Chương 273: Trạm đài
.
Ánh mặt trời chói lọi, chiếu trên người của Bàng Thống, khiến cả người y khô nóng.
Y như thế nào không hiểu ra sao cả liền gánh vác cái đạo nghĩa này nha?
Cái này từ đâu nói lên vậy?
Nhưng thấy thần sắc của mọi người, Bàng Thống thầm nghĩ lúc này nếu y lùi bước, đừng nói nói y không thể lăn lộn tiếp ở Đan Dương, sự tình truyền về Kinh Châu, đến thể diện của thúc phụ y đều sẽ bị mất sạch.
Tuy biết việc này hậu hoạn vô cùng, Bàng Thống vẫn là cắn răng nói: -Đơn huynh, ta biết ngươi cũng không màng danh lợi, nhưng lúc này, ngươi sẽ không nhìn ta...
Y lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ chính là ngươi tiểu tử ác độc, nói mấy câu liền đem ta kéo xuống nước, nhưng ngươi đừng nghĩ có thể tiêu dao giống như người không liên quan.
Đơn Phi hiểu được dụng ý của Bàng Thống, cất giọng nói: -Có Bàng huynh đi đầu, tại hạ phụ theo làm đuôi, như thế nào sẽ không đếm xỉa đến? Xoay người nhìn dân chúng đang vây xem, Đơn Phi giống "mỗ mỗ bảo" dõng dạc nói: -Có danh sĩ đứng đầu Nam Châu Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên làm người đảm bảo cho Từ Tể Đường, chư vị hương thân phụ lão còn sợ không thể lấy tiền về sao? Cho dù Bàng huynh không có tiền dư, Bàng Đức Công gia lớn nghiệp lớn, chư vị còn sợ bồi thường không nổi sao?
Bàng Thống nếu như không có nhiều năm hàm dưỡng, thì thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.
Mọi người liên tục gật đầu đồng ý.
Đơn Phi động tình lại nói: -Một khi đã như vậy, kính xin chư vị cho kỳ hạn. Cuối tháng, cuối tháng này, Bàng danh sĩ và tại hạ bảo đảm cho phụ lão hương thân một đáp án. Ta nghĩ chỉ cần là người có lương tâm, nhất định sẽ chờ đến ngày đó.
Người qua đường vây xem đều là gật đầu ra hiệu mình còn có lương tâm.
-Bàng huynh, huynh nói có đúng hay không? Đơn Phi nhìn Bàng Thống nói.
Dưới hàng vạn ánh nhìn, Bàng Thống cảm giác miệng phát đắng, nhưng thấy Hạ Già Lam hai mắt đẫm lệ tràn đầy hy vọng, rốt cục nói: -Đơn huynh nói không sai, chỉ cần là người có lương tâm, cho dù không đứng ở phía Từ Tể Đường, cũng sẽ không ép người đến chết để đòi nợ. Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên tuy rằng cũng là mới tới nơi này, nhưng ý tưởng của ta cùng vị Đơn huynh này giống nhau, nay ta làm đảm bảo, nhất định sẽ hợp lực với Đơn Phi trợ giúp Từ Tể Đường trả nợ!
Y thấy Đơn Phi không hề đề cập tới tên họ của mình, luôn "Tại hạ" và vân vân, chỉ sợ tiểu tử này là kẻ chỉ nói lời hay, sau đó nói không chừng liền chuồn mất, trước mặt mọi người cũng khiến người này "Nổi danh" một chút.
Tuy là mùa thu, nhưng ánh nắng chiếu vào trên người của Đơn Phi cùng Bàng Thống, ít nhiều làm cho người ta hơi nóng lên.
Xuân Nhược Dương và La chưởng quỹ cũng cảm giác hơi nóng, nhìn kỹ lại, mới phát hiện đại hỏa đang cháy rất lớn, khiến cho mọi người hơi đổ mồ hôi, thấy dân chúng đều đang nhìn bọn họ, nhưng đều duy trì trầm mặc, cho dù là người mới vừa rồi đòi tiền đến rất hung đều là do dự.
Biết nhiều người đang tức giận khó có thể làm gì, trong lòng cũng có chút chột dạ, Xuân Nhược Dương ngửa mặt lên trời cười ha hả nói: -Nói rất đúng, nói quá tốt! Chỉ có điều có lương tâm cũng phải có tiền ăn cơm có phải hay không? Thấy mọi người lại có chút ý động, Xuân Nhược Dương con mắt đảo qua đảo lại, kế chạy lên não, nói:
-Các ngươi đã nói như vậy, chúng ta đây sẽ chờ đến cuối tháng xem các ngươi sẽ cho chúng ta một 'công đạo' như thế nào. La chưởng quỹ, chúng ta đi!
Y nói đi là đi, đẩy đám người ra giây lát biến mất không thấy nữa.
Muốn đòi nợ, xem náo nhiệt nghe Xuân Nhược Dương đều nói như vậy, biết hôm nay đòi tiền chính là đòi mạng, đòi mạng chính là không biết xấu hổ. Rất nhiều người ở Đan Dương đều xem như là nhân vật có mặt mũi, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thầm nghĩ Xuân công tử không biết xấu hổ nhất đều đã rút lại rồi, hiện giờ cũng chỉ có thể đợi đến cuối tháng nhìn xem tình huống, vừa nghĩ đến đây, mọi người liền lập tức giải tán.
Chỉ còn đại hỏa hừng hực cháy, nhưng chung quy giống như náo nhiệt vậy, luôn luôn đến lúc sẽ tắt.
Hạ Già Lam mang theo Ngũ Phúc đi tới, nước mắt chưa khô nói: -Kính mời Bàng... tiên sinh, Đơn công tử các ngươi, vào Từ Tể Đường nghỉ tạm một lát.
Đơn Phi nhíu mày, hắn là bất đắc dĩ ra tay, biết nếu muốn buông tay ngấm ngầm quan sát là không có khả năng. Cũng may mọi người lúc này đều chú ý tới Bàng Thống, hắn còn có chút thời gian làm việc, trông thấy ánh mắt chờ đợi của Hạ Già Lam, Đơn Phi rốt cục nói: -Tốt, trước tiên đi vào thương lượng một chút những dự định tiếp theo.
Bàng Thống ho khan một tiếng, nói: -Già Lam cô nương...
-Làm sao vậy?
Hạ Già Lam hơi có khó hiểu.
-Tại hạ hiện giờ tuổi còn trẻ, không dám đảm đương danh xưng tiên sinh. Bàng Thống cảm giác có chút buồn bực, thầm nghĩ đều là hỗ trợ, thoạt nhìn ta thoạt nhìn cùng lắm lớn hơn Đơn Phi vài tuổi, như thế nào ta chính là tiên sinh, Đơn Phi này chính là công tử?
Ta có già như vậy sao?
Hạ Già Lam buồn bã cười, nói: -Tiên sinh quá khiêm nhường, lấy sự trượng nghĩa của tiên sinh, xưng hô tiên sinh tuyệt không quá.
Bàng Thống âm thầm buồn bực, thấy Đơn Phi, Ô Thanh không để ý khách sáo, sớm vào sân, rốt cục cũng cất bước nhập viện tới trong nội đường ngồi xuống.
Hạ Già Lam dù đang đau lòng, vẫn là rót ba chén nước ấm dâng lên.
Bàng Thống tiếp nhận nước ấm nói cám ơn, nói với Đơn Phi: -Mới vừa rồi ta có một chuyện không rõ, còn chưa thỉnh giáo các hạ.
-Bàng huynh mời nói. Đơn Phi khách khí nói.
-Không biết Thủy Kính tiên sinh mà các hạ nói là người nào? Bàng Thống khó hiểu nói.
-Ân?
Đơn Phi cũng là khó hiểu, hắn mới vừa nói Thủy Kính tiên sinh cùng Bàng Thống tâm tình ba ngày ba đêm, tán người này là danh sĩ đứng đầu Nam Châu, là căn cứ một chút tư liệu lịch sử trong đầu, hiện giờ thấy Bàng Thống như vậy, biết tư liệu của mình có vấn đề, Đơn Phi cười nói: -Bàng huynh cũng không biết, ta làm sao lại biết?
Bàng Thống giận xem líu lưỡi, trên mặt giống như bị đánh một quyền, thầm nghĩ ngươi không biết lại nói đến có thứ tự như vậy.
Đơn Phi đột nhiên ngừng lại trong chốc lát lại nói: -Thủy Kính tiên sinh không phải họ Tư Mã gì đó sao?
-Vậy thứ cho tại hạ bất tài kiến thức không đủ. Bàng Thống khiêm tốn nói:
-Tại hạ bất tài, chỉ biết là Kinh Châu có một Băng Kính tiên sinh Tư Mã Huy, ý nói là người này nhìn người phán đoán sáng suốt rõ ràng như băng kính, còn không biết Thủy Kính tiên sinh là…
Diễn nghĩa làm ta sai lầm!
Đơn Phi nói thầm trong lòng, biết việc này là trí nhớ mình có sai sót. Bất quá hắn mặc kệ Thủy Kính, Băng Kính, chỉ cần không phải Tần Hoàng Kính hắn liền không cần để ý tới, hàm hồ nói: -Nghe nói Thủy Kính là bằng hữu của Băng Kính tiên sinh, Tư Mã tiên sinh không có nói với ngươi sao?
Bàng Thống lắc đầu liên tục, thấy Đơn Phi nói đến Tư Mã Huy có vẻ quen thuộc như vậy, cũng giống như hiểu rất rõ ông ta, Bàng Thống thật sự không hiểu nổi tiểu tử này đến tột cùng là đại trí giả ngu hay là đại ngu giả trí, dò hỏi: -Các hạ và Băng Kính tiên sinh rất quen thuộc?
Băng Kính tiên sinh chính là Tư Mã Huy, tự Đức Thao, Kinh Sở danh sĩ. Kinh Châu Mục Lưu Biểu cũng từng bái kiến thỉnh giáo, lại huých một đầu bụi quay lại, Băng Kính tiên sinh bởi vậy danh chấn thiên hạ.
Những danh nhân này giống như Khanh Lão Biểu hiện đại vậy, đều thích giẫm lên Lưu Biểu một cước nổi danh.
Bàng Thống đối với loại cử chỉ này rất là kính trọng và ngưỡng mộ, bất quá y hiện giờ địa vị không bắt mắt, Lưu Biểu chưa từng thăm hỏi y, y khó có thể noi theo cử chỉ của người tài, chỉ có thể tự mưu danh khí. Y được thúc phụ đề cử, từng gặp mặt Tư Mã Huy, tuy chỉ tán gẫu nói chuyện phiếm vài câu, người ta không nóng không lạnh, y cũng không thể mặt dày đi lên bắt chuyện.
Đơn Phi nói cái gì ba ngày ba đêm đối với Bàng Thống mà nói cầu còn không được, nhưng do là việc không có xảy ra, cũng làm cho Bàng Thống tự cảm hổ thẹn, cảm thấy nếu gặp lại Băng Kính tiên sinh, thật sự không tiện nói rõ.
Đơn Phi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp Băng Kính tiên sinh, thấy Bàng Thống nhiệt huyết như vậy, chỉ sợ rất nhanh làm lộ, mơ hồ nói: -Cũng không tính rất quen thuộc. Chuyển hướng đề tài, Đơn Phi hỏi: -Còn không biết huynh đài có phương pháp gì giải quyết nguy cơ trước mắt của Từ Tể Đường?
Thấy Hạ Già Lam hai mắt đẫm lệ duyên dáng, trong lòng Bàng Thống thương tiếc nói: -Ta cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều điểm kỳ quái. Đúng rồi, còn không biết Hạ cô nương nói việc tiểu nhị bị mất mạng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Y ngược lại thận trọng, nhớ rõ Hạ Già Lam từng kêu oan với Biên Hồng, nhưng không biết chính xác.
Hạ Già Lam biết Bàng Thống và Đơn Phi không phải một phe, hiện giờ mặc dù cảm kích Bàng Thống bênh vực lẽ phải, nhưng càng tin Đơn Phi, nhìn sang Đơn Phi, thấy người này cúi đầu không nói, chỉ là khẽ gật đầu, Hạ Già Lam liền nói ra kiếp nạn trên sông.
Đơn Phi nghe Hạ Già Lam nói cũng khá đơn giản, từ giữa nghe không ra có cái tin tức hữu dụng gì, chỉ biết là đám người kia lên thuyền liền giết, phỏng chừng Hạ Già Lam khi đó cũng là kinh hãi, không nhớ được rất nhiều.
Hạ Già Lam nhớ lời của Đơn Phi, đem chuyện bị Đơn Phi cứu nói thành nàng cùng tiểu đệ biết tình hình không tốt liền ra sức nhảy thuyền, nàng tỷ đệ biết bơi một chút, nhiều lần chìm nổi lúc này mới thoát khỏi đại nạn.
Bàng Thống yên lặng nghe xong, trên mặt lo lắng càng đậm, thở dài: -Ta lúc đầu chỉ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, không nghĩ tới Từ Tể Đường còn có chuyện thảm như vậy.
Đơn Phi hỏi ngược lại: -Vấn đề mà Bàng huynh nói đến là gì?
Bàng Thống tham dự việc này vốn là lọt vào bẫy của Đơn Phi, y như thế nào không biết sau khi đắc tội Xuân công tử sẽ có thật nhiều phiền toái? Nhưng giờ phút này lòng đầy căm phẫn, y rất là đồng tình Từ Tể Đường, không do dự nữa nói: - Từ Quá Khách không quá giống là kẻ lừa đảo.
Ngũ Phúc một bên nói: -Từ thúc thúc đương nhiên không phải kẻ lừa đảo.
Hạ Già Lam quát Ngũ Phúc một câu, áy náy nói: -Bàng tiên sinh chớ tức giận.
Bàng Thống thản nhiên cười, thầm nghĩ ta làm sao sẽ so đo với một đứa bé?
-Bàng huynh lại chưa từng gặp Từ Quá Khách, như thế nào kết luận Từ Quá Khách không phải kẻ lừa đảo?
Đơn Phi hỏi.
Bàng Thống ánh mắt chớp lên, nói: -Ta lúc đầu không biết là Hạ cô nương áp giải dược liệu quay lại, nhưng cảm giác chở những dược liệu thối rữa này về tới cũng là phí công cố sức, nếu Từ Quá Khách là kẻ lừa đảo, cuốn tiền liền đi không phải là tốt rồi sao, làm gì lãng phí công phu tiền lực vận chuyển dược liệu thối rữa này quay lại?
Mọi người đều là gật đầu.
Ô Thanh vốn dĩ không coi trọng Bàng Thống, thật sự là bởi vì Bàng Thống xấu đến làm cho người hiểu lầm gã không giống người sẽ làm việc tốt. Y không biết vì sao lão đại lại thổi phồng người này, nhưng thấy Bàng Thống có thể động thân mà ra, phương pháp phân tích điểm đáng ngờ giống với lão đại, cảm giác nhãn lực nhìn người của lão đại cũng không kém.
-Hiện giờ được Hạ cô nương nói rõ nguyên do, ta mới cảm giác việc này thật không đơn giản. Bàng Thống hơi có trầm ngâm, nói: -Từ Tể Đường có từng có cừu oán với ai?
Ô Thanh nghe vậy nhìn Đơn Phi liếc mắt một cái, âm thầm đắc ý, thầm nghĩ ta cũng coi như có khả năng này, nhưng ta so với Bàng Thống biết càng nhiều, nhưng thấy Đơn Phi còn thật sự lắng nghe suy tư, Ô Thanh rất nhanh cũng dùng thái độ đoan chính lắng nghe.
Y đến hiện tại mới hiểu được Đơn Phi vì sao làm việc luôn có thể thành công, người ta biết nhiều, nhưng cho tới bây giờ đều không lộ ra! Người bên ngoài nếu là nghĩ đến Đơn Phi hồ đồ, có thể dễ dàng lừa Đơn Phi, đây chính là mười phần sai.
Hạ Già Lam cắn môi nói: -Tiên sinh nói vậy chẳng lẽ là có người xem Từ Tể Đường không vừa mắt, lúc này mới hạ sát thủ sau lại vu oan giá họa? Nàng kỳ thật cũng có suy nghĩ này.
Bàng Thống gật đầu nói: -Người đối với Từ Tể Đường bất lợi có thể nói là tính toán thời gian cực kỳ chặt chẽ, nhưng như vậy, ngược lại có chút vấn đề.
-Vấn đề gì? Đơn Phi tinh thần rung lên.
Bàng Thống trầm ngâm nói: -Hạ cô nương mới quay lại không có bao lâu, dược liệu liền đưa đến trước cửa Từ Tể Đường, cũng có nhiều dân chúng, chưởng quỹ của dược đường chen chúc mà đến. Ta cảm giác... Ngừng tạm, Bàng Thống do dự nói: -Có lẽ ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử...
Y lời còn chưa dứt, Ô Thanh một bên chen miệng nói: -Ngươi có phải hay không cảm giác La chưởng quỹ và Xuân công tử có chút vấn đề, bọn họ có lẽ biết chút nội tình?
Bàng Thống hơi chấn động, nhìn Ô Thanh cũng có chút bất đồng.
Hạ Già Lam nắm chặt bàn tay thanh tú, cắn răng nói:
-Bên trong thành Đan Dương, Hồi Xuân Đường vốn là kinh doanh tốt nhất, sau khi Từ Tể Đường hưng khởi, việc buôn bán của Hồi Xuân Đường kém hơn rất nhiều, chẳng lẽ bọn họ thật sự bởi vậy oán hận chúng ta, lúc này mới...
Nàng không dám tưởng tượng Hồi Xuân Đường tàn nhẫn như vậy.
Đơn Phi biết rằng Hạ Già Lam, Bàng Thống biết được không nhiều lắm, suy tính vẫn rất đơn giản, chen lời nói: -Đúng rồi, Hạ cô nương, nghe ý của cô là... Từ Quá Khách cùng đi mua dược liệu với cô, vậy Từ Quá Khách đâu?
Hắn làm bộ như lơ đãng hỏi ra vấn đề này, chỉ sợ Hạ Già Lam nói Từ Quá Khách chết rồi, không nghĩ Hạ Già Lam trả lời: -Từ thúc thúc đi Vân Mộng Trạch!