Chương 285: Cầu nguyện
.
Lỗ quản gia thấy sắc mặt cha con Hạ thị khác thường, từ sớm đã thò đầu sang xem, thấy chữ viết trên hai phương thuốc khác nhau, nhưng những dược liệu hoàng liên, thược dược, a giao được khai lại giống hệt như nhau.
Kỳ lạ nhất là liều lượng những dược liệu này đều hoàn toàn không sai biệt, Lỗ quản gia thấy thế thì không nhịn được mà líu lưỡi, khi nhìn lại Đơn Phi, thần sắc của Lỗ quản gia hoàn toàn khác hẳn.
Hạ Quý Thường khai phương thuốc này không khiến người ta ngạc nhiên, ông ta là chưởng quỹ của Từ Tể Đường, nếu không khai phương này cũng thật khiến người ta chê cười, nhưng trước đó Đơn Phi cũng lại khai ra phương thuốc y hệt?
Trong lòng Lỗ quản gia lấy làm kỳ lạ, ông ta thực sự khó tin Đơn Phi này lại có bản lĩnh giống như chưởng quỹ dược đường!
Nhưng ông ta nối gót cha con Hạ thị bước vào nhà, biết Hạ Quý Thường và Đơn Phi không có cơ hội thông đồng, huống chi bọn họ không biết Lỗ Đại Hải ông ta đến, cũng không cần diễn trò này cho ai xem, việc này chỉ có thể chứng minh một sự thật, bản lĩnh trị bệnh của Đơn Phi này tuyệt đối không kém!
Nhưng trong lòng Lỗ quản gia chấn động so ra cũng còn không bì kịp cha con Hạ Quý Thường.
Bây giờ thiên hạ chiến loạn liên miên, các nơi ôn dịch bùng nổ, dân chúng có thể nói là lang thang vất vưởng, tử thương vô số.
Dân chúng Trung Nguyên nhân khẩu giảm mạnh, lúc này đã đạt đến trình độ rất khủng bố.
Trong cuộc chiến Di Lăng, trong Diễn nghĩa nói Lưu Bị dùng bảy trăm ngàn binh mã, Đông Ngô dùng hơn một trăm vạn, mai phục làm suy yếu quốc lực nước Thục, trên thực tế nước Thục dùng tám mươi ngàn nhân mã, Đông Ngô thật ra có gần một trăm vạn binh mã.
Mà trận chiến Xích Bích, Chu Du muốn năm mươi ngàn nhân mã của Tôn Quyền đánh với Tào Tháo một phen, Tôn Quyền lại nói, giữa lúc gấp gáp thật sự không có nhiều như thế, ta cho ngươi ba mươi ngàn vậy, sau đó ta sẽ chuẩn bị thêm.
Như vậy trong hai chiến dịch quyết định vận mệnh ba bên, những thế lực lớn nhất của Hoa Hạ này cũng mới bày ra những nhân mã này thôi, mức độ khan hiếm nhân khẩu của các nước có thể lờ mờ thấy được.
Có điều tai họa của dân chúng, ngược lại là chuyện vui của tiệm thuốc. Dược đường càng nơi thi nhau mọc lên, mượn danh nghĩa hành y tế thế lấy được của cải phi nghĩa, lúc này dược liệu quan trọng, phương thuốc càng hút hàng.
Các dược đường nhìn thấy ngành này đang nóng, đều xem bệnh kiêm khai phương, nhà nào mà không có mấy phương thuốc độc môn chứ?
Nếu biết dược đường nhà khác có phương hay chữa bệnh, dược đường thèm đỏ mắt cũng sẽ nghĩ cách nạy ra được, cũng coi chừng phương thuốc nhà mình kỹ đến không thể kỹ hơn được.
Phương thuốc hoàng liên a giao này Hạ Quý Thường vốn định là bí mật không truyền ra ngoài của Từ Tể Đường, Từ Tể Đường cũng chỉ có cha con Hạ thị mới biết. Bình thường khi bốc thuốc, Hạ Già Lam đều đích thân bốc thuốc điều chế, bảo đảm phương thuốc không truyền ra ngoài, nhưng hôm nay cha con Hạ thị nhìn thấy Lưu Hàm lại cầm phương thuốc không lưu truyền của Từ Tể Đường, sao có thể không chấn kinh ngạc nhiên chứ?
Đơn Phi lấy làm lạ, thấy dáng vẻ Hạ Quý Thường căng thẳng, hỏi ngược lại: -Hạ chưởng quỹ, phương thuốc hoàng liên a giao này của ông có được từ đâu vậy?
Phương thuốc này của hắn có được từ ghi chép của “Thương hàn tạp bệnh luận”!
Y thư cao thâm, nhưng cũng giống như phương pháp Thiên nhân hợp nhất, Đơn Phi thông hiểu đạo này, lĩnh hội y thư cũng cực nhiều. Nhưng thật ra hắn cũng có chút hoang mang, Trung y chú trọng dược liệu tại chỗ, hốt thuốc đúng bệnh, cũng giống như Thanh Hao Tố có thể giành được Nobel y học bây giờ, phát hiện cực khổ cũng không nói cũng biết.
Trong “Thương hàn tạp bệnh luận” miêu tả vô cùng rõ ràng tình huống tam âm tam dương trong cơ thể người, cảm nhiễm bệnh tình thay đổi, mà những phương thuốc thoạt nhìn tiện tay có được, lại có thể nói là hốt thuốc đúng bệnh, Trương Trọng Cảnh khổ công hao phí tâm sức vào đó khiến Đơn Phi ngẫm đến đều cảm thấy bội phục không thôi.
Việc này thậm chí có thể nói là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng Trương Trọng Cảnh lại có thể làm được!
Hạ Quý Thường do dự một lúc, cuối cùng nói thật: -Đối với chứng bệnh của thiếu âm, lão phu cũng từng khai mấy phương thuốc, có điều đều không lý tưởng. Phương thuốc này…vốn là Từ Quá Khách truyền cho.
Trong lòng Đơn Phi chấn động, còn có thể ra vẻ như không có việc gì: -Thường nghe nói đến đại danh của Từ Quá Khách, lại không biết y rốt cuộc là nhân vật phương nào?
-Người này y thuật hơn ta gấp bội. Hạ Quý Thường cười khổ nói: -Lão phu trước nay kính ngưỡng y, không biết lai lịch y, càng không ngờ… Ông ta thở dài một hơi, rõ ràng là muốn nói không ngờ vì Từ Quá Khách mà khiến ông ta bị Tôn Dực bắt lại.
Ngừng lại một lát, thấy Đơn Phi không nói, Hạ Quý Thường không nhịn được nói: -Còn chưa biết phương thuốc này của Đơn đại nhân…và y thuật từ đâu mà có?
Đơn Phi có thể khai phương, nhưng nền tảng khai phương vốn là chẩn đoán điều trị âm dương trong cơ thể người. Hạ Quý Thường vừa thấy Đơn Phi khai phương đúng bệnh thì biết người này tài nghệ cao thâm, chỉ e không hề thua kém Hạ Quý Thường ông ta.
-Là học được từ một quyển sách thuốc. Đơn Phi cười nói.
-Tự mình học được? Hạ Già Lam khó lòng tin được hỏi, thấy Đơn Phi gật đầu, Hạ Già Lam vốn định hỏi quyển y thư đó đâu, có thể cho nàng xem không, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Vật trân quý như thế sao có thể để người khác dễ dàng nhìn thấy chứ?
Hạ Quý Thường cũng nghĩ như thế, tán thưởng nói: -Không ngờ Đơn Thống Binh có lòng nghĩa hiệp, y thuật lại cao minh như thế, thực sự là phúc của dân chúng Đan Dương.
Ánh mắt Lỗ quản gia chợt lóe, ở bên cạnh phụ họa nói: -Hạ chưởng quỹ nói không sai. Ngừng một lát, Lỗ quản gia nhiệt tình nói: -Ta còn không biết Đơn Thống Binh lại có diệu thủ hồi xuân như thế, không biết ngày mai có thể đến Lỗ phủ một chút không?
Thấy dáng vẻ Đơn Phi do dự, Lỗ quản gia cầu khẩn nói: -Thực không dám giấu, Lỗ phủ có người mắc bệnh nặng, bản lĩnh của Đơn Thống Binh như thế, lại có tấm lòng thầy thuốc, kính mong đừng từ chối.
Hạ Già Lam dẫn phu thế Lưu Hàm đi bốc thuốc nấu thuốc, sau khi bận rộn xong, Hạ Già Lam bảo phu thê Lưu Hàm dẫn theo Bảo Nhi đã dùng thuốc đến dược đường nghỉ ngơi, tránh cho bệnh tình thay đổi.
Phu thê Lưu Hàm dĩ nhiên thiên ân vạn tạ.
Hạ Già Lam bận rộn xong rồi mới phát hiện màn đêm đã buông xuống từ lâu, nhưng tâm tình của nàng đã hoàn toàn khác với hôm qua rồi. Tuy trong lòng mệt mỏi, nhưng nàng vẫn kiên trì nấu cơm tối, đưa cho Ô Thanh một phần trước.
Nghe Ô Thanh nói Đơn Phi đang ở thư phòng trong dược đường, Hạ Già Lam hơi do dự, cuối cùng vẫn mang theo cơm đã chuẩn bị xong, Hạ Già Lam nhẹ nhàng bưng đến trước thư phòng, cách cửa sổ nhìn thấy một bóng người cô đơn ngồi dưới ánh đèn bên thư án.
Ngắm nhìn thân ảnh kia hồi lâu, Hạ Già Lam khẽ gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng “mời vào”. Sau khi hít sâu một hơi, nàng bưng cơm nước vào phòng.
Đơn Phi đang dựa vào bàn viết cái gì đó, nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Già Lam thì cười nói: -Ta mượn tạm thư phòng của dược đường dùng một lát, mong Hạ cô nương không phiền lòng.
-Sao lại như thế? Hạ Già Lam dịu dàng nói: -Đơn…công tử có ơn cứu mạng với gia phụ và tiểu nữ tử, cha con ta không có gì báo đáp, đừng nói là công tử dùng thư phòng, cho dù là chuyện khác, chỉ cần dặn dò một tiếng, Hạ Già Lam nhất định sẽ làm được cho công tử.
Tuy nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng sự quyết tuyệt trong đó không thể nghi ngờ được.
Thấy Đơn Phi nhếch miệng mỉm cười, dừng bút không viết nữa, Hạ Già Lam không nhịn được nói: -Đơn công tử đang viết gì thế?
Đơn Phi đưa cho Hạ Già Lam mấy trang đã viết xong: -Hôm nay ta nghe cha con cô nương hỏi, như có ý muốn xem y thư kia, quyển sách kia do phải giao cho người khác, ta không thể giao cho hai người được, bây giờ ta chuẩn bị chép lại một bản, hai người bảo quản cho tốt.
Với nhãn lực của hắn, dĩ nhiên có thể nhìn ra tâm ý của cha con Hạ thị, khi đó suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra quyết định này.
Nếu là người khác, chỉ e rằng cảm thấy vật khan hiếm vô cùng hiếm có trên đời như thế này, tuyệt đối phải giữ lại bên cạnh giấu diếm sử dụng như báu vật, hắn lại có cách nghĩ hoàn toàn khác.
Hạ Già Lam kích động đến run người: -Đơn…đại ca, sao có thể chứ? Nàng đang cầm mấy tờ giấy kia, tâm tình phức tạp khó nói.
-Vì sao không được? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Khuôn mặt Hạ Già Lam đỏ bừng: -Nếu cầm thứ này đến dược đường khác bán, cho dù là ngàn vàng cũng không nhất định có thể đổi được, huynh lại cứ thế giao cho Từ Tể Đường, chúng ta…
Nàng nhất thời kích động, thật sự không nói ra cảm giác trong lòng được.
-Phương thuốc vốn là dùng để cứu người, không phải sao? Đơn Phi hỏi ngược lại một câu, thấy Hạ Già Lam sững ra, Đơn Phi cười nói: -Người làm thầy thuốc, nên lập chí không để người bệnh trong thiên hạ chịu khổ nữa mới đúng. Sách này rất khó, cần người có tâm mới có thể lĩnh hội được. Ta nhìn ra được, hai người sẽ không phụ sự tồn tại của quyển sách này.
Hạ Già Lam ra sức gật đầu.
Đơn Phi hơi trầm ngâm nói: -Ta hi vọng sau này nếu cô có cơ hội, thì chép quyển sách này thành mấy phần giao cho người có tâm tiếp tục lưu truyền, mà không phải khiến bộ sách này biến mất theo Từ Tể Đường.
Hạ Già Lam nhất thời khó hiểu, nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng.
-Tốt lắm, cảm ơn cô mang cơm đến, hôm nay ta viết thêm một chút. Đơn Phi cười nói.
Hạ Già Lam nhìn thân hình thiếu niên gầy yếu, quan tâm nói: -Đơn đại ca, cũng không vội trong nhất thời. Bây giờ huynh thân là Thống Binh Đan Dương, ngày tháng sau này còn dài mà.
Nàng nói xong câu cuối, thanh âm đã nhỏ đến khó nghe.
Đơn Phi nhìn đầu viết nói: -Ta không ở lại Đan Dương được lâu.
Trong lòng Hạ Già Lam run lên: -Tại sao? Ngừng một lát, thấy Đơn Phi không nói, Hạ Già Lam nhỏ giọng nói: -Ta mạo muội rồi.
Đơn Phi buông bút xuống, giải thích nói: -Ta đến Đan Dương vốn có việc phải làm, tìm một người.
-Đơn đại ca muốn tìm ai? Ta rất quen thuộc Đan Dương, có thể giúp huynh nghe ngóng. Hạ Già Lam chủ động nói.
Đơn Phi trầm mặc một lát, vươn tay rút quyển trục sau lưng, mở ra nói: -Người ta muốn tìm…chính là nàng!
Dưới ánh đèn, thiếu nữ trên bức họa dung nhan vô song, thậm chí còn bừng sáng trong căn phòng mờ tối.
Hạ Già Lam nhìn thiếu nữ thoát tục xuất trần trong cuốn trục kia, trầm mặc hồi lâu mới nói: -Đây là ai? Người mà Đơn đại ca thích sao?
-Là người ta thích, cũng là thê tử của ta. Đơn Phi trầm giọng nói.
Hạ Già Lam ồ một tiếng, nhìn thiếu nữ trên bức họa hồi lâu, trong lòng chỉ nghĩ nhân vật như Đơn đại ca, vốn chỉ có nữ tử mỹ mạo như thế trên bức họa mới có thể xứng đôi được.
Hồi lâu, Hạ Già Lam mới lắc đầu nói: -Xin lỗi, Đơn… đại ca, ta chưa từng nhìn thấy người này, nàng tên là gì vậy?
-Nàng có lẽ tên là Thần Vũ, cũng có lẽ không dùng tên này nữa rồi. Đơn Phi cười khổ nói, cũng không giải thích quá nhiều.
Hạ Già Làm rất làm lạ, nhẹ giọng hỏi: -Nhưng…tại sao nàng rời khỏi huynh?
Nàng thật sự không ngờ có nữ tử lại rời khỏi Đơn Phi. Quay đầu lại nhìn thiếu niên bên bàn, Hạ Già Lam liền thấy thiếu niên kia cũng đang ngây người nhìn quyển trục, thần sắc chấp nhất khiến nàng có chút cảm giác kinh tâm.
Một lúc lâu sau, Đơn Phi mới nói:
-Nàng rời khỏi ta…vốn là để gặp lại.
Rời khỏi là để gặp lại?
Trong lòng Hạ Già Lam khó hiểu, nhưng thấy ánh mắt lóe sáng của thiếu niên, khóe miệng mỉm cười, cuối cùng Hạ Già Lam nói: -Ta tin Đơn đại ca và vị cô nương này nhất định có thể gặp lại.
Đơn Phi quay đầu lại liếc nhìn Hạ Già Lam, thấy thần sắc nàng thành khẩn, khẽ cười nói: -Cảm ơn cô.
Hạ Già Lam nhớ lấy dung nhan Thần Vũ, nhẹ giọng nói: -Vậy ta không làm phiền Đơn đại ca nữa.
Nàng cáo từ Đơn Phi rời đi, nhanh chóng trở về phòng mình, lập tức lấy giấy ra, vẽ ra dáng vẻ trong ký ức của mình bằng bút mực, một hơi vẽ ba bức, sau khi xác định không vẽ sai, Hạ Già Lam mới sao chép lại trên lụa.
Nhìn nữ tử trong tranh hồi lâu, Hạ Già Lam khẽ cắn môi đỏ, hơi duỗi eo, đẩy cửa sổ ra nhìn bầu trời đêm.
Đêm thật khuya, có hơi thu lành lạnh ấm áp.
Từng chút lưu huỳnh lóe lên như sao, bay qua bầu trời đêm lạnh như nước kia, nhìn Ngưu Lang Chức Nữ bên ngân hà.
Chắp tay trước ngực, Hạ Già Lam chậm rãi quỳ xuống, nhìn Thiên Hà cầu nguyện:
-Hạ gia nhờ ân đức của Đơn đại ca, không gì báo đáp, dân nữ Hạ Già Lam không dám cầu xin xa vời gì, chỉ muốn giúp Đơn đại ca tìm được người huynh ấy yêu nhất, cầu thần tiên trên trời phù hộ Đơn đại ca và cô nương trong tranh cuối cùng cũng có ngày gặp lại.
Nàng cầu nguyện thành tâm như thế, ánh trăng ngừng trên gương mặt nàng, đều như có ánh sáng nhàn nhạt. Khi nàng cầu nguyện, lại không biết Đơn Phi ở thư phòng cũng đẩy cửa sổ ra nhìn ngân hà trên trời, khóe miệng nở nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng còn sáng chói hơn cả ánh sao.