Thâu Hương

Chương 281: Chúng ta không phục

Chương 281: Chúng ta không phục


.
Bàng Thống hùng hồn trần từ trong cơn kích động, không nể tình đối với hành động của Quy Lãm nữa.
Đơn Phi thầm gật đầu, thầm nghĩ Phượng Sồ một khi nhiệt huyết, thoạt nhìn anh tuấn hơn nhiều nha. Nam nhân mà, đừng giống như ria mép của Phượng Sồ mềm nhũn úp sấp, nên cứng rắn thì phải cứng rắn, bằng không sẽ khiến rất nhiều người cười chê.
Quy Lãm không ngờ một dân đen tầm thường lại dám nói năng lỗ mãng với Thống Binh Đan Dương như thế, nét mặt giận dữ khó ngăn, quát lớn nói: -Ngươi là cái thá gì? Mà dám nói vậy với bản quan?
Ông ta có mấy phần kiêng kỵ Tôn Thượng Hương, nhưng ông ta thân làm Thống Binh Đan Dương, chưởng quản binh quyền Đan Dương, thấy Bàng Thống vô lễ như thế, cuối cùng khó nén lửa giận.
Bàng Thống hơi chần chừ, thầm nghĩ là cãi không lại nên muốn đánh sao? Nhưng lúc này y biết không còn đường quay đầu nữa, hỏi vặn lại: -Quy đại nhân thân tại chức mà không bàn chính sự, đây vốn đã là sai, bá quan làm sai còn có Ngự Sử trách tội, lẽ nào Quy đại nhân còn không cho người ta nói sao?
Nếu chỉ có mình y ở đây, bất luận thế nào cũng sẽ không xung động.
Tú tài gặp phải binh, có lý cũng không nói được.
Quy tắc từ xưa rất nhiều thứ rất tốt, nhưng quy tắc do con người định ra trước nay đều do con người thực hiện, cũng luôn có người dùng quyền lợi mà cưỡi lên chế độ, tình cảnh sau khi trở mặt thì dùng vũ lực đánh nhau nhìn mãi thành quen.
Theo một số người thấy, quy tắc đạo đức gì đó chẳng qua chỉ là lớp da mà thôi, đứng trước nắm đấm cứng nhất thoạt nhìn đều là chó má.
Bàng Thống trong lòng biết rõ điểm ấy, thầm nghĩ sau khi trút giận xong, Đan Dương này cũng không phải nơi ở lại lâu dài, vẫn nên trở về bên thúc phụ ra vẻ thanh cao còn an toàn hơn.
Hai tròng mắt Quy Lãm bắn ra lửa, nói với Tôn Thượng Hương: -Quận Chúa, bản quan vì Ngô Hầu nên không dám chậm trễ với Quận Chúa. Nhưng trước cửa phủ Thái Thú, rốt cuộc cũng không phải nơi càn quấy…
Lúc này dân chúng tụ trước cửa phủ Thái Thú ngày càng nhiều…
Hạ Già Lam thổi lửa thế đơn lực cô, nhưng Đơn Phi nắm trúng lực lượng quan trọng, ngọn lửa thổi lên thật sự không phải nhỏ.
Dân chúng Đan Dương thấy Nữ ma đầu và Quy Thống Binh đấu nhau, sao lại bỏ qua náo nhiệt này?
Đơn Phi bên cạnh nói: -Quy đại nhân nói thế thật khiến tại hạ không rõ, Quận Chúa và Bàng Thống càn quấy lúc nào? Kính mong Quy đại nhân nói rõ.
Ông lại dùng chiêu này?
Hỉ Nhi vừa rồi bị Quy Lãm chặn đến không thể lên tiếng, chỉ bởi vì cô ta thoạt nhìn lỗ mãng, nhưng cũng biết quan hệ lợi hại trong đó.
Sau khi Tôn Sách chết, Tôn Quyền kế nhiệm Ngô Hầu, để tam đệ Tôn Dực nắm giữ Đan Dương. Trước mắt Giang Đông thoạt nhìn tuy là của Tôn gia, nhưng đó chẳng qua là chuyện gần đây. Tôn gia nếu muốn đứng vững ở Giang Đông, thì không thể thiếu sự ủng hộ của sĩ tộc. Chính vì như thế, Tôn Quyền đã thay đổi sách lược cứng rắn đối với sĩ tộc Giang Đông của Tôn Sách lúc trước, áp dụng thuật dụ dỗ. Mà Tôn Dực chiêu mời những ngân sĩ có danh vọng ở Giang Đông như Quy Lãm, Đới Viên cũng bày tỏ ý lung lạc với các đại gia sĩ tộc.
Hỉ Nhi thấy Quận Chúa bắn một tên thì phế một tay của Xuân Nhược Đường, biết Quận Chúa quyết định nhúng tay vào chuyện này, nhưng rốt cuộc Quận Chúa muốn làm tới bước nào, trong lòng cô ta cũng không rõ.
Còn đấu tiếp rốt cuộc có hậu quả gì, Hỉ NHi không thể không suy xét thay Quận Chúa, bởi vì cô ta không nói gì đối với sự trách cứ của Quy Lãm, chỉ muốn quan sát hướng gió rồi nói, nhưng nghe thấy Đơn Phi đổ dầu vào lửa, Hỉ Nhi lại muốn nhìn coi rốt cuộc tiểu tử này muốn ầm ĩ đến mức nào.
Quy Lãm lạnh nhạt liếc Đơn Phi, càng không coi thiếu niên chưa đến hai mươi này ra gì, chỉ cho rằng đây là tên vô lại, Quy Lãm lãnh đạm nói: -Kính mong Quận Chúa vào phủ thương nghị.
-Không biết Quy đại nhân muốn vào phủ thương nghị cái gì? Lẽ nào chuyện Xuân Nhược Dương không thể quyết định ngay trước phủ sao? Bàng Thống chỉ sợ sau khi vào phủ sẽ bị đao phủ mai phục hai bên làm thịt.
Quy Lãm dựng ngược mà, quát lên:
-Người đâu, bắt tên này lại, giải vào đại lao trước, đợi ngày sau tái thẩm.
Có phủ binh đột nhiên tiến lên, muốn ấn Bàng Thống lại.
Bàng Thống không ngờ Quy Lãm lại làm thế, đen mặt nói: -Quy Lãm, Bàng Thống sai chỗ nào, mà ngài lại lạm dụng hình phạt? Hành vi như thế, dân chúng Đan Dương sao có thể phục?
Có dân chúng hùa theo, nhưng thấy Quy Lãm nhìn sang, đều im bặt.
Quy Lãm cười lạnh nói: -Bản quan không thấy có ai không phục cả.
Phủ binh đang định đẩy Bàng Thống xuống đài, Đơn Phi cuối cùng nói:
-Quy đại nhân, tại hạ không phục.
Thần sắc Quy Lãm lạnh lùng.
-Dân nữ Hạ Già Lam không phục. Hạ Già Lam nói theo. Nàng vốn tưởng chuyện này sẽ có cơ hội xoay chuyển, nào biết lại thấy Bàng Thống bị giải đi, lại thấy cuối cùng Đơn Phi cũng đứng ra, thầm nghĩ những người này đều vì Từ Tể Đường mà đắc tội quan phủ, sao nàng có thể giống như người không có gì chứ?
-Ngũ Phúc cũng không phục. Ngũ Phúc nao núng kéo tay áo tỷ tỷ, lau nước mắt nói.
Hạ Già Lam chua xót trong lòng, ôm lấy đệ đệ, khàn giọng nói:
-Đúng thế, tỷ đệ Hạ Già Lam của Tử Tể Đường đều không phục!
-Bắt cả lại! Quy Lãm quát lên, sau đó nói với Tôn Thượng Hương: -Quận Chúa, sau khi chúng ta vào phủ, hạ quan lại giải thích cặn kẽ với Quận Chúa.
Dù sao ông ta cũng hiểu đạo lý làm quan nịnh trên ép dưới, chỉ cần Tôn Thượng Hương không có ý kiến gì, dân chúng gây rối, Quy Lãm ông ta còn sợ không áp được sao?
Chúng phủ binh đều ào ào xông ra, khi đang muốn động thủ, Tôn Thượng Hương khẽ thở dài một hơi nói: -Quy đại nhân, hành vi của ông thật khiến ta có chút thất vọng.
Quy Lãm ngẩn ra, Đới Viên vốn trầm mặc, nghe xong sắc mặt biến đen, chúng phủ binh nghe thấy không đúng, đều ngừng động tác.
-Quận Chúa cớ sao nói thế? Thần sắc Quy Lãm nghiêm túc.
Tôn Thượng Hương im lặng một lát mới nói: -Hôm qua ta từng gặp Đơn Phi, hắn nói Từ Tể Đường có oan.
Mọi người đều ngẩn ra.
Bàng Thống không ngờ tối qua Đơn Phi cả đêm không về, lại dính tới Quận Chúa.
Trong lòng Hạ Già Lam, Ngũ Phúc đều cảm động, không ngờ rằng Đơn phi không thân không thích với Từ Tể Đường, lại luôn lặng lẽ bôn ba vì Từ Tể Đường.
Quy Lãm lạnh lùng nhìn Đơn Phi, hơi hít khí lạnh, lúc này mới coi trọng Đơn Phi nhìn như vô lại này.
Hóa ra vẫn luôn là tiểu tử này âm thầm châm ngòi thổi gió!
-Khi đó trong lòng ta vẫn có nghi ngờ.
Đôi mắt Tôn Thượng Hương lạnh lùng, bình tĩnh nói: -Ta nghĩ có tam ca tọa trấn Đan Dương, sao lại có oan tình thế này xảy ra? Ta còn tưởng kẻ này vu cáo, nhưng người này thực sự không giống người vu cáo.
Đơn Phi ngẩn ra, nhịn không được mà liếc nhìn Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương không để ý Đơn Phi, tiếp tục nói: -Ta dùng thời gian một đêm phái người điều tra, mới phát hiện người này không hề nói không có căn cứ.
Quy Lãm trầm mặc không nói, nhưng đôi mắt xoay chuyển, không biết đang nghĩ gì.
-Sáng nay, ta biết Hạ Già Lam đến trước phủ Thái Thú kêu oan, còn muốn nhìn coi Thái Thú, Thống Binh xử lý chuyện này thế nào, nhưng thái độ không thấy của Thống Binh, thực khiến lòng người lạnh giá.
Tôn Thượng Hương nói chuyện bình tĩnh, nhưng thần sắc nghiêm túc.
Đơn Phi thấy thế, ý lạ trong lòng càng đậm hơn.
Nữ nhân này thoạt nhìn tuổi tác lớn hơn Chân Nhu, nhưng bất luận là kiến thức, cách xử sự, quả thực là cách biệt trời vực.
-Tiếp đó Xuân Nhược Dương bức ép Hạ Già Lam, vô cớ đánh Bàng Thống trên đường, ta đã sớm biết Xuân Nhược Dương tiếng xấu khắp nơi, chưa từng ngờ là gã lại không kiêng nể gì như thế, do vậy hơi trừng phạt nhỏ. Tôn Thượng Hương nói tiếp: -Quy đại nhân, hành vi của lệnh chất như thế, ông không lo không quản, thật sự đã phụ tâm ý Thái Thú mời ông xuống núi.
-Hành vi gây họa của kẻ này liên quan gì đến bản quan? Quy Lãm lạnh lùng liếc Xuân Nhược Dương:
-Có Quận Chúa giáo huấn thay, bản quan đang muốn cảm tạ!
Mọi người ngẩn người, không ngờ kẻ này lại vô tình như thế.
-Vậy cha ta thì sao? Hạ Già Lam cuối cùng lấy hết dũng khí nói: -Ông ấy bị hạ ngục có liên quan đến Quy đại nhân không?
Quy Lãm hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý.
Tôn Thượng Hương nhìn Quy Lãm nói: -Quy đại nhân nói không thấy Thái Thú khi nào?
Quy Lãm trầm ngâm một lát:
-Ba ngày trước.
Bàng Thống thấy Quận Chúa nói, giãy khỏi sự trói buộc của phủ binh, chất vấn: -Hạ Quý Thường bị bắt hôm qua, khi đó thành Đan Dương là Quy đại nhân lớn nhất, Quy đại nhân lẽ nào còn nói chuyện này không liên quan đến ông.
-Chuyện đó đích thực không liên quan đến bản quan. Quy Lãm thản nhiên nói.
Mọi người ngẩn ra, đều nhìn sang Đới Viên.
Đới Viên tiếp tục xua tay, tỏ ý không gánh họa này.
Tôn Thượng Hương lạnh mắt:
-Vậy ta không hiểu, rốt cuộc là ai muốn bắt Hạ Quý Thường?
Quy Lãm lạnh nhạt một lúc, đưa tay lấy một lệnh bài gỗ một mặt ra nói: -Đây là thủ dụ của Thái Thú để lại trước khi rời thành, Tôn Thái Thú đích thân hạ lệnh, bản quan tạm thay chức Thái Thú làm việc, nếu Từ Quá Khách có vấn đề, thì lập tức bắt Hạ Quý Thường bỏ ngục, không được trái lời! Do vậy bắt Hạ Quý Thường vốn là ý của Thái Thú.
Trong lòng Hạ Già Lam trầm xuống.
Đơn Phi thầm nhíu mày, nghĩ bụng dây mơ rễ má này e rằng chỉ có Tôn Dực có thể giải thích rõ ràng, tiểu tử này khăng khăng ngay lúc này chơi trò mất tích.
Nhìn Tôn Thượng Hương, Quy Lãm trầm giọng nói:
-Quận Chúa, hạ quan cảm thấy người bị tiểu nhân mê hoặc…
Sắc mặt Bàng Thống càng đen, y thấy dáng vẻ Đơn Phi như không có chuyện gì, biết tiểu tử này trốn trách trách nhiệm rất có nghề, chỉ e cái tiếng “tiểu nhân” này phải gánh chắc rồi.
-Chuyện Xuân Nhược Dương, hạ quan quản giáo không nghiêm…nhưng nhà ai mà không có vài nghịch tử không chịu quản giáo chứ? Huống chi Xuân Nhược Dương chẳng qua là một cháu trai của hạ quan thôi. Quy Lãm giải thích.
Trong lòng Bàng Thống rét lạnh, nghe ra ý thoát tội của Quy Lãm. Người này hành động “hổ mang cắn tay, tráng sĩ chặt cổ tay”, không có dũng khí của tráng sĩ, chỉ có sự âm độc của rắn độc.
-Giam Xuân Nhược Dương vào đại lao đợi trảm. Quy Lãm quát một tiếng chói tai.
Thấy phủ binh giải Xuân Nhược Dương đi, Quy Lãm tiếp tục nói: -Hạ quan chẳng qua là phụng mệnh Thái Thú hành sự, vừa rồi còn muốn vào phủ thương nghị với Quận Chúa, không ngờ có tiểu nhân quấy phá.
Ông ta ác độc nhìn sang Bàng Thống, Đơn Phi, ánh mắt tàn nhẫn.
Bàng Thống thầm kinh hãi, biết ngọn lửa này không thổi cho tốt, e rằng sẽ thiêu đến hậu viện của mình.
Đơn Phi biết Quy Lãm bắt đầu phản kích, đột nhiên nói: -Quy đại nhân há miệng tiểu nhân, ngậm miệng tiểu nhân, ta không biết Quy đại nhân nói ai, nhưng ta chỉ muốn biết một điểm, Hạ Quý Thường rốt cuộc có tội gì?
Trong đầu Bàng Thống sáng bừng, lập tức phụ họa nói: -Không sai, chúng ta chỉ muốn kêu oan cho Hạ Quý Thường của Từ Tể Đường, nếu Hạ Quý Thường có sai, thì xin Quy đại nhân nói rõ. Vô cớ bắt người hạ ngục, sao có thể phục chúng?
-Bản quan phụng mệnh Thái Thú. Quy Lãm cười lạnh nói.
Bàng Thống không cam lòng yếu thế nói: -Quy đại nhân nói vậy sai rồi, nghĩ ngài thân làm Thống Binh, không phải là nói gì nghe nấy đối với mệnh lệnh thượng cấp, sửa lỗi của quan trên, cũng là trách nhiệm của Thống Binh ngài.
Hàn quang trong mắt Quy Lãm lóe lên: -Ngươi nói Thái Thú có sai?
Bàng Thống hơi do dự, kiên trì nói: -Tuy ta không hiểu con người Thái Thú, nhưng ta cảm thấy Thái Thú không nên không nói gì đã bắt người, lại không giải thích với dân chúng.
-Ngươi nói Thái Thú có sai? Quy Lãm cười lạnh ép hỏi lần nữa.
Bàng Thống bị kiềm hãm, biết Quy Lãm đang xây lồng cho y trước mặt Tôn Thượng Hương. Y chỉ trích Tôn Dực có lỗi, chính là làm khó Tôn gia, người Tôn gia sẽ không giúp đỡ lẫn nhau sao? Nếu không có Tôn Thượng Hương ủng hộ, y rất có thể mất mạng tại chỗ!
Lòng y lúc này tâm tư sục sôi, biết đã gặp phải lựa chọn quan trọng nhất trong đời.
Hoặc chết hoặc sống.
Cắn răng, Bàng Thống cao giọng nói: -Ta cảm thấy…
Nhưng đúng lúc này, Đơn Phi mở miệng nói: -Ta cảm thấy Bàng Thống chất vấn không sai!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất