Thâu Hương

Chương 287: Tin đồn

Chương 287: Tin đồn


.
Trong sảnh nghe thấy cả tiếng châm rơi, Xuân Khoách nghe Đơn Phi nói đang giáo huấn ông ta, suýt chút nữa giận đến lệch mũi.
Sau một lúc lâu, Xuân Khoách mới hồi thần, cao giọng nói:
-Ngươi đây thật vô pháp vô thiên, Lỗ quản gia, ngươi đến đây bình luận…
Thấy Lỗ quản gia ho khan không nói gì, Xuân Khoách càng giận hơn, phất tay áo nói:
-Nếu vậy, phu nhân, Lỗ quản gia, lão phu cáo từ.
Hất tay áo, ông ta đi ra ngoài sảnh.
Lỗ quản gia âm thầm khó xử.
Từ cổ chí kim, gia tộc hưng thịnh là do nhân tài mà ra, còn gia tộc suy vong lại như nước nhà, đều là vì bảo thủ, tham lam thối mục.
Thế tộc đứng vững trên chân mình đa phần đều phải loại trừ ngoại lai để giữ lợi ích cá nhân, đây là lũng đoạn không sai, chỉ có thế lực mới trỗi dậy, tỉ như Lưu Biểu, mới chủ động ra tay tương trợ người ngoài, nhưng sau khi ngồi vững mông, lập tức thay đổi ngay.
Ở Giang Đông, Lỗ gia thuộc hộ ngoại lai, Lỗ Đại Hải thân là quản gia của Lỗ gia, lôi kéo Đơn Phi là vì lợi ích gia tộc, không thẹn với lòng,vì ông ta biết nếu Lỗ Túc đại nhân ở đây, biết được người tài như Đơn Phi, thấy Xuân Khoách như thế, cũng hành động như ông ta thôi.
Nhưng nếu Xuân Khoách bỏ đi, Đơn Phi lại không xem được bệnh cho tiểu thư trong phủ, thân là quản gia như ông ta không biết phải ăn nói ra sao.
Lỗ phu nhân bất ngờ nói:
- Xuân thầy thuốc, xin đợi.
Lão phu không tin các ngươi vì tiểu tử này mà không giữ lão phu lại!
Xuân Khoách tự đắc thầm, không đợi ông ta quay người lại, Lỗ phu nhân bảo:
-Dù sao Xuân tiên sinh đã cực thân đến phủ, quản gia, sao ngươi không đi lấy một lượng vàng cho Xuân tiên sinh, rồi hãy tiễn ông ta ra ngoài.
Sắc mặt của Xuân Khoách nóng ran, bộ râu như tức đến dựng thẳng lên, phẫn nộ hừ một tiếng liền sải bước rời khỏi.
Lỗ phu nhân âm thầm thở dài, nàng lo cho bệnh tình của con gái, thấy bộ dạng của Xuân Khoách lải nhải, trong lòng sớm không còn kiên nhẫn. Nàng nghĩ Đơn Phi nói không sai, thân là thầy thuốc, vốn nên có lòng dạ của người cha người mẹ, Xuân Khoách ngươi vừa đến Lỗ phủ, không hỏi han bệnh tình con gái ta, chỉ lo cho thể diện của mình, ỷ kỹ kiêu ngạo, thật sự là nỗi nhục trong nghề y.
Chỉ có điều dù là nổi giận nhưng cũng phải chữa bệnh, Lỗ phu nhân thấy Đơn Phi im lặng không nói gì, thầm nghĩ tiểu tử này nói chuyện toàn có cơ sở, nhưng xem bệnh không phải nhờ cái miệng, lúc nàng đang do dự, thì nghe Xuân Khoách "Ôi ôi!!!" một tiếng, như va phải ai đó.
Chỗ cửa phủ xuất hiện mấy người, một người đưa tay đỡ lấy Xuân Khoách, lại bị ông ta giãy tay thoát khỏi, không biết nói cái gì, cuối cùng nghênh ngang rời đi.
Lỗ quản gia đưa mắt nhìn sang, có chút hứng khởi nói:
-Là Thái Sử công tử và Lục công tử. Phu nhân, tin chắc họ là nghe tiểu thư bệnh rồi nên qua đây thăm hỏi tiểu thư.
Lúc nói chuyện ông ta đi lên trước, đợi sau khi quay lại, thì phía sau có hai thiếu niên và một người trung niên lưng vác hòm thuốc.
Thiếu niên bên tay trái vẻ ngoài hơi đường hoàng, thân hình khá tráng kiện, mặt chữ điền, hai hàng lông mày như mực, thiếu niên bên tay phải thì hơi có phần tuấn tú, chỉ khi hai hàng mày kiếm nhếch lên, mới khiến cho người ta cảm thấy anh khí bị ẩn giấu.
Hai người vừa bước vào trong sảnh, nhìn qua Đơn Phi, đều hơi ngạc nhiên, không biết người này là ai, nhưng hai người đều không hẹn mà cùng thi lễ hỏi thăm Lỗ phu nhân, Lỗ phu nhân trông thấy hai người, ít nhiều có thần thái từ ái, mỉm cười bảo:
-Hai vị công tử như thế, thiếp thân không dám nhận.
Đơn Phi thấy hai người này ăn mặc không tệ, biết đây là tác phong của con cháu thế tộc.
Thái Sử công tử? Lục công tử? Chẳng lẽ là?
Lúc hắn đang suy đoán, lại nghe Lỗ quản gia chỉ vào người bên trái cười nói:
-Đơn Thống Binh, ta xin phép giới thiệu, đây là Thái Sử Hưởng công tử, tự Nguyên Phụ, là con của Thái Sử Từ Tướng Quân, con hổ nhà tướng, danh bất hư truyền.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Hắn không phải khiếp sợ vì cái danh Thái Sử Hưởng, mà là Thái Sử Từ mà Lỗ quản gia nói đến.
Thái Sử Từ, tự Tử Nghĩa, từng là thủ hạ của Lưu Dao, con người dũng mãnh thiện chiến, tương truyền thuần thục cung ngựa, ngang sức với Tôn Sách, sau đó bị Tôn Sách thu phục, ra sức không nhỏ giúp Tôn Sách càn quét cả Giang Đông.
Đơn Phi nhớ rõ trước lúc Thái Sử Từ chết có nói sinh thời trượng phu, phải mang kiếm ba thước, làm bậc thăng thiên tử, nay chí chưa thành, cớ sao đã chết!
Một nhân vật như vậy, thật sự hào khí, thì ra thiếu niên mày đậm mắt to này là con của Thái Sử Từ.
-Ngưỡng mộ đã lâu.
Lúc này Đơn Phi khách khí theo thói quen.
Thái Sử Hưởng hơi ngạc nhiên, không quen hàn huyên với người lạ, chỉ hừ một tiếng, sau đó hỏi:
-Bá mẫu, bệnh tình của Thiến Liên thế nào? Ta có mời thầy thuốc đến, chỉ mong Thiến Liên không sao?
Y thật sự là lo cho bệnh tình của Lỗ tiểu thư, Đơn Phi nhìn một cái là biết tiểu tử này chắc hẳn có ý với Lỗ tiểu thư Lỗ phủ rồi.
Lỗ phu nhân lại cười nói:
-Làm cho đứa nhỏ ngươi lo lắng rồi.
Nàng nhận ra vị Thu thầy thuốc kia là thầy thuốc Thu Phong của Thu Trai Đường. Hồi Xuân, Từ Tể, La Phu, Thu Trai Đường đều là dược đường lớn của Đan Dương. Lỗ phu nhân thấy Xuân Khoách rời khỏi, lại đến một Thu Phong, trong lòng hơi yên tâm, thầm nghĩ nếu Đơn Phi không được thì còn Thu thần y ở đây, bệnh tình của đứa con Thiến Liên chắc có chuyến biến tốt.
Thái Sử Hưởng thái độ không lạnh không nhạt với Đơn Phi, nhưng thiếu niên bên phải sau khi nghe Lỗ quản gia giới thiệu, đánh giá Đơn Phi vài lần, trầm giọng hỏi:
-Lỗ quản gia, đây là…Đơn Thống Binh nào?
Lỗ quản gia cười nói:
-Còn Đơn Thống Binh nào nữa? Thành Đan Dương trước mắt chẳng phải chỉ có một Đơn Thống Binh thôi sao?
Sắc mặt vị thiếu niên quái dị, chắp tay ha ha nói:
-Thì ra là Đơn Thống Binh, nghe danh đã lâu.
Thái Sử Hưởng cũng hoàn hồn, sắc mặt khác thường bảo:
-Thì ra ngươi là Đơn Phi…Đơn Thống Binh, thật sự nhìn không ra.
Lúc y nói chuyện lắc đầu liên tục, thần sắc ít nhiều có chút chế nhạo.
Đơn Phi quan sát sắc mặt hai người họ, tuy không hiểu ý vị trong đó, nhưng cảm giác hai người này e là cho rằng mình ăn cơm mềm mà lên ngôi mới có biểu cảm như thế.
Nhưng hắn sớm qua độ tuổi giải thích với sự hiểu lầm của thanh niên rồi, cũng không để ý, thấy người đứng bên phải anh khí hướng nội, lại nghe hắn họ Lục, mới hỏi:
-Còn không biết đại danh của vị công tử này?
Thiếu niên kia chắp tay nói ngắn gọn:
- Lục Tốn Lục Bá Ngôn.
Đơn Phi hơi giật mình, hắn sớm đoán được thân phận của thiếu niên này, nhưng không ngờ hắn thật sự là Lục Tốn mà hắn nghĩ đến.
Lục Tốn Lục Bá Ngôn, một nhân vật nổi tiếng tuyệt đối thời Tam Quốc.
Hầu hết các trận chiến thời Tam Quốc đều là đánh nhỏ thắng nhỏ, trận đại chiến thật sự mang tính quyết định chỉ có thể kể đến mấy trận chiến Quan
Độ, Xích Bích và Di Lăng.
Mà nhân vật chính trong trận Di Lăng chính là Lục Tốn!
Trong trận chiến Di Lăng, Lục Tốn công phá đại quân hơn mấy vạn của Lưu Bị, từ đó có được uy danh vô thượng.
Mà trước đó, Lục Tốn có tham gia vào chuyện tập kích chiếm Tịnh Châu bắt giết Quan Vũ.
Đơn Phi nghĩ đến đây, theo thói quen lại nói:
-Nghe danh đã lâu.
Thần sắc của Lục Tốn hơi mỉa mai, hỏi ngược lại:
-Không biết các hạ nghe danh tại hạ đã lâu cái gì?
Đều như dự đoán của Đơn Phi, gã và Thái Sử Hưởng đều không cung kính gì với vị Thống Binh Đơn Phi hắn.
Hôm qua Đan Dương tiến hành thay máu, có thể nói là chấn động cả Đan Dương, từ đầu đường đến cuối ngõ đều bàn luận say sưa, Lục Tốn và Thái Sử Hưởng đều ở thành Đan Dương, sao lại không biết tin này? Chuyện ép cung trước phủ Thái Thú có quá nhiều phiên bản khác nhau, nhưng phiên bản đáng tin nhất là Đơn Phi hắn bắt quàng làm họ, không hiểu sao lại nhận được sự yêu mến của Tôn Thượng Hương luôn cự đàn ông ra xa ngàn dặm.
Lọt vào mắt xanh của mỹ nữa, còn là Quận Chúa Giang Đông, thằng nhóc này phát đạt rồi.
Bởi vì phụ nữ trong thiên hạ rất nhiều, nhưng người phụ nữ thật sự đẹp như hoa như Tôn Thượng Hương, hơn nữa nắm đại quyền trong tay thì chỉ có duy nhất một mà thôi.
Còn không sao, vì tiểu tử này mà Quận Chúa thậm chí đối địch với Hiếu Liêm Thống Binh của Đan Dương, còn ép Quy đại nhân từ chức,kéo theo là Đới Quận Thừa xuống luôn.
Sau đó, Tôn Quận Chúa còn gấp rút cho Đơn Phi lên làm Thống Binh.
Phụ nữ a, dù có mạnh mẽ đến đâu, khi gặp người đàn ông ấm áp, dù là người đàn ông ăn cơm mềm để lên ngôi, thì nàng vẫn hy vọng người mình yêu uy phong trước mặt mọi người như người đàn ông thật sự, để mọi người biết nàng không có chọn sai.
Tâm lý sĩ diện như vậy, ai mà không đoán được?
Hành động của Quận Chúa, chẳng lẽ chuẩn bị chiêu Đơn Phi về ở rể?
Hoa Hạ dù có đức tốt là tốt khoe xấu che từ xưa, nhưng lúc này, tám những tin tức bên lề này vẫn chưa bao giờ thiếu động lực truyền bá.
Lục Tốn, Thái Sử Hưởng nghe nói việc này, mặc dù không hoàn toàn tin như dân chúng, nhưng thật sự thì có chút buồn bực, đối với chuyện này thì Thái Sử Hưởng chỉ có lắc đầu, còn trong lòng Lục Tốn thì rất khó chịu.
Hôm nay thấy dung mạo Đơn Phi cũng không đẹp đến nỗi nào, đầu tóc lộn xộn xây cho cái tổ chim cũng được, thật sự Lục Tốn không hiểu vì sao Quận Chúa lại chết mê chết mệt tin tưởng Đơn Phi?
Gia tộc của Lục Tốn là đại tộc của Giang Đông không sai, nhưng Lục Tốn mất cha khi còn nhỏ, luôn theo ông nội Lư Giang Thái Thú Lục Khang học hỏi tập võ.
Năm đó Viên Thuật và Lục Khang bất hòa, phái Tôn Sách tiến công Lục Khang, Lục Khang không thể bảo vệ thành trì, hậm hực mà chết,nhưng trước đó Lục Khang đã đưa thân thuộc của Lục Tốn sang Ngô Quận.
Tôn gia lập tức quét sạch Ngô Quận, chiếm lĩnh sáu quận của Giang Đông, Lục thị tuy có xích mích với Tôn gia, nhưng sau đó Tôn gia đã sử dụng chính sách mềm mỏng, Lục gia hiểu rõ cánh tay không thể sánh bằng cái đùi, chỉ có thể tự nhận đứng sai hàng ngũ xui xẻo hết sức,lại có ý hiệu lực cho Tôn gia. Chỉ có điều dù Lục gia có nhân tài, nhưng khó lòng được Tôn gia trọng dụng.
Người Tôn gia tin nhất là Chu Du, Lỗ Túc, nhân vật cùng Tôn Sách đánh giang sơn mấy năm nay.
Vì nguyên do này mà Lục Tốn tuy không có giãy dụa như Bàng Thống, nhưng lúc này danh tiếng không có, ít người biết đến. Thấy Đơn Phi mở miệng là nghe danh đã lâu, Lục Tốn thầm nghĩ người này sao mà dối trá quá xá, chẳng lẽ Quận Chúa bị lời nói bay bướm của người này mà lừa rồi?
Lỗ quản gia thấy thế, giảng hòa cười nói:
- Đa tạ hai vị công tử lo lắng, chúng ta hãy bàn về bệnh tình của tiểu thư trước.
Ông ta vừa nói như vậy, Thái Sử Hưởng liền không dị nghị, Lục Tốn cũng không truy vấn gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ.
Đơn Phi thấy hai vị công tử này hơi có hiềm khích với mình, thầm nghĩ người không phục Đơn Phi hắn ở thành Đan Dương này e là rất nhiều.
Thái Sử Hưởng bên kia nói :
-Ban nãy là chuyện gì? Nghe Thu thầy thuốc nói người đi ra ban nãy là Xuân thầy thuốc, Xuân thầy thuốc lại nói đừng bao giờ đến Lỗ phủ khám bệnh, nói không chừng sẽ…
Y không nói tiếp, nhưng hiển nhiên là Xuân Khoách cũng không có lời lẽ tốt đẹp gì.
Lỗ quản gia cười nói:
-Ban nãy Xuân thầy thuốc không muốn cùng Đơn Thống Binh xem bệnh cho tiểu thư, nên mới rời khỏi, Thu thần y, không phải ngươi cũng nghĩ vậy chứ?
-Đơn Thống Binh còn biết xem bệnh sao?
Thái Sử Hưởng, Lục Tốn đồng thanh hỏi, bộ dạng của Thái Sử Hưởng như gặp ma vậy.
Lỗ quản gia chỉ biết gật gật đầu, thầm nghĩ Đơn Tống Binh biết chữa bệnh này muốn có được sự công nhận của võ học gia thật là một chuyện không dễ chút nào.
Thu Phong dù không biết rõ nguyên do nhưng thấy vị Xuân Khoách kia vì không muốn cùng xem bệnh với Đơn Phi mà mặt mày xám tro rời khỏi, đương nhiên cũng không muốn tiếp nối lối mòn, chỉ dò hỏi:
-Còn không biết sư thừa của Đơn Thống Binh…là ai?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất