Chương 279: Vô pháp vô thiên
.
Triệu Nhất Vũ không thể không khâm phục Đơn Phi.
Bây giờ y chỉ muốn nghĩ coi làm sao cứu các huynh đệ Bạch Ấn, nào biết cách mượn sức của Đơn Phi lại khéo léo như thế, lại còn muốn giải quyết một loạt chuyện của Từ Tể Đường nữa.
Từ Tể Đường có oan.
Tôn Dực phái người bắt Hạ Quý Thường, đây là ý của bên trên, theo Đơn Phi thấy, Từ Tể Đường muốn minh oan sẽ không dễ dàng như thế! Hắn biết phía quan lại thường ra vẻ, nếu không có áp lực bên cạnh đốc thúc, phía quan phủ có thể kéo dài chết ngươi!
Hắn muốn giải quyết vấn đề của Từ Tể Đường thì phải tìm một lực lượng xoay chuyển cục diện này.
Một đám nữ nhân mà Tôn Thượng Hương cô dẫn theo không phải là thấy chuyện bất bình không tha sao? Vậy coi cô làm sao xử lý chuyện của Từ Tể Đường.
Gió đêm lạnh.
Chúng nữ nghe thấy lời Đơn Phi nói thì có chút xao động, trên mặt Tôn Thượng Hương không có biểu hiện gì, Hỉ Nhi cũng trầm mặc.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống, đây không phải là Tôn Thượng Hương trong tưởng tượng của hắn.
Hắn biết hoàn cảnh có ảnh hưởng rất lớn đến sự hình thành tính cách, nữ nhân không thích sự thay đổi lắm, càng rất ỷ lại vào hoàn cảnh. Tào Ninh Nhi thường có phong thái đại tiểu thư trong hoàn cảnh nửa quan nửa thương, Chân Nhu rất có tính cách của nữ nhi được người nhà nuông chiều, tính tự lập của Thần Vũ rất mạnh, tính ỷ lại vào nam nhân không mạnh, nhưng lại kiên trì chấp nhất với việc phân rõ đúng sai.
Chuyện này đều có quan hệ rất lớn đến hoàn cảnh sống.
Tôn Thượng Hương là Quận Chúa, muội muội Tôn Quyền, bình thường dẫn theo một đám nha đầu vung đao múa kiếm, có Tôn Quyền bao che, tính cách của cô ta nghĩ cũng biết hẳn là cương liệt như lửa.
Khi Đơn Phi nhìn thấy Hỉ Nhi, phán đoán này càng mãnh liệt hơn, con người chia theo đàn nha, nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy Tôn Thượng Hương, mới phát hiện tính cách Tôn Thượng Hương rất khác với hoàn cảnh.
Loại nữ nhân này, thanh cao lạnh lùng, không ngờ…có chút giống tính cách của Nữ Tu.
Đây là chuyện gì chứ?
Đơn Phi không hiểu, nhưng hắn biết, muốn giải quyết chuyện của Từ Tể Đường, e rằng không rời khỏi nữ nhân trước mắt này được.
Thật lâu sau, Tôn Thượng Hương mới nói: -Được.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không hiểu nữ nhân này rốt cuộc muốn nói gì.
Đơn Phi thấy Tôn Thượng Hương có ý rời đi, lại không nói thêm gì nữa. Hắn nhìn ra được, đối với loại nữ nhân như Tôn Thượng Hương, mấy câu này nói một lần là đủ, nếu Tôn Thượng Hương không muốn làm chuyện gì, hắn quỳ xuống dập đầu cũng vô dụng, nhưng nếu Tôn Thượng Hương quyết định làm…
Tôn Thượng Hương như muốn quay đầu ngựa, đột nhiên dừng lại hỏi: -Ngươi tên gì?
Chúng nữ đều hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy vẻ kinh ngạc của đối phương.
-Đơn Phi.
Khi Đơn Phi trả lời có hơi do dự.
Tôn Thượng Hương không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ hỏi: -Ngươi đến Đan Dương làm gì?
Một đám nử tử Hỉ Nhi liền líu lưỡi ấp úng, các nàng đều là nha hoàn dưới tay Tôn Thượng Hương, được Quận Chúa thích mới đối đãi với các nàng như tỷ muội, các nàng chỉ cảm thấy theo bên cạnh Quận Chúa, không bị người khác coi thường, thật sự thoải mái.
Nhưng các nàng cũng biết mấy năm nay, Quận Chúa đều ít khi nói chuyện với người ngoài, chưa từng chủ động hỏi tên nam nhân, hôm nay lại hỏi một nam nhân, thực sự là chuyện chưa từng thấy.
Đơn Phi lại không biết nguyên nhân này, thấy Tôn Thượng Hương nhìn qua, chuyện cũ xẹt qua đầu như điện, trong lòng đột nhiên kích động mấy phần: -Ta đến Đan Dương tìm nữ nhân ta yêu nhất!
Chúng nữ hơi xôn xao.
Tôn Thượng Hương vẫn bình tĩnh như cũ: -Tại sao nàng rời xa ngươi?
-Chỉ vì sự cố không ai có thể vãn hồi được! Đơn Phi vốn sẽ không dễ dàng nói những chuyện này với người ngoài, nhưng nhìn thấy nữ nhân giống Nữ Tu này, trong lòng ít nhiều có phần mong chờ.
Hắn nhớ rõ Thần Vũ đã nói muội không sợ kết quả như bây giờ, ngược lại, muội vẫn quyết định muốn đánh tan vận mệnh hai ngàn năm, đánh tan vận mệnh của truyền nhân Nữ tu.
Nữ nhân trước mặt này…sẽ không phải có quan hệ gì với Nữ Tu chứ?
Chúng nữ đều kinh ngạc, các nàng đều không có hảo cảm gì với nam nhân phụ tình, cũng nghe nhiều cái cớ nam nhân có mới nới cũ rồi, nhưng cảm thấy lý do này của Đơn Phi thật mới mẻ.
Tôn Thượng Hương khẽ ồ một tiếng, khi thúc ngựa muốn đi, cuối cùng Đơn Phi không nhịn được, vươn tay lấy bức họa Thần Vũ từ sau lưng ra, mở ra giữa không trung nói: -Quận Chúa, mạo muội quấy rầy, người có quan biết nữ tử trong bức họa không?
Mọi người đưa mắt nhìn qua, Tôn Thượng Hương cũng không ngoại lệ.
Đơn Phi nhìn chằm chằm thần sắc Tôn Thượng Hương trong chốc lát.
Tôn Thượng Hương nhìn bức họa kia thật lâu, cuối cùng lắc đầu, hờ hững nói: -Không nhận ra.
Nàng không nói thêm gì cả, khẽ thúc ngựa thong thả bước vào con phố dài trong đêm.
Gió mát hiu hiu.
Đơn Phi lặng im đứng đó nhìn một đám nữ tử đi xa, ngẩng đầu nhìn trăng trên bầu trời. Trăng cong cong, thật giống chân mày u tĩnh tương tư của nữ nhân, có mây trôi qua khẽ cuộn lại.
…
Khi sáng sớm, Đơn Phi đến trước cửa Từ Tể Đường, trầm mặc một lát mới đẩy cửa vào, đi đến trước sảnh.
Ô Thanh đang ngồi trong sảnh, thấy Đơn Phi vào viện, thở phào nói: -Lão đại, coi như huynh về rồi, ta thật sự sợ huynh có chuyện.
Đơn Phi đi qua nói: -Những người khác đâu?
Ô Thanh vội nói:
-Lão đại, huynh không biết đâu, đêm qua Hạ cô nương đến đại lao Đan Dương, vẫn không nhìn thấy Hạ Quý Thường, bọn họ không cho gặp.
Đơn Phi ừ một tiếng không ngoài dự liệu.
-Hạ cô nương không thấy huynh quay lại, trong lòng lo lắng, lại vì không gặp được phụ thân, cảm thấy sự việc nghiêm trọng, vừa sáng sớm thì quyết định đến trước phủ Thái Thú kêu oan. Bàng Thống vốn nói đợi huynh về rồi nói, có điều không khuyên Hạ cô nương được, đã cùng nàng, Ngũ Phúc đi rồi.
-Những tiểu nhị còn lại của dược đường đâu? Đơn Phi hỏi.
-Mọi người lòng đều bàng hoàng, đêm qua Hạ cô nương cho họ về nhà rồi.
Ô Thanh nói tiếp.
Đơn Phi nhíu mày, trầm giọng nói: -Ta đến trước phủ Thái Thú xem.
-Ta đi cùng huynh. Ô Thanh đứng lên nói.
Đơn Phi lắc đầu: -Đệ ở lại đây, nếu gặp được vợ chồng Lưu Hàm nào mang theo hài nhi Bảo Nhi đến thì bảo họ chờ một lát.
-Là ai vậy? Ô Thanh không hiểu nói, nghe Đơn Phi thuật lại đơn giản, Ô Thanh có chút kinh ngạc: -Lão đại, huynh cảm thấy lúc này Từ Tể Đường còn có có tâm tư coi bệnh cho người ta sao? Hay là huynh…muốn cho bọn họ nhìn thấy?
Nếu y bị bệnh, y sẽ không để dược đường xem, mà sẽ chọn Đơn Phi.
Theo y thấy, Đơn Phi trị bệnh tốt hay không khó nói, nhưng sẽ không trị người ta đến chết.
Đơn Phi vỗ vai Ô Thanh: -Ngươi nhớ kỹ bất cứ khi nào, mặc kệ người ta nhìn nhận thế nào, bản thân chúng ta đều phải nhìn xa một chút, sống cho hiện tại, ngày tháng lại dài.
Hắn chỉ nói một câu như thế liền cất bước ra khỏi Từ Tể Đường.
Ô Thanh như hiểu ra, hơi gật đầu.
Đơn Phi ra khỏi Từ Tể Đường, đi về phía phủ Thái Thú, không lâu sau, thì thấy Triệu Nhất Vũ lên đón nói: -Lão đại, Hạ Già Lam quỳ trước phủ Thái Thú thật lâu, có điều không ai để ý đến.
Cũng không có bất ngờ, Đơn Phi không nhanh không chậm bước về phía trước, không lâu sau thì phía trước đột nhiên có người làm ầm ĩ.
Thanh âm của Bàng Thống truyền ra từ trong đám người: -Xuân Nhược Dương, đây là thành Đan Dương, nơi có vương pháp, ngươi đừng làm càn quá mức.
Lập tức có tiếng trẻ con khóc truyền ra ngoài đám đông, là Ngũ Phúc.
Triệu Nhất Vũ động chân mày, nhỏ giọng nói: -Sao bọn họ lại quay về? Hình như còn gặp được tiểu tử Xuân Nhược Dương kia nữa! Tiểu tử Xuân Nhược Dương kia không biết tốt xấu, bằng không để ta dạy dỗ gã?
Đơn Phi lắc đầu: -Cứ để Xuân Nhược Dương làm ồn!
Triệu Nhất Vũ đầu tiên ngẩn ra, sau đó thì như hiểu ra.
Hai người đến bên đám người, từ sớm đã nhìn thấy Xuân Nhược Dương đang vênh váo tự đắc đứng trước mặt ba người Bàng Thống, Hạ Già Lam, Ngũ Phúc, phía sau còn có mười mấy hắc y nhân, đều mặc võ trang.
Bàng Thống chỉ nhìn thấy Xuân Nhược Dương khiêu khích trước mặt, không lưu ý Đơn Phi lặng lẽ tới nơi, y biết sự tình không hay, bất giác đầu đầy mồ hôi.
Sau khi Đơn Phi nhắc nhở, y biết chuyện này rất kỳ lạ, nhưng Hạ Già Lam lo lắng cho tính mạng của cha, vô sự tự thông hiểu ra đạo lý thổi lửa đốt núi, sáng nay cố ý muốn đến phủ Thái Thú kêu oan, Bàng Thống không lay chuyển được, chỉ có thể đi cùng.
Quả không ngoài dự đoán của Đơn Phi, cửa lớn phủ Thái Thú đóng chặt, mặc cho Hạ Già Lam quỳ xin thế nào, thủy chung không ai liếc mắt nhìn.
Dân chúng giống như đều nhìn ra môn đạo, không dám vây xem.
Kế thổi lửa đốt núi rất tốt, nhưng cũng phải đề phòng người khác tạt nước tiểu là dập được lửa.
Bàng Thống ra sức thổi lửa, lại không ảnh hưởng gì cả, biết không chuẩn bị sách lược, trước mắt sức thổi lửa vẫn quá yếu, khuyên Hạ Già Lam trước tiên về dược đường tính toán lại, Hạ Già Lam cũng nhìn thấy tình huống kỳ lạ, bất đắc dĩ quay về.
Không ngờ trên đường ba người quay lại gặp phải Xuân Nhược Dương.
Đêm qua Xuân Nhược Dương suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng hiểu ra gì đó, hôm nay đặc biệt đến tìm, vừa thấy ba người thì kêu ầm lên: -Hạ Già Lam, ngươi thiếu nợ Xuân phủ ngươi, đã đến lúc trả rồi, ta không đợi được cuối tháng, cuối tháng ngươi chạy thì sao? Ta đòi nợ ai hả? Không tiền phải không? Trước tiên ngươi đến Xuân phủ làm hạ nhân đặt cọc, đợi các ngươi có tiền thì đến chuộc ngươi sau!
Lần này y chuẩn bị chu đáo, vung tay lên, từ sớm có hai tráng hán tiến lên.
Bàng Thống không ngờ Xuân Nhược Dương lại bá vương ngạnh thượng cung, không thể không ngăn trước người Hạ Già Lam quát nói: -Xuân Nhược Dương, lẽ nào ngươi đã quên cậu ngươi là Quy Hiếu Liêm!
Y còn chưa dứt lời đã có một tráng hán vung quyền đánh tới.
Bàng Thống mới đỡ một quyền, thì đã bị một quyền khác đánh trúng mặt, máu mũi chảy dài.
Bên hông Bàng Thống vẫn có trường kiếm, nhưng đó chẳng qua dùng để múa thôi, hoàn toàn không giống thực chiến. Chưa đợi y vung kiếm đã bị hai người ấn hai tay, một người đá mạnh vào đùi Bàng Thống, Bàng Thống lảo đảo ngã xuống đất, khi còn chưa đứng dậy thì đã bị người ta dùng sức đè lại, nhào lên đánh.
Trong chốc lát, Bàng Thống đã bị đánh đến thất điên bát đảo, đột nhiên quát lớn một tiếng, dùng hết sức toàn thân tách mấy người xung quanh ra, lăn người sang bên đứng lên, vươn tay rút kiếm ra múa nói: -Các ngươi còn không ngừng ta, đừng trách ta không nể mặt!
Nếu ngay từ đầu y nói câu này và dùng chiêu này, thì có chút rung động, nhưng y căn bản không có kinh nghiệm thực chiến, lúc này mặt đầy máu tươi chật vật vô cùng, sức uy hiếp giảm đi nhiều.
Xuân Nhược Dương không có bản lĩnh gì, nhưng cũng nhìn ra võ công Bàng Thống không cao, cười to nói: -Xú quỷ, bây giờ ngươi còn muốn dùng cậu ta để áp chế ta sao? Đánh cho ta, cậu ta là Thống Binh, đánh chết rồi thì cứ tính trên đầu ta!
Bây giờ gã đã nghĩ kỹ rồi, Hiếu Liêm quá nhiều trói buộc dùng cái rắm, quyền lợi của Thống Binh mới là chỗ gã cần tuyên truyền.
Chúng gia đinh nghe theo dặn dò của Xuân Nhược Dương, mới muốn xông đến chỗ Bàng Thống, Hạ Già Lam cuối cùng không nhịn được nữa, sắc mặt tái nhợt hô: -Đợi đã! Thấy mọi người dừng chân lại, Hạ Già Lam cắn chặt răng nói: -Xuân Nhược Dương, ngươi đánh người vô cớ, thật sự vô pháp vô thiên phải không?