơn Phi đều tập trung trên người Thần Vũ, đối với sự khác thường của Quách gia hắn cũng không nghĩ nhiều, đợi khi thật sự chú ý đến, sắp xếp mọi chuyện lại, lập tức phát hiện ngôn hành của Quách Gia lúc đó đều có ẩn ý,nhưng thấy tâm tư Đơn Phi không để ý, nên không nói tiếp thôi.
Quách Gia nghe lời Đơn Phi nói, cũng không hề bất mãn, chỉ than nhẹ:
-Quỷ Phong nói không sai, Đơn Phi dùng não suy nghĩ mới là Đơn Phi khiến người ta thưởng thức, đồng thời cũng đang nói rõ, ngươi đã điều tra ra chân tướng sự việc.
Thấy Đơn Phi trầm mặc, Quách Gia đi đến bên cạnh Đơn Phi, ngồi lên ghế dựa:
-Ngươi không hạ quyết tâm, chúng ta khó mà nói rõ mọi chuyện với ngươi.
Đơn Phi thông hiểu điều này.
Quách Gia, Tào Tháo toàn là người hành xử thận trọng, tuy lúc trước Tào Tháo nhiều lần bị Đơn Phi bắt trúng điểm yếu, nhưng với con mắt của ông ta, sao lại nhìn không ra sự lấy lệ của Đơn Phi.
Chuyện này phải là người có vai trò quan trọng mới được biết, Tào Tháo sẽ không đem một chuyện hệ trọng như vậy giao cho người lấy lệ cho có.
-Nhưng ta nghĩ nay là lúc đem mọi chuyện nói rõ với ngươi.
Quách Gia khổ sở nói:
-Dù chúng ta cũng không biết nhiều.
Trầm ngâm một lát, Quách Gia hạ giọng nói:
-Đơn huynh đệ, nếu ta là ngươi, gặp phải tình cảnh của ngươi, khó tránh hoài nghi liệu có phải Tào Quan cố ý thay đổi vận mệnh của Thần Vũ…
Trong lòng Đơn Phi chấn động.
Hắn sớm đã hoài nghi điều này!
Có phải Tào Quan nhìn ra tính cách có khi tùy hứng của hắn, nên mới quyết định thay đổi vận mệnh của Thần Vũ, ép Đơn Phi bám riết không tha truy tìm?
Nếu Tào Quan thích Thi Ngôn, vậy nhận định Đơn Phi hắn sẽ thích Thần Vũ? Đợi vài năm trở lại mới làm việc này…
Mỗi lần Đơn Phi nghĩ đến đây, đều không rét mà run.
Cái khó bị người ta nhìn thấy nhất của một người chính là nội tâm.
Trong lòng Tào Quan nghĩ sao? Ai biết?
-Nhưng chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của chúng ta, chúng ta thủy chung không biết Quỷ Phong muốn làm gì…nay…
Quách Gia cười khổ nói:
-Nay chúng ta vẫn không rõ Tào Quan muốn làm gì.
Đơn Phi giật nảy mình rét run.
Nếu Tào Quan và Tào Tháo có hẹn ước còn dễ xử, nhưng nếu ngay cả Tào Tháo cũng không thể khống chế hành động của Tào Quan, vậy tương lai sẽ thế nào?
-Nhưng sự việc tiến triển như vậy, ta cũng có trách nhiệm.
Quách Gia có phần tự trách bảo:
-Đơn huynh đệ, ta từng nói với ngươi, năm xưa Tào Quan từng nói chuyện Tam hương với ta, nhưng ta không có ý nghĩ gì. Vi chính tại đức, hướng về lòng người. Lúc đó ta thấy thay vì đi tìm Tam hương đầy huyền bí kia, không bằng làm chút việc có lợi cho dân.
Đơn Phi nhìn thấy thần sắc xúc động của Quách Gia, không hề hoài nghi lời nói của Quách Gia.
Trên đời này, nếu có người mà hắn có thể tin tưởng tuyệt đối, Quách Gia hẳn là một trong số đó.
-Chuyện xảy ra tiếp theo ngươi cũng biết rõ đấy, từ khi đào mộ của Lương Hiếu Vương, nhiều lúc Tào Quan toàn hành động một mình, ít khi nói hết trải nghiệm cho ta đây nghe.
Vẻ mặt chua xót, Quách Gia nói:
-Ta đây cũng có chút cảm giác cùng người không cùng lòng, Tào Quan đi Mang Sơn, là do Tư Không cho phép, nhưng Tư Không lúc đó chỉ cảm động lòng quyết tâm của Tào Quan, nên tùy ý ông ta.
Tào Tháo chậm rãi gật đầu.
Đơn Phi từng nghe Tào Tháo nói việc này, thầm nghĩ lão Tào lúc đó không dũng khí sửa, nhưng lại cổ vũ Tào Quan có dũng khí đi sửa.
-Tiếp đó lời Tào Quan nhắn lại chắc người cũng biết rồi.
Quách Gia dừng lại một chút, nhìn Tào Tháo một cái, cuối cùng bảo:
-Nhưng có một chuyện chúng ta chưa nói với ngươi.
Tinh thần Đơn Phi hơi chấn động, nghe Quách Gia nói:
-Ngươi biết Tào Quan có một hiệu cầm đồ chứ?
-Sao cơ?
Đơn Phi nhất thời khó hiểu.
-Khi Thiên tử dời đô, Tào Quan lấy đi một mảnh đất nhiều năm chưa bị ai động đến, xây hiệu cầm đồ trên đó.
Quách Gia chậm rãi nói.
Đơn Phi lập tức hỏi:
-Mảnh đất đó có vấn đề gì?
Quách Gia biết Đơn Phi ám chỉ điều gì, trong mắt là sự tán thưởng:
-Trước khi Tào Quan biến mất từng nói với Thạch Lai về hiệu ứng Vô Gian, nhưng Thạch Lai giấu kín việc này. Lúc đó Thạch Lai đương nhiên thấy khó tin, thậm chí cảm thấy Tào Quan tẩu hỏa nhập ma, nhưng Tào Quan bảo mọi chuyện đều là sự thật, ông ta sẽ nghĩ cách khiến mọi người tin ông ta, nên ông ta lựa chọn dùng mảnh đất đó để lại lời nhắn cho Thạch Lai.
Ánh mắt Đơn Phi khẽ chớp:
-Ông ta giấu gì dưới mảnh đất đó?
-Ông ta chôn một cái hộp, bỏ lại một câu nói, bảo là đi Nghiệp Thành lấy Tần Hoàng Kính.
Quỷ Phong nhăn mày bảo.
Đơn Phi khẽ giật mình,
-Tào Quan biết không chỉ Thạch Lai không tin có hiệu ứng Vô Gian, mà Tư Không cũng bán tin bán nghi, Tào Quan gửi lại lời nhắn trong tàng khố ở Hứa Đô, để Tư Không tin vào việc này! Tào Quan lại nói với Thạch Lai ông ta đi lấy Tần Hoàng Kính, là để ta biết…trên đời này có sự thay đổi khó tin này?
Tào Tháo chậm rãi gật đầu, mày nhíu lại.
Đơn Phi lại nói:
-Mà Tư Không sau khi vào thành lập tức đến Viên phủ hỏi chuyện của Tần Hoàng Kính, là vì lời nhắn của Tào Quan?
Tào Tháo khẽ gật đầu.
Đơn Phi nói tiếp:
-Sau khi Tào Quan lấy được Tần Hoàng Kính, Quách đại ca một mặt kinh ngạc chuyện này thật sự lại xảy ra, một mặt lại lo lắng không biết tiếp theo Tào Quan sẽ làm gì, dẫn đến hậu quả mà sự thay đổi đó đem lại, nên mới có bộ dáng như bây giờ? Còn Thạch Lai nghĩ chắc hiểu rõ điểm này, nên mới hoảng sợ?
-Những gì ngươi nói không sai.
Quách Gia nhìn Đơn Phi, trong mắt là sự thương tiếc:
-Đơn huynh đệ, ngươi là một người phi thường, gặp phải chuyện thế này nhưng vẫn…
Trong lòng Đơn Phi hơi đau.
Hồi lâu, Quách Gia mới nói:
-Ta thật sự không rõ tiếp theo Tào Quan sẽ làm gì, nhưng nếu ông ta thật sự thay đổi gì nữa, ta chỉ sợ sẽ có rất nhiều người sẽ rơi vào cảnh ngộ của Đơn huynh đệ, thậm chí còn tệ hơn!
Đầu ngón tay của Đơn Phi khẽ chạm vào Vô Gian Hương trong cổ tay áo.
Vô Gian Hương lạnh như băng.
Hắn cảm giác bàn tay mình đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn chậm rãi rời bỏ Vô Gian Hương.
Tào Tháo một bên vốn là lặng im, đột nhiên nói:
-Cô có mấy người huynh đệ.
Quách Gia, Đơn Phi nghiêng đầu qua, không hiểu ý của Tào Tháo.
Tào Tháo thong thả lại nói:
-Hạ Hầu Uyên vì con gái của huynh đệ, cam nguyện từ bỏ tính mạng con trai mình, Tử Liêm vì cô, đừng nói tiền, mạng cũng không cần.
Im lặng một lát, Tào Tháo lại nói:
-Người rồi cũng sẽ thay đổi, nhưng thay đổi ra sao, không ai biết được. Cô trải qua sinh tử bấy nhiêu năm, biết người có nhiều loại, có người không thể hoàn toàn tin tưởng, có người hoàn toàn không đáng tin, bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết trong lòng y thật sự đang nghĩ gì!
Đơn Phi nhìn hàn quang trong mắt Tào Tháo, cảm thấy hơi lạnh.
Tào Tháo trầm giọng nói tiếp:
-Nhưng cô có thể sống đến ngày hôm nay, không chỉ dựa vào sự hoài nghi, còn có tín nhiệm, có một số người, ngươi có thể tin tưởng.
Đơn Phi hiểu ý của Tào Tháo, Tào Tháo có lòng nghi ngờ, nhưng cũng có tín nhiệm!
- Tào Quan theo cô nhiều năm, cùng cô tạo không ít sát nghiệp, nhưng đệ ấy tỉnh ngộ nhanh hơn cô. Cô nhìn thần sắc khi đệ ấy đi Mang Sơn liền biết, đệ ấy thật sự muốn làm gì đó khác xưa, đệ ấy không muốn Thi Ngôn thất vọng. Thi Ngôn và Đinh Hương, rất giống…
Tào Tháo trầm mặc, không nói tiếp. Quách Gia và Đơn Phi nhìn nhau, ít nhiều cũng hiểu.
Đinh phu nhân mong Tào Tháo có thể thực hiện lời hẹn ước khi xưa, còn Tào Tháo…lại ngày càng do dự, bắt đầu hoài nghi Quách Gia,Đơn Phi bọn họ. Có phải ông ta luôn nhớ đến sự kỳ vọng của Đinh phu nhân, thật sự muốn thay đổi?
Chỉ có điều thay đổi tập tính sao là chuyện dễ dàng như vậy?
Quách Gia không nghĩ sẽ đi thay đổi tập tính của một người, vì y sớm hiểu, không ai có thể thay đổi người đó trừ phi người đó thật sự có lòng muốn thay đổi.
Tào Tháo và Tào Quan đồng bệnh tương liên, cũng nhìn ra Tào Quan thật sự muốn thay đổi, cũng biết Thi Ngôn không mong Tào Quan hành ác.
Một lúc sau, Tào Tháo nhìn Đơn Phi nói:
-Cô nghe chuyện của ngươi và Thần Vũ, cũng thấy đau lòng. Nhưng cô tin, Tào Quan tuyệt đối không muốn chia rẽ hai ngươi, chỉ là có lý do bất đắc dĩ!
Trong phòng trầm mặc hồi lâu.
Đơn Phi hiểu được ý của Tào Tháo.
Tào Tháo tin Tào Quan, hy vọng hắn cũng có thể tín nhiệm! Chuyện này nếu không có tín nhiệm, căn bản không có cách nào khác hợp tác tiếp!
Nhưng...
Đơn Phi chua xót cười, vươn người đứng dậy nói:
- Không biết Tư Không và Quách đại ca còn có gì muốn nói?
Quách Gia, Tào Tháo đều ngẩn ra, cùng kêu lên:
-Ngươi có quyết định gì?
Bọn họ vừa nghe liền biết Đơn Phi có tính toán, hình như là dò hỏi khi chia tay.
-Ta chuẩn bị đi Đan Dương một chuyến.
Đơn Phi lập tức nói.
Tào Tháo hoang mang, Quách Gia hơi có kỳ quái:
-Đó là địa bàn của Tôn Quyền, ngươi đến đó làm gì?
Đơn Phi trầm mặc một lát, đem chuyện Vu Linh Nhi nói ra.
Tào Tháo, Quách Gia liếc mặt nhìn nhau một cái.
Đơn Phi liếc nhìn thấy hai người thần sắc kỳ lạ, lập tức nói:
-Tư Không, Quách đại ca có ý kiến gì?
Quách Gia chần chừ một lát:
-Tôn Quyền ngoài sáng mặc dù tuân lệnh Thiên tử, nhưng trên thực tế... Huynh đệ cũng sẽ rõ ràng lợi hại trong đó.
Trong lòng Đơn Phi hiểu được, mỉm cười nói:
-Ta đi dò la là được, nếu không có thu hoạch, ta sẽ trở về Nghiệp Thành.
Tào Tháo gật đầu nói:
-Như thế là tốt nhất. Nhưng đám người Thạch Lai chín chắn, cùng ngươi đi Đan Dương, nhiều người ngươi sẽ có được nhiều tin tức.
Đơn Phi vốn muốn từ chối, nghe câu cuối cùng của Tào Tháo, bèn đổi ý:
-Đa tạ Tư Không.
-Chỉ là trước mắt chúng ta phải chinh chiến Hà Bắc, Đơn huynh đệ không thể tỏ rõ thân phận, cũng không nên xung đột với Tôn Quyền là tốt nhất.
Quách Gia dặn dò một câu.
Đơn Phi thầm nghĩ Tào Tháo quyết định định Hà Bắc trước, sau là Liêu Đông, đương nhiên không muốn Tôn Quyền khởi binh trước, tránh khó phòng trước sau, gật đầu bảo:
-Vậy ta cáo từ trước.
- Ngươi chuẩn bị khi nào đi Đan Dương?
Đơn Phi trầm ngâm:
-Ta định hôm nay khởi hành.