Chương 272: Hiệu ứng danh nhân.
Bàng Thống đang vô cùng lo lắng, thấy Đơn Phi đột nhiên bật ra, vừa giơ tay liền lấy được khế ước trên tay Xuân công tử, trong lòng đại hỉ.
Y biết chính tờ khế ước này khiến cho Hạ Già Lam phải quăng thân vào đống lửa, nếu như y biết đươc nội dung của khế ước là cái gì, nói vậy có thể vạch trần bộ mặt thật của Xuân công tử.
Tuy nhiên Xuân công tử thoạt nhìn không phải rất ngu, sẽ không chủ động đem khế ước giao cho Bàng Thống y. La chưởng quỹ lại giảo hoạt, Bàng Thống y muốn xem khế ước cũng không dễ dàng, cho dù Hạ Già Lam nói ra nội dung khế ước, cũng có khả năng bị Xuân công tử trả đũa, nói bọn họ vu oan hãm hại.
Giữa lúc Bàng Thống đang gặp khó khăn, không nghĩ tới Đơn Phi ở dưới bao nhiêu con mắt nhìn chăm chú của mọi người vẫn có thể dễ dàng đem khế ước lấy tới tay, không kìm nổi đối đã bằng cặp mắt khác với tiểu tử này, bàn tay của tiểu tử này thật nhanh.
Đơn Phi đem khế ước đưa cho Bàng Thống, Bàng Thống vừa nhìn, mặt có sắc mặt giận dữ, chợt nghe Đơn Phi nói: -Đúng rồi, mới vừa nghe Xuân công tử nói, có năng lực giúp Từ Tể Đường giải quyết việc này. Còn không biết Xuân công tử có phương pháp gì, không bằng nói ra cho mọi người nghe một chút?
Xuân Nhược Dương, La chưởng quỹ thấy Đơn Phi chỉ tiện tay liền lấy được khế ước, đều là kinh nghi bất định, Xuân Nhược Dương lại kêu lên: -Ngươi tính cái thứ gì, bản công tử còn phải nói rõ việc này với ngươi sao? Còn không đem khế ước trả lại cho bản công tử.
Y và La chưởng quỹ tiến lên một bước, Đơn Phi chỉ tùy ý quét hai người liếc mắt một cái, hai người lập tức ngừng bước chân.
Xuân Nhược Dương và La chưởng quỹ đều là có tiếng tăm, đều khinh thường Ô Thanh, Bàng Thống, nhưng thấy Đơn Phi không giận tự uy, trong lòng lại có chút kiêng kị.
-Xuân công tử không muốn nói, Bàng huynh có thể thay y nói nói. Đơn Phi cười nói.
Sắc mặt giận dữ trên mặt Bàng Thống hơi giảm xuống, lửa giận trong lòng lại cháy lên, cất giọng nói: -Chư vị hương thân phụ lão có muốn nghe xem trên khế ước này viết cái gì không?
Mọi người vây tụ lại đây, có muốn tiền, có muốn xem náo nhiệt, xem náo nhiệt từ trước đến nay không sợ chuyện lớn, có người sớm đã hỏi: -Bên trên viết cái gì?
-Đây là một tờ văn tự bán mình. Bàng Thống cất giọng nói: -Nói chỉ cần Hạ Già Lam... Nhìn thiếu nữ liếc mắt một cái, thấy nàng cắn môi, bộ dáng khổ sở đáng thương, trong lòng Bàng Thống hơi thương tiếc, vẫn tiếp tục nói: -Chỉ cần Hạ Già Lam bán mình cho Xuân gia làm thiếp, Xuân công tử liền giúp giải quyết việc của Từ Tể Đường.
Mọi người một mảnh xôn xao.
Đương nhiên, mọi người có người phỉ nhổ, cũng có người cực kỳ hâm mộ. Thầm nghĩ kẻ có tiền chính là tùy hứng, hội thành cũng chơi xong rồi. Đáng đời bọn họ độc thân, người ta kẻ có tiền có thể ngay lúc này liền tìm cái lão bà, bọn họ lại chỉ lo lắng tiền mồ hôi nước mắt.
Hạ Già Lam sắc mặt đỏ ửng, chậm rãi gục đầu xuống, nắm chặt bàn tay thanh tú.
Bàng Thống giơ lên giấy văn tự bán mình kia nói: -Xuân công tử không biết là hành động này rất không thích đáng sao?
-Lão tử cần ngươi tới quản? Xuân Nhược Dương thẹn quá thành giận nói.
Y thèm nhỏ dãi Hạ Già Lam đã lâu, đã sớm muốn nữ tử này, tuy nhiên Từ Tể Đường cũng là không kém, từ trước đến nay cùng Hồi Xuân Đường sàn sàn như nhau chẳng phân biệt được cao thấp. Hạ Quý Thường lại rất có danh vọng ở Đan Dương, Xuân Nhược Dương cho dù có cậu là Quy Lãm làm chỗ dựa, nhưng cũng không dám xằng bậy.
Mắt thấy Hạ Quý Thường bị bắt, Từ Tể Đường sắp sụp đổ, Xuân Nhược Dương thầm nghĩ chỉ còn một cô gái yếu ớt Hạ Già Lam còn không phải tùy ý y sắp xếp? Y xuất ra khế ước, thầm nghĩ rằng lúc này Hạ Già Lam còn không phải như gặp được cứu tinh ngoan ngoãn ấn lên dấu tay, nếu đợi Hạ Già Lam tỉnh táo lại, nghĩ ra chủ ý khác cự tuyệt đề nghị của y, vậy Xuân Nhược Dương y không biết phải tới bao giờ mới thu được tiểu mỹ nhân.
Hành động này ở dưới con mắt của mọi người đương nhiên là có chút đuối lý, nhưng Xuân Nhược Dương chỉ nghĩ ấn cái dấu tay là tốt rồi, mực đóng dấu đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Người khác không biết rõ tình hình, đều chỉ nói Xuân Nhược Dương y nhân nghĩa, sau đó gạo nấu thành cháo, nói không chừng còn có người học đòi văn vẻ khen Xuân Nhược Dương y phong lưu thành tính.
Chỉ có điều y không nghĩ tới Hạ Già Lam bề ngoài dịu dàng yếu ớt, nội tâm lại cương liệt hơn bề ngoài rất nhiều, hiện giờ không biết ở đâu lại xông ra ba người Bàng Thống, Đơn Phi, Ô Thanh, vạch trần tính toán của y, khiến y không khỏi có chút hoảng hốt.
Bàng Thống có lý có chỗ dựa, không chút hoang mang cười nói: -Xuân công tử làm việc tự nhiên không cần ta quản, nhưng cậu của Xuân công tử lại là Quy Thống Lĩnh Quy đại nhân, một người vừa hiếu vừa liêm, nếu là biết cháu ngoại trai lại làm ra loại việc bức bách con gái nhà lành này, không biết sẽ phải công đạo như thế nào với dân chúng Đan Dương?
Mọi người đều gật đầu, thấp giọng nghị luận.
Không sai, việc này thật sự hơi quá đáng.
Đường đường cháu ngoại trai của Thống Lĩnh, sao có thể ban ngày ban mặt làm ra loại việc không biết xấu hổ này.
Đúng vậy a, cho dù muốn làm loại việc không biết xấu hổ này, cũng phải lén lút mới được.
Thấy Xuân công tử sắc mặt xanh trắng biến đổi không ngừng, La chưởng quỹ quát: -Kẻ quái dị ngươi nói bậy bạ gì đó, con mắt nào của ngươi nhìn thấy Xuân công tử cưỡng ép cưới Hạ Già Lam rồi hả?
Nói vậy đó là nàng thích ấm áp mới nhảy vào trong đống lửa có phải hay không? Trong lòng Bàng Thống nói thầm, nghe La chưởng quỹ lại nói: -Tiền của Xuân công tử cũng không phải gió to thổi tới, y trả giá cũng phải có thu hoạch, Hạ Già Lam nếu thích, tự nhiên sẽ bán, đây vốn là việc mua bán ngươi tình ta nguyện, cần tới ngươi nhiều quản nhàn sự?
-Đúng vậy a, đây là việc mua bán ngươi tình ta nguyện. Xuân Nhược Dương phục hồi tinh thần lại, cười lạnh nói: -Làm sao đến phiên ngươi lắm miệng?
Bàng Thống bị kiềm hãm, thầm nghĩ việc này đích xác không dễ nói.
Có ít người coi không biết xấu hổ là cá tính, ngươi có thể như thế nào?
-Xuân công tử, ngươi sai lầm rồi. Đơn Phi nhìn Hạ Già Lam liếc mắt một cái, lập tức nói: -Chúng ta quản không phải nhàn sự, chúng ta càng có thể thay Hạ cô nương trả lời, muốn lấy Hạ cô nương, Xuân công tử ngươi đợi cơ hội kiếp sau đi!
Không đợi Xuân công tử phản bác, chợt nghe Hạ Già Lam lớn tiếng nói: -Đúng vậy, ta mặc dù mới nhìn thấy vị công tử này, nhưng biết hắn làm người có thể tin, hắn có thể thay ta quyết định. Lời hắn nói, chính là lời Hạ Già Lam ta muốn nói!
Mọi người hơi xôn xao.
Bàng Thống kinh ngạc, thầm nghĩ ba người chúng ta đều đang vì ngươi chống đỡ, ngươi vì sao chỉ coi trọng duy nhất một người Đơn Phi? Chẳng lẽ nữ nhân đều là như thế, xem mặt chiếm đa số?
Xuân Nhược Dương bị Hạ Già Lam cự tuyệt ở trước mặt mọi người, tự cảm thấy không còn thể diện, tức quá hóa cười nói: -Hạ Già Lam, cô cho rằng cô là cái thá gì? Hiện giờ cho dù cô muốn gả, có quỳ xuống cầu Xuân gia đều sẽ không còn cơ hội. Hương thân đều đang đợi ở đây, Hạ Già Lam, cô còn không mau một chút trả tiền?
-Đúng vậy a, nhanh lên trả tiền! La chưởng quỹ vung tay lên, phía sau không ít người phụ hoạ theo đuôi, trong lúc nhất thời thanh thế hùng mạnh.
Đôi mắt Hạ Già Lam lại đỏ lên, Ô Thanh, Bàng Thống đều là âm thầm vò đầu, bọn họ muốn người có người, muốn miệng có miệng, chính là muốn tiền không có tiền, đối phương cắn vấn đề này không buông miệng, thực khiến bọn họ bất đắc dĩ.
-Xuân công tử, ngươi lại sai lầm rồi. Đơn Phi hỏi vặn nói.
-Ta lại sai ở nơi nào? Xuân Nhược Dương cả giận nói, thầm nghĩ lão tử chẳng lẽ không thể thắng lại một hồi sao?
La chưởng quỹ mắt lạnh nhìn Đơn Phi, cười nhạt nói: -Xuân công tử sai ở nơi nào? Chẳng lẽ Hạ Già Lam không cần trả tiền. Nếu nàng không trả, ngươi hỏi hỏi phụ lão hương thân nơi này có nguyện ý hay không?
Mọi người tự nhiên lắc đầu.
Hạ Già Lam lôi kéo Ngũ Phúc đang khóc, nhìn đám người ồn ào náo động, thân thể mềm mại run lên.
-Tiền đương nhiên sẽ trả, nhưng không phải là bây giờ. Đơn Phi nhưng thật ra bình tĩnh, đợi mọi người hơi chút bình ổn, cao giọng nói: -Chư vị phụ lão hương thân, tại hạ mới tới bảo địa, mọi việc không hiểu.
Vậy ngươi còn tại giả bộ cái gì?
Không đợi La chưởng quỹ, Xuân Nhược Dương nghi ngờ, chợt nghe Đơn Phi cao giọng nói: -Nhưng tại hạ lại biết được vài việc. Nếu Hạ Quý Thường, Hạ Già Lam thật là kẻ lừa đảo, làm sao sẽ một người ngây ngốc chờ bị bắt, một người thà rằng phó thân biển lửa, cũng không chịu bị người khuất nhục? Các ngươi nói là gả cho người ta khó, hay là đi chết khó hơn?
Mọi người im lặng.
Đơn Phi biết đáp án trong lòng dân chúng, cất giọng nói: -Hạ Quý Thường, Hạ Già Lam không có chạy trốn, trong mắt của ta, này đã nói rõ bọn họ cũng không biết chuyện này, bọn họ là bị oan uổng.
Mọi người có chần chừ, có gật đầu...
Bầu trời xanh biếc.
Đôi mắt đẹp của Hạ Già Lam tràn đầy lệ nóng, nàng vẫn cảm thấy vô cùng oan khuất, chắn tại trong lòng gần muốn phát cuồng, cho đến hiện tại, mới có một người mở miệng thay nàng giải oan!
Đơn Phi không nhìn Hạ Già Lam, chỉ lưu ý vẻ mặt của mọi người đang vây xem, thấy mọi người phần lớn đều có chút dao động, ngang thanh lại nói: -Hạ Quý Thường không chịu chạy trốn, nói không chừng sớm đã có tính toán trả nợ. Chỉ có điều trả nợ cần có thời gian, tất cả mọi người là phụ lão hương thân, vuốt lương tâm nói một câu, Hạ Quý Thường người này ngày thường như thế nào?
Mọi người trầm mặc.
Có vài người sắc mặt có vài phần ngượng ngùng.
Đơn Phi thấy thế, biết Hạ Quý Thường làm người không tệ, nói không chừng còn giúp dân chúng Đan Dương rất nhiều chuyện.
Chỉ có Xuân Nhược Dương lãnh đạm nói: -Ông ta làm người như thế nào thì lại ra sao?
-Nếu thường ngày Hạ Quý Thường đối đãi bà con không tệ… Đơn Phi kéo dài âm điệu, cao giọng nói: -Kính xin bà con nể mặt mũi, không phải nể mặt ta, mà là nể mặt Hạ chưởng quỹ! Nể mặt nữ nhi của ông ta Hạ Già Lam, người thà rằng đi tìm chết, cũng không chịu chịu nhục này!
Nước mắt từng giọt từ trên gương mặt xinh đẹp như ngọc chảy xuống.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy được Hạ Già Lam yên lặng rơi lệ, còn có Ngũ Phúc đang khóc như mưa rúc vào trước lửa, thần sắc không khỏi thổn thức.
-Bà con đều biết tình huống lúc này, nếu hiện tại còn muốn đòi tiền, không thể nghi ngờ chính là muốn bức tử Hạ Già Lam. Đơn Phi cất giọng nói: -Nếu có người muốn bức tử Hạ Già Lam, kính xin đứng ra một bước, để bà con nhìn một cái.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bước chân vẫn không nhúc nhích. Tất cả mọi người là muốn tiền, nhưng nếu bởi vậy gánh lên ác danh bức tử nhân mạng, vậy vẫn cần phải suy xét.
-Xem ra, mọi người đều có lòng trắc ẩn. Đơn Phi tiếp tục nói: -Bức tử Hạ Già Lam ai cũng không có tiền lấy, nếu muốn trả tiền, kính xin bà con kiên nhẫn chờ đợi chút thời gian.
-Ngươi tính là cái gì? Ngươi nói bảo chúng ta chờ chúng ta sẽ chờ sao? Xuân Nhược Dương phẫn nộ nói.
La chưởng quỹ cũng nói: -Đúng vậy, nếu người chạy mất thì sao? Đến lúc đó làm sao bây giờ? Mọi người tìm ai đòi tiền đây?
Mọi người lại xôn xao đứng lên.
Đơn Phi không loạn, cao giọng nói: -Tại hạ vô danh tiểu tốt, các ngươi sợ ta người nhỏ, lời nhẹ là có thể hiểu. Nhưng các phụ lão hương thân chẳng lẽ không biết vị nhân huynh bên cạnh ta là người nào sao?
Xuân Như Dương khinh thường nói: -Y là người nào? Ta không biết!
Đơn Phi không để ý Bàng Thống do dự, cất giọng nói: -Người này là Bàng Thống tự Sĩ Nguyên, cháu của Kinh Châu đệ nhất danh sĩ Bàng Đức Công. Thủy Kính tiên sinh và người này tâm tình ba ngày ba đêm, khen người này là danh sĩ đứng đầu Nam Châu.
Nào có việc này!
Bàng Thống mặt đỏ tai hồng, thầm nghĩ tiểu tử này đồ mặt dày cũng không soạn bản nháp, cũng may y da mặt cũng đen, mọi người nhìn không ra y mặt đỏ, lại thấy y trầm ổn giống như quả cân, đều cảm giác trách không được người này xấu như vậy, hoá ra có tài a.
Xuân Nhược Dương, La chưởng quỹ ngơ ngác nhìn nhau, cũng không nghĩ tới Bàng Thống này có lai lịch lớn như vậy.
Kỳ thật Bàng Thống lai lịch không lớn, nhưng Đơn Phi cái gì Kinh Châu đệ nhất danh sĩ, danh sĩ đứng đầu Nam Châu nói ra, tựa như đặt làm ở LV, Hermes, cũng không phải tất cả đều là hàng nhái đi?
Cổ kim dân chúng đều tin hiệu ứng danh nhân, trong lòng cùng nghĩ, danh nhân này mặc dù không phải Đan Dương, nhưng có thể đảm bảo cho Từ Tể Đường, như vậy đòi tiền cũng không vội nhất thời.
Đơn Phi cầm tay Bàng Thống, tràn đầy "chân thành" nói: -Bàng huynh, ta biết ngươi trời sinh tính đạm bạc, không giống một số công tử ngu xuẩn luôn đem gia thế đặt ở trong miệng.
Không nhìn Xuân Nhược Dương sắc mặt xanh mét, Đơn Phi "thành khẩn" nói: -Nhưng lúc này thật không phải thời điểm đạm bạc, kính xin huynh thiết kiên đam đạo nghĩa, vì Từ Tể Đường giữ công đạo.