Chương 271: Cháu trai của Hiếu Liêm
.
Người nọ phi thân mà ra, rất là tự nhiên phóng khoáng, chỉ có điều lúc rơi xuống đất bước chân lảo đảo, giống như uống say vòng một vòng, thiếu chút nữa đặt mông ngồi ở trên đống lửa.
Mọi người thấy thế ngạc nhiên, không nghĩ trên đời còn có loại người xả thân cứu người này.
Hạ Già Lam bị áp lực rất nặng, lại bị Xuân công tử nhục nhã, khi đó nàng cảm giác còn sống không còn gì thú vị, thầm nghĩ tìm đến cái chết. Nhưng thấy được có người bỗng dưng thoát ra ngăn cản đường đi, trong lòng Hạ Già Lam đột nhiên không còn quá muốn chết, khi nhìn thấy người trước mắt chính là Ô Thanh, nàng cảm thấy kinh cùng hỉ lẫn lộn.
Ô Thanh đến đây, Đơn Phi có phải hay không cũng ở đây?
-Ngươi... ngăn ta làm cái gì? Hạ Già Lam vừa mới muốn chào hỏi, nhưng nghĩ đến những lời của Đơn Phi, nàng lại làm bộ như không biết Ô Thanh.
Ô Thanh lặng lẽ cười, nhìn hướng Đơn Phi.
Y thấy Hạ Già Lam ngã về phía đống lửa, trong lòng thực lo lắng, thầm nghĩ lão đại còn không ra tay, chỉ sợ người đều thành tro rồi. Ý niệm chuyển động trong đầu, người cũng ra sức chạy đi, đang lo lắng cứu lại không kịp, không nghĩ phía sau có một cỗ lực kỳ quái truyền đến, khiến y bay lên trời tới trước người Hạ Già Lam.
Biết ngoại trừ Đơn Phi, sẽ không còn có người khác ra tay, Ô Thanh kiệt lực ổn định thân hình, nhanh chóng nói: -Cô không cần tìm chết, ta... ta... có biện pháp cứu Từ Tể Đường.
Cho dù y không có biện pháp, Đơn Phi cũng là có, Ô Thanh tính toán, lúc này trước đánh tan ý nghĩ muốn tìm chết của Hạ Già Lam rồi nói sau.
Hạ Già Lam theo ánh mắt của Ô Thanh nhìn qua, chỉ thấy Đơn Phi đang ở trong đám người. Thấy nàng nhìn qua, Đơn Phi gật gật đầu, sau khi Hạ Già Lam biết Đơn Phi sẽ không ngồi yên không quản việc này, một khắc này chỉ cảm thấy cứu tinh từ trên trời giáng xuống, không khỏi rơi nước mắt.
Từ Tể Đường sắp phải đóng cửa, phụ thân bị bắt, chủ nợ tới cửa, toàn bộ thành Đan Dương người có thể cứu nàng thoạt nhìn chỉ có Xuân Nhược Dương, nhưng điều kiện của Xuân Nhược Dương lại là muốn nàng bán mình làm thiếp!
Nàng mới vừa rồi mất hết can đảm, lúc này mới có ý muốn chết.
Tuy nhiên con người luôn phi thường kỳ quái, khi muốn chết chỉ cảm thấy không có điều gì lưu luyến, càng nghĩ càng là dễ dàng chui vào rúc vào trong sừng trâu. Có người không sợ chuyện lớn, đối với người muốn chết dùng ngôn ngữ kích thích, nhiều khi thảm kịch sẽ phát sinh theo. Nhưng nếu hiểu được đạo lý này, lòng mang thiện ý đi khuyên giải, thường thường sẽ làm người muốn chết có thể duy trì vượt qua, thậm chí có thể khởi tử hồi sinh.
Ô Thanh tuy chỉ nói một câu, lại khiến cho Hạ Già Lam tỉnh ngộ.
Thấy bên người Ngũ Phúc tội nghiệp lôi kéo nàng, ra sức lau nước mắt, trong lòng Hạ Già Lam rất đau xót, thầm nghĩ Từ Tể Đường hiện giờ đang gặp đại nạn, chỉ còn nàng và đệ đệ Ngũ Phúc, nếu như chính mình chết rồi, cha không là hoàn toàn đã không có ai có thể trông cậy vào? Ngũ Phúc sẽ làm thế nào?
Vừa nghĩ đến đây, Hạ Già Lam cảm thấy hổ thẹn trong lòng, lại càng cảm kích Đơn Phi, Ô Thanh.
Xuân công tử nhưng thật ra vừa sợ vừa giận.
Y ngàn tính trăm tính, cảm giác lúc này đúng là thời điểm thâu tóm Từ Tể Đường, thậm chí có cơ hội thu nạp nữ nhi của Hạ Quý Thường Hạ Già Lam làm tiểu thiếp. Từ Tể Đường lần này chọc phiền toái lớn, theo y, trừ Xuân Nhược Dương y ra, thật đúng là không còn ai có thể bãi bình việc này, nhưng y không có nghĩ rằng tính cách của Hạ Già Lam cương liệt đến như vậy.
Khi nhìn thấy Ô Thanh ngăn lại Hạ Già Lam, Xuân Nhược Dương thực có chút ý mừng, tiểu mỹ nhân này cứ như vậy chết cháy thật sự đáng tiếc.
Nhưng thấy Ô Thanh rất khinh miệt y, trái phải chuyển động nhưng cũng không để ý Xuân công tử y, khiến y lại là khó chịu. Tiểu tử này ăn gan báo, cũng dám đoạt nổi bật của Xuân Nhược Dương y!
-Chỉ bằng ngươi, cũng có thể cứu được Từ Tể Đường? Xuân Nhược Dương lạnh lùng hỏi.
Thấy Ô Thanh như cũ không nói, Xuân công tử càng nhận định tiểu tử này chỉ là nhất thời kích động, lặng lẽ nói: -Tiểu tử, mới vừa rồi phát ngôn ngông cuồng, hiện giờ muốn làm rùa đen rút đầu hay sao?
Mọi người cười vang, La chưởng quỹ cười đến ra sức nhất.
Ô Thanh thầm nghĩ trong lòng, ta vừa mới không hề nói gì cả a.
Y chỉ là không muốn Hạ Già Lam chết, còn muốn làm sao cứu Từ Tể Đường y cũng không rõ ràng. Nếu là trước kia, y thấy Xuân công tử như vậy, ít nhiều sẽ có chút khiếp đảm, đó là tự ti từ trong xương của những người nghèo hèn, nhưng bị Đơn Phi tiêm nhiễm lâu rồi, Ô Thanh cũng không luống cuống, hỏi ngược lại: -Nói như vậy, Xuân công tử muốn làm rùa vươn đầu hay sao?
Xuân công tử ngẩn ra.
Có người lại bật cười.
Ô Thanh không có thân phận gì, nhưng Xuân Nhược Dương ở thành Đan Dương lại là người có uy tín danh dự. Thấy Ô Thanh hỏi vặn như thế, không ngờ y lại đánh đồng hai người, Xuân Nhược Dương không khỏi vừa tức vừa giận, nhưng trong lúc nhất thời cố tình lại không phản bác biết như thế nào.
La chưởng quỹ thầm nghĩ loại lý luận cùn này chỉ sợ vài ngày cũng khó nói xong, nói tránh đi: -Các hạ đột nhiên đi ra chống đỡ, nói vậy là nghĩ ra làm như thế nào trả hêt nợ nần của Từ Tể Đường đi, chúng ta còn đang chăm chú lắng nghe đây.
Ô Thanh đang vì chuyện này phát sầu, y biết rằng Từ Tế Đường nợ La chưởng quỹ ước chừng hai trăm lượng vàng, Ô Thanh y bất kể như thế nào đều là trả không được. Gấp đến độ chảy mồ hôi trán, Ô Thanh linh cơ vừa động nói: -Từ Tể Đường thiếu nợ không phải giả, nhưng người ta mới gặp đại nạn, chưởng quỹ bị bắt, chỉ còn lại có con gái cùng con trai còn nhỏ, các ngươi bức bách như vậy, thật muốn muốn giết người hay sao?
Chúng dân chúng im lặng.
La chưởng quỹ lặng lẽ cười nói: -Tiểu tử, Từ Tể Đường là đáng thương, nhưng ngươi liền cảm thấy chúng ta không đáng thương? Ngươi có biết nơi này có bao nhiêu người đập nồi bán sắt đem tiền giao cho Từ Tể Đường. Nếu là Từ Tể Đường không trả được tiền, khi đó không biết sẽ có bao nhiêu người chết!
Mọi người lại bắt đầu xôn xao.
Dân chúng phần lớn là mù quáng nghe theo, việc không liên quan đến mình còn có thể cao cao treo, chỉ khi nào liên lụy đến lợi ích của bản thân, lập tức liền chuyển biến thái độ, có khối người vì một đồng tiền đánh vỡ đầu đều là.
Thấy La chưởng quỹ ăn nói sắc bén, Ô Thanh biết không thể bãi bình việc này, lớn tiếng nói: -Ta nói không lại ngươi, nhưng có người nhất định có thể.
Xuân công tử, La chưởng quỹ đang dương dương đắc ý, nghe vậy lặng người một chút, thầm nghĩ tiểu tử này hoá ra còn có hậu trường, trách không được dám đứng ra.
Đơn Phi lập tức cúi đầu xuống, giống như đang tìm tiền trên mặt đất vậy.
Xuân công tử, La chưởng quỹ hai người căn bản không có lưu ý Đơn Phi, theo tầm mắt của Ô Thanh nhìn qua, chỉ thấy bộ dạng ngang nhiên của Bàng Thống, hai người lẫn nhau liếc mắt một cái, thầm nghĩ người này xấu đến như vậy, hay y chính là hậu trường của tiểu tử này?
-Hoá ra là các hạ sai khiến người này đi ra. La chưởng quỹ nhìn Bàng Thống nói.
Bàng Thống ngẩn ra.
Y thấy Hạ gia đáng thương, trong lòng thực đồng tình, nhưng y thật sự chỉ là một bạch đinh, thân thủ lại không cao minh, khi thấy Hạ Già Lam quăng mình vào lửa tự sát, trong lòng của y âm thầm hối hận không sớm đứng ra giúp thiếu nữ một chút. Thấy Hạ Già Lam được cứu, y lại không khỏi thở ra một ngụm khí, thầm nghĩ nhìn tình thế lại nói tiếp.
Y không nghĩ tới Ô Thanh ho như bị lao kia lúc này nhưng lại sẽ động thân mà ra, khi đó liếc nhìn Đơn Phi liếc mắt một cái, thầm nghĩ Ô Thanh so với Đơn Phi muốn có khí phách hơn nhiều.
Nhưng y không nghĩ tới Ô Thanh hai ba câu liền đem chiến hỏa dẫn tới trên người y. Thấy bộ dạng Đơn Phi giống như không tìm được vàng liền không ngẩng đầu lên vậy, Bàng Thống lòng hiệp nghĩa nổi lên, thầm nghĩ chính mình mới vừa rồi không phải cũng do dự khó quyết? Khi nước đến chân, chính mình không làm, lại có thể nào yêu cầu nghiêm khắc người bên ngoài?
Mặc dù không phải hậu trường của Ô Thanh, Bàng Thống vẫn là đứng ra nói: -La chưởng quỹ lời ấy sai rồi, ta nghĩ mỗi người đều có lòng trắc ẩn, Hạ gia gặp đại nạn này, có người đứng ra chủ trì công đạo có gì kỳ lạ, lại có cái gì sai khiến không sai khiến?
La chưởng quỹ hơi ngừng lại, thầm nghĩ ngươi không phải kẻ làm chủ phía sau màn thì đứng ra làm gì?
Xuân công tử cười lạnh nói: -Nói như vậy các hạ nên trả tiền giúp Từ Tể Đường rồi?
La chưởng quỹ nói theo: -Đúng vậy, các hạ là có lòng trắc ẩn, nhưng không biết là vì nữ nhân này, hay là vì dân chúng Đan Dương? Ông ta lời này rất có ám chỉ, mọi người nghe vậy lại là thấp giọng nghị luận.
Bàng Thống nghe ra La chưởng quỹ nói là y thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Hạ Già Lam, trong lòng phẫn nộ.
Trên đời này còn có người há mồm chính là phun phân như thế, bô ỉa nhà mình luôn cài ở trên đầu người khác, mông cũng không lau một chút, ngược lại hiên ngang lẫm liệt chỉ trích người khác không sạch sẽ.
Lạnh lùng nhìn Xuân công tử, Bàng Thống không lùi bước nữa nói: -Trước khi ta đến Đan Dương, từng nghe nói Xuân gia là thế gia vọng tộc Đan Dương.
Xuân công tử ưỡn ngực ngẩng đầu nói: -Vậy thì sao?
Bàng Thống trầm giọng lại nói: -Ta lại nghe nói, cậu của Xuân công tử, nhưng là Quy Lãm Quy đại nhân.
Xuân công tử ý cười càng đậm, ngạo nghễ nói: -Hoá ra ngươi còn biết điểm ấy.
Đơn Phi nhíu mày, đối với cái tên Quy Lãm này rất là xa lạ, không nhớ nổi người này làm qua việc gì.
-Quy Lãm Quy đại nhân từng là Ngô Quận Thái thú Thịnh Hiến đề cử làm Hiếu Liêm, sau lại... Bàng Thống cất giọng nói: -Sau khi Thịnh Hiến mất, Quy đại nhân cùng một người được Thịnh Hiến tiến cử Hiếu Liêm là Đới Viên cùng trốn vào trong núi tị nạn. Sau khi Tôn Dực Thái Thú chưởng quản Đan Dương, lấy lễ đối đãi mời hai người này rời núi, lúc này Quy Lãm và Đới Viên chia làm Đan Dương Thống Lĩnh và Quận Thừa, một văn một võ, được Tôn Thái Thú nể trọng, có thể nói là trợ thủ đắc lực của Tôn Thái Thú, ở thành Đan Dương là nhân vật gần như có thể sánh với Tôn Thái Thú.
Mọi người bất kể có biết việc này hay không, khi lại nhìn Xuân công tử, đều là khó tránh khỏi hơi sợ hãi.
Đơn Phi thầm nghĩ nhìn bộ dạng ngang ngược của Xuân công tử này ở thành Đan Dương, Quy Lãm cũng không thấy được sẽ kém hơn chút nào.
Xuân công tử lại kiêu căng, mặc dù không biết ý tứ của Bàng Thống, nhưng có người thay y thổi phồng thân thế, tự nhiên vui vẻ.
La chưởng quỹ một bên đe dọa nói: -Ngươi nếu biết Quy đại nhân, còn muốn xuất đầu sao?
Bàng Thống lặng lẽ nói: -Ta đúng là biết Quy đại nhân, lúc này mới nhất định phải đứng ra. Nghĩ Quy đại nhân được nâng là, Hiếu Liêm, danh như ý nghĩa, chính là vừa hiếu lại vừa liêm, nếu biết Xuân công tử ở bên đường ép người đến chết, không biết ngài ấy sẽ nghĩ như thế nào?
-Nói rất hay! Ô Thanh ủng hộ nói. Y tuy có tâm phản bác, nhưng đối với Đan Dương không quen, càng hoàn toàn không biết nội tình nơi này, thấy Bàng Thống biết rõ tình thế, đâm thẳng mặt của Xuân công tử, trong lòng sảng khoái khôn kể.
Mọi người cũng là im lặng.
Xuân công tử không ngờ Bàng Thống lấy y làm lá chắn, vừa tức vừa vội. Một bên La chưởng quỹ con mắt hơi đổi, phản bác: -Đan Dương là nơi có vương pháp, sao có thể dung các hạ ăn nói bừa bãi? Xuân công tử thầm nghĩ giúp đỡ Hạ gia, là Hạ Già Lam không biết phân biệt tự quăng mình vào đống lửa, con mắt nào của ngươi nhìn thấy Xuân công tử bức nàng?
Bàng Thống ngẩn ra, không nghĩ tới đối phương giảo hoạt như thế.
Xuân công tử quát: -Đúng vậy, con mắt nào của ngươi nhìn thấy bản công tử bức người đến chết rồi hả? Nếu như ngươi nói không nên lời, bản công tử liền đi bẩm báo nha môn! Xuân thị là đại gia tộc, sao lại cho ngươi thuận miệng nói xấu!
Bàng Thống cái trán lấm tấm mồ hôi, chợt nghe một người cười nói: -Xuân công tử, vật trên tay ngươi là gì, cho ta xem được không?
Mọi người ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đơn Phi đến gần Cuân Nhược Dương, giơ tay lấy giấy khế ước trên tay y.
Xuân công tử vừa giận vừa phiền, bàn tay đưa ra phía sau nói: -Ngươi tính là cái thứ gì chứ... Còn chưa đủ tư cách xem thứ này...
-Chỉ nhìn thôi cũng không nhìn hỏng. Lúc Đơn Phi nói chuyện, cánh tay vừa đưa ra lại thu lại, liền thu khế ước vào trong tay.
Trong lòng Xuân công tử rùng mình, rút lui hai bước, trong lúc nhất thời không rõ Đơn Phi làm sao có thể cầm đi khế ước trên tay y khi y đã có phòng bị.
Đơn Phi mở ra khế ước vừa nhìn, cười ha hả nói:
-Các vị hương thân phụ lão, các ngươi có biết khế ước này viết cái gì không?