Chương 288: Bắc Hoa nam Trương
.
Ánh mắt mong chờ của mọi người đều rơi vào người Đơn Phi, Lỗ quản gia cũng không ngoại lệ.
Khi Thu thần y dò hỏi, ít nhiều có chút tâm lý khó chịu – sư thừa của một Thống Binh chữa bệnh? Chỉ e phần nhiều là hạng lang băm thôi!
Thái Sử Hưởng nghe vậy cười ha ha nói:
-Thống Binh biết chữa bệnh, đúng là thiên cổ kỳ văn, ta ngược lại cũng muốn nghe thử xem Đơn Thống Binh học từ vị “danh y” nào, học được một thân bản lĩnh xem bệnh từ đâu!
Y kéo dài hai chữ “danh y”, dĩ nhiên là có ý châm biếm.
Ta con mẹ nó là đến khám bệnh hay là đến đánh lôi đài?
Đơn Phi âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ thật vất vả chọc giận một Xuân Khoách bỏ đi, nhưng sao ai cũng muốn tìm ta so đo vậy? Hắn biết xem bệnh cho những thế tộc này vẫn là phải có thân phận địa vị cùng tên tuổi.
Cũng giống như là tâm lý chọn hàng hiệu vậy, ngoại trừ chống đỡ mặt mũi ra, ai bảo những người này lại tin vào những vật này chứ.
Thấy vẻ mặt Lỗ quản gia lúng túng, Đơn Phi biết đã ngồi cùng thuyền với Lỗ quản gia, lúc này dù thế nào cũng phải cố gắng giữ thể diện cho ông ta, tâm tư khẽ động, Đơn Phi mỉm cười nói:
-Thái Sử công tử thật sự là kiến thức nông cạn.
Thái Sử Hưởng vì lời đồn mà không nhìn Đơn Phi vừa mắt cho được, thấy hắn mở miệng lại nói mình kiến thức nông cạn, bỗng nhiên cả giận nói:
-Ta làm sao kiến thức nông cạn? Ngươi không nói ra, chỉ sợ phải mời một thầy thuốc cho mình trước đó!
Y vung ống tay áo tiến lên, lại bị Lục Tốn kéo lại.
Lỗ quản gia còn muốn giảng hòa, liền nghe Đơn Phi lạnh nhạt nói:
-Thống Binh biết y thuật thì là thiên cổ kỳ văn, vậy nếu Thái Thú biết y thuật, chẳng phải là để Thái Sử công tử cả kinh đến rớt cằm sao?
Thái Sử Hưởng cả giận nói:
-Ngươi nói Tôn Thái Thú biết y thuật? Hoàn toàn là nói bậy!
Thu thầy thuốc lại khẽ đổi sắc mặt, ở bên cạnh nói:
-Đơn Thống Binh nói Thái Thú là ao? Lẽ nào là Trương Thái Thú?
Thái Sử Hưởng cách nghề như cách núi, đối với chuyện nơi đây cũng không hiểu rõ, cực kỳ khó hiểu.
Đơn Phi nở nụ cười:
-Suy cho cùng vẫn là Thu thần y có kiến thức. Bản Thống Binh bất tài, may mắn từng trộm xem thần thư của Trương Thái Thú... Cũng học được mấy chiêu.
Thần thư mà hắn nói giống như thần thuật, Thu thầy thuốc không biết nội tình, chỉ cho rằng Đơn Phi có ý là được chân truyền, sinh lòng tôn kính nói:
-Tôn sư hóa ra là Trương Trường Sa, bất tài thất kính.
Thái Sử Hưởng vẫn cứ mờ mịt, thần sắc Lục Tốn hơi động, Lỗ quản gia thất thanh nói:
-Hóa ra sư phụ Đơn Thống Binh lại là Trương Ky Trương Trọng Cảnh trong “bắc Hoa nam Trương”?
