Chương 265: Thả dây dài
.
Đương nhiên Đơn Phi nghe qua tên của Cam Ninh.
Thời kì Tam Quốc Cam Ninh có thể nói là người tề danh với Trương Liêu, nghe nói người này chiến công hiển hách ở Giang Đông, thậm chí Tôn Quyền còn khen ngợi Mạnh Đức có Trương Liêu, cô có Cam Hưng Bá, đủ để đối địch rồi.
Sau đó Trương Liêu được Tào Tháo trọng dụng, trở thành ác mộng của người Giang Đông, thiếu chút nữa bắt được Tôn Quyền, còn Cam Ninh vẫn giữ chức chủ tướng dốc sức chống đỡ quân Tào.
Chỉ có điều lúc này... Cam Ninh hẳn là thủ hạ của Hoàng Tổ? Đối địch với Tôn Quyền?
Đơn Phi nhớ sử sách có ghi, Cam Ninh thích làm diều nghĩa, thích mặc áo hoa lệ, từng dương oai trên biển lập Cẩm Phàm, đi cướp thương khách qua sông, đích thực khiến người sống trên nước lo sợ, nên được người đời gọi là tặc Cẩm Phàm.
Nhưng sao Cam Ninh lại đến đây?
Gã râu đen này nói có đáng tin không?
Lúc gặp chuyện đương nhiên Đơn Phi không dễ gì tin người, mà có phán đoán của bản thân.
Gã râu đen thấy sắc mặt Đơn Phi thay đổi, chỉ tưởng hắn sợ cái tên Cam Ninh, hung hăng nói:
-Nếu các hạ biết điều, nên giao thiếu nữ này cho chúng ta, chúng ta coi như chưa có gì xảy ra là tốt rồi.
Gã đĩnh đạc nói một câu như vậy, thấy sắc mặt thiếu nữ như đất, còn thiếu niên lại vững như bàn thạch, lòng gã khẽ run, chậm rãi nói:
-Các hạ thật sự muốn trở thành kẻ địch của Cam đại ca chúng ta.
Gã râu đen vốn giết người không chớp mắt, nhưng lúc này lại có phần e dè Đơn Phi.
Không cần quay người mà thiếu niên này có thể đánh bay một kích tụ lực của gã, nếu động thủ thật, trong lòng gã râu đen không chắc, gã không làm chuyện không chắc ăn, chỉ muốn dùng tên Cam Ninh hù đối phương rút lui, tìm cách giải quyết Đơn Phi.
Thiếu nữ run rẩy, trong mắt là tuyệt vọng, hiển nhiên không biết sao lại đắc tội nhân vật hung thần ác sát như Cam Ninh.
Đây là nơi gần bên trái Đan Dương, vốn là vùng Tôn Quyền kiểm soát, trước mắt Cam Ninh ra sức cho Lưu Biểu Kinh Châu, bị điều sang làm thủ hạ Hoàng Tổ trấn thủ Hạ Khẩu chống đối Giang Đông, đối địch với Tôn Quyền. Mới năm ngoái, Cam Ninh còn bắn chết Phá Tặc Giáo Úy Lăng Thao dưới tay Tôn Quyền, thanh danh lan truyền, cho dù là Giang Đông cũng nghe hung danh của y.
Thiếu nữ thầm tuyệt vọng, không nghĩ Đơn Phi có dũng khí đối địch với Cam Ninh.
Nhưng gã râu đen thấy Đơn Phi trước là kinh ngạc sau lại bình tĩnh, trong lòng thấp thỏm.
Sau một lúc lâu, Đơn Phi từ tốn nói:
-Ta không muốn trở thành kẻ địch của bất kì ai.
Gã râu đen và hai huynh đệ đều lộ rõ sự vui mừng trên mặt, người mặt đầy thịt kia quát lớn:
-Tiểu tử, nếu ngươi biết điều, mau giao Hạ Già Lam ra đây.
Hóa ra thiếu nữ này tên Hạ Già Lam thật.
Đơn Phi cảm nhận được sự tuyệt vọng của Hạ Già Lam, không quay đầu nói:
-Nhưng cho dù Thiên Vương muốn tùy ý giết người, ta gặp cũng phải ngăn, đừng nói là Cam Hưng Bá gì!
Một lời vừa dứt, mọi người kinh ngạc, nhìn thiếu niên nhàn nhã ngồi đó, thần sắc khác nhau.
Thiếu nữ vui đến phát khóc, Ô Thanh lập tức chuẩn bị tránh né.
Y thấy Đơn Phi một chưởng đánh bay Tuân Kỳ, sớm khâm phục sát đất công phu của Đơn Phi, y không biết làm thế nào mà Đơn Phi luyện được loại công phu tuyệt kĩ này, nhưng biết lão đại đã chống đỡ, điều Ô Thanh y phải làm chính là không kéo chân sau Đơn Phi lại.
Gã râu đen thấy Đơn Phi không mang theo binh khí gì cả, ngồi đó nói thế, như không xem Cam Ninh ra gì, trong lòng nghiêm nghị, đột nhiên cười bảo:
-Nếu đã vậy, ta đây quay về tìm gặp Cam đại ca rồi quyết định sau.
Gã xoay người làm bộ phải đi, Ô Thanh ngẩn người, không ngờ người này yếu thế vậy.
Gã râu đen xoay người, Đơn Phi cười mỉm, hai người vẻ mặt dữ tợn và mặt nổi ban kia lại tiến lên trước, lấy ra dao ngắn trên hông, một trái một phải đâm tới Đơn Phi.
Hạ Già Lam tuy biết đối phương lòng dạ độc ác, giết người cả thuyền không hề do dự, nhưng thấy bọn họ bỉ ổi như vậy, vẫn thất thanh kêu lên:
-Coi chừng!
Hai thanh đao nhọn đâm tới trước mặt Đơn Phi.
Gã râu đen sớm xoay người lại bật dậy, gậy ngắn trong tay múa may, phía trước "Băng" một tiếng một lưỡi dao sắc bén bay ra, canh ngay cổ họng của Đơn Phi.
Gió lạnh bờ sông, có cỏ lá lay động.
Trong mắt gã râu đen thoáng qua sự kinh hãi, người gã trên không, thấy Đơn Phi không hề đứng dậy, tay phải khẽ đưa lên, như động đậy dưới ánh quang của đao.
Có hai đường máu bay ra.
Đó là máu của người đàn ông mặt đầy thịt và gã mặt nổi ban!
Hai thanh đao ngắn không hiểu sao không đâm vào người Đơn Phi, mà lại đâm vào ngực hai người đó.
Trong mắt hai người này là sự không thể tin được, vì họ cảm thấy sau nhát đao hung tợn ban nãy, lực đạo cổ tay như đổi hướng, không thể khống chế mà đâm sang đối phương.
Hai người đều không ngờ có sự thay đổi như vậy, đều không có cách nào khống chế sự thúc giục của sức mạnh kì lạ đột nhiên xông tới, họ phòng Đơn Phi, nhưng không ngờ đồng bọn ra tay, bị đối phương một dao đâm ngay ngực, còn tưởng đồng bọn phản bội mình.
-Ngươi…
Khóe miệng hai người đầy máu, nhìn đối phương, khó khăn quay đầu lại nhìn Đơn Phi một cái, từ từ ngã xuống đất.
Đơn Phi mặc kệ hai người đó, ngẩng đầu nhìn sang.
Gã râu đen chỉ thấy ánh mắt Đơn Phi như hai tia chớp phóng đến, trong lòng kinh hãi nhưng vẫn có thể lộn nhào, rơi sau lưng Đơn Phi.
Nhưng lúc chạm đất, gã râu đen cảm thấy cái mông, cặp đùi đau nhức, liếc thấy có hai thanh đao ngắn đâm trên đó.
Gã râu đen không biết thân thủ của Đơn Phi nhanh nhẹn vậy, lại có thể chớp mắt là lấy lại hai cây đao trên ngực đồng bọn, còn đâm trên người gã.
Nhưng lúc này gã biết mình tuyệt nhiên không là đối thủ của Đơn Phi, dưới sự run rét của tim gan, không hề quay đầu lại mà bơi dọc bờ sông trốn chạy theo hướng thượng du.
Hạ Già Lam thấy Đơn Phi không cần đứng dậy vẫn có thể kích bại ba người hung thần ác sát, kinh ngạc không nói lên lời, không ngờ thiếu niên gầy yếu này lại bản lĩnh như vậy!
Đơn Phi nhìn theo bóng lưng của gã râu đen, ánh mắt chớp chớp nói:
-Ô Thanh, ngươi dẫn theo Hạ Già Lam đợi ta ở bến bên kia sông, ta đi là về.
Trong lúc Ô Thanh ngẩn ngơ, chỉ thì Đơn Phi thân hình di động, chạy theo hướng gã râu đen chạy trốn.
Không nói gì được, Ô Thanh dẫn theo Hạ Già Lam lên ngựa, nhân tiện lấy ít bùn bôi lên mặt nàng.
Y theo Đơn Phi đã lâu, cũng học được tính cẩn thận, chỉ sợ có người đuổi theo, yn chống đỡ không nổi. Y chỉ muốn đưa cô gái này qua sông rồi quay về tiếp ứng Đơn Phi, hỏi:
-Hạ cô nương, cô sống ở đâu?
Hạ Già Lam hơi chần chừ, thấp giọng nói:
-Từ Tế Đường.
Ô Thanh ngẩn ngơ.
Có nằm mơ y cũng không ngờ gặp được người của Từ Tế Đường ở đây, chẳng phải Đơn Phi cũng đến Từ Tế Đường sao? Y muốn gọi Đơn Phi quay lại, nhưng thấy mới chốc lát mà Đơn Phi đã biến mất trong cỏ lau của bờ sông.
Đơn Phi muốn giết gã râu đen, đó là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hắn thấy đối phương như có mưu mô độc ác gì đó, thầm nghĩ bọn người này giết người không chớp mắt, hắn không có thời gian cảm hóa nhân vật như vậy, nếu đã vậy, phải làm thì làm hết!
Hắn cố ý đánh bị thương mông và đùi của gã râu đen, chính là muốn làm chậm tốc độ của gã, để lại manh mối theo dõi.
Gã râu đen tuy dốc lực bỏ chạy, nhưng lại bị thương, hơn nữa công phu của Đơn Phi hơn hẳn hắn, không bao lâu, Đơn Phi theo dấu máu tìm được bóng dáng của gã râu đen, không nhanh không chậm dùng cỏ dài che đậy đi theo sau gã râu đen.
Lại qua nửa nén hương, do thấy gã râu đen không ngừng quay đi quay lại nhìn trước nhìn sau, tuy khập khiễng, nhưng càng chạy càng nhanh.
Người này muốn về ổ à, nên mới gấp gáp thế?
Trong lòng khẽ động, Đơn Phi cẩn thận vòng đường đi trước gã râu đen, chỉ thấy bên bờ sông có chiếc thuyền lớn đi theo hướng bến đối diện, còn gã râu đen thì chuồn vào rừng bên sông.
Đơn Phi suy nghĩ một chút, lại vòng một vòng, nhẹ nhàng bay lên một cái cây, đưa mắt nhìn xa, chỉ thấy trong rừng có bảy người đứng đó.
Thân hình hắn còn nhẹ hơn linh vượn, lặng yên trốn đi, bọn người này đều bị gã râu đen che mắt, hoàn toàn không để ý đến Đơn Phi không một tiếng động ẩn nấp tiến đến.
Gã râu đen vừa vào rừng, có người quát lên:
-Râu đen, ngươi sao vậy?
Người quát to thân hình dũng mãnh, trên mặt có sẹo, nhìn là biết gã độc ác.
Mọi người đi lên, có ngươi kêu to:
- Cừ Soái, râu đen bị thương.
Trong lòng Đơn Phi hơi giật mình, nhìn sang kẻ được gọi là Cừ Soái, thấy người đó qua tuổi nhược quán, thân hình thon dài, trên mặt có chút kiêu căng, nghe người bảo gã râu đen bị thương, chỉ nhăn mày hỏi:
-Râu đen, đã xảy ra chuyện gì?
Cừ Soái?
Đây chẳng phải là xưng hô của bang chúng quân Hoàng Cân năm xưa?
Đơn Phi biết sau khi Trương Giác khởi nghĩa thất bại, quân Hoàng Cân chịu đả kích, cường hào địa phương triều đình không dung, đa phần thay mặt đổi dạng, nhưng nội bộ vẫn giữ cách xưng hô Đạo Chủ, Tông Chủ, Môn Chủ, Soái Chủ, gì đó, cách xưng Cừ Soái không phải trường hợp cá biệt.
Nghe mọi người gọi người trẻ tuổi kia là Cừ Soái, Đơn Phi thầm nhăn mày, lòng nghĩ bọn người này thuộc quân Hoàng Cân?
Quân Hoàng Cân phân bốn đạo tám cửa ba mươi sáu phương, năm đó tuy nói khống chế nghiêm ngặt, nhưng sau đó tan rã khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn, mắt thấy Cừ Soái kia không quan tâm thương tích của gã râu đen, chỉ truy vấn hỏi chuyện, lại thể hiện sự vô tình ác nghiệt.
Râu đen đè vết thương lại, cố nén đau thương nói lại mọi chuyện.
Thần sắc mọi người kinh ngạc, kẻ trên mặt có bớt đỏ nói:
- Cừ Soái, chẳng lẽ mưu đồ của chúng ta bị bọn họ phát hiện? Nếu không sao có tai nạn như vậy?
Mặt thẹo nói:
-Sao lại vậy? Lần này chúng ta giết nhân công cả thuyền Từ Tế Đường, cho dù ranh con chưởng quỹ Hạ Quý Đường lọt vào tay ta, nhưng chỉ sơ ý để mất Hạ Già Lam, ai lại biết tin tức của chúng ta nhanh như vậy?
Mọi người gật đầu.
Trong lòng Đơn Phi trước giật mình sau tức giận.
Hạ Già Lam là người của Tử Tế Đường? Cô gái hắn vô ý cứu được có liên quan đến Từ Tế Đường?
Bọn người này giết hết cả thuyền người vô tội của dược đường, sao lại độc ác như vậy?
Từ Quá Khách thì sao? Chết chưa?
Ánh mắt chợt lóe, Đơn Phi liền thấy dưới gốc cây quả nhiên có một đứa trẻ. Đứa trẻ đó chẳng quả năm sáu tuổi, tay chân bị trói, miệng bị bịt lại, trong mắt là sự lo sợ.
Có người nói:
- Cừ Soái, người đó dám giết người của chúng ta, thật sự là to gan lớn mật, e rằng hắn chưa đi xa, cho dù đi xa, chúng ta đuổi theo đến Từ Tế Đường, cứ giết sạch bọn họ là được.
Cừ Soái lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người một cái.
Mọi người vốn mồm năm miệng mười, thấy thế lại trầm mặc, hiển nhiên e dè vị Cừ Soái này.
Cừ Soái thấy thế, mới trì hoãn thanh nói:
-Râu đen, nghe ngươi nói thế, kẻ giết huynh đệ ngươi bản lĩnh rất cao?
- Đúng vậy a.
Râu đen biết Cừ Soái lòng lang dạ sói, bản thân làm việc không thành là lỗi của mình, chỉ có thể phóng to võ công của Đơn Phi che đậy lỗi lầm của mình.
-Nhưng hắn lại không giết ngươi, không phải vì võ công ngươi kém.
Hàn quang trong mắt Cừ Soái chớp động:
-Ngươi biết tại sao không?