Chương 275: Có một người khác
.
Đơn Phi nghĩ đến xác thực đủ xa, cũng nhìn thấy đủ xa.
Hắn không thích tham dự vào trò chơi quyền lợi, bởi vì hắn căm hận ngươi lừa ta gạt máu tanh tàn nhẫn trong mối quan hệ nhân tế, càng chán ghét những người khác sau khi quen thuộc quy tắc dương dương tự đắc.
Nhưng lịch sử Trung Quốc chưa bao giờ thiếu một mặt xấu xí này.
Cho dù là loại nhân vật như Hán Vũ Đế, già rồi già rồi, nghe nói đứa con phản loạn, vẫn là không chút do dự liền lựa chọn bức tử y, Đường Thái Tông cũng không kém hơn, ở trong quá trình tranh quyền đối với huynh đệ không chút nào nương tay, lại nhốt cha lại để duy trì chính quyền ổn định.
Đây là những nhân vật được ca tụng là anh hùng trong lịch sử.
Trên thực tế không chỉ Hoa Hạ, toàn bộ nhân loại trên địa cầu cũng không có gì khác nhau.
Đây là một trong những bế tắc mà nhân loại không giải được!
Đơn Phi không tham dự, không có nghĩa là hắn không hiểu được bản chất của quyền lợi, bằng không lúc trước khi Quỷ Phong và hắn đàm luận, hắn cũng không có cảm giác thân thiết cộng hưởng.
Bàng Thống vừa nói thuật thổi lửa đốt núi, hắn lập tức ý thức được nơi có vấn đề, thấy Bàng Thống đã tỉnh ngộ, Đơn Phi không truy cứu quá nhiều, chỉ nhìn liếc nhìn Hạ Già Lam, cau mày nói:
-Bàng huynh, chuyện này chỉ sợ rất phức tạp, chúng ta không cần nóng lòng nhất thời.
Ta là không vội, chỉ cần không có ai đòi tiền ta là tốt rồi.
Bàng Thống âm thầm cười khổ, y càng nghĩ sâu, càng cảm thấy việc này làm cho người ta khó hiểu, hỏi ngược lại: -Nếu không dùng phương pháp thổi lửa đốt núi, Đơn huynh có cao kiến gì?
Y dù sao cũng có kiến thức, thời khắc này rất khó lại có thể coi khinh thiếu niên trước mắt này.
Đơn Phi lắc đầu, thầm nghĩ sự tình phức tạp, chúng ta ngồi ở chỗ này nhắm mắt làm liều sẽ không còn có thu hoạch gì, nói:
-Ta tạm thời không nghĩ được phương pháp tốt nào, ta muốn đi ra ngoài đi một chút.
Hắn đứng dậy, Bàng Thống, Hạ Già Lam đến cả Ngũ Phúc đều là kinh nghi bất định.
Đơn Phi nhìn ra bọn họ hoài nghi, để tránh mấy người lo lắng, phân phó nói: -Ô Thanh, đệ ở lại chỗ này là được rồi.
Ô Thanh gật gật đầu, Đơn Phi cũng không nói nhiều, đi ra khỏi Từ Tể Đường. Ô Thanh nhìn ra mọi người lo lắng, giải thích nói: -Lão đại chính là người như vậy, giúp người cũng không muốn tuyên dương. Các ngươi yên tâm đi, hắn không phải bỏ trốn mất dạng, mà là đi nghĩ biện pháp.
Khi Hạ Già Lam gặp lại Đơn Phi, đối với người này rất tín nhiệm, nghe vậy tuy là trong lòng an tâm một chút, nhưng vẫn là không kìm nổi hỏi: -Bàng tiên sinh, ngài mới vừa rồi còn chưa nói xong thổi lửa đốt núi đến tột cùng là muốn làm như thế nào đâu?
Bàng Thống được Đơn Phi nhắc nhở, biết chuyện này rất là nguy hiểm, lắc đầu liên tục nói: -Phương pháp kia chỉ sợ cũng là không được.
Hạ Già Lam hạ giọng nói: -Ngươi nói ta đi đến phủ Thái Thú kêu oan, sẽ khá hơn một chút không? Nàng không phải kẻ ngu, sau khi lấy lại tinh thần lập tức nghĩ làm như thế nào để giải quyết việc của Từ Tể Đường.
Người khác có hỗ trợ, chỉ sợ cũng là có giới hạn, lúc này những gì Hạ Già Lam nàng có thể làm liền nhất định phải làm trước.
Trong lòng Bàng Thống run lên, thấy nữ tử nhu nhược kia tràn đầy chấp nhất, cau mày nói: -Ta cảm thấy... hết thảy vẫn là đợi Đơn huynh quay lại rồi nói sau!
**
Đơn Phi ra khỏi Từ Tể Đường lững thững đi về phía trước, giống như không có mục đích gì vậy, nhưng hắn vừa ra khỏi Từ Tể Đường, liền phát hiện có người đang theo dõi.
Việc này không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Theo dõi chính là hai nam tử áo đen, Đơn Phi ra vẻ không biết, nhàn nhã đi thẳng về phía trước. Đợi đến khi lại đi qua phố dài náo nhiệt, hắn đi vào một ngõ nhỏ, bươc nhanh hai bước, biến mất ở cuối ngõ nhỏ.
Hai nam tử kia vẫn theo đuôi Đơn Phi, đột nhiên không thấy tung tích của Đơn Phi, không khỏi chạy nhanh đến. Chờ chạy đến cuối ngõ hẻm, hai người phát hiện phía trước trống rỗng, không thấy một bóng người, không khỏi kinh ngạc thất thố.
Đang lúc hai người bọn họ chần chừ, chợt nghe Đơn Phi ở phía sau bọn họ nói: -Hai vị đi theo ta làm cái gì?
Hai người kia giật nảy người, không biết Đơn Phi như thế nào chạy đến phía sau bọn họ, người bên tay trái mãnh liệt nói: -Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta đi theo ngươi? Ngõ hẻm này là ngươi mua? Ngươi được đi, chúng ta không được đi?
Người bên tay phải lại nói: -Lão tử chính là muốn đi theo ngươi, ngươi có thể làm gì?
Đơn Phi thấy hai người này một người ngang ngược hơn một người, chỉ cười cười, nói: -Không có gì, chính là đầu sẽ có chút chóng mặt.
-Cái gì? Hai người kia không hiểu hỏi một câu.
Phanh!
Sau một tiếng vang lớn, hai người kia đầu đụng vào nhau, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, choáng đến mức túa ra sao trời, nhìn Đơn Phi ở phía xa mấy trượng, trong lòng hai người nghi hoặc, nhưng vẫn là mềm nhũn ngã xuống.
Đơn Phi cười người nhìn phía sau hai người kia nói: -Đến đây lúc nào?
Người nọ đúng là Triệu Nhất Vũ.
Bước nhanh đi đến trước mặt Đơn Phi, Triệu Nhất Vũ chắp tay nói: -Đơn... Thấy Đơn Phi lấy tay dựng thẳng trên môi, Triệu Nhất Vũ biết đây là Đơn Phi bảo y cẩn thận đừng nói ra xưng hô, sửa lời nói: -Lão đại ngươi yên tâm, hai tên tôn tử này nửa canh giờ sau đều không thể tỉnh lại. Các huynh đệ tới một hồi lâu rồi.
Mới vừa rồi lúc hai người này đang nổi giận với Đơn Phi, không nghĩ tới Triệu Nhất Vũ đã đến phía sau bọn họ, hai tay vừa đẩy, hai người lập tức đụng đến choáng.
Hai người này cũng có chút công phu, nhưng như thế nào có thể vượt qua cao thủ của quân Hắc Sơn?
Đơn Phi ra hiệu Triệu Nhất Vũ đi đến nơi hẻo lánh, thả người lên trên cây, bảo Triệu Nhất Vũ cũng theo tới.
Triệu Nhất Vũ không biết vì sao Đơn Phi cẩn thận như vậy, vẫn là nói gì nghe nấy. Chờ đến trên cây, thấy trước mắt tầm nhìn trống trải, Đơn Phi chậm rãi gật đầu, nói:
-Ngươi có thể nói.
-Đơn lão đại... Huynh để ý như vậy làm cái gì? Hai người này là tay sai của Xuân gia, không có bản lãnh gì. Xuân gia lại không cần tới huynh ra tay, ta một người giết đến Xuân phủ, có thể giáo huấn nhà gãmột vòng rồi. Triệu Nhất Vũ thấp giọng nói.
-Ngươi biết bọn họ là Xuân gia sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Triệu Nhất Vũ gật đầu nói: -Sớm đã theo chân bọn họ trong chốc lát rồi, thấy bọn họ lén lút canh giữ ở trước Từ Tể Đường, cũng không phải là thứ tốt. Lão đại... Huynh trước mặt mọi người quét sạch mặt mũi của thằng ranh con Xuân Nhược Dương kia, lấy bụng dạ hẹp hòi của thằng nhóc kia, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đối phó huynh, hai người này đi theo huynh, chính là bị Xuân Nhược Dương sai khiến.
Đơn Phi chỉ cười cười.
Triệu Nhất Vũ cũng cười nói: -Ta biết rằng lấy tính tình của lão đại, sẽ không sợ bọn họ, cũng sẽ không so đo với bọn họ, vì thế đã giúp huynh giải quyết xong bọn họ. Khi các huynh đệ đi vào Từ Tể Đường hội hợp với huynh, vừa lúc đụng tới Đơn lão đại huynh đang biện hộ giúp Từ Tể Đường. Tôn Khinh nói nếu chỉ cần trả nợ vậy thì đơn giản, tiền chúng ta mang không ít, nếu không đủ... Y lặng lẽ cười, phần nhiều là muốn bắt đầu nghiệp cũ.
Lúc bọn họ là cướp, tay chân tay cũng không sạch sẽ gì, tuy nhiên bọn họ là cướp của người giàu chia cho người nghèo, sẽ không hạ thủ với người đồng dạng nghèo khổ. Mắt thấy Đan Dương thịnh vượng, bọn họ nghĩ nhà giàu tuyệt sẽ không ít, chuẩn bị tiền dễ làm.
Đơn Phi cười, nói: -Tạm thời không cần như vậy, bảo các huynh đệ giữ mình một chút.
Triệu Nhất Vũ liên tục gật đầu, nói: -Đoàn người đều là quy củ đến không thể quy củ hơn được nữa, tuyệt sẽ không mang phiền toái cho Đơn lão đại, tuy nhiên Từ Tể Đường đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Đơn Phi đem sự tình nói ra, cũng không giấu diếm việc liên quan với Minh Sổ.
Triệu Nhất Vũ vốn là cợt nhả, nghe vậy trên mặt rốt cục có phần ngưng trọng, nói: -Từ Tể Đường hình như bất quá chỉ là một dược đường, không phải cái gì quan trọng? Bọn họ đối phó Từ Tể Đường như vậy, khẳng định có bí mật không thể cho ai biết.
Đơn Phi trầm mặc một lát, nói: -Ngươi có biết ta vì sao phải lên trên tàng cây nói chuyện không?
Triệu Nhất Vũ vò đầu nói: -Huynh là sợ người của Minh Sổ đang ở phụ cận nghe được? Y tuy rằng không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với người của Minh Sổ cũng có chút kiêng kị.
Lúc trước một trận chiến của Quỷ Phong, Đàn Thạch Xung, cao thủ của quân Hắc Sơn có rất nhiều người đều nhìn thấy, đối với võ công của hai người này không phục không được.
Có những chênh lệch cũng không phải ngươi không phục liền có thể san bằng.
Đơn Phi lắc đầu, nói: -Lúc trước Hạ Già Lam tự nhảy vào hố lửa, có người nói câu Xuân Nhược Dương, ngươi sai lầm rồi, người có thể cứu Từ Tế Đường không phải chỉ có một mình ngươi!
Triệu Nhất Vũ hơi lặng người.
Y nghe thấy trong lời nói của Đơn Phi còn có ý tứ khác, thầm nghĩ cái loại thời điểm này, vốn nên chỉ có Đơn Phi có thể nói ra những lời này, như thế nào nghe ý tứ của Đơn Phi, giống như là một người hoàn toàn khác?
Thấy Triệu Nhất Vũ ngẩn người, Đơn Phi nói: -Ngươi có biết việc này?
-Ta không nhìn thấy, nhưng khi ta nghe dân chúng nghị luận có nghe qua. Triệu Nhất Vũ khen: -Đơn lão đại, huynh không biết, việc các ngươi vì Từ Tể Đường ra mặt, có không ít dân chúng đều nói chuyện say sưa. Giây lát có chút hoang mang, Triệu Nhất Vũ nói: -Ta vừa nghe, cảm thấy lời kia nhất định là huynh nói. Chẳng lẽ... không phải sao?
Đơn Phi lắc đầu nói: -Ô Thanh đi ngăn Hạ Già Lam, là ta ném y, nhưng người nói câu nói kia không phải ta.
-Đó là ai?
Đơn Phi nghe Triệu Nhất Vũ hỏi, trên mặt có chút cổ quái, lắc đầu nói: -Ta không biết!
Triệu Nhất Vũ ngơ ngẩn.
Y cực kỳ khâm phục võ công cùng kiến thức của Đơn Phi, nghe Đơn Phi nhưng lại cũng không biết người nói chuyện là ai, lập tức biết người này võ công tuyệt đối sẽ không kém.
-Gã nói những lời như vậy, nói vậy cũng là bằng hữu của Từ Tể Đường? Triệu Nhất Vũ suy đoán nói.
Đơn Phi ngồi ở trên chạc cây, chỉ nghĩ đến tình hình lúc trước.
Khoảng khắc Hạ Già Lam nhảy về phía đống lửa, hắn hiển nhiên sẽ không mặc kệ, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị ra tay, có một người nói ra "Xuân Nhược Dương, người có thể cứu Từ Tế Đường cũng không phải chỉ có một mình ngươi!”
Không phải Ô Thanh nói, cũng không phải Bàng Thống nói, nhưng cũng không phải Đơn Phi hắn nói!
Hắn khi đó trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn là vận lực ném Ô Thanh ra ngoài, hắn vận kình khéo léo, đoán chắc Ô Thanh nhất định có thể ở trước đống lửa ngăn trở Hạ Già Lam.
Không người lưu ý động tác của hắn, sau khi ném Ô Thanh, hắn liền tìm kiếm là ai nói ra những lời kia!
Hắn tìm không thấy.
Khi đó tất cả mọi người đang nhìn Ô Thanh và Xuân Nhược Dương giằng co, ngay khi Đơn Phi đang do dự, hắn đột nhiên nghe được một người giống như đang ghé vào lỗ tai hắn nói canh ba của ba ngày sau, ở khu vườn bỏ đi của Thịnh gia chờ ta.
Hắn khi đó cực kỳ kinh ngạc, khi nghe Ô Thanh cầu cứu hắn, hắn không rảnh để ý tới, chỉ ra vẻ cúi đầu, lại đang tìm kiếm tung tích của người nọ.
Người nọ không tiếp tục truyền âm.
Nếu không phải tự tin lỗ tai của chính mình tuyệt không có vấn đề, Đơn Phi gần như nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, nhưng hắn biết rằng chính mình tuyệt sẽ không nghe lầm, trong đám người, thậm chí có cao thủ ẩn giấu!
Đây là võ công của cao thủ, sâu không lường được!
Sau khi Đơn Phi tập võ, giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén. Kỳ thật người cùng động vật vẫn luôn có loại cảm giác này, tỷ như loài chim có thể dựa theo từ trường tìm đường trở về, động vật trên mặt đất trước khi động đất có thể dự cảm đến biến hóa của địa từ. Căn cứ khoa học, bởi vì những động vật này gần sát mặt đất, nhạy bén với biến hóa của địa từ hơn xa dụng cụ khoa học hiện đại.
Đương nhiên, duyên phận của Teddy và thứ này là hết rồi.
Khoa học hiện đại chứng minh, người vốn có loại nhạy bén này, tuy nhiên ở thời đại khoa học kỹ thuật phát đạt, loại cảm giác này thoái hóa rất nhiều, chuyện này đương nhiên là vì hoàn cảnh thay đổi, tạp âm, ô nhiễm và các phương diện khác quấy nhiễu làm suy giảm.
Đơn Phi đến thời đại này, sau khi luyện võ quay về bản năng, đối với việc kẻ râu đen đánh lén sau lưng, gia đinh Xuân gia theo dõi đều là không nhìn đều biết, nhưng hắn khi đó kiệt lực tìm kiếm, cũng tìm không ra hành tung của người nói chuyện, đối với thân thủ của người nọ có thể nói là cực kỳ nghiêm nghị.
Triệu Nhất Vũ nhận định người này là bằng hữu, nhưng Đơn Phi cũng không xác định.
-Người nọ chẳng lẽ nói với lão đại cái gì? Triệu Nhất Vũ nhìn ra Đơn Phi lo lắng.
Đơn Phi im lặng một lát, lắc đầu.
Hắn không phải có ý định giấu diếm Triệu Nhất Vũ, mà là biết cho dù nói ra, chỉ sợ đám huynh đệ này cũng là không thể giúp cái gì, trầm mặc một lát, Đơn Phi phân phó nói: -Bên trong thành Đan Dương có nhiều cao thủ, các ngươi không cần lật thuyền trong mương, mọi việc cẩn thận một chút.