Thâu Hương

Chương 268: Danh nhân hiện thế

Chương 268: Danh nhân hiện thế


.
Hạ Già Lam không thể tin nổi nhìn Đơn Phi, nàng không ngờ hắn có thế nói ra những lời như vậy.
Chẳng lẽ ân công là sợ bị liên lụy bởi chuyện này.
Một hồi lâu sau, Hạ Già Lam mới nói: - Ân công, Già Lam hiểu được, chúng ta tuyệt sẽ không để chuyện này liên luỵ đến ân công! Nàng hai mắt hàm lệ, nói vừa dứt câu, liền kéo tay Ngũ Phúc lảo đảo rời đi.
Ngũ Phúc không giãy ra khỏi tỷ tỷ được, chỉ đành quay về phía Đơn Phi vẫy tay, lúc này mới chịu ngoan ngoãn đi theo tỷ tỷ.
Ô Thanh nhìn theo hai tỷ đệ hoà vào dòng người biến mất không còn tăm hơi, liền nói: - Lão đại, huynh biết không? Hạ cô nương chính là nữ nhi của chưởng quỹ Từ Tể Đường Hà Quý Thường đấy.
Đơn Phi gật gật đầu.
Ô Thanh lại nói: - Lúc bọn ta đang chờ đợi huynh, Hạ cô nương có kể cho đệ nghe. Nàng nói lần này Từ Tể Đường phải đi đặt mua một nhóm dược liệu, nào ngờ đến khi quay về lại gặp phải bọn cướp chặn giết. Tất cả người trên thuyền đều bị giết chết, chỉ còn mỗi hai tỷ đệ bọn họ mà thôi.
Đơn Phi lặng lẽ "ừ" một tiếng.
Ô Thanh lại nói tiếp: - Tạm thời đệ cũng giống như huynh, cũng không hỏi đến Từ Quá Khách.
Đơn Phi nhắm hướng hai tỷ đệ Hạ Già Lam biến mất đi theo, thuận miệng hỏi:
- Vì sao không hỏi?
- Chuyện này không đơn giản!
Ô Thanh thấy Đơn Phi để hai tỷ đệ Hạ Già Lam đi về trước cũng không tỏ ra bất mãn, ngược lại còn có vài phần đồng ý nói: - Những người đó thoạt nhìn thân thủ không tệ, bọn họ giết hết người trên thuyền, lại chỉ giữ lại mỗi hai tỷ đệ Hạ Già Lam, như vậy hẳn không phải chỉ vì một thuyền dược liệu.
Đơn Phi khẽ "ừ" một tiếng, đột nhiên giơ tay giữ lại một người qua đường hỏi:
- Vị huynh đài này...xin hỏi Từ Tể Đường là ở nơi nào?
Đơn Phi một thân áo vải rất quê mùa, đầu tóc lại rối như tổ quạ. Thế nhưng người qua đường kia thấy hắn khí độ bình tĩnh, ngược lại cũng không dám xem thường, khách khí đáp: - Ngay tại thành Đông ấy, huynh đệ đi đến đấy tìm người mà hỏi liền biết.
Đơn Phi nói tiếng cảm ơn, tiếp tục cùng Ô Thanh hướng đi đến thành Đan Dương.
Ô Thanh nói tiếp:
- Theo như đệ suy đoán, đám sát thủ này làm như vậy, hẳn là có hai khả năng...
Đơn Phi cho Ô Thanh một ánh mắt cổ vũ, nói: - Hai khả năng nào?
Đơn Phi phát hiện trên đời này có rất nhiều người chẳng qua là thiếu mất một cơ hội để toả sáng mà thôi. Giống như Ô Thanh vậy, nếu như y không gặp được Đơn Phi, cả đời có lẽ đều sinh sống ở Hứa Đô, vì sinh kế mà bôn ba, tương lại hẳn là chẳng có gì đáng nói. Vậy mà từ khi gặp được Đơn Phi, y tuy vẫn rất giản dị nhưng lại không hề ngu ngốc, làm việc cũng biết dùng đầu óc tự hỏi. Chỉ dựa vào hai điểm này, Đơn Phi liền cảm thấy y khá là có triển vọng
Trải qua một khoảng thời gian ở chung, Ô Thanh cũng cảm thấy lão đại tuy đã thay đổi địa vị, thế nhưng bản chất vẫn là như thế. Y nhớ lại thời gian trước đây ở Hứa Đô, cũng không câu nệ nói: - Khả năng thứ nhất là có người có cừu oán với Từ Tể Đường, bởi vậy mới giết người lập uy, chỉ lưu lại hai tỷ đệ Hạ Già Lam để áp chế chưởng quỹ Từ Tể Đường.
- Có đạo lý. Đơn Phi gật gật đầu.
Ô Thanh được Đơn Phi cổ vũ, ngược lại càng cẩn thận liếc nhìn chung quanh, thấp giọng nói: - Lão đại, khả năng thứ hai... huynh nghĩ chuyện này có thể có quan hệ đến Từ Quá Khách và Mã tiên sinh hay không?
Đơn Phi nghe thế hơi hơi dừng lại liền tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Ô Thanh từ miệng của Đơn Phi cũng biết được chút ít sự tình của Tam hương, lại cẩn thận nói: - Đệ cảm thấy chỉ có loại chuyện kì dị này, mới có thể khiến nhóm cao thủ đấy động tâm.
Đơn Phi cũng có chút đồng ý với ý kiến của Ô Thanh.
Võ công của đám người Cừ Soái tuyệt đối không hề kém cỏi, người như thế không thể chỉ là cướp đường đơn giản như vậy, huống chi chuyện này còn liên quan đến Minh Sổ.
Mã Vị Lại để y tìm gặp Từ Quá Khách tại Từ Tể Đường, nào ngờ lại gặp phải chuyện như thế này.
Từ Quá Khách này không đơn giản, liệu y có biết gì về sự huyền ảo của Tam hương hay không?
Mã Vị Lai tuyệt sẽ không bắn tên không đích!
Đám người Cừ Soái là muốn mưu đồ cái gì?
Ô Thanh thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói liền tiếp lời: - Lão đại huynh hẳn là đã sớm nghĩ đến điểm này, cũng biết chuyện này tuyệt không đơn giản, bởi vậy mới để tỷ đệ Hạ Già Lam tự đi trở về, thậm chí còn căn dặn bọn họ làm bộ không biết chúng ta, chính là vì muốn âm thầm điều tra việc này đúng không?
Ô Thanh càng ngày càng thông minh hơn, cũng hiểu được trước đây mỗi khi Đơn Phi trầm mặc là đang suy nghĩ đối sách.
- Hôm nay ta đã giết không ít người rồi. Đơn Phi đột nhiên nói.
Ô Thanh nháy mắt mấy cái, trong lúc nhất thời cũng không hiểu Đơn Phi ám chỉ điều gì.
Đơn Phi dừng lại bước chân, nhìn thẳng vào Ô Thanh nói; - Đây chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Ô Thanh nghe thế liền giật nảy mình, hơi hơi hiểu được Đơn Phi muốn nói cái gì.
- Đám người này đều là hạng giết người không chớp mắt, có thể bất chấp thủ đoạn, nếu như đệ muốn tham dự vào chuyện này, ta chỉ sợ sẽ không rảnh tay chiếu cố đệ chu toàn. Đệ hiện giờ cũng đã có chút trưởng thành, hẳn cũng không cần nghe theo mẹ của mình liền có thể tự quyết định cho bản thân. Ta muốn biết quyết định của đệ! Đơn Phi nhìn chằm chằm Ô Thanh nói.
Một lúc lâu sau, thấy Ô Thanh vẫn đang nghiêm túc tự hỏi, Đơn Phi mỉm cười nói: - Ta cũng không miễn cưỡng đệ, ta chỉ mong đệ có thể tự mình phán đoán, đưa ra quyết định của chính mình!
Ô Thanh hơi khẽ mỉm cười, nhìn thẳng vào hai mắt của Đơn Phi, nhẹ giọng kiên quyết nói: - Đệ quyết định cùng lão đại đi tìm hiểu bí mật này, đệ không sợ nguy hiểm, cũng sẽ tự nghĩ biện pháp để bảo vệ tính mạng!
Đơn Phi nhìn Ô Thanh một lúc mới rốt cục cười nói: - Tốt!
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, nếu Ô Thanh đã đưa ra lựa chọn của mình, hắn sẽ tôn trọng Ô Thanh.
Ô Thanh cũng có chút hưng phấn, tuy nhiên vẫn giữ được cảnh giác, thấp giọng nói: - Lão đại, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?
Đơn Phi lặng lẽ đáp: - Địch tối ta tối, tuỳ cơ ứng biến!
Hai người vừa vào thành Đan Dương liền đi thẳng đến thành Đông. Từ Tể Đường cũng có chút danh tiếng, Đơn Phi không chút khó khăn liền hỏi thăm được địa chỉ. Tuy nhiên không hiểu sao sắc mặt của mấy người chỉ đường lại có mấy phần cổ quái.
- Bọn họ hình như cũng biết Từ Tể Đường đã xảy ra chuyện thì phải? Bản lãnh nhìn sắc mặt của Ô Thanh cũng không kém, liền có chút suy đoán nói: - Thế nhưng bọn họ hẳn không biết Từ Tể Đường có người bị giết mới đúng?
Đơn Phi cũng không đáp lại, thuận theo hướng được chỉ đi tới một cái ngã tư, ngẩng đầu nhìn về hướng đông, chỉ thấy đường đến Từ Tể Đường không ngờ lại tụ tập rất nhiều dân chúng.
Nếu là ngày xưa, Đơn Phi nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn ít nhiều cũng có chút lạc quan, cho rằng Từ Quá Khách có thể kết bạn cùng Mã Vị Lai, như vậy khẳng định cũng không phải kẻ đơn giản, chính bởi vì Từ Quá Khách ở tại Từ Tể Đường, nơi này mới phát triển không ngừng, rất được hoan nghênh như vậy. . .
Bằng không căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn, có nhiều người tụ tập ở trước dược đường như vậy, đây còn không phải điềm báo có xui xẻo đang kéo đến hay sao?
Kinh nghiệm rốt cục chiến thắng lạc quan, sự thật bao giờ cũng chiến thắng hùng biện.
Hai người Đơn Phi và Ô Thanh quay sang nhìn nhau một chút, đều nhận ra số dân chúng trước mặt này hẳn không biết được tình huống thật sự của Từ Tể Đường, bởi vậy chắc cũng không phải đến an ủi, như vậy chắc chắn Từ Tể Đường có phiền toái rồi!
Hai người lại tiến lên mấy bước, chợt nghe phía trước có người kêu lên: - Hạ Quý Thường, ngươi mau lăn ra đây! Sau đó giao Từ Quá Khách ra cho ta!
Đơn Phi thở dài, lần này liền có thể xác định nhiệm vụ của lão già chết tiệt Mã Vị Lai kia tuyệt không hề đơn giản như vậy rồi.
Dân chúng vây chung quanh dược đường chật như nêm cối, khắp nơi đều là tiếng quát tháo chói tai, đinh tai nhức óc.
Ô Thanh nhìn thấy thế cũng âm thầm nhíu mày, nghĩ thầm nếu cứ cố gắng chen tới phía trước, xem chừng cũng không phải việc dễ.
Đơn Phi đột nhiên lên tiếng: - Đệ mau ho hai tiếng cho ta!
- Cái gì? Ô Thanh đầu tiên hơi khó hiểu ngẩn ra, lập tức liền tỉnh ngộ, ho lên một tràng tê tâm liệt phế.
Mấy người chung quanh đang ngóng cổ nhìn vào thấy Ô Thanh đột nhiên ho một tràng như thế liền đều xoay người lại, một người liền hỏi: - Người này làm sao thế, đột nhiên lại ho khủng khiếp như vậy?
Đơn Phi lập tức nói: - Huynh đệ, bệnh này của ngươi có nghiêm trọng hay không?
Ô Thanh dựa vào Đơn Phi, thở không ra hơi nói: - Hiện giờ người trong nhà đều sợ lây bệnh này của ta, đều bỏ ta mà đi, chỉ có mỗi hảo huynh đệ ngươi chịu mang ta đi xem bệnh, ta có thể nào nhẫn tâm lây bệnh cho ngươi? Ngươi tốt nhất mau trở về đi thôi, bệnh của ta có thể gây chết người, chớ nhiễm phải lại khổ ra. Để một mình ta vào Từ Tể Đường xem bệnh là tốt rồi.
Nói xong liền giãy dụa muốn tiến lên phía trước. Mấy người chung quanh vừa nghe được mấy từ "có thể gây chết người", lập tức tràn đầy kinh hãi, vội vàng tránh sang một bên.
Người phía trước nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại vẫn không hiểu tình huống ra sao, đành không tự chủ được cũng tránh theo.
Hai người Ô Thanh và Đơn Phi nhờ đó dễ dàng tiến tới phía trước đám đông. Ô Thanh lập tức ngừng ho đợi chỉ thị của Đơn Phi.
Hầu hết mọi người chung quanh đều không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy cũng không có gì khác thường, liền rất nhanh vây lại, chỉ để lại mấy người vừa tránh ra ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh liền chuyển địa điểm xem náo nhiệt.
Đơn Phi quay về Ô Thanh dựng lên một ngón tay cái ra hiệu khen ngợi, thầm nghĩ tiểu tử này rất có thiên phú diễn trò. Đưa mắt nhìn lại, Đơn Phi thấy được cửa lớn của Từ Tể Đường đã đóng chặt, bên trong dường như không có động tĩnh. Phía trước dược đường lại là một đống bao tải chất lên như núi. Theo như Đơn Phi ngửi được, hình như là mùi dược liệu.
Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Không phải đám người vận chuyển dược liệu đều chết hết rồi sao? Là ai mang đống dược liệu này đến Từ Tể Đường? Đống dược liệu này là số hàng bị đánh cắp sao?
Đơn Phi dù đã có sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nhìn thấy loại tình huống như thế này, cũng là không hiểu ra sao.
Quay nhìn chung quanh, ánh mắt Đơn Phi chợt lóe, dán vào một người trong đó.
Người nọ thân mặc áo vải thô, thoạt nhìn chỉ là một dân chúng tầm thường, thế nhưng tướng mạo lại không bình thường chút nào. Chỉ thấy lỗ mũi của y không ngờ lại hướng lên trời, con mắt một lớn một nhỏ, chòm râu mềm oặt nhìn rất chán chường, ngược hẳn với hai hàng lông mày dựng thẳng lên, trái cao phải thấp không đồng đều.
Người này đầy đủ ngũ quan, thế nhưng ngũ quan dường như đều đang thể hiện với người đời sự tồn tại của mình vậy, mỗi hạng đều cố ra sức thể hiện nét đặc trưng riêng, chỉ kém không đánh nhau một trận mà thôi.
Một người có thể xấu đến nước này thật sự là khiến người khác phải than thở. Người như y chắc hẳn khi vừa sinh ra, ngay bà đỡ nhìn thấy cũng phải hoảng sợ, trượt tay ném y xuống đất, không cẩn thận còn để mặt y chạm đất trước.
Đơn Phi thở dài, thấy mọi người chung quanh đều nhao nhao, chỉ riêng người này lại không rên một tiếng, liền cảm thấy y cũng có chút môn đạo, rốt cục lách người đến gần, ho khan một tiếng nói: - Huynh đài. . .
Đơn Phi nhất định phải hiểu rõ tình huống trước mắt.
Người nọ đang cau mày, thoạt nhìn đều kéo thấp thẩm mỹ quan của cả con phố, nghe thấy Đơn Phi hỏi, liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ánh mắt của Đơn Phi cứ đảo quanh, y cũng không biết Đơn Phi là không biết đặt ánh mắt vào chỗ nào, không kìm được liền hỏi lại: - Các hạ là . . . là đang nói chuyện với ta à?
- Đúng thế, đúng thế đấy. Đơn Phi cười nói: - Ta cùng huynh đài mới quen đã thân. . . Đơn Phi cố nhịn xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, hắn cảm thấy mình cũng không phải hạng người trông mặt mà bắt hình dong, thế nhưng vị huynh đài trước mặt này, e rằng Khổng Tử nhìn thấy y chỉ sợ cũng...
Thở dài một hơi, Đơn Phi hơi điều chỉnh lại tâm thái, thành khẩn nói: - Không biết có thể hỏi thăm các hạ chút chuyện?
- Các hạ muốn hỏi chuyện gì? Người nọ mặc dù rất xấu xí, thế nhưng nói chuyện lại rất thong dong.
- Ta từng nghe nói y thuật tại Từ Tể Đường rất cao minh, dắt theo huynh đệ từ ngàn dặm đến đây khám bệnh. Đơn Phi càng nói dối càng thuần thục, hơi ngừng lại liền hỏi tiếp: - Thế nhưng không biết ở đây đang có chuyện gì xảy ra?
Thấy người nọ chần chừ không nói, Đơn Phi liền cảm thấy y có chút băn khoăn, lại cảm thấy người này nhìn lâu, cũng không đến mức khó coi như vậy, liền thân thiện nói: - Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo các hạ họ gì?
Người nọ khẽ ho một tiếng, không ngờ còn hạ giọng nói: - Tại hạ họ Bàng.
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất