Chương 286: Ông có vấn đề gì?
Sáng sớm, Đơn Phi từ dược đường đi sang thành Tây.
Lỗ phủ ở thành Tây.
Hôm qua lúc Lỗ quản gia rời khỏi, có mời Đơn Phi hôm nay đến Lỗ phủ làm khách nhân tiện trị bệnh.
Ít nhiều thì Đơn Phi hiểu ý của Lỗ quản gia, cũng biết rõ mình phải làm gì.
Trước mắt thì hắn không gấp gáp đi báo cáo công tác, ngược lại cần mượn sức của sĩ tộc. Hắn không biết là ai trong Lỗ phủ bị bệnh, bệnh tình của người đó thế nào, nhưng gần đây hắn rất có lòng tin với y thuật của mình, không quá lo lắng vấn đề trị liệu.
Chưa tới thành Tây, đã có một hạ nhân đứng đợi dài cả cổ phía đầu đường, nhìn thấy Đơn Phi thì vui vẻ nói: -Có phải là Đơn Thống Binh không? Thấy Đơn Phi gật gật đầu, hạ nhân cung kính bảo: -Tiểu nhân Lai Phúc, là hạ nhân của Lỗ gia. Lỗ quản gia nói Đơn Thống Binh sẽ quang lâm tệ phủ, sợ Đơn Thống Binh không biết đường, bảo tiểu nhân chờ ở đây dẫn đường.
Lỗ Đại Hải nghĩ cũng thấu đáo.
Đơn Phi gật gật đầu: -Làm phiền Lai Phúc ngươi rồi.
Lai Phúc thụ sủng nhược kinh nói:
-Đơn Thống Binh quá lời rồi? Có thể dẫn đường cho Thống Binh là phúc phận của Lai Phúc.
Y nói nghe cung kính, nói xong bèn cung kính dẫn đường phía trước, đợi khi đến trước tòa phủ trong hẻm nhỏ, Đơn Phi không đợi Lai Phúc nói gì, đã thấy Lỗ quản gia đứng trước cửa dòm ngó xung quanh.
Thấy Đơn Phi đi đến, Lỗ quản gia chạy nhanh lên nghênh đón: -Đơn Thống Binh lời hứa đáng giá nghìn vàng, trong lúc bận rộn vẫn giữ chữ tín đến đây, thật khiến ta cảm kích bất tận.
Ta thì không bận trăm công ngàn việc gì cả, nhưng có chút phiền phức muốn nhờ ngươi giúp thôi.
Đơn Phi không giống Bàng Thống, Bàng Thống vừa nghe phải làm Quận Thừa liền ưu tiên việc công trước, còn Đơn Phi thì hiểu rõ, hai người bọn họ không quyền không thế, sợ là lên đó ngồi vài ngày là khó dễ ập đến.
Sau khi Tôn gia đến Giang Đông, không có thế lực gia tộc nên cũng chỉ chịu đựng được một khoảng thời gian là kết thúc trò chơi, Đơn Phi biết mình nếu muốn ngồi vững cái ghế Thống Binh thì nhất định phải dành được sự ủng hộ của sĩ tộc Đan Dương.
Lỗ Đại Hải cố ý lôi kéo hắn lại vừa đúng ý hắn, đây vốn là chuyện lợi người lợi ta. Thấy Lỗ Đại Hải thân thiện rất nhiều hơn hôm qua, Đơn Phi mỉm cười chắp tay nói: - Lỗ quản gia khách khí, Lỗ phủ có việc, ta sao có thể không cố gắng hết sức giúp đỡ?
Câu nói của Đơn Phi khiến lòng của Lỗ quản gia ấm áp vạn phần, nhưng theo sau lại có tiếng nói không mấy hài hòa vang lên: -Cái giá của Lỗ phủ thật lớn a, mời lão phu đến đây mà chỉ phái một hạ nhân ra nghênh đón?
Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy từ ngõ hẻm đi đến ba người, một người hình như là hạ nhân của Lỗ phủ, nghĩ chắc cũng giống Lai Phúc ra tiếp đón khách quý. Còn hai người kia, người đi trước cằm để râu dê, trán cao, bộ dáng rất có khí thế, theo sau là dược đồng, đang cắn răng cõng cái hòm thuốc.
Lỗ quan gia trông thấy người nọ, hơi sợ sệt, thấp giọng bảo: -Lai Phúc, đây là ai mời đến?
Ông ta biết người có râu dê kia tên là Xuân Khoách, là danh y của Đan Dương.
-Là phu nhân. Lai Phúc thấp giọng nói.
Lỗ quản gia âm thầm nhíu mày.
Đích thực như Đơn Phi đoán đấy, ông ta có ý lôi kéo Đơn Phi. Ông ta thấy con người Đơn Phi khiêm tốn lại thông thạo y thuật, trước mắt lại là Thống Binh, tiền đồ tuy chưa sáng rạng nhưng rất đáng để đầu tư.
Nay tiểu thư Lỗ gia lâm bệnh, Đơn Phi lại có thuốc, sao không tán thành phi vụ mua bán do trời tác hợp?
Chỉ cần Đơn Phi trị khỏi cho tiểu thư Lỗ gia, quan hệ của hai nhà ắt tiến gần hơn nữa.
Lỗ quản gia nhìn xa trông rộng, biết cho dù Đơn Phi có là Thống Binh hay không thì hắn vẫn là người tài, người có tài thì sớm làm quen chút tuyệt đối không có gì xấu cả.
Hôm qua Lỗ quản gia vừa về phủ, nói dự định này với phu nhân, phu nhân cũng không hề phản đối, nhưng hắn không ngờ phu nhân lại mời thêm một vị y sĩ khác đến, nếu thế thì hạng người như Đơn Phi sao không nhìn ra ý không tin tưởng của phu nhân?
Lỗ quản gia âm thầm nhíu mày, vẫn nở nụ cười đi lên trước nói: -Xuân thần y nói đùa rồi, tiểu thư tệ phủ bị bệnh, khiến ta đây đều rối loạn thiếu cả lễ nghi, mong người đại nhân đại lượng, đừng trách.
Xuân Khoách thấy thái độ Lỗ gia như vậy, hơi hài lòng, nhìn Đơn Phi một cái, cũng không thèm để ý, đi thẳng vào phủ.
Lỗ quản gia thấp giọng nói với Đơn Phi: -Đơn Thống Binh, đây là Xuân Khoách Xuân chưởng quỹ của Hồi Xuân Đường, phu nhân nhà ta lo cho bệnh tình của tiểu thư, ngươi…hiểu chứ?
Đơn Phi chỉ cười cười: -Chỉ cần tiểu thư quý phủ khỏe lại là được, Lỗ quản gia không cần lo lắng quá nhiều.
Lỗ quan gia thấy Đơn Phi không có ý bất mãn, thầm thở phào.
Mọi người đi vào trong sảnh, Lỗ quản gia sớm sai Lai Phúc thông báo cho phu nhân, có a hoàn rót trà, Lỗ quan gia trông thấy bộ dạng của Đơn Phi cũng không để ý, thầm suy xét, lúc này đích thân rót trà đưa đến trước Đơn Phi, sau đó mới châm trà bên cạnh Xuân Khuếch.
Xuân Khoách thấy thế, trong lòng liền bất mãn.
Ông ta có tên có tuổi ở Đan Dương, ngày thường người khác muốn khám chữa bệnh còn phải đích thân tìm đến trước cửa, ông ta chưa chắc sẽ gặp. Nếu không phải vì danh nghĩa Lỗ phủ, ông ta lại có chuyện cần cầu, sao lại hạ thấp nhân nhượng đến đây?
Nay thấy Lỗ quản gia cư nhiên châm trà cho Đơn Phi trước, sao Xuân Khoách nhịn được?
Lần này Lỗ quản gia không phải vì rối mà mất lễ nghi, mà là hành động cố ý đấy!
Xuân Khoách nghĩ đến đây, trong lòng khó chịu như bị khỉ cào, ngạo nghễ bảo: -Lỗ quản gia, còn chưa biết đây là vị nào?
Lỗ quản gia nhìn ra sự ngạo nghễ của Xuân Khoách, trong lòng hơi bất mãn.
Tuy ông ta chỉ là một quản gia, nhưng cũng từng gặp không ít nhân vật lừng lẫy, biết người thật sự có bản lĩnh nhất định có tố chất, tố chất cũng thuộc một dạng của năng lực.
Nhưng vẫn có người ỷ chút kỳ nghệ mà khinh này khinh nọ, có bản lĩnh thì sao?
Lúc trước khi ông ta biết Đơn Phi là Thống Binh thì thấy rất ngạc nhiên, thầm nghĩ Quận Chúa có chút hồ đồ, sao lại để một người tuổi trẻ như vậy lên làm Thống Binh? Nhưng khi thấy Đơn Phi khiếm tốn biết lễ, làm việc công minh, có tài mà không kiêu, thầm nghĩ người ta tuổi trẻ mà khiêm tốn đến vậy, Xuân Khoách ngươi già thế rồi, chẳng lẽ tuổi ngươi đều sống trên thân chó?
Trong lòng không hài lòng, Lỗ quản gia mỉm cười nói: -Thì ra Xuân thần y không biết, đây là Đơn Thống Binh mới nhậm chức.
Xuân Khoách vừa nghe, lập tức biến sắc nói: -Hắn chính là tiểu tử Đơn Phi? Nhìn sang Đơn Phi, trong mắt Xuân Khoách như bắn ra lửa.
Lần này ông ta được Lỗ phu nhân nhờ vả, một mặt là chữa bệnh cho Lỗ tiểu thư, mặt khác là đến Lỗ gia cầu tình cho đứa con Xuân Nhược Dương.
Xuân Nhược Dương còn đang ở trong đại lao.
Lúc trước Quy Lãm ngoài tố trong cứu Xuân Nhược Dương, lòng nghĩ ông ta là Thống Binh, đưa Xuân Nhược Dương vào lao, ai dám ngược đãi gã? Chỉ cần đợi sau khi mọi chuyện ổn thỏa, ông ta thả Xuân Nhược Dương ra là được.
Nhưng có nằm mơ thì Quy Lãm cũng không ngờ mình đến cuối cùng lại phải giao ấn thụ ra.
Sau khi Xuân gia biết chuyện, lập tức như kiến trong chảo lửa, nữ nhân Xuân gia đến làm phiền Quy Lãm không nói. Lúc Xuân Khoách nhận được lời mời của Lỗ phu nhân, đang lúc loạn sứt đầu mẻ trán, vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại mối quan hệ của Lỗ gia và Quận Chúa không tệ, có Lỗ gia nói giúp, tin chắc Quận Chúa sẽ không làm gì Xuân Nhược Dương, với ý niệm như thế ông ta mới đi đến đây. Nhưng hắn không ngờ Lỗ gia lại mời Đơn Phi đến nhà. Trong đây có ý tứ gì đây?
Xuân Nhược Dương tự tìm cái chết, nhưng Xuân Khoách lại đổ hết trách nhiệm lên người Đơn Phi, thầm nghĩ nếu không có tiểu tử này thì con trai sớm đã lấy thêm vào tiểu thiếp, có thêm đứa cháu cho Xuân gia, nay gặp Đơn Phi, sao Xuân Khoách không giận? Đối với chuyện Đơn Phi lên làm Thống Binh, Xuân Khoách ông ta coi như không thấy, cho rằng tiểu tử này lên nhanh thì cũng xuống nhanh, không cần phải sợ!
Đối với tình huống thế này thì Đơn Phi sớm đã đoán được.
Con mất dạy, lỗi của cha, đứa con ngang ngược, không phải do nhà nuông chiều hết mức thì là ông cha ở nhà không làm gương tốt.
Bộ dạng của Xuân Nhược Dương, xem ra là di truyền từ Xuân Khoách.
Thấy Xuân Khoách ngôn hành vô lễ, Đơn Phi chỉ nhếch miệng mỉm cười.
Xuân Khoách thì không bỏ qua cho Đơn Phi, trừng mắt nhìn Đơn Phi, hỏi: -Lỗ quản gia, không biết người này đến đây làm gì?
-Đơn Thống Binh được mời đến chữa bệnh cho tiểu thư nhà ta. Lỗ quản gia giải thích nói.
Xuân Khoách trước là sững sờ, sau thì cười to chỉ vào Đơn Phi bảo: - Lỗ quản gia, lão phu không có nghe lầm chớ?
- Xuân thần y không có nghe lầm.
Một tiếng nói truyền ra từ ngoài sảnh.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân đoan trang đi vào, ăn mặc mộc mạc, mặt vẻ ưu tư, thấy Xuân Khoách nghi hoặc nhìn sang, phụ nhân cười nói: - Tiểu nữ bệnh nặng, hiếm khi Xuân thần y và Đơn…đại nhân quan tâm, thiếp thân nghe quản gia nói, Đơn đại nhân tinh thông y thuật, thật sự khiến người ngưỡng mộ, có Đơn đại nhân giúp đỡ, Xuân thần y xem bệnh, thật sự là phúc phận của tiểu nữ.
Lỗ phu nhân nói thế, mọi người đều hiểu là nàng muốn nhờ cả hai vị thầy thuốc ra tay.
Lỗ quản gia nhíu mày, tuy nhiên theo ý phu nhân nói: -Vậy thì là quá tốt, mong hai vị…
- Lỗ quản gia ngươi sai lầm rồi. Chưa đợi Lỗ quản gia nói hết câu, Xuân Khoách lạnh lùng mở miệng cắt lời.
Lỗ quản gia khẽ nhếch mày, lại nghe Xuân Khoách ngang nhiên nói: -Lão phu là ai, sao lại cùng với một người không biết từ đâu xuất hiện này xem bệnh cho Lỗ tiểu thư? Nếu Lỗ quản gia giữ người này lại thì lão phu đi ngay.
Xuân Khoách tự phụ với y thuật của mình, thầm nghĩ nếu Lỗ quản gia biết điều, nhất định đuổi tiểu tử này rời khỏi, đã vậy, cho dù không báo được thù nhưng coi như giải tỏa buồn bực trong lòng.
Hàng mi của Lỗ phu nhân nhăn lại: -Xuân thần y nói quá lời rồi, ta đây chỉ muốn có thêm phần thắng…
Xuân Khoách khoát tay nói: -Phu nhân không cần nói nhiều, nếu ngươi cứ làm theo ý mình, Xuân mỗ thật không còn tâm trạng đến xem bệnh cho lệnh ái.
Trong sảnh nhất thời im lìm.
Lỗ phu nhân nhìn phía Lỗ quản gia, Lỗ quản gia nhìn ra sự do dự của phu nhân, cũng có chút khó xử.
Đúng lúc này, Đơn Phi chậm rãi nói: -Xuân Khoách, ông cũng được coi là thầy thuốc sao?
Mọi người ngẩn ra, đều vẻ khó tin nhìn về Đơn Phi, không dám tin Đơn Phi nói thế, Xuân Khoách càng ngửa người lên trời cười bảo:
- Tiểu tử ngươi nói cái gì? Lão phu không phải thầy thuốc, chẳng là ngươi phải?
- Ta không biết ta có được xem là thầy thuốc không. Đơn Phi lạnh nhạt nói: -Nhưng trong y thư ta đọc, mở đầu mỗi quyển sách đều nói về lòng nhân từ cứu dân mà người hành y phải có. Là một thầy thuốc, trước là chữa trị bệnh của quân thân, sau là cứu lấy cái nạn của người nghèo.
Tiếng hắn tuy không lớn, nhưng trong sảnh tĩnh lặng lại nghe rất vang.
Mọi người có chút kinh ngạc nhìn về thiếu niên ăn nói đĩnh đạc, nhất thời câm nín.
Bọn họ không biết Đơn Phi chỉ đọc qua duy nhất một bộ y thư, câu hắn nói là trích dẫn từ đó, nhưng Lỗ quản gia và phu nhân sau khi nghe lời Đơn Phi nói, thầm nghĩ thiếu niên này không tồi, đây mới là bản tính của người thầy thuốc, nhưng có bao nhiêu người hiểu được điều này?
Đơn Phi lại chậm rãi nói: -Tại hạ tự nhận không có bản lĩnh hành y cứu thế gì, nhưng nghĩ rằng thân là thầy thuốc, trị bệnh cứu người phải đặt lên hàng đầu.
Dừng một lúc, Đơn Phi nhìn chằm chằm Xuân Khoách, lời nói sắc bén: -Ban nãy Xuân y chẳng qua lời nói nhất thời, cũng không hại ai, nhưng thân là thầy thuốc, ỷ có vài phương thuốc cổ truyền, không nghĩ đến chữa bệnh cứu người, đến đây khám bệnh chỉ nghĩ đến đấu khí, hoàn toàn không quan tâm sống chết của người bệnh, cảm nhận của người thân bệnh nhân, coi mạng người như cỏ rác, thậm chí đây là cơ hội phát tài, tại hạ không có tài, thật không rõ liệu người như vậy cũng được xem là thầy thuốc sao!
Bên trong sảnh lại yên tĩnh.
Qua lúc lâu, sắc mặt Xuân Khoách trắng nhợt xanh xao, giọng nói lạnh lùng: -Ngươi đây là đang giáo huấn lão phu?
Ánh mắt Đơn Phi nhìn ra xa, như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu, hắn mời dời ánh mắt qua, cười cười, lộ ra hàm răng thẳng tắp trắng đều: -Không sai, là đang giáo huấn ông đấy! Ông có vấn đề gì không?