Một lời nói ra, trong sảnh yên lặng như tờ.
Lỗ phu nhân nghe vậy mặt lộ vẻ mừng, sắc mặt Lục Tốn thay đổi.
Thái Sử Hưởng lại cười nói:
-Cái gì bắc Hoa Nam Trương? Lẽ nào còn nổi tiếng hơn cả chưởng quỹ tứ đại dược đường thành Đan Dương sao?
Y vừa dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt mọi người nhìn y, lập tức biết mình nói sai cái gì rồi.
Lỗ phu nhân đối với Thái Sử Hưởng vốn rất có hảo cảm, thầm nghĩ người này không ngại cực khổ tìm thầy thuốc đến cho Thiến Liên, có thể thấy được tấm lòng, nhưng lúc này lại nghĩ – nếu tính cách thô lỗ của Thái Sử Hưởng không thay đổi, chỉ sợ tuy có danh tướng phụ thân Thái Sử Từ chống lưng thì cũng khó có thành tựu.
Bắc Hoa nam Trương!
Bốn chữ này chính là nói đến hai thầy thuốc nổi danh nhất trên đời hiện nay.
Bắc Hoa chính là Hoa Đà, theo truyền thuyết người này thuở nhỏ lấy võ thông y, lấy y tinh võ, một thân bản lĩnh sâu không lường được,thậm chí theo truyền thuyết có thể làm người chết sống dậy, chữa trị cho bộ xương trắng.
Nam Trương tự nhiên chính là Trương Ky Trương Trọng Cảnh, người này thậm chí còn thần kỳ hơn so với Hoa Đà. Hoa Đà là còn trẻ nghiên cứu y thuật, nhưng Trương Trọng Cảnh lại là giữa chừng chuyển hướng, lại cũng y thuật thành công. Trương Trọng Cảnh trước khi nghiên cứu y thuật từng được cất nhắc làm Hiếu Liêm, làm Thái Thú Trường Sa, người đời lại xưng Trương Trường Sa.
Chỉ là Thái Thú Trường Sa này làm việc không theo một khuôn mẫu nào, khi còn là Thái Thú, cứ mùng một, mười năm mỗi thánglại mở cửa nha môn, không hỏi chính sự, chuyên chữa trị cho dân chúng bị bệnh.
Thầy thuốc từ trước đều tự khoe khoang, quan gia lại thanh cao, nhưng một Thái Thú quan gia có y thuật cao thâm như thế, lại tự hạ thấp bản thân xem bệnh cho dân chúng, dĩ nhiên là khiến thiên hạ chấn động.
Đương nhiên cũng có người cho rằng Trương Trọng Cảnh là hạng người lừa đời lấy tiếng, có điều Trương Trọng Cảnh không hề bị lay động, vẫn cứ kiên trì chẩn bệnh cho dân chúng, cứu sống vô số người, sau đó lại hiềm chức quan Thái Thú vô dụng trong thời loạn lạc, dĩ nhiên từ quan bỏ đi, chuyên trị bệnh cho dân chúng trong dân gian.
Nhân vật như vậy, Thái Sử Hưởng không biết, nhưng nếu Lục Tốn lòng đã mang chí lớn, xưa nay quan tâm việc thiên hạ, thì làm sao lại không biết được? Mà Lỗ gia danh môn, cũng kính ngưỡng cách làm người của Trương Trọng Cảnh.
Thu thầy thuốc lại càng phụng hai người Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh như là tổ sư gia của các thầy thuốc đương đại, vừa nghe Đơn Phi có sư thừa là Trương Trọng Cảnh, khó tránh khỏi sinh lòng tôn kính.
Trừ Thái Sử Hưởng ra, mọi người khi nhìn lại Đơn Phi thì vẻ mặt đã có sự khác biệt, Lỗ quản gia tiến lên một bước nói:
-Đơn Thống Binh đúng là đồ đệ của Trương thần y, vậy vì sao không nói sớm vậy?
Đơn Phi cười cười nói:
-Nghĩ Lục công tử thân là hậu nhân danh môn, con trai của Cửu Giang Đô Úy, có thúc phụ Lục Tích giấu quýt tặng mẹ, lòng ôm chí lớn nhưng tự cảm thấy danh tiếng không hiển hách, hỏi tại hạ ngưỡng mộ đã lâu ở đâu? Ta chẳng qua chỉ là có sư thừa là Trương Trường Sa, lại sao dám treo ở bên miệng chứ?
Sắc mặt Lục Tốn hơi ửng đỏ, vẻ mặt kinh ngạc. Đơn Phi có nói mấy câu ngắn gọn, người bên ngoài có lẽ không rõ, nhưng Lục Tốn thực sự hiểu rõ.
Phụ thân gã Lục Tuấn vốn là Cửu Giang Đô Úy, tổ phụ tằng tổ phụ đều là danh thần thời Hán.
Mà gã có một thúc phụ tên là Lục Tích, thật ra nhỏ hơn gã vài tuổi. Khi Lục Tích sáu tuổi, từng theo phụ thân đi gặp Viên Thuật, Viên Thuật lấy quýt ra đãi khách. Lục Tích tuổi tuy nhỏ, nhưng lại biết đạo lý ăn không hết thì không mang về, thế nhưng trước khi chia tay vẫn lấy hai quả quýt mang về. Kết quả không cẩn thận, khi ra cửa lại để quả quýt rơi ra. Viên Thuật ít nhiều có chút trào phúng, lúc ấy nói, tiểu tử ngươi vừa ăn vừa lấy, không thấy xấu hổ sao? Lục Tích khi đó không biết là nói dối hay là thật lòng, chỉ nói nương con thích ăn quýt,con muốn mang về cho nương ăn, làm cho một đámngười lớn tán dương tiểu tử này còn nhỏ tuổi mà đã biết biến bất lợi thành mỹ đức, rất có tiềm chất làm chính khách.
Chuyện này ghi chép trong Nhị thập tứ hiếu, không biết có phải là đang cổ vũ các bạn nhỏ rảnh rỗi thì tham chút tiện nghi nhỏ gì đó hay không.
Đơn Phi biết được việc này từ ghi chép lịch sử, giờ khắc này thuận miệng nói ra, nhưng Lục Tốn nghe vào tai, lại ngạc nhiên trong lòng - Đơn Phi biết xuất thân của gã rất tường tận, thậm chí còn biết rõ ràng rành mạch chuyện thúc phụ hắn lấy cắp quýt khi còn nhỏ, rốt cục có lai lịch gì? Tiểu tử này lúc nãy mở miệng nói ngưỡng mộ đã lâu, gã còn tưởng là dối trá, bây giờ xem ra, tiểu tử này lại biết tận gốc rễ của gã? Thậm chí biết được gã lòng ôm hoài bão?
Nhưng sao có thể có chuyện đó?
Lục Tốn tự xưng là học thức uyên bác, nhưng người ta ngay cả khố quần của gã còn nhìn thấy, gã lại chỉ nhìn thấy một bối cảnh của người ta, sao lại không khiến gã âm thầm hoảng sợ chứ?
Đơn Phi thấy dáng vẻ Lục Tốn dáng vẻ, trong lòng buồn cười, có điều thấy mọi người bất luận là hoài nghi hay là tin tưởng, rốt cục cũng có chút tôn kính nên có đối với một Thống Binh như hắn, ngược lại cũng không muốn đánh kẻ sa cơ, nói lảng đi:
-Được rồi, bây giờ đã chứng minh thân phận, có thể xem bệnh cho tiểu thư rồi chứ?
Mọi người ít nhiều có chút lúng túng, Lỗ quản gia lại vui mừng, vội nói:
-Đơn Thống Binh tốt bụng như vậy, chúng ta trong lòng hiểu rõ.
Chuyển sang nhìn Thu Phong nói:
-Thu thầy thuốc, ông cùng Đơn Thống Binh đồng thời chữa bệnh cho tiểu thư nhà ta, tin rằng sẽ không để tâm chứ?
Thu thầy thuốc nghe Đơn Phi chính là đệ tử Trương Trọng Cảnh, thì đã rụt rè ba phần, nở nụ cười có phần lấy lòng, Thu thầy thuốc nói:
-Như thế là tốt nhất, chỉ sợ vị Đơn Thống Binh đây...
Đơn Phi nghe vậy biết ý nói:
-Có thể cùng Thu thầy thuốc chẩn bệnh, là chuyện vinh hạnh của tại hạ. Lát nữa còn muốn lĩnh giáo hai chiêu.
Lỗ quản gia được phu nhân ra hiệu, không trì hoãn nữa, mang theo mọi người đi tới khuê phòng tiểu thư. Đơn Phi chỉ thấy khuê phòng đóng chặt, rèm cửa sổ xung quanh buông xuống, không khỏi nhíu mày lại.
Đến trước khuê phòng, có một nha hoàn đang canh ở trước cửa, nhìn thấy quản gia mang theo một đám người đến đây, hơi kinh ngạc thi lễ, Lỗ quản gia thấp giọng hỏi:
-Xuân Lan, tiểu thư thế nào?
-Người vẫn nói không thoải mái, khó ngủ.
Xuân Lan lo lắng nói.
Lục Tốn thấy dáng vẻ Thái Sử Hưởng nóng lòng sốt ruột, kéo y cười nói:
-Chúng ta không biết xem bệnh, thì đừng quấy rầy thầy thuốc chẩn bệnh.
Thái Sử Hưởng có chút đỏ mặt, hiểu rõ là không tiện, nhưng lo lắng nói:
-Cũng không biết Thiến Liên hiện tại rốt cuộc thế nào?
Thu thầy thuốc thấy Đơn Phi ra dấu xin mời, cũng không biết hắn nói lĩnh giáo là thật sự muốn luận bàn hay đang chuẩn bị làm ông ta mất mặt, đằng hắng một tiếng liền đi vào, nghe thấy trong phòng có người nói:
-Nhanh đóng cửa phòng.
Thu thầy thuốc ngẩn ra, Đơn Phi thấy phu nhân nha hoàn đều theo vào, biết có ý giám sát, tiện tay đóng cửa phòng.
Trong phòng rất mờ, có điều có thể thấy được trong đó bố trí tao nhã thanh đạm, khắp nơi sạch sẽ, chỗ một góc phòng có một cái lư đồng,trong đó có khói tỏa nhàn nhạt.
Có một nữ tử che mạng đen, đang được nha hoàn đỡ lấy chậm rãi đứng dậy.
Thu thầy thuốc thấy thế nói:
-Kính xin Lỗ tiểu thư lấy khăn lụa xuống.
Nữ tử kia thấp giọng nói:
-Không muốn.
Thu thấy thuốc rất khó xử, thầm nghĩ thầy thuốc có bốn đạo, vọng, văn, vấn, thiết*, ngươi che mặt, ta nhìn cái gì?
*vọng, văn, vấn, thiết: nhìn, nghe, hỏi, sờ
Đan Phi bên cạnh nói:
-Thu thầy thuốc nói không sai. Có bệnh không thể giấu bệnh sợ trị. Không cho thầy thuốc nhìn, làm sao khỏe sớm được? Mặt không đẹp dù sao cũng hơn là mất mạng. Lỗ tiểu thư, trước mắt mọi người đều đang lo lắng cho cô, cô cũng không muốn để cho Thái Sử công tử thất vọng chứ?
Thu thầy thuốc không rõ vì sao, ánh mắt Đan Phi sắc bén, sớm xuyên qua mạng che mỏng manh mà nhìn ra trên mặt nữ tử kia có chút khác thường.
Lỗ tiểu thư xì một tiếng:
-Y cũng tới sao? Đáng ghét.
Nàng nghe ra Đơn Phi biết mặt nàng có vấn đề, do dự một chút, vẫn là lấy khăn lụa xuống.
Thu thầy thuốc trong lòng run lên.
Lỗ tiểu thư thoạt nhìn dáng người uyển chuyển, có điều gương mặt có nửa bên đã sưng vù lên, thoạt nhìn lại có vẻ hung ác không nói nên lời.
-Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Thu thầy thuốc hỏi.
Lỗ tiểu thư ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thu thấy thuốc cùng Đơn Phi, trong vẻ ngượng ngùng mang theo chút bất an, thấp giọng nói:
-Ta cũng không biết, chỉ là bệnh đã mấy ngày, càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ không chỉ sưng đau, hơn nữa còn có vẻ hơi ngứa.
Thu thầy thuốc rất do dự, bước tới đánh giá trên dưới tỉ mỉ một lát, chần chờ nói:
-Bệnh tình Lỗ tiểu thư như vậy, ta mới nhìn thấy lần đầu.
-Vậy là không biết chữa?
Lỗ tiểu thư hỏi ngược lại.
Thu thầy thuốc ho khan nói:
-Vậy cũng không phải, chỉ là xem bệnh này sưng đau, đa phần phải thanh nhiệt giải độc mới được.
-Lúc nào có thể khỏe?
Lỗ tiểu thư hỏi.
Vậy chỉ có trời mới biết.
Đang khi Thu thầy thuốc lúng túng, thì nghe Đơn Phi nói:
-Ta trước hết bắt mạch cho Lỗ tiểu thư xem sao?
Đơn Phi thờ ơ lạnh nhạt, cảm giác Thu thầy thuốc này là thấy bệnh bốc thuốc, quá trình bắt mạch cũng lược bớt đi, rất có phong độ của một số thầy thuốc, ngược lại có chút lo lắng cho Lỗ tiểu thư.
Thu thầy thuốc vốn biết bắt mạch, nhưng Đơn Phi đi theo bên cạnh. Sau khi biết Đơn Phi là đệ tử Trương Trọng Cảnh, tâm tình lại giống như thi bằng lái xe mà có giám khảo ngồi bên vậy, thấy chỗ nào cũng đều khó chịu. Ông ta sớm đã muốn mời Đơn Phi ra tay, nghe vậy vui vẻ nói:
-Đang muốn nhìn thử phương pháp của cao đồ Trương Trường Sa.
Lỗ tiểu thư không biết nguyên do, nhíu mày liếc nhìn Đan Phi, nàng vốn tưởng Đơn Phi là tùy tùng của Thu thầy thuốc, nào nghĩ tới thiếu niên này lại là cao nhân gì.
Đơn Phi ngồi ở bên giườngduỗi ba ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mạch môn tay phải của Lỗ tiểu thư, nhắm mắt chốc lát, lại đổi sang tay trái của Lỗ tiểu thư.
-Như thế nào, lúc nào có thể khỏe?
Lỗ tiểu thư lại hỏi.
Cô không phải nữ nhi Lỗ Túc, cô chỉ sợ là nữ nhi của Lỗ Trí Thâm, không phải vậy thì sao có thể có tính cách nôn nóng như vậy chứ?
Có điều Đơn Phi cũng biết con gái thích cái đẹp, trên mặt bỗng dưng mang dáng dấp như vậy, trong lòng khó tránh khỏi nôn nóng. Khi hắn thì thầm, tính toán phương pháp nói:
-Ngày hôm nay thì có thể khỏe!
-Cái gì?
Trong phòng, tiểu thư, nha hoàn bao gồm cả Lỗ phu nhân đều thất thanh hỏi.