Thâu Hương

Chương 282: Thu hoạch ngoài ý muốn

Chương 282: Thu hoạch ngoài ý muốn


.
Trước phủ Thái Thú mọi người lời lẽ đanh thép, bên nào cũng cho là mình phải. Dân chúng thấy thế, đều im lặng không nói, nhưng rõ ràng đều đang đợi kết quả cuối cùng.
Đơn Phi biết dụng ý của Quy Lãm, càng biết gian nan khi Bàng Thống lựa chọn.
Trên đời này người có thể giống như Ngụy Trương làm việc bằng đầu thật ra không nhiều, nhiều thì không đợi trưởng thành từ sớm đã chết yểu rồi.
Bàng Thống có thể làm được đến lúc này đã không dễ rồi, Đơn Phi cũng hiểu Quy Lãm bày kế hiểm ác, lúc này để Bàng Thống một mình chống đỡ, hắn cũng không yên tâm.
Những người ở đây chỉ có Bàng Thống không liên quan gì đến chuyện này.
Nhưng Bàng Thống nghe thấy Đơn Phi chống đỡ cục diện như thế, trong lòng có nhiệt huyết sôi trào, tiểu tử này thoạt nhìn khéo đưa đẩy, thật ra đủ cân lượng, bây giờ cuối cùng đã cứng rắn vì Tử Tể Đường rồi! Y không biết tất cả những chuyện này đều là vì Đơn Phi, bằng không từ sớm đã cho một đấm qua.
Đơn Phi nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt Quy Lãm, mỉm cười nói: -Loại tục nhân như ta cũng từng nghe cổ nhân nói qua dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Quy “Hiếu Liêm” không lý nào lại chưa từng nghe câu này, cũng không thể không biết đạo lý câu này.
Sắc mặt Quy Lãm xanh mét, đã biết Đơn Phi muốn nói gì.
Quả nhiên Đơn Phi mỉm cười nói: -Năm đó Nghiêu Thuấn thân cung thiên hạ, mới được vạn dân kính ngưỡng, người làm quan trong thiên hạ nên biết điểm này, ngươi làm quan thì nên có trách nhiệm với dân chúng!
Hắn vừa dứt lời, dân chúng xôn xao.
Thật ra từ thời Nghiêu Thuấn đến nay, đích thật đều có đạo lý này, Mạnh Tử cũng nói như thế, chẳng qua chỉ là quần lợi làm cho hủ hóa, hủ hóa dẫn đến chính sách chuyên quyền tàn bạo. Ý thức của dân chúng với quan điểm này khá mỏng, bây giờ mọi người nghe thấy ngôn luận của Đơn Phi, người có lòng đã có vẻ nghĩ lại.
-Làm quan như thế mới không phụ bản sắc làm quan, cũng không phụ sự ủy thác của lê dân, bằng không miệng thì kết tội bắt nhốt, dùng đến vũ lực trừng trị, vậy chẳng bằng rời thành làm đạo tặc còn tốt hơn, vậy mới phù hợp bản sắc cường đạo.
Ngừng một lát, Đơn Phi lại nói: -Làm quan không làm chủ cho dân, không bằng về nhà…bắt chuột đi, vậy cũng coi như có ích cho người đời.
Hắn vốn định nói về “trồng khoai”, nhưng nghĩ mấy người này phần lớn không biết, thuận miệng sửa một câu, không nhìn thần sắc lạnh lùng của Quy Lãm, Đơn Phi lại nói: -Quy đại nhân năm đó từ quan không làm, trốn vào thâm sơn, ta nghĩ rất nhiều người đều ngưỡng mộ đạo đức thanh cao của Quy đại nhân, không ngờ bây giờ Quy đại nhân rời khỏi thâm sơn rồi, há miệng là lệnh của Thái Thú, ngậm miệng là Thái Thú ủy thác, không nghe không hỏi sống chết của dân chúng, hành vi này khó tránh khiến Quận Chúa thất vọng!
Thần sắc Quy Lãm âm u, nói từng chữ một: -Ngươi đang nghi ngờ quyết định của Thái Thú?
Ta biết ngay ông vẫn dùng chiêu này mà!
Đơn Phi đã có dự kiến từ sớm, trong lòng cũng có đáp án, trầm ngâm một lát, dứt khoát nói: -Nếu Thái Thú thật sự làm việc như thế, căn bản không giải thích với dân, cũng không để dân giải thích, vậy ta cho rằng…Thái Thú cũng có sai!
Khi Bàng Thống nhìn lại Đơn Phi, thần sắc rất khác biệt.
Đơn Phi nói chuyện nghe thì phức tạp, nhưng quy lại chỉ có một câu, ngươi làm quan thì phải có nghĩa vụ giải thích phục vụ dân chúng, bằng không làm cường đạo chẳng phải càng chuyên nghiệp hơn sao?
Luận điểm này không chỉ ở thành Đan Dương, trong thời đại này cũng thực sự có chút kinh hãi thế tục, mọi người nghị luận xôn xao, lại không ngờ thiếu niên thoạt nhìn tầm thường này, mở miệng lại…to gan như thế!
Nhưng ai có thể nói luận điệu này không có lý?
Quy Lãm nghe thế không giận ngược lại bật cười nói: -Quận Chúa, người có nghe rõ lời kẻ này nói không?
Mọi người đều biết mấu chốt bây giờ ở trên người Tôn Thượng Hương, đều đợi nàng quyết định.
Thần sắc Tôn Thượng Hương đạm mạc như trước.
Lúc này có tiếng vó ngựa vang lên, một con ngựa chạy như bay đến từ đầu đường cuối phố.
Đơn Phi lập tức nhận ra người đó là Biên Hồng, bất giác cau mày lại, không biết người này đến đây làm gì?
Biên Hồng đến trước phủ Thái Thú, phi thân xuống ngựa, đi đến trước người Tôn Thượng Hương nói: -Quận Chúa truyền Biên Hồng đến đây, không biết có việc gì?
Mọi người lại ngẩn ra, không ngờ Tôn Thượng Hương lại tìm Biên Hồng.
Cuối cùng Tôn Thượng Hương mở miệng nói: -Thái Thú truyền lệnh bắt Hạ Quý Thường hạ ngục, lại không tuyên bố tội danh ông ta, thậm chí ngay cả quyền lợi nhi nữ ông ta Hạ Già Lam thăm ngục cũng bị tước đoạt, ta cho rằng chuyện này không thỏa đáng. Kính mong Biên Tướng Quân mở một mặt lưới, cho phép Hạ Già Lam vào ngục thăm cha.
Biên Hồng ngẩn ra, lắc đầu nói: -Quận Chúa, tuyệt đối không được, Thái Thú có lệnh, không cho phép bất cứ ai thăm Hạ Quý Thường, thứ cho mạt tướng không thể tòng mệnh!
Có gió thổi, trước phủ Thái Thú âm u lạnh lẽo như băng.
Tôn Thượng Hương cũng ngẩn ra: -Mệnh lệnh của ta ngươi cũng không thực hiện?
Quy Lãm, Đới Viên đều không nói, bây giờ lại thêm một Biên Hồng duy trì trầm mặc.
Ba người dù không nói rõ, nhưng thái độ nói rõ tất cả.
Hạ Già Lam thấy Quận Chúa cũng không có cách nào với chuyện này, nhịn không được rớm lệ.
Bàng Thống thầm kêu khổ, chỉ có Đơn Phi nhìn nghiêng Tôn Thượng Hương, nhìn thấy đôi mắt như vầng trăng kia không chút giận dữ, trong lòng ngược lại run sợ.
Người thường đã giận, nữ tử này lại bình tĩnh như cũ, nội tâm nào rốt cuộc đang nghĩ gì?
Tôn Thượng Hương đảo mắt, lạnh nhạt nói: -Vừa rồi Quy đại nhân hỏi ta có nghe rõ từng lời của Đơn Phi hay không.
Quy Lãm khẽ ngẩn ra, không hiểu sao Tôn Thượng Hương lại nhắc lại chuyện cũ.
Tôn Thượng Hương nhàn nhạt nói: -Ta không chỉ nghe rõ, còn rất tán thành cách nói của hắn.
Một lời nhẹ như tơ, nhưng rơi vào tai mọi người, lại như tiếng sấm bên tai.
Hai người Quy Lãm, Biên Hồng sắc mặt hoảng sợ, sắc mặt Đới Viên cũng khó coi.
-Làm quan vốn nên làm chủ cho dân. Hành vi của tam ca, ta không nhìn ra có chỗ nào có lý. Tôn Thượng Hương dặn dò nói: -Hỉ Nhi, sai người thả Hạ Quý Thường.
Mọi người ngẩn ra.
Hỉ Nhi lập tức nghe lệnh, Biên Hồng lại mang vẻ bất mãn, trầm giọng nói: -Quận Chúa, chúng ta kính người là muội muội Ngô Hầu nên mới nhẫn nhịn trăm điều, nhưng nơi này là thành Đan Dương, tất cả đều nên lấy lệnh của Thái Thú lớn nhất!
-Vậy sao? Tôn Thượng Hương lạnh nhạt nói:
-Nhưng bây giờ ta nói cho các ngươi biết, chỉ cần Tôn Dực không lộ diện, thì huynh ấy không còn là Thái Thú Đan Dương nữa.
-Cái gì? Quy Lãm, Đới Viên cả kinh thất sắc, Biên Hồng lại kháng nghị nói: -Quận Chúa, chỉ e câu này của người không thực hiện được ở Đan Dương.
Tôn Thượng Hương khẽ trở cổ tay, trong tay có thêm một lệnh bài vàng, nhẹ giọng nói: -Các ngươi nhận ra đây là gì chứ?
Trên mặt mọi người biến sắc, Biên Hồng thất thanh nói: -Thủ dụ Ngô Hầu?
-Đúng vậy, đây chính là thủ dụ của Ngô Hầu!
Trên ngọc dung của Tôn Thượng Hương cuối cùng có thêm vẻ nghiêm túc: -Người cầm thủ dụ có thể hiệu lệnh sáu quận Giang Đông, nếu gặp kẻ nào dưới trướng Ngô Hầu không nghe điều lệnh, có thể trảm trước báo cáo Ngô Hầu sau, không cần chịu tội.
Đám người Quy Lãm cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi trên mặt.
Tôn Thượng Hương cất giọng nói: -Bây giờ ta thay Ngô Hầu phát lệnh Thái Thú Tôn Dực hành vi không đúng đắn, vô cớ rời khỏi cương vị, trước khi huynh ấy xuất hiện, Thái Thú Đan Dương tạm do ta đảm nhiệm! Cho dù sau khi huynh ấy xuất hiện, cũng nên bẩm cáo nguyên nhân rời chức với Ngô Hầu, Ngô Hầu mới xem xét xem có tiếp tục để y đảm nhiệm chức Thái Thú Đan Dương hay không.
Ngữ khí của giai nhân vẫn bình tĩnh, nhưng trong đó có ý không thể nghi ngờ.
Dân chúng xôn xao.
Cho dù là Đơn Phi cũng kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Tôn Thượng Hương lại có quyền lợi lớn như thế.
-Hỉ Nhi, bây giờ muội có thể phóng thích Hạ Quý Thường. Tôn Thượng Hương ra lệnh nói: -Nếu gặp ai ngăn cản, cứ nói là lệnh của Thái Thú, nếu có người không hiểu, thì bảo y đến gặp ta.
Hỉ Nhi tuân lệnh phi thân lên ngựa rời đi.
Hạ Già Lam vui mừng tột độ, từ lâu đã dẫn theo Ngũ Phúc chạy nhanh theo ngựa.
Biên Hồng còn muốn ngăn lại, thấy đôi mắt sáng của Tôn Thượng Hương nhìn sang, sắc mặt vẫn mông lung như trăng sáng như cũ, lại có thêm mấy phần lạnh lùng nghiêm túc như trăng lạnh, Biên Hồng liếc loan đao treo bên hông nàng, nuốt nước miếng.
Loan đao cũng như trăng.
-Quận Chúa làm thế, khiến mạt tướng rất khó giao phó với Thái Thú. Cuối cùng Biên Hồng nói.
-Chuyện này ngươi có thể yên tâm, sau khi Tôn Dực xuất hiện, ngươi bảo huynh ấy đến gặp ta được rồi. Tôn Thượng Hương lập tức đưa ra quyết định có thể nói là chấn động Đan Dương, vẫn bình thản như cũ, cũng không có ý bất mãn trách phạt đám người Biên Hồng.
Nhưng khi mọi người nhìn lại nữ tử này, sao dám coi thường nữa chứ?
Sắc mặt Quy Lãm khó coi, hít sâu một hơi nói: -Quận Chúa thật sự muốn quyết định nhất ý cô hành sao?
Tôn Thượng Hương khẽ động nói: -Cũng không phải, ngươi thử hỏi dân chúng Đan Dương, xem có ai bất mãn không?
-Đơn Phi ta cảm thấy quyết định của Quận Chúa không thể chính xác hơn được. Đơn Phi lập tức nói.
Bàng Thống khen: -Bàng Thống cũng tuyệt đối tán thành quyết định của Quận Chúa!
Ánh mắt của Tôn Thượng Hương xẹt qua người hai người, nhìn Quy Lãm nói: -Quy đại nhân, ngươi cũng nhìn thấy rồi, cách nghĩ của ta cũng không phải cô hành?
Khóe miệng Quy Lãm cười lạnh, tiếng lên trước một bước.
Bàng Thống thấy thế thì ngăn trước người Tôn Thượng Hương nói: -Quy đại nhân muốn làm gì?
Quy Lãm không nhìn Bàng Thống, ngửa mặt lên trời thở dài: -Ngô Hầu anh minh, Tôn Thái Thú dũng mãnh, chỉ tiếc Đan Dương phải hủy trong tay một nữ tử.
Mặc dù ông ta không đề cập tên của Tôn Thượng Hương, nhưng mọi người sao lại không nghe ra ý của ông ta chứ.
Quy Lãm lại lắc đầu thở dài nói: -Hạ quan tái nhậm vốn dĩ cảm sự chân thành của Tôn Thái Thú, nhưng đến lúc này, hạ quan đã cảm thấy, không cần phải ở lại Đan Dương nữa.
Đới Viên cũng tiến lên một bước nói: -Quận Chúa, hạ quan không thiên vị, nhưng hôm nay chỉ e Quận Chúa cũng có vấn đề. Nếu Quận Chúa không hài lòng với chúng ta, chúng ta cũng không còn mặt mũi ở lại vị trí này nữa.
Hai người một xướng một họa, dân chúng vây xem cũng xôn xao, biết hai người có ý muốn từ quan không làm.
Nhưng vậy làm sao được chứ?
Quy Lãm, Đới Viên một văn một võ thay Tôn Dực cai trị Đan Dương, bây giờ Tôn Dực không có ở đây, Quy Lãm, Đới Viên nếu cũng từ quan, thành Đan Dương há chẳng phải sẽ loạn cả sao?
Từ sớm đã có người ra khỏi đám người, chắp tay nói: -Hai vị đại nhân, chuyện này tuyệt đối không được! Bây giờ Thái Thú rời đi, Đan Dương phải dựa vào sự cố gắng của hai vị đại nhân, lúc này hai vị rời đi, dân chúng Đan Dương làm sao đồng ý chứ?
Y vừa nói ra, có dân chúng phụ họa, có dân chúng trầm mặc…
Tôn Thượng Hương căn bản không nhìn người nọ, chỉ nhìn Quy Lãm, Đới Viên nói: -Các ngươi muốn từ quan không làm?
Quy Lãm, Đới Viên biết thành Đan Dương không rời khỏi hai người được, bây giờ lấy lui làm tiến bức ép, vốn tưởng Tôn Thượng Hương dù kiêu ngạo hơn nữa cũng sẽ lưu giữ, nhưng thấy thần sắc Tôn Thượng Hương bình thản, trong lòng cũng trầm xuống.
-Không sai.
Cuối cùng Quy Lãm nói.
Đới Viên cũng cứng rắn nói: -Nếu Quận Chúa đã không có ý…
-Vậy được, giao ấn thụ của các ngươi ra. Tôn Thượng Hương bình tĩnh nói.
Quy Lãm, Đới Viên đều kinh ngạc, chưa từng ngờ Tôn Thượng Hương lại lựa chọn như thế.
Dân chúng im lặng.
Đới Viên toát mồ hôi, Quy Lãm sắc mặt xanh mét, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, nếu đã lựa chọn rồi, nuốt lời chẳng phải là tự vả vào mặt sao?
Hồi lâu sau, hai người nhìn nhau, tháo ấn thụ bên hông đưa ra.
Tôn Thượng Hương không chút do dự nhận lấy, quay người lại nói với dân chúng dưới đài: -Hôm nay Quy Thống Binh, Đới Quận Thừa tự cảm thấy vô lực cai trị Đan Dương, hôm nay Tôn Thượng Hương ta cầm thủ dụ của Ngô Hầu, phê chuẩn hai người từ quan. Chỉ là Thống Binh một ngày không thể thiếu, nếu đã như thế…
Mọi người không ngờ Tôn Thượng Hương lại phê chuẩn hai người Quy Lãm, Đới Viên từ quan, kinh hãi nhìn sang Biên Hồng. Mọi người đều nghĩ, chuyện đến nước này, cũng phải chọn ra một người xử lý sự vụ Đan Dương, trước mắt người có thực lực làm Thống Binh chỉ có mình Biên Hồng…
Không ngờ Tôn Thượng Hương im lặng một lát, nói từng chữ một: -Hôm nay ta tuyên bố, chức Thống Binh Đan Dương, sẽ do…Đơn Phi đảm nhiệm!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất