Chương 278: Khích tướng
.
Màn đêm thẫm.
Trái tim Đơn Phi lúc này đập kịch liệt, máu nóng dâng lên, khi nhìn thấy nữ tử kia an tĩnh, nhưng có vài phần cao ngạo đứng đó, nội tâm hắn gần như muốn rên rỉ thành tiếng.
Là Nữ Tu!
Gương mặt nữ tử lại y hệt Nữ Tu, cả đời này Đơn Phi không quên được gương mặt đó.
Vận mệnh của hắn, vốn liên quan mật thiết đến Nữ Tu. Từ khoảnh khắc nhìn thấy ngọc quan, đến trong tuyệt cảnh vô tận được gặp lại gương mặt Nữ Tu, cho đến giấc mộng trong ảo cảnh Nghiệp Thành.
Mấy lần gặp mặt ít ỏi, hai con người định sẵn là trùng phùng.
Đơn Phi cứ thế ngơ ngác nhìn nữ tử kia, nhất thời cảm xúc dâng trào không khống chế được mình.
Nữ tử kia nghe thấy nữ nhân miệng rộng hỏi, thì không trả lời, khẽ chau mày lạ, nhìn Đơn Phi không nói.
Lục Lục thấy thế thì nghĩ bụng Đơn Thống Lĩnh nói chưa từng gặp Tôn Thượng Hương, ta không tin, hai người chưa từng gặp sao lại có biểu hiện này? Ta còn chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào nhìn ta chăm chú như thế!
Mọi người đều có suy nghĩ này, ngay cả nữ tử miệng rộng cũng nói: -Quận Chúa, người…quen biết người này sao?
Quận Chúa?
Nữ nhân này mới là Tôn Thượng Hương?
Ngoại trừ muội muội của Ngô Hầu Tôn Quyền, thành Đan Dương không ai có thể được gọi là Quận Chúa!
Đơn Phi tâm tư rối ời, nghe thấy nữ tử kia nhẹ giọng nói: -Ta quen biết ngươi sao? Đơn Phi nghe thấy hơi ngẩn ra, khi hồi thần lại, nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của mọi người, Đơn Phi khẽ lắc đầu nói:
-Ta nghĩ…chúng ta không nên quen biết.
Nữ tử kia gật đầu, đưa tay ra.
Lúc này Đơn Phi mới chú ý đến bàn tay nữ tử này trắng mịn như bạch ngọc, hắn đang không hiểu ý của nữ tử kia thì nghe thấy ngựa khẽ hí, có một ngựa trắng nhỏ không có lông tạp vụt bước chạy đến trước mặt nữ nhân.
Trên yên ngựa vừa treo một cung gấm quấn sợi tơ bảy màu, vừa có tên lông vũ cán vàng trắng toát đựng trong ống tiễn, bóng đêm buông xuống thoạt nhìn cũng không ngăn được hoa dung của cẩm cung vũ tiễn này.
Nữ nhân nhẹ nhàng lên ngựa, dưới chân như có thang mây tựa lên vô cùng linh động.
Trong lòng Đơn Phi hơi run động.
Xét theo ánh mắt của hắn, khinh công của nữ nhân này rất cao minh, hắn xoay mặt nhìn Lục Lục, thì thấy Lục Lục liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói: -Vừa nãy là nữ nhân này khống chế huynh đệ, nữ nhân miệng rộng kia là nữ tỳ của nàng ấy, hình như tên Hỉ Nhi gì đó, là Hỉ Nhi bảo chúng ta lấy tiền chuộc người…
Sao ngươi không nói sớm?
Đơn Phi thầm nhíu mày, nghĩ bụng nghe ý mà vừa nãy Hỉ Nhi hỏi Quận Chúa, hình như đang hoài nghi ai đó?
Chúng nữ tử nhìn thấy Quận Chúa lên ngựa thì đều lần lượt lên ngựa, nữ tử miệng rộng cũng như thế, lại coi như tất cả mọi chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
Vợ chồng Lưu Hàm đều mừng rỡ, bọn họ nhất thời hơn thua, không ngờ suýt chút ầm ĩ đến không vãn hồi được, kết cục này đối với bọn họ mà nói là tốt nhất rồi.
Lục Lục lại chuyển sang mấy huynh đệ Bạch Ấn, muốn cởi bỏ dây trói trên người huynh đệ, thấy không ai ngăn cản, thầm nghĩ chuyện này nếu giải quyết như thế cũng coi như không tệ, chí ít không cần lấy tiền chuộc người.
Đơn Phi tâm tình kích động, thấy dáng vẻ quận chúa muốn đi, đột nhiên nói: -Quận Chúa cứ thế đi sao?
Mọi người sững sờ.
Cho dù là Triệu Nhất Vũ cũng muốn nhào tới bịt miệng Đơn Phi.
Y cũng nhìn ra được Quận Chúa Tôn Thượng Hương này và một đám quân nữ dưới tay đều không dễ chọc, cho dù là dễ chọc, nơi này là Đan Dương, là địa bàn Tôn gia, nếu Đơn Phi không muốn làm ầm ĩ với Tôn gia, chuyện này tốt nhất vẫn nên tính như thế.
Đội quân nữ đều ghìm cương, có chút không tin nhìn thiếu niên gầy yếu kia.
Vừa rồi các nàng nhìn thấy sự trấn tĩnh và ung dung của thiếu niên kia, cũng xúc động với cách giải quyết vấn đề của thiếu niên, ngay khi bọn họ cho rằng thiếu niên này ôn văn nhã nhặn, lại không ngờ thiếu niên này vẫn còn muốn kiếm chuyện?
-Ngươi muốn thế nào?
Nữ tử miệng rộng lạnh lùng nói.
-Huynh đệ của ta chỉ là đang khuyên nhủ, vậy bọn họ hình như không sai? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Đám người Bạch Ấn nghe mà ngơ ngác nhìn nhau, khẩu khí của Đơn Phi là vẫn muốn giúp họ tìm lại công đạo này?
-Khuyên can không sai, nhưng mắng người lẽ nào lại đúng? Nữ tử miệng rộng tháo cung xuống, nhếch miệng nói: -Ngươi hỏi huynh đệ của mình xem, bọn họ nói gì với Quận Chúa?
Đơn Phi nghĩ đám người quân Hắc Sơn tính tình vốn dĩ nóng nảy, trên đầu Bạch Ấn suýt chút bị bắn thủng không hiểu ra làm sao, trong tình huống này còn có thể mắng câu nào tốt đẹp chứ?
Nhưng hắn vẫn chấp nhất nói: -Nhưng trước đó y bị các ngươi bắn một tên, suýt chút là đòi mạng y rồi.
Nữ tử miệng rộng khẽ rút ra một mũi tên lông vũ, há miệng hét lên: -Ngươi nói lại lần nữa xem?
Trong lòng mọi người bất an, đều nhìn ra nữ tử này bất cứ lúc nào cũng muốn nổi đóa.
Bạch Ấn đã từng thấy vẻ ngang ngược của những nữ nhân này, đấu tranh một lát nhỏ giọng nói: -Đơn…lão đại, bỏ đi.
Đơn Phi không nhìn Bạch Ấn, chỉ nhìn nữ tử miệng rộng nói: -Ta nói…huynh đệ ta nếu không sao, vậy các ngươi chủ trì công đạo, trừ gian diệt ác các ngươi có thể đã làm sai rồi!
Một lời nói xong.
Gió đêm lạnh lẽo.
Mọi người quân Hắc Sơn đều mang vẻ đề phòng, bất cứ lúc nào cũng sát cánh chiến đấu với Đơn Phi.
Bất kể thế nào họ đều nghe theo lựa chọn của Đơn Phi.
Những nữ tử kia đều tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ Đơn Phi lúc này lại chỉ trích lỗi sai của họ, cung tiễn trên tay nữ tử miệng rộng siết chặt, giận đến bật cười: -Tốt…ngươi lỳ!
Nàng vừa dứt lời thì mũi tên đã bắn ra.
Vù một tiếng vang lên, mũi tên bay ra, gần như quét qua gò má Đơn Phi, dính lên một thân cây ven đường, hơi rung động.
Mọi người xôn xao.
Triệu Nhất Vũ thấy khí thế mũi tên kia linh hoạt, cảm thấy nếu thật sự bắn trúng Bạch Ấn, Bạch Ấn khó còn mạng, nói vậy nữ nhân này đã từng hạ thủ lưu tình?
Vậy các nàng bắt các huynh đệ quân Hắc Sơn, sau đó thả ra rốt cuộc có ý gì?
Đám nữ nhân kia lại kinh ngạc nhìn sự bình tĩnh của Đơn Phi.
Có gió thổi, có lá rơi, rơi xuống trước mặt thiếu niên này, mi mày hắn đều không hề động đậy.
Các nàng đều biết võ công của Hỉ Nhi dưới tay Tôn Thượng Hương, uy lực một tên của Hỉ Nhi bắn ra như xé, người bình thường nhìn thấy sao dám không kinh hoảng né tránh?
Thiếu niên này ngốc? Hay là tự phụ võ công?
Mũi tên thứ hai của Hỉ Nhi đã lên dây cung, lạnh lùng nói tiếp: -Ngươi có gan thì nói lại lần nữa!
Tất cả mọi người đều nghe ra ý uy hiếp của nàng, nghĩ bụng mũi tên thứ nhất của nàng ta là cảnh cáo, nếu thật sự chọc giận, mũi tiếp theo tuyệt đối không phải đùa.
Đơn Phi bất động, chỉ trầm giọng nói: -Ta nói…huynh đệ của ta nếu không sai, vậy…
-Ngươi biết cái gì! Hỉ Nhi lớn tiếng quát.
Tôn Thượng Hương đột nhiên nói: -Vậy ngươi muốn thế nào? Trả lại Hỉ Nhi một mũi sao?
Giọng nói của nàng bình tĩnh mà lạnh lùng.
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc, hắn biết trước mắt địa vị Tôn Quyền tuy cao, nhưng tuổi tác lại không lớn, Tào Tháo từng nói sinh con phải như Tôn Trọng Mưu. Tôn Trọng Mưu bây giờ hẳn là ngang tuổi với Tào Phi. Nếu Tôn Thượng Hương là muội muội Tôn Quyền, tuổi tác còn nhỏ hơn.
Tuy nói nữ nhân trưởng thành sớm, nhưng nữ nhân này sao lại có tính cách bình tĩnh lạnh lùng này chứ? Lại dẫn theo một đám quân nữ tính tình nóng nảy?
Trong lòng hắn khó hiểu, có điều khi ngăn Tôn Thượng Hương lại đã có dự định, cao giọng nói: -Ta không dám trả lại Hỉ Nhi một mũi tên.
Có nữ tử trong mắt tỏ vẻ khinh miệt, Hỉ Nhi liền nói: -Ngươi không dám thì câm miệng!
-Cô nương vẫn luôn như thế sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Hỉ Nhi nhếch miệng cười lạnh nói: -Ta biết ngươi muốn nói ta không nói lý, càng muốn nói rõ uất ức với Quận Chúa. Ta nhất thời không nói lý, các ngươi nhìn không thuận mắt, nhưng cả đời nam nhân các ngươi không nói lý, ỷ vào chút khí lực quyền lợi, thì không đánh thì mắng nữ tử trong thiên hạ, nữ tử chúng ta kể oan khuất với ai đây?
Mọi người ngẩn ra.
Đám người Triệu Nhất Vũ chỉ có thể nói nữ tử này càn quấy.
Đơn Phi lại cảm thấy Hỉ Nhi nói không sai. Thật ra hiện tượng bất công này không hạn chế ở nam nữ, chỉ cần giữa hai bên có chia mạnh yếu, thì khó tránh khỏi hiện tượng tôn ti.
Kẻ có quyền thì khinh thường kẻ không quyền, kẻ có tiền thì khinh kẻ không tiền, kẻ có năng lực thì khinh kẻ không có năng lực…
Mà hiện tượng này thể hiện giữa nam nữ, chính là chủ nghĩa đại nam tử, nhưng khi nam nhân ở rể, tình trạng nữ nhân coi thường nam nhân cũng có.
Đây chính là bản tính con người!
Bây giờ chẳng qua là nam nhân nắm giữ quyền lợi, do vậy càng biểu hiện rõ ràng trên người nam nhân mà thôi.
Đơn Phi không ngờ Hỉ Nhi lại nhìn thấu chuyện nam nữ như thế, tán thành nói: -Cô nương nói rất có lý.
Hỉ Nhi ngẩn ra, không ngờ Đơn Phi đồng ý với quan điểm của nàng.
-Ngươi có gì cứ nói. Tôn Thượng Hương ngồi trên ngựa nói.
Đơn Phi nhìn đôi mắt sáng tỏ như trăng sáng của Tôn Thượng Hương, đột nhiên phát hiện trước mặt nữ tử này, rất nhiều chuyện đừng quanh co lòng vòng, nữ tử này không chỉ lạnh lùng, mà tâm tư cũng mẫn cảm như Thần Vũ vậy, gần như có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Nhớ tới Thần Vũ, Đơn Phi nhìn trăng sáng trên trời, khóe miệng nở nụ cười nhạt nói: -Ta không dám trả lại Hỉ Nhi cô nương một mũi tên, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, những trợ thủ mà Quận Chúa dẫn theo có phải thật sự giương cao chính nghĩa giống như bề ngoài hay không?
Hỉ Nhi và chúng nữ đều nghe ra ý nghi ngờ của Đơn Phi, không đợi đáp lại thì đã bị Tôn Thượng Hương đưa tay chặn lại.
Đơn Phi lập tức nói: -Ta không biết Quận Chúa có phải đều hiểu rõ chuyện lớn chuyện nhỏ trong thành không, nhưng cho dù là phu thê Lưu Hàm cũng biết chuyện Từ Tể Đường…
-Từ Tể Đường là chuyện gì? Hỉ Nhi quát.
Đơn Phi thấy một đám nữ tử mờ mịt không hiểu, thầm nghĩ lẽ nào các nàng mới về thành Đan Dương?
-Quận Chúa không biết Từ Tể Đường xảy ra chuyện gì, ta có thể thuật lại đơn giản cho Quận Chúa nghe.
Đơn Phi thấy Tôn Thượng Hương hình như cũng có ý muốn nghe, làm sao lại bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này chứ? Hắn không đồng ý cách phóng hỏa đốt núi của Bàng Thống, chỉ vì cách này còn thiếu một điều kiện.
Phía trên không ai chống đỡ, cách này nói không chừng sẽ thiêu bản thân đến sứt đầu mẻ trán.
Lúc này điều kiện đã có rồi.
Tính cách đám nữ tử này như thế, chỉ vì một Lưu thị không can hệ gì mà có thể đại động can qua, có thể nói là tiên phong giải phóng phụ nữ, nếu gặp chuyện bất công như Từ Tể Đường thì sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây, Đơn Phi cao giọng nói: -Theo ta được biết, Từ Tể Đường và Thái Thú có hợp tác, Tử Quá Khách hái thuốc chưa về, lại bảo con gái của Hạ Quý Thường Hạ Già Lam đưa thuyền thuốc quay lại, chỉ là Hạ Già Lam gặp nạn trên sông, tiểu nhị trên thuyền bị giết sạch, Hạ Già Lam chỉ đành chạy thoát thân với đệ đệ Ngũ Phúc, sau đó có một đợt thuốc thối rữa được đưa đến trước Từ Tể Đường.
Hắn nói gọn gàng, những nữ tử kia nghị luận xôn xao, rõ ràng không biết chuyện này.
Tôn Thượng Hương ngồi trên ngựa, không mảy may động đậy.
Đơn Phi không biết nàng có nghe lọt hay không, nhưng biết cơ hội này không thể bỏ qua, tiếp tục nói: -Sau đó có Xuân Nhược Dương của Hồi Xuân Đường, La chưởng quỹ của La Phu Đường nói Từ Quá Khách, Hạ Quý Thường gạt người, tới nhà lên án, gần như bức chết Hạ Già Lam. Mà Thái Thú càng không nói gì mà đi bắt Hạ Quý Thường, khiến Từ Tể Đường có oan khó nói, Quận Chúa…
Hắn một hơi nói ra mấy câu này, lúc này mới nói ra mục đích chân chính: -Nếu Quận Chúa vẫn luôn muốn lo chuyện bất công của dân chúng thành Đan Dương, chủ trì công đạo, vậy không biết có suy nghĩ thế nào về oan tình của Từ Tể Đường?