Chương 270: Thừa nước đục thả câu
.
Đơn Phi tuy thấy tình thế của Từ Tể Đường đang như lửa xém lông mày nhưng vẫn tỏ ra rất trấn định hỏi: - Vậy Tôn Thái Thú thì sao? Thái độ của y như thế nào?
Bàng Thống đang định mở miệng muốn đáp, bỗng dưng liền quay đầu nhìn về phía cuối phố.
Mọi người cũng yên tĩnh lại.
Xa xa có tiếng vó ngựa vang lên, nhịp nhàng như tiếng trống trận vậy. Chỉ thấy một đội nhân mã đang phi nước đại mà đến, người dẫn đầu thân mang giáp trụ, đằng đằng sát khí. Xem chừng không đến nửa khắc sau liền giục ngựa tới phía sau đám đông.
Cả con phố dài chợt trở lên tĩnh lặng, mọi người vừa thấy uy thế của đội nhân mã này, nhất thời đều quên mất kêu gào, vội vàng tránh ra nhường đường.
- Là Biên Hồng!
- Tôn Thái Thú phái người đến rồi!
- Tôn Thái Thú nhất định sẽ cho chúng ta một lời giải thích!
Mọi người đều tranh nhau nghị luận, ai nấy đều tỏ ra hưng phấn, chỉ có tiếng vó ngựa vẫn không dừng lại. "Đương" một tiếng lớn vang lên, đã thấy con ngựa của người dẫn đầu kia đã giơ móng dẫm thẳng lên cửa lớn của Từ Tể Đường.
Cửa lớn vừa thẳng tắp ngã xuống, người dẫn đầu kia mới dừng ngựa giơ tay quát lên: - Lục soát! Tất cả binh sĩ phía sau nghe lệnh đều đồng loạt xuống ngựa, xông thẳng vào Từ Tể Đường.
- Người kia là ai thế?
Đơn Phi tuy mở miệng hỏi thế nhưng trong lòng cũng có chút suy đoán, chẳng lẽ đây chính thái độ của Tôn Thái Thú? Nếu không giữa ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu dân chúng thế này, sao có thể phô trương như thế?
Bàng Thống trầm ngâm nói: - Người này chắc hẳn chính là Biên Hồng, nghe nói y là gia tướng của Tôn Thái Thú, có tiếng là đệ nhất cao thủ dưới trướng ông ấy.
Đơn Phi thấy Bàng Thống có thể hiểu rõ tình huống của Đan Dương thành như vậy, trong lòng cũng âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ ngươi tại sao không yên ổn sống tại Kinh Châu, tự nhiên lại chạy tới Đan Dương này làm gì?
Đám binh sĩ phóng vào Từ Tể Đường không lâu sau, liền áp giải một người ra ngoài.
Người nọ thoạt nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi, bộ dáng cũng có mấy phần thanh tú, thế nhưng lúc này lại lộ ra một bộ nản lòng thoái chí.
- Hạ Quý Thường chịu xuất hiện rồi. Chỉ thấy mọi người cùng kêu lên.
Đơn Phi nghe vậy cũng âm thầm nhíu mày, với cái giọng điệu này của đám dân chúng, có lẽ Tôn Dực cũng rất có uy tín tại Đan Dương. Hắn đã sớm biết rõ chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài, bây giờ lại xuất hiện thêm người của Thái Thú Tôn Dực, xem chừng nội tình trong này tuyệt đối không đơn giản đâu!
Lúc này chợt có người trong đám đông quát lên: - Hạ Quý Thường, không ngờ ngươi lại là một tên lừa gạt, mau trả lại tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta lại đây!
Hạ Quý Thường nghe thấy thế ánh mắt vẫn dại ra, không có phản ứng chút nào.
Đám dân chúng thấy vậy lại càng nổi nóng, đang muốn ùa vào lại bị đám binh sĩ cản lại. Không bao lâu sau liền có binh sĩ tiến đến lớn tiếng nói: - Bẩm báo Biên đại nhân, đã lục soát toàn bộ Từ Tể Đường, nhưng không tìm thấy Từ Quá Khách.
Biên Hồng mắt to mày rậm, thân hình như núi ngồi trên lưng ngựa, nghe vậy liền không do dự nói: - Dẫn Hạ Quý Thường về, giải vào đại lao cho ta!
- Các ngươi không thể làm như vậy!
Lúc này chợt có thanh âm nữ tử nghẹn ngào vang lên, chỉ thấy một nữ nhân lao ra dược đường, bên người còn dẫn theo một đứa bé.
Đơn Phi va Ô Thanh quay sang nhìn nhau, đều nhận ra hai người kia là ai, chính là Hạ Già Lam và Ngũ Phúc.
Hạ Già Lam đưa tay giữ chặt ống tay áo của Hạ Quý Thường, quay đầu nhìn Biên Hồng buồn bã nói: - Chuyện này còn có ẩn tình, nhà chúng ta là bị oan uổng! Tiểu nhị trong dược đường theo thuyền vận thuốc đều bị người giết cả rồi, không biết là ai vận đến một thuyền dược liệu thối rữa đến đây, nói là do chúng ta đặt mua. Thế nhưng trời đất chứng giám, dược liệu chúng ta vận về đều là dược liệu tốt, ngài phải tin tưởng chúng ta!
Ngoài trừ hai người Đơn Phi và Ô Thanh, những người khác cũng không hiểu Hạ Già Lam đang nói chuyện gì, nhất thời tiếng xì xao bàn tán vang lên liên tiếp.
Bàng Thống nhíu chặt hai hàng lông mày không đồng đều, thấp giọng nói: - Ồ, đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Đám binh sĩ không để ý tới Hạ Già Lam kêu khóc, chỉ nhìn Biên Hồng đợi lệnh. Biên Hồng hơi hơi nhíu mày, không để ý tới Hạ Già Lam cầu xin, khoát tay áo ra hiệu cho binh sĩ. Đám binh sĩ nhận lệnh liền giơ tay lên, đẩy Hạ Già Lam ngã xuống đất.
Ngũ Phúc thấy thế liền sợ hãi kêu lên: - Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ mau đứng lên đi.
Hạ Già Lam ngã xuống đất liền đưa tay ra chống, nhất thời liền có máu tươi chảy xuống. Thế nhưng nhìn thấy phụ thân đã bị đám binh sĩ lôi đi, nàng cũng bất chấp đau đớn, giãy dụa cố đứng lên, đột nhiên phi thân bổ nhào đến phía trước, dang hai tay cản lại con ngựa của Biên Hồng.
Con ngựa kinh hãi hí lên, giơ lên móng trước, mắt thấy sắp đạp lên người Hạ Già Lam.
Khắp con phố liền vang lên tiếng kinh hô, sau đó liền tĩnh lặng lại.
"Cộp" một tiếng vang lên, móng ngựa đã rơi xuống đất, chỉ kém chút là dẫm lên người Hạ Già Lam, thế nhưng nàng vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn Biên Hồng, đau buồn nói: - Biên đại nhân, chuyện này gia phụ hoàn toàn không biết gì cả, ngài không thể không phân xử gì cả, đã giam gia phụ vào đại lao như vậy, như thế là không công bằng!
Biên Hồng lạnh lùng nhìn Hạ Già Lam, thấp giọng quát: - Ta chỉ nghe theo lệnh Thái Thú mà làm việc, ngươi mau mau tránh ra! Nếu còn cố ngăn cản, chớ trách ta không khách khí!
- Ta không tránh! Hạ Già Lam quật cường nói: - Ngài không sai người thả gia phụ ra, ta quyết không tránh ra. Nàng còn chưa dứt lời, chợt nghe Biên Hồng hừ lạnh một tiếng, liền thấy y nhấc trường thương trong tay lên.
Biên Hồng hơi vung cánh tay, mũi thương liền chỉ thẳng vào cổ họng Hạ Già Lam.
Một trận kinh hô vang lên.
Đơn Phi thấy vậy hơi hơi nhíu mày, trên tay không biết lúc nào đã nắm hai viên tiền đồng.
Hạ Già Lam thấy thế vẫn không tránh ra, ngược lại còn mở to đôi mắt đẹp, tiến lên thêm một bước.
Hàn quang chợt loé, mũi thương chỉ còn cách cổ họng Hạ Già Lam chừng một tấc liền dừng lại
Hạ Già Lam không nhìn mũi thương, chỉ nhìn chằm chằm Biên Hồng, bi phẫn nói: - Biên đại nhân, gia phụ là bị oan uổng!
Đám đông không kìm nổi nghị luận, tiếng bàn tán không ngừng vang lên, đều cho rằng có khi Hạ chưởng quỹ là oan uổng thật, nếu không nữ nhi của ông ta sao phải bi phẫn như thế?
Bàng Thống thấp giọng nói: - Chuyện này...xem ra còn có nội tình phía sau. Các hạ nói có đúng hay không?
- Bàng huynh nói chuyện với tại hạ sao?
Đơn Phi đang dò xét đám người, chợt thấy Bàng Thống đang chằm chằm nhìn hắn, liền rốt cục nói: - Chẳng lẽ Bàng huynh muốn thay nữ tử này giải oan hay sao?
Bàng Thống nghe thế liền có chút ngẩn ra.
Y và đám dân chúng mù quáng này đương nhiên khác nhau, ngay từ ban đầu đã cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. Y không biết Từ Quá Khách là ai, thế nhưng lại phát hiện nhiều điểm vô lý trong chuyện này, hiện giờ thấy Hạ Già Lam lại tỏ ra bi phẫn như thế, càng tin tưởng vững chắc ý nghĩ của mình.
Thế nhưng đúng như Đơn Phi suy đoán, hiện giờ Bàng Thống chỉ là một người dân thường mà thôi.
Biên Hồng là đệ nhất cao thủ dưới trướng Đan Dương Thái Thú Tôn Dực, y chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết Bàng Thống, nếu như Bàng Thống dám đứng ra biện hộ cho nữ tử kia. . .
Bàng Thống thần sắc âm tình bất định, nhìn Đơn Phi nói: - Ta thấy các hạ xem chừng rất quan tâm tới chuyện này, chẳng lẽ cũng muốn thay Hạ gia giải oan?
Đơn Phi lập tức quay đầu giả điếc.
Bàng Thống thấy thế liền âm thầm lắc đầu, y cũng không phải không muốn đứng ra biện hộ cho Hạ gia, thế nhưng dù sao bây giờ y vẫn chỉ là một dân chúng tầm thường, mạo muội nhúng tay vào loại chuyện này, cũng không phải cử chỉ sáng suốt
Biên Hồng nghe thấy tiếng đám đông nghị luận, thần sắc cũng không thay đổi, chỉ lạnh lùng nói: - Hạ Già Lam, ngươi muốn cứu cha của mình phải không?
- Đương nhiên. Hạ Già Lam kiên định nói.
- Vậy ngươi mau lôi Từ Quá Khách ra đây, trừ cách đó ra, cũng không còn biện pháp nào nữa đâu! Biên Hồng lời còn chưa dứt, đã thấy trường thương trong tay vung lên, cán thương liền quét chúng thân hình của Hạ Già Lam.
Hạ Già Lam không hề đề phòng, chỉ kịp kêu lên một tiếng, cả người liền bay ra ngoài, đợi đến lúc rơi xuống đất, rốt cục không thể đứng dậy nổi nữa.
- Già Lam. Hạ Quý Thường thấy con gái như thế, rốt cục kêu lên một tiếng, tiến lên định đỡ nữ nhi, nhưng lại bị đám binh sĩ gắt gao giữ lại.
- Biên đại nhân, đống dược liệu thối rữa này làm sao bây giờ? Có binh sĩ hỏi.
- Thiêu huỷ! Biên Hồng thu thương xua tay, giục ngựa nghênh ngang rời đi. Đám binh sĩ phân ra một đám người áp giải Hạ Quý Thường đi theo, những người còn lại thì chia nhau đi tìm củi khô, chồng chất chung quanh đống dược liệu. Một mồi lửa quăng vào, trong nháy mắt đại hoả liền bốc lên hừng hực, khỏi đặc cuồn cuộn.
- Cha!
Hạ Già Lam được đệ đệ đỡ dậy, rốt cục giãy dụa đứng lên. Nàng còn muốn bổ nhào qua, lại bị binh sĩ đẩy ngã xuống một lần nữa, không khỏi lệ rơi đầy mặt
Ô Thanh thấy thế rốt cục cũng cảm thấy có chút không đành lòng, quay sang nhìn Đơn Phi, thầm nghĩ lão đại chẳng lẽ không định ra tay sao?
Đơn Phi thấy Biên Hồng xuất thương cử trọng nhược khinh, tuyệt đối là phong phạm của một cao thủ, bởi vậy cũng không cho rằng y sẽ hạ sát thủ với Hạ Già Lam. Nơi này là thành Đan Dương, là nơi có vương pháp cai trị, nếu Tôn gia còn muốn phục chúng, tất không thể quá thiết huyết vô tình.
Cũng vì Đơn Phi hiểu được điểm này, mới cố nhịn không ra tay giúp đỡ, chỉ đưa ánh mắt dò xét khắp chung quanh.
Y cho rằng đám người cổ động dân chúng rất có thể còn đang ẩn thân đâu đó quanh đây.
Đám đông nhìn thấy bộ dạng bi phẫn của Hạ Già Lam, cũng có vài người lộ ra chút ít thương hại. Có người lại lộ vẻ do dự. Lúc này chợt có một người tiến lên nói với Hạ Già Lam: - Hạ cô nương, cô cũng chớ đau buồn quá.
Người vừa nói chính là La Phu Đường La chưởng quỹ.
Vừa nãy ông ta chính là người hăng hái nhất trong đám đông.
Đơn Phi trầm mặc nhìn cảnh này, thấy La chưởng quỹ chẳng có chút ý thông cảm nào cả, liền biết ông ta không phải muốn an ủi Hạ Già Lam, như vậy mục đích của ông ta hẳn là...
Quả nhiên, Hạ Già Lam hai mắt đẫm lệ quay nhìn La chưởng quỹ, không ngờ được La chưởng quỹ lại nói tiếp: - Tuy nhiên giết người thì đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Từ Quá Khách cầm tiền của chúng ta, hiện giờ lại trốn đi không dám gặp người, số tiền này... Ngừng lại một chút, La chưởng quỹ liền kiên trì nói tiếp: - Vẫn phải do Từ Tể Đường chịu trách nhiệm!
Hai người Bàng Thống và Ô Thanh vừa nghe thấy thế lập tức cảm thấy tức giận.
Bọn họ đều là người có lương tâm, thầm nghĩ Hạ gia đã đến nước này rồi, bất kể La Phu Đường ngươi sợ mất tiền đến mức nào, cũng không thể ép người quá mức đến như vậy chứ?
Hạ Già Lam lệ rơi đầy mặt, thân thể mềm mại hơi khẽ run rẩy, lo lắng nói: - La chưởng quỹ...Từ Tể Đường hiện giờ đang gặp phải đại nạn, nhà chúng ta là bị oan uổng...cầu ngài...
- Chuyện đó thì có quan hệ gì đến chúng ta, ta chỉ biết Từ Quá Khách là người của Từ Tể Đường mà thôi. La chưởng quỹ gắt giọng nói: - Thiếu nợ phải trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, mọi người nói có đúng hay không?
Đám đông tuy truyền ra tiếng hưởng ứng, nhưng cũng có không ít người trầm mặc không nói.
Đúng lúc này, chợt có người cất giọng nói: - La chưởng quỹ, ông nói thế cũng chưa chắc đã đúng đâu.
Mọi người quay đầu tìm kiếm, chỉ thấy từ trong đám đông liền đi ra một vị công tử văn nhã mặc áo gấm, nhìn qua cũng có chút phong độ ngời ngời.
La chưởng quỹ vừa nhìn thấy người nọ, vội vàng cười làm lành nói: - Thì ra là Hồi Xuân Đường Xuân Nhược Dương Xuân công tử, không biết công tử có gì chỉ bảo?
- La chưởng quỹ, người ta đang gặp khó khăn, sao ông có thể giậu đổ bìm leo như thế. Xuân công tử thoạt nhìn có vẻ tâm địa rất tốt, vội vàng bước nhanh đến bên người Hạ Già Lam, vừa đưa tay ra định đỡ nàng vừa nói: - Già Lam cô nương, cô có làm sao không?
Hạ Già Lam vừa nhìn thấy Xuân công tử, trên mặt cũng không có chút vui mừng, ngược lại còn lộ ra mấy phần chán ghét. Nàng vừa thấy y đưa tay ra đỡ, vội vàng nhích người ra sau một chút nói: - Ngươi...ngươi muốn làm gì?
Xuân công tử thấy thế trong mắt liền lộ ra mấy phân tức giận, không ngờ lại cười nói:
- Già Lam, bây giờ Từ Tể Đường đang lâm vào đại nạn, bá phụ thì bị bắt vào đại lao, trong nhà lại vướng vào món nợ to lớn. Ta đối với nàng thế nào chắc nàng cũng biết... Nói đên đây, Xuân công tử hơi đổi giọng "quan tâm" nói tiếp: - Lúc này ngoại trừ Xuân Nhược Dương ta, trong thành Đan Dương này chắc hẳn không có người thứ hai nào có thể giúp nàng, cũng chẳng có ai có thể đủ sức giúp nàng như ta cả.
Nói xong Xuân công tử liền móc từ trong người ra một tờ khế ước, vừa nhìn Hạ Già Lam như sói đói nhìn thấy con mồi vừa nói: - Già Lam, chỉ cần nàng lăn tay lên khế ước này, món nợ của Từ Tể Đường, sẽ do một mình Xuân Nhược Dương ta chịu trách nhiệm.
Hạ Già Lam vừa đưa mắt liếc nhìn lên tờ khế ước, sắc mặt liền trở lên trắng bệch, run rẩy nói: - Thế nếu như ta không chịu lăn tay thì sao?
Xuân công tử hơi khẽ mỉm cười, đứng thẳng người lên nhìn chung quanh nói: - Như vậy cho dù nàng có chết, chỉ sợ cũng không giúp Từ Tể Đường trả hết nợ được đâu.
Hạ Già Lam nghe thế sắc mặt càng thêm trắng bệch, giãy dụa đứng lên giơ tay định tiếp lấy khế ước, không ngờ lại cắn răng một cái, đột nhiên lao đầu vào đống lửa đang cháy hừng hực.
Ngũ Phúc thấy thế sợ đến mức hét ầm lên, đám đông cũng là kinh hô một mảnh.
Xuân công tử vốn đang dương dương đắc ý, chỉ cho là lần này thừa nước đục thả câu, chuyện này hẳn là thành công, không nghĩ tới thiếu nữ tính tình cương liệt như vậy, không kịp kéo lại Hạ Già Lam.
Mắt thấy thiếu nữ sẽ nhảy vào đống lửa...
Chợt có người cất giọng nói:
- Xuân Nhược Dương, ngươi cũng nói sai rồi, có thể cứu Từ Tể Đường cũng không phải chỉ có một mình ngươi!
Tiếng nói còn chưa dứt, liền thấy một bóng người nhào lên, chặn tại trước mặt Hạ Già Lam, giơ tay cản nàng lại, nói: - Hạ cô nương, chậm đã!
----------oOo----------