Chương 292: Liên thủ kháng Tào
.
Đơn Phi vừa nghe Đổng to gan tả lại, tai lớn tay dài lại họ Lưu, không hiểu sao cảm thấy rất giống với Lưu Bị, không kìm được mà hỏi lại một câu.
- Đúng vậy, người kia chắc chắn họ Lưu.
Đổng to gan nói:
- Nếu như tiểu nhân nói sai, chữ Đổng tên tiểu nhân chắc chắn viết ngược lại.
Không thể là Lưu Bị được!
Đơn Phi trong tâm lắc đầu phủ nhận, thầm nghĩ theo ghi chép của lịch sử, Lưu Bị vốn dĩ nên ở Tân Dã giữ cửa cho Lưu Biểu, sao đột nhiên lại tới Đan Dương làm gì?
Lưu Bị đến Đan Dương làm gì?
Ảo giác, đây nhất định là ảo giác!
Nhưng nếu Trương Phi có thể chạy tới Bắc Mang, lên núi Thái Hành hành sự, chiếu theo ghi chép lịch sử, Lưu Bị trú lại ở Tân Dã ước chừng tám năm, một nhân vật như y chỉ quanh quẩn ở Tân Dã không hề đi đâu, xem chừng cũng không có khả năng lắm.
Vừa nghĩ tới Trương Phi, trong lòng Đơn Phi khẽ dấy lên một nỗi sợ.
Trương Phi cũng đang tìm Tam hương, thậm chí còn muốn giết Đơn Phi hắn. Nếu như Lưu Bị thật sự đã đến Đan Dương tìm gặp Đơn Phi hắn, vậy là có dụng ý gì?
Đổng to gan thấy Đơn Phi đứng đờ người ra liền thận trọng nói:
- Thống Binh, nếu không thì…ta đi từ chối y, nói đại nhân không có thời gian. Ta thấy tên kia dung mạo kỳ quái, nhưng ăn nói thành thật, chắc sẽ không làm loạn đâu.
Đơn Phi định thần lại, lắc đầu, nói:
- Không cần! Ta đi gặp y.
Hắn theo Đổng to gan ra ngoài phủ, Đồng to gan chỉ vào người đang đứng dưới bậc thang, thấp giọng nói:
- Thưa Thống Binh, chính là y!
Giọng nói Đổng to gan tuy rất khẽ, nhưng người kia lại nghe thấy.
Người kia vốn đang chắp hai tay sau lưng nhìn lên trời cao, nghe thấy vậy liền chậm rãi xoay người lại, cười với Đơn Phi. Y ăn mặc vô cùng bình thường, giống người dân thành Đan Dương, quả thật tay dài tai lớn.
Đơn Phi đánh giá tuổi tác người này, ước chừng tầm bốn mươi tuổi. Hắn cảm thấy người này ngoài cánh tay, dáng tai khác thường ra, dung mạo khí chất quả thật không hề tầm thường, khiến cho người khác nhìn thấy đều không dám khinh thường.
Nhưng khi Đơn Phi lần đầu nhìn thấy người kia, điều hắn chú ý tới lại chính là ánh mắt đầy chí lớn của người kia.
Lúc người kia nhìn sang, ôn hòa mỉm cười, trong phút chốc ánh mắt chứa đầy chí khí kia liền biến mất. Nhưng thứ Đơn Phi khắc ghi trong đầu không phải nụ cười kia mà chính là chí hướng của người đó.
- Đơn Thống Binh, ngài biết y chứ? Để ta đi đuổi y đi!
Đổng to gan thận trọng nói.
Đơn Phi lắc đầu, chắp tay đứng trên bậc thang, nói:
- Các hạ tìm ta?
Người kia cũng chắp tay đáp lễ, nói:
- Ta… Nghe đại danh Đơn Thống Binh từ lâu, hôm nay được gặp quả là sự may mắn đời này.
Giọng nói trầm khàn, nói cũng chậm, nhưng lại ẩn chứa sức hút khó tả, khiến người khác vừa nghe xong liền cảm thấy mỗi từ y nói đều là thật tâm.
Đơn Phi không biết người này bẩm sinh đã như vậy hay do trong quá trình trưởng thành, rèn luyện nói năng ngôn hành mà có được sự tín nhiệm vô hình này. Hắn không biết người này rốt cuộc có phải Lưu Bị hay không, nhưng người kia cũng không nói tên, nên vẫn khách khí nói:
- Mời vào phủ nói chuyện.
Người kia trầm giọng nói:
- Đa tạ Thống Binh đại nhân.
Đơn Phi ra hiệu cho Đổng to gan dẫn đường, đưa thẳng người kia tới nơi làm việc của Thống Binh. Lúc hắn xua tay bảo Đổng to gan lui ra, đang định mở miệng nói thì Bàng Thống vội vội vàng vàng bước tới, nói:
- Đơn huynh, ta đã có kết luận rồi! Việc này không giống như do Quy Lãm, Đới Viên làm, ngược lại có vẻ do Thái Thú Tôn Dực bày mưu chỉ kế, ngài ấy cầm nhiều tiền như vậy…
Y đang lải nhải một mình, nhìn thấy trong phòng còn có một người khác liền đờ người ra:
- Vị này là….
Bàng Thống nhìn người kia, vốn dĩ muốn hỏi đây là ai, nhưng vừa nhìn thấy diện mạo người kia, đột nhiên lùi ra sau một bước, thất kinh nói:
- Đây không phải…Tả Tướng Quân Lưu Huyền Đức sao?
Đơn Phi đã đoán ra từ lâu, nhưng nghe vậy vẫn cứ đờ người ra.
Người nọ thấy vậy liền cười:
- Bàng Quận Thừa, Lưu Bị xin ở đây hành lễ.
Y đứng dậy thi lễ, Bàng Thống vội đáp lễ lại, nói:
- Không phải Lưu Tướng Quân đang ở Kinh Châu sao?
Bàng Thống nhận ra người kia chính là Lưu Bị.
Nói thế nào y cũng là cháu của Bàng Đức Công, là người xuất thân thế gia, coi như có thể tiến vào trong giới danh gia vọng tộc. Y ở Kinh Châu đã vài lần gặp Lưu Bị ở những nơi trang trọng. Nhưng những lần đó giống như người hâm mộ đi xem buổi biểu diễn của minh tinh, y nhìn thấy Lưu Bị, Lưu Bị lại không thấy y, càng không nói tới qua lại giao lưu thân thiết.
Như người ngoài nhìn vào, danh tiếng của Lưu Bị ở Kinh Châu cao hơn so với Lưu Biểu.
Đó là lí do vì sao Lưu Biểu phái Lưu Bị đi trấn thủ Tân Dã.
Nếu một người thể hiện còn tốt, còn sáng chói hơn cả lãnh đạo, vậy lãnh đạo có thể an tâm giữ người đó bên cạnh sao?
Lưu Bị vốn là Nghi Thành Đình Hầu, từng chiếm lĩnh Dự Châu, trong triều làm tới chức Tả Tướng Quân. Tuy nhiên đó đều là những quan hàm có được từ tay Tào Tháo, do Tào Tháo dâng tấu lên xin Thiên tử ban cho Lưu Bị.
Sau này Lưu Bị và Tào Tháo trở mặt, chỉ là đóng quân Tân Dã, không bằng một tiểu tam vô danh tiểu tốt. Bàng Thống sợ động chạm đến nỗi đau của Lưu Bị, tính toán chốc lát, cuối cùng cứ theo danh hiệu Tướng Quân mà gọi.
Thấy Bàng Thống hỏi, Lưu Bị cười, nói:
- Ta phụng mệnh Lưu Kinh Châu mà tới Đan Dương.
Đơn Phi và Bàng Thống ngẩn người.
Một lúc sau, Đơn Phi mới hỏi: - Không biết Lưu Kinh Châu phái Tướng Quân tới Đan Dương có việc gì?
Trong lòng Đơn Phi ít nhiều cảm thấy mơ hồ, cảm thấy giai đoạn lịch sử này, đối với hắn mà nói, là một khoảng trống xa lạ, chỉ có thể âm thầm phỏng đoán ý đồ thực sự của Lưu Bị.
Lưu Bị thong thả nói:
- Lưu Kinh Châu và Ngô Hầu đối đầu nhiều năm, chưa bao giờ ngừng giao tranh. Nhưng theo như ta thấy… địch thủ lớn Lưu Kinh Châu, Ngô Hầu hiện giờ chính là… Tào Tháo.
Khi Lưu Bi nhắc tới hai chữ “Tào Tháo”, ánh mắt găm chặt trên sắc mặt Đơn Phi.
Đơn Phi lại chỉ cười cười, thầm nghĩ nếu Lưu Bị đã gặp Trương Phi, có lẽ đã biết thân phận của Đơn Phi. Lúc này Lưu Bị tới đây là để tuyên chiến? Hay là có mục đích khác?
Lưu Bị thấy Đơn Phi cứng cỏi, trước bão lớn không hoảng sợ, liền mỉm cười nói: - Tào Tháo bắt ép Thiên tử, mượn danh nghĩa Thiên tử mà ra lệnh cho thