Thâu Hương

Chương 276: Nữ hán tử

Chương 276: Nữ hán tử


.
Triệu Nhất Vũ nghe Đơn Phi dặn dò thì dùng sức gật đầu.
-Thạch Lai? Có nhìn thấy họ không? Đơn Phi hỏi.
Triệu Nhất Vũ lắc đầu: -Vẫn không có tin tức của bọn họ, theo lý mà nói thì bọn họ hẳn đến rồi, có phải… Y có chút lo lắng.
-Có lẽ trên đường chậm trễ. Đơn Phi nghĩ bụng Thạch Lai làm người ổn trọng, theo Tào Quan nhiều năm không có chuyện gì, bây giờ chỉ đến Đan Dương sẽ có vấn đề sao?
Cúi đầu nhìn hai gia đinh trong ngõ kia còn chưa tỉnh lại, Đơn Phi nghĩ thầm Triệu Nhất Vũ ra tay hơi nặng, hắn vốn định để hai gia đinh này dẫn đường đến Xuân phủ.
-Ngươi có biết Xuân Nhược Dương và cha gã sống ở đâu không? Đơn Phi hỏi.
Triệu Nhất Vũ nghe thế liền hỏi: -Lão đại, huynh cảm thấy bọn họ có vấn đề, chuẩn bị nghe ngóng sao?
Đơn Phi lại nhìn Triệu Nhất Vũ với cặp mắt khác xưa: -Ngươi nghĩ đến điểm này rồi?
-Ta không chỉ nghĩ tới, mà còn làm từ sớm rồi?
Triệu Nhất Vũ cười nói: -Các huynh đệ không thể chỉ ăn mà không làm việc, có phải không? Có những chuyện đâu cần huynh luôn tự mình ra tay, giao cho chúng ta làm là được. Huynh yên tâm, kẻ phái đi Xuân phủ, La phủ đều là người giỏi, chỉ cần Xuân gia, La gia có bí mật, các huynh đệ chắc chắn có thể moi ra.
Đơn Phi không ngờ đám huynh đệ này làm việc cũng nhanh nhẹn: -Vậy khi nào thì bọn họ quay lại?
Triệu Nhất Vũ nói: -Chắc sau giờ cơm đi, nửa số huynh đệ đi nghe ngóng tin tức, còn một nửa ở lại xung quanh Từ Tể Đường đề phòng có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Đơn Phi thầm nghĩ Triệu Nhất Vũ suy xét chu đáo, còn chưa kịp đợi khen, thì thấy ánh mắt y chợt lóe lên, thất thanh nói: -Hửm, đó không phải Lục Lục sao?
Đơn Phi nhìn theo ánh mắt y, nhìn thấy trên con phố dài phía trước có một người đang nhìn đông ngó tây, nhìn cử chỉ có vẻ thất thố, hắn nhận ra đó là huynh đệ quân Hắc Sơn.
Triệu Nhất Vũ chum miệng học theo tiếng chim hót, người đó nghe thấy thì chạy như bay sang, Triệu Nhất Vũ phi thân xuống cây, nhỏ giọng nói: -Thế nào? Có tin tức rồi….Ngươi thấy quỷ sao?
Y thấy Lục Lục đến, vốn tưởng có tin đưa đến, không ngờ thấy dáng vẻ Lục Lục mặt mũi bầm dập, trong lòng hơi trầm xuống.
Lần này theo Đơn Phi đến đây coi như người giỏi trong quân Hắc Sơn, võ công tuyệt đối không kém, đừng nói là đối phó gia đinh, cho dù lên sa trường đối chiến lấy một địch mười đều không có vấn đề gì. Theo Triệu Nhất Vũ thấy, đi Xuân phủ thám thính tin tức vốn là chuyện nhỏ, nhưng thấy dáng vẻ Lục Lục, lẽ nào Xuân phủ có cao thủ gì nào sao?
-Triệu thủ lĩnh… Lục Lục khiếp đảm nói: -Chúng ta còn chưa tới Xuân phủ nữa.
Triệu Nhất Vũ vỗ một chưởng gõ đầu Lục Lục: -Các ngươi nhớ ta dặn dò cái gì không? Không đến Xuân phủ còn trở về làm gì?
Đơn Phi thấy dáng vẻ lo sợ bất an của Lục Lục, cuối cùng kéo lấy Triệu Nhất Vũ và Lục Lục đi ra khỏi ngõ nói: -Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi bị ai đánh hả?
Lục Lục thấy thái độ Đơn Phi hòa nhã, xấu hổ nói: -Là bị nữ nhân đánh.
Đơn Phi, Triệu Nhất Vũ đều giật mình tại chỗ, Triệu Nhất Vũ nhìn Lục Lục nói: -Ta không nghe nhầm chứ? Ngươi bị một nữ nhân đánh thành thế này?
Lục Lục ấp úng nói: -Triệu thủ lĩnh, ngươi nghe nhầm rồi.
Triệu Nhất Vũ thở phào một hơi, thầm nghĩ cao thủ quân Hắc Sơn nếu bị nữ nhân đánh ở Đan Dương, chuyện này truyền về Nghiệp Thành, thì cả đám không cần lăn lộn nữa.
Lục Lục lui ra sau một bước, nói: -Chúng ta bị một đám nữ nhân đánh.
Trước mắt Triệu Nhất Vũ tối sầm, cả người lắc lư, giận đến bật cười: -Ngươi đang nói, ở thành Đan Dương có một đám nữ nhân đánh Lục Lục ngươi một trận? Hơn nữa ngươi còn không biết xấu hổ mà về đây nói với lão đại? Ngươi còn tác dụng gì hả?
Lục Lục đỏ bừng mặt như vải đỏ: -Ta vốn không chuẩn bị nói, nhưng…người của chúng ta bị đám nữ nhân đó bắt rồi.
Đơn Phi ngẩn người.
Triệu Nhất Vũ gần như nổi giận lôi đình: -Ngươi nói đùa phải không? Y thật sự khó tin lời Lục Lục. Trên đời này lại có nữ nhân hung hãn như thế, không chỉ đánh cao thủ quân Hắc Sơn, còn bắt người của quân Hắc Sơn, lẽ nào đợi bọn họ đến chuộc?
Thế giới này làm sao vậy?
Đây không phải là chuyện mà quân Hắc Sơn bọn họ mới làm sao?
Đơn Phi vừa rồi còn khen Triệu Nhất Vũ suy tính chu toàn, lúc này quyết định thu hồi đánh giá trước, kiên nhẫn nói:
-Rốt cuộc là nữ nhân thế nào?
-Các nàng không phải là nữ nhân.
Triệu Nhất Vũ nghe Lục Lục nói chuyện lộn xộn, gần như vung quyền muốn đánh, may mà Lục Lục kịp thời bổ sung nói: -Đơn lão đại, nam nhân không có kiêu ngạo như các nàng vậy. Ta nghe dân chúng nói, những nữ ma đầu này ở thành Đan Dương không ai dám chọc.
-Các nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào? Triệu Nhất Vũ cười lạnh nói.
-Ta chỉ biết cho dù là Thái Thú Tôn Dực cũng mặc kệ các nàng, bởi vì thủ lĩnh của các nàng tên Tôn Thượng Hương.
Lục Lục vẻ mặt đưa đám nói.
Đơn Phi thay đổi sắc mặt: -Muội muội của Tôn Quyền?
Triệu Nhất Vũ, Lục Lục đồng thanh nói: -Lão đại, người quen biết nữ nhân này sao?
Đơn Phi lắc đầu, nhưng trong đầu lập tức hiện lên tư liệu của Tôn Thượng Hương.
Trong số kỳ nữ Tam Quốc, người nổi tiếng cũng không ít, ví dụ như Hà Bắc Chân Mật tiếu, Giang Đông có Nhị Kiều, những nữ nhân này phương danh lan xa, đều vì duyên cớ quốc sắc thiên hương, chỉ duy nhất cách Tôn Thượng Hương nổi tiếng khác với người khác.
Nữ nhân này nổi tiếng vì võ công của nàng.
Nghe nói nữ nhân này thích màu đỏ lại thích võ trang, cả ngày múa đao vung kiếm, ở Tam Quốc tuyệt đối là nữ nhân trác tuyệt khó bì, về sau nữ nhân này hình như gả cho Lưu Bị, với dạng kiêu hùng như Lưu Bị, nghe nói cũng kinh hồn đảm chiến về cô gái này.
Thường nói phu thê tương kính như tân, Lưu Bị và Tôn Thượng Hương lại giống tương kính như bằng, có khảo chứng nói, Tôn phu nhân vốn là nội ứng Tôn Quyền cài bên người Lưu Bị.
Thấy dáng vẻ suy nghĩ xuất thần của Đơn Phi, Lục Lục không tin Đơn Phi không quen biết Tôn Thượng Hương, vui vẻ nói: -Lão đại, huynh quen biết các nàng thì tốt quá, nếu huynh đi, nói không chừng đòi người cũng thuận lợi hơn.
Triệu Nhất Vũ lại muốn đánh một bạt tai sang, lại bị Đơn Phi đưa tay giữ lại, cau mày nói: -Vừa đi vừa nói.
Lục Lục thấy Đơn Phi chịu ra mặt, lộ vẻ vui mừng, đầu tiên dẫn đường đi về phía bắc thành, giải thích: -Lão đại, chúng ta vốn theo sự dặn dò của Triệu thủ lĩnh đến Xuân phủ, có điều giữa đường thì đói bụng, nên chuẩn bị ăn một chút rồi nói.
Đơn Phi thấy Triệu Nhất Vũ còn muốn đánh thì thấp giọng nói:
-Nhất Vũ, chuyện đã như vậy, giận cũng vô dụng, nghĩ coi làm sao giải quyết mới đúng đắn.
Triệu Nhất Vũ hừ một tiếng, lầm bầm nói: -Làm việc không thấy họ dụng tâm như thế, ăn cơm lại tận sức.
Lục Lục không dám tranh luận, uất ức nói: -Chúng ta chỉ muốn lấp đầy bụng sớm mới làm việc tốt được. Chúng ta tìm một gian hàng ven đường, chẳng qua là Mặt mụn nhọt gọi chút đồ ăn, Bạch Ấn ăn quá nhanh, đã ăn được hai chén.
Đơn Phi nghe thấy thì hồ đồ, thầm nghĩ các ngươi thật không tầm thường, ăn cơm cũng có thể gây họa, còn có quan hệ gì với các nàng Tôn Thượng Hương đây?
Triệu Nhất Vũ mắng nói: -Nói trọng điểm.
Lục Lục cười khổ nói: -Quán mì đó của một đôi phu thê, nam làm mì ở trong, nữ thì bưng mì… Khi người nữ bưng mì đi hơi nhanh, nên làm rớt bát xuống đất.
-Các ngươi nổi giận với người nữ kia? Đơn Phi hỏi.
-Sao chúng ta lại thế chứ? Mọi người đều là người nghèo khổ, sao lại so đo tính toán chuyện này? Lục Lục vội nói: -Nhưng người nam làm mì lại nóng nảy, mắng vợ mình tay chân vụng về làm gì cũng không xong, không biết một bát mì bao nhiêu tiền không? Tiếp đó thì cho người nữ kia một bạt tai.
Đơn Phi, Triệu Nhất Vũ càng nghe càng hồ đồ, thầm nghĩ chuyện này liên quan gì đến các ngươi chứ?
Lục Lục tiếp tục nói: -Người nữ kia không biết có phải hôm nay tâm tình không tốt hay không, lại cầm lấy dao bếp trên thớt chém nam nhân kia.
-Trên đời này lại có loại nữ nhân như thế? Triệu Nhất Vũ thở dài, nghĩ bụng thành Đan Dương có phải do khí hậu không tốt không, sao lại sinh ra nữ nhân giống như hán tử vậy?
Lục Lục vội hỏi: -Triệu thủ lĩnh, hóa ra nếu ngươi ở đó cũng như thế.
Triệu Nhất Vũ không hiểu ra sao cả: -Cái gì ta cũng như thế?
-Khi đó ngươi sẽ làm sao? Lục Lục hỏi.
-Các ngươi là người chết à? Đương nhiên cướp đao rồi khuyên nhủ đôi câu. Triệu Nhất Vũ nói rất đương nhiên.
Lục Lục thở dài: -Vậy ngươi cũng xong rồi.
Khi Triệu Nhất Vũ sững sờ, chợt nghe Lục Lục nói: -Bạch Ấn cũng giống như Triệu thủ lĩnh, đưa tay đoạt đao, quát hai câu sẽ xảy ra án mạng đó, lẽ nào nào ngươi không biết sao?
-Vậy có gì sai? Triệu Nhất Vũ cảm thấy có vấn đề, nhưng hoàn toàn không biết vấn đề ở đâu.
Đơn Phi cũng không biết vấn đề ở đâu, lại nghe Lục Lục nói: -Người nữ kia bị Bạch Ấn đoạt đao, ngồi phịch xuống đất khóc nói không thể sống tiếp được nữa, các ngươi đều ức hiếp một nữ nhân như ta! Sau đó Bạch Ấn không đợi nói gì cả đã bị một tiễn suýt chút bắn xuyên qua đầu.
Triệu Nhất Vũ giật nảy người: -Ai ra tay ngoan độc thế? Là Tôn Thượng Hương sao?
Lục Lục không đáp, chỉ cười khổ nói: -Cũng may Bạch Ấn tránh nhanh, không bị bắn trúng. Y và mấy huynh đệ chúng ta đều nổi giận, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện một đám nữ nhân cưỡi ngựa sang. Những nữ nhân đó đều lưng đeo cung, chúng ta không biết là ai bắn, Bạch Ấn lại há miệng chửi ầm lên…
Y nói tới đây, thì trầm mặc.
Triệu Nhất Vũ không nhịn được nói: -Nói đi.
Lục Lục tỏ vẻ xấu hổ nói: -Sau đó, thủ lĩnh đám nữ tử hồng y đó đi ra, một cước đạp bay Bạch Ấn, mấy huynh đệ còn lại chưa đợi động thủ thì đã bị nữ nhân kia đánh bại. Ta thấy tình thế không tốt, ra sức chạy về cầu cứu các ngươi, nhưng hai tay khó địch bốn tay, bị đánh thành như vậy. Nữ tử hồng y kia trói mấy huynh đệ chúng ta lại, sau đó thả ta ra, bảo ta trở về lấy tiền chuộc người.
Triệu Nhất Vũ và Đơn Phi hai mặt nhìn nhau, trong lòng Đơn Phi bình tĩnh, Triệu Nhất Vũ quả thật có thể nói là hoảng sợ, thầm nghĩ Hà Bắc quan phỉ một nhà còn xấu hổ một chút, sao thành Đan Dương bắt cóc tống tiền lại không kiêng nể gì như thế?
-Nữ tử kia một mình giải quyết mấy huynh đệ? Nữ tử kia là Tôn Thượng Hương? Sao nàng có võ công cao thế? Triệu Nhất Vũ không tin nói.
Y tự nghĩ cho dù mình ra tay cũng không làm được như thế.
Nữ nhân biết võ công, Triệu Nhất Vũ chỉ phục mỗi Thần Vũ, bây giờ nghe thấy Lục Lục tường thuật như thế, y chỉ cảm thấy tài trí những nữ tử hồng y kia có lẽ không bằng Thần Vũ, nhưng hống hách thì chỉ có hơn.
-Tại sao phải lấy tiền chuộc người? Đơn Phi cũng nghi hoặc nói.
Lục Lục nói: -Lão đại, ta cũng không biết. Ta không biết ăn bữa cơm, khuyên cãi vả lại thành như thế, bất đắc dĩ mới tới tìm các huynh. Những nữ tử kia nói, trong một canh giờ không trở lại thì chuẩn bị nhặt xác bọn Bạch Ấn.
Khi y nói thì bước chân như bay, chỉ phía trước nói: -Tới rồi.
Đơn Phi ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy phía trước có không ít người đi đường, đều chỉ chỉ trỏ trỏ về một phía, có điều lại đứng xa xa, rõ ràng là muốn coi náo nhiệt lại sợ cược cả mạng vào.
Nhìn theo hướng những người đó chỉ, Đơn Phi giống như nhìn thấy biển lửa vậy.
Hơn hai mươi con ngựa, hơn hai mươi nữ nhân.
Ngựa đỏ sức đỏ, không một màu khác!
Nghe âm thanh Lục Lục truyền đến, những nữ tử kia đều nhìn sang phía này.
Triệu Nhất Vũ vốn lớn gan, nhưng nhìn thấy trận thế này lại cảm thấy toát mồ hôi, chỉ có Đơn Phi bình tĩnh, chậm rãi bước tới, bước qua trong ánh nhìn chăm chú của chúng nữ tử, thì thấy phía trước có một nữ tử ngựa lớn kim đao ngồi trên một mộc đôn.
Nữ tử đó hồng trang như lửa, mắt to miệng lớn, môi đỏ mọng giống như ăn con nít chết, nhìn về phía Đơn Phi, há cái miệng to như máu nói: -Ngươi là thủ lĩnh của bọn họ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất