Chương 274: Thổi lửa đốt núi
.
Đơn Phi nghe Từ Quá Khách đi Vân Mộng Trạch, không khỏi trong lòng run lên. Hắn từng nghe Quỷ Phong nói đến Côn Luân, Vân Mộng, Bạch Lang, Minh Sổ, cũng luôn cân nhắc địa điểm của bốn nơi này, cũng nghĩ đến bốn nơi này có thể có liên hệ gì hay không.
Ngoại trừ Minh Sổ ra, Côn Luân, Vân Mộng cùng Bạch Lang mặc dù không dễ định vị, nhưng cũng có một phương vị địa lý đại khái.
Hiện giờ chuyện này dường như có người của Minh Sổ nhúng tay, Từ Quá Khách lại đi Vân Mộng Trạch? Trong việc này có liên hệ gì sao?
Đơn Phi ghi nhớ điểm đáng ngờ, thần sắc vẫn không thay đổi, ra vẻ không quá để ý hỏi:
- Từ Quá Khách đi Vân Mộng Trạch làm cái gì? Nghe nói nơi đó phạm vi vài trăm dặm, đều rất hoang vắng.
Vân Mộng Trạch, ở thời Xuân Thu vốn thuộc về nước Sởc, trước kia phạm vi chừng ngàn dặm. Nhưng sau thời Xuân Thu, vì Trường Giang bùn cát trầm tích, Vân Mộng Trạch bị Trường Giang ngăn cách, phía nam hình thành hồ Động Đình rộng mênh mông, phía bắc hình thành một mảnh đầm lầy, Đơn Phi không biết Vân Mộng Trạch mà Hạ Già Lam nói đến tột cùng ở khu vực nào.
Câu trả lời của Hạ Già Lam khiến Đơn Phi rất thất vọng, nàng nói: -Ta không biết. Chúng ta chia tay ở lân cận Hạ Khẩu, nơi đó đã là phạm vi thế lực của Hoàng Tổ, chúng ta không dám dừng lại. Từ Quá Khách thu thập dược tốt vật liệu, bảo chúng ta không cần chờ thúc ấy, trực tiếp quay lại Đan Dương là được, thúc ấy một người đi Vân Mộng Trạch.
Đơn Phi gật gật đầu, không nói cái gì nữa.
Bàng Thống không biết Đơn Phi có thâm ý khác, toàn bộ tâm tư đều dùng xử lý nguy cơ của Từ Tể Đường, trầm giọng nói: -Nếu Từ Quá Khách có thể trở về để biện bạch cho Từ Tể Đường, tự nhiên là không thể tốt hơn.
Này còn cần ngươi nói điều vô nghĩa.
Ô Thanh âm thầm lắc đầu, nghe Bàng Thống ngưng thanh lại nói: -Sợ là sợ ông ấy một đi không trở lại, tất cả mọi chuyện, Từ Tể Đường đều phải tự gánh vác.
Hạ Già Lam đôi mắt lại đỏ lên, hạ giọng nói:
-Tiên sinh có biện pháp nào?
Bàng Thống trầm ngâm một lát, nói: -Từ Tể Đường đến tột cùng thiếu nợ bao nhiêu?
Hạ Già Lam do dự một chút, thấp giọng nói: -Chuyện này... Ta cũng không phải rất rõ ràng, nợ La Phu Đường hai trăm lượng vàng, xem như là một số lượng lớn, tuy nhiên dược đường ở Đan Dương quả thực có mấy nhà, rất nhiều dân chúng của Dược Viên cũng tham dự việc này. Thấy sắc mặt của Bàng Thống đen đến phát sáng, Hạ Già Lam nhẹ giọng nói: -Nếu tính toán ra số vay nợ của mọi người, chỉ sợ phải có ba nghìn vàng đi.
Thấy sắc mặt của Bàng Thống sáng đến phát tím, Hạ Già Lam cắn môi nói: -Tiểu nữ tử không dám để Bàng tiên sinh hỗ trợ trả nợ, Bàng tiên sinh có thể động thân đứng ra làm người bảo đảm, tiểu nữ tử đã vô cùng cảm kích.
Bàng Thống có chút xấu hổ, thầm nghĩ nếu ít tiền, có lẽ có thể hủy đông bổ tây quay vòng, nhưng ba nghìn vàng cũng không phải số lượng nhỏ, thậm chí có thể nói là một khoản tiền rất lớn, bất kể như thế nào đều góp không đủ.
Thấy bộ dạng của Đơn Phi dường như không có việc gì, Bàng Thống thầm nghĩ họa là mọi người cùng nhau gánh, tiểu tử ngươi nhận cái danh công tử, như thế nào giống như người không liên quan?
-Đơn huynh, ta thấy huynh trấn tĩnh tự nhiên, chẳng lẽ đã có phương pháp?
Đơn Phi trầm ngâm nói: -Ba nghìn vàng không phải số lượng nhỏ, nhưng cũng không phải vấn đề lớn.
Tất cả mọi người đều là hút một miệng khí lạnh, Bàng Thống lại kính nể hẳn lên nói: -Còn không biết Đơn huynh có bản lĩnh lớn đến vậy, chẳng lẽ huynh có thể xoay xở được ba nghìn vàng hay sao?
Y không tin Đơn Phi có thể xuất ra ba nghìn vàng, nói "xoay xở" đã rất nể mặt Đơn Phi rồi.
Đơn Phi thoải mái nói: -Ta không có bản lĩnh này. Nhưng Bàng huynh đại gia Kinh Châu, lệnh thúc phụ lại là Kinh Châu đệ nhất danh sĩ, tùy tiện há mồm nói một tiếng, để Lưu Lão Biểu... Không đúng, là Lưu Kinh Châu xuất ra ba nghìn vàng có gì khó?
Nếu không có Hạ Già Lam ở đây, Bàng Thống cảm giác tình bằng hữu của y và Đơn Phi trực tiếp có thể kết thúc, cũng may những lời phía sau của Đơn Phi khiến y nhẹ nhàng thở ra, hắn nói: -Nhưng nước xa không giải được cái khát gần, đây không tính là một ý kiến hay.
Ngừng trong chốc lát, Đơn Phi nhìn mọi người nói: -Kỳ thật trong mắt ta, trả tiền không phải là việc khẩn cấp nhất.
Mọi người đều là ngẩn ra.
Ô Thanh lại bội phục sát đất, thầm nghĩ những lời không biết xấu hổ đến như thế, cũng chỉ lão đại mới có thể nói ra. Mới vừa rồi lão đại đứng trên đài than thở khóc lóc, thiếu chút nữa khiến y đều nghĩ đến lão đại sẽ giúp Từ Tể Đường trả nợ đâu.
Hạ Già Lam cúi đầu nói:
-Có thể được các vị giúp đỡ, tiểu nữ tử sớm vô cùng cảm kích. Từ Tể Đường ở Đan Dương còn có chút mặt mũi, nếu là đi mượn, nói không chừng có thể mượn chút.
Bàng Thống thầm nghĩ, có tiền ngươi có bằng hữu, khi không có tiền ngươi sẽ thần kỳ phát hiện, hoá ra bằng hữu cũng không có nhiều như trong tưởng tượng. Bất quá y ít nhiều coi trọng cái nhìn của Đơn Phi, nói: -Vậy các hạ nhận thấy việc nào mới là việc quan trọng nhất?
-Đương nhiên là rửa oan cho Từ Tể Đường.
Đơn Phi nói: -Nếu dân chúng thành Đan Dương đều biết rằng Từ Tể Đường oan khuất, có ai không biết xấu hổ lại chen chúc trước cửa Từ Tể Đường để đòi nợ? Bọn họ chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?
Ta liền cảm thấy tiểu tử ngươi rất không biết xấu hổ, lúc trước đồng ý cuối tháng trả nợ hóa ra là kế hoãn binh.
Sau khi Bàng Thống hiểu được suy nghĩ của Đơn Phi, cảm giác chủ ý không biết xấu hổ này kỳ thật cũng khả thi.
Ô Thanh lại nói: -Rửa oan chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Bàng Thống nghe vậy mặt lộ tươi cười, Đơn Phi thấy thế nói: -Bàng tiên sinh có cao kiến gì?
Đối với danh xưng "tiên sinh" mà Hạ Già Lam nói ra, Bàng Thống cảm thấy rất không được tự nhiên, nhưng nghe Đơn Phi xưng hô như vậy, Bàng Thống rất là hưởng thụ, thấy mọi người nếu có chút chờ mong, Bàng Thống trầm ngâm nói: -Ta cũng có một phương pháp, chính là Đế vương bí thuật, nếu không phải lúc này tình huống đặc thù, ta sẽ không dễ dàng nói ra.
Ô Thanh không nghĩ tới Bàng Thống lớn lên không cao, điệu bộ ngược lại rất cao, nhịn không được nói: -Đơn lão đại nói qua, mèo có thể bắt chuột mới là mèo tốt, cần canh cửa dùng chó là được. Huynh có phương pháp gì liền nói ra đi, kéo đến Đế vương có tác dụng gì? Đế vương thì có thể như thế nào? Hồ đồ thì có rất nhiều.
Bàng Thống mặt ửng đỏ, thầm nghĩ cùng loại người người thô kệch như ngươi nói loại chuyện sâu sắc huyền bí này, thật sự là thất sách của ta, y thấy Ô Thanh lúc đầu chỉ xưng huynh gọi đệ với Đơn Phi, hiện giờ lại xưng hô lão đại, thấy tuổi của Ô Thanh chỉ ngang tầm y, không hiểu nổi làm sao lại gọi Đơn Phi là lão đại, cũng không biết quan hệ của Đơn Phi cùng Ô Thanh đến tột cùng cái gì.
Lười so đo với Ô Thanh, Bàng Thống chậm rãi nói: -Phương pháp này tên là thổi lửa đốt núi.
Y thấy Hạ Già Lam, Ô Thanh đều là ngẩn ra, hiển nhiên bị danh tiếng của kế sách này hù dọa, đang định giải thích cặn kẽ, chợt nghe Đơn Phi nói: -Phương pháp này chỉ sợ không được!
Bàng Thống ngẩn ra.
Bàng Đức Công thanh cao có danh tiếng, nhưng đó là Bàng Đức Công, đối với người của Bàng thị, người có thể được thơm lây tuyệt đối không nhiều. Bởi vì Bàng Đức Công không nhập sĩ, nếu giới thiệu con cháu Bàng thị nhập sĩ, vậy đối với Bàng Đức Công mà nói, việc này không khác gì tự đánh mặt mình, Bàng Đức Công đương nhiên sẽ không làm loại chuyện này.
Cứ như vậy, Bàng Đức Công ngược lại biến thành bức tường cản trở tộc nhân Bàng thị nhập sĩ.
Ở Kinh Châu, ngươi vừa nói họ Bàng có người muốn làm quan, người có hàm dưỡng sẽ kính trọng và ngưỡng mộ ngươi, nói nhà ngươi có một cao nhân a. Kẻ không có tố chất thì vui sướng khi người gặp họa nói Bàng thị ngươi không phải có Bàng Đức Công thanh cao sao? Nói chức vị lưu họa cho con cháu gì gì đó, ẩn cư mới là lưu phúc cho con cháu, như thế nào, không định tích phúc cho con cháu rồi hả? Nơi này bất quá chỉ là mấy đấu gạo, các ngươi cũng muốn khom lưng sao?
Bàng Thống bị đại danh của thúc phụ Bàng Đức Công chiếu rọi, ở Kinh Châu muốn khom lưng đều là không có chỗ, lúc này mới đến Đan Dương tìm cơ hội, nhưng y cũng biết cơ hội là dành cho người có năng lực, y không cam lòng bình thản, lúc này mới nghiên cứu thêm thuật đế vương.
Y tự phụ đối với cái này có chút tâm đắc, nào ngờ đến vừa mới mở miệng, Đơn Phi giống như đã hiểu rõ rồi. Ở trong mắt Bàng Thống, Đơn Phi tiểu tử này rất biết cách đầu cơ trục lợi, y không tin Đơn Phi sẽ biết diệu pháp của y.
-Các hạ biết thuật này?
Đơn Phi "ừ" một tiếng, nói: -Bọn họ không biết, Bàng huynh nói nói một chút cũng không sao.
Bàng Thống thiếu chút nữa tức lệch cái mũi, không phục nói: -Nếu Đơn huynh thật sự biết, không ngại nói ra cho ta và mọi người nghe một chút, Bàng Thống cũng muốn thỉnh giáo một ít.
Đơn Phi thấy bộ dáng của Bàng Thống như vậy, hiểu được tâm tư của y, thầm nghĩ tiểu tử ngươi bốn năm sau mới làm Công Tào bên người Chu Du, hơn nữa ở Giang Đông cũng không có phát triển gì không phải là không có nguyên nhân. Căn cứ sách sử nói, ngươi là bất mãn Chu Du mới khiến cho Tôn Quyền bất mãn ngươi, cảm thấy không đáng đề bạt, nhưng ta cảm thấy chỉ sợ không phải như vậy.
Hắn cũng không phải xem nhẹ Bàng Thống, mà là biết năng lực quyết định con đường, tính cách cũng quyết định con đường làm quan.
Rất nhiều người không phải không có năng lực, nhưng cũng là bởi vì rất có năng lực, rất nhiều việc xem không vừa mắt, bởi vậy bị người khác xem không vừa mắt, hao phí rất nhiều tinh lực, làm cho cả đời khó có thể thành công.
Trên đời này còn nhiều muỗi, ruồi bọ, sâu bọ mà, ngươi nhất nhất để ý tới, nào có tinh lực đi làm những việc khác? Lúc này mọi người vốn nên đồng tâm hiệp lực giải quyết vấn đề, Bàng Thống lại lệch lạc ở chỗ thổi lửa đốt núi cái gì đó, theo Đơn Phi, ít nhiều có chút khí phách thư sinh.
Đơn Phi biết thuật thổi lửa đốt núi, ở cổ đại, xác thực xem như bí thuật không truyền ra của rất nhiều cao nhân, nhưng đối với một kẻ ở hiện đại như hắn, phương pháp kia cũng không thần bí.
Phương pháp kia ở hiện đại sớm chính là gây chuyện gây rối, dẫn phát ảnh hưởng, hiện giờ là thời đại internet, dùng internet lăng xê để nổi tiếng, thủ đoạn lăng xê người nổi tiếng trên mạng không khác nhau nhiều lắm.
Thổi lửa đốt núi bản chất chính là có người âm thầm cổ động, tạo ảnh hưởng dẫn phát sự chú ý của dân chúng, thậm chí đương cục.
Có dân chúng chú ý đến, tự nhiên có nhân khí, có đương cục chú ý, khi có cảm giác ảnh hưởng ổn định, tự nhiên muốn bắt đầu bình ổn, điều này cũng có thể đạt tới mục đích thúc đẩy bí mật.
Thấy Bàng Thống vẫn chờ hắn trả lời, Đơn Phi nói: -Bàng huynh là muốn làm lớn chuyện này, khiến toàn bộ dân chúng Đan Dương đều biết sao?
Bàng Thống hơi giật mình, thật sự y là có ý tưởng này. Trừ điều này ra, Hạ Già Lam là một cô gái yếu ớt, y và Đơn Phi ở Đan Dương đều không có chút căn cơ nào, lại càng không thể trông cậy vào Ô Thanh, chỉ ba người bọn họ, muốn rửa oan cho Từ Tể Đường, đây không phải là đùa giỡn hay sao?
-Nhưng ngươi có biết suy nghĩ của Tôn Thái Thú là gì không? Đơn Phi cau mày nói.
Bàng Thống không kìm nổi cười nói: -Tôn Thái Thú phái Biên Hồng đi ra... liền đại biểu y... Hai chữ "suy nghĩ" còn chưa nói ra, trong lòng y đột nhiên chấn động.
Ô Thanh một bên cau mày nói: -Ta cảm thấy Thái Thú này hơi kỳ quái a. Mới vừa nghe Bàng tiên sinh nói, Từ Quá Khách rất thân quen với Tôn Thái Thú, Tôn Thái Thú thậm chí bởi vậy rất là tín nhiệm Từ Quá Khách. Nhưng sự thật thì sao? Từ Quá Khách chỉ là đi Vân Mộng Trạch, cũng không phải đã chết rồi, có người đem một đống dược liệu thối rữa đưa về Từ Tể Đường, Tôn Thái Thú không giúp Từ Quá Khách, ngược lại lập tức lại đây bắt ông ta, ít nhiều có chút nói không thông a.
Bàng Thống nghe Ô Thanh lải nhải, trong lòng chấn động.
Y hiểu được ý tứ của Đơn Phi...
Theo Bàng Thống, thổi lửa đốt núi vốn là tạo thanh thế, chỉ cần đủ thanh thế, Tôn Dực bất kể như thế nào, đều phải cho Từ Tể Đường một lời công đạo.
Chỉ cần có Tôn Dực nhúng tay điều tra rõ Từ Tể Đường là oan uổng, nguy cơ của Từ Tể Đường sẽ tự dập tắt.
Nhưng thổi lửa đốt núi có kiêng kị, chính là chuyện này đến tột cùng có thể đốt tới trình độ nào, dẫn phát hậu quả gì đều là khó có thể đoán trước và khống chế...
Đây hoàn toàn là chuyện kiêng kị nhất của người đương quyền!
Nếu tình thế không thể vãn hồi, Tôn Dực lại là thái độ không rõ, vậy rất có thể dẫn phát người đương quyền thiết huyết trấn áp.
Bàng Thống y đối phó Xuân Nhược Dương chính là dùng phương pháp thổi lửa đốt núi, y nhìn chuẩn bất kể là Quy Lãm là thực hiếu liêm cũng tốt, giả nhân nghĩa cũng thế, nhưng nếu người đương quyền không phải kẻ ngốc, tuyệt sẽ không công nhiên ủng hộ hành vi của Xuân Nhược Dương.
Nhưng còn Từ Tể Đường? Trong mắt người ngoài nó giống như một kẻ lừa đảo vậy. Vậy người đương quyền là có thể tùy ý ảnh hưởng hướng đi của sự việc... Kết quả thì sao...
Trong lòng Bàng Thống phát lạnh, một khắc này đột nhiên nghĩ đến khi Đơn Phi mới gặp y không nói vài câu liền đã từng hỏi qua, vậy còn Tôn Thái Thú đâu? Thái độ y như thế nào?
Khi đó y chỉ cho là Đơn Phi thuận miệng mà hỏi, nhưng lúc này ngẫm lại, Bàng Thống cảm giác thiếu niên này sớm suy xét đến điểm ấy. Bàng Thống cảm thấy kinh ngạc, thật sự khó tin thiếu niên trước mắt còn nhỏ hơn y này, lại có thể suy nghĩ đến sâu xa như vậy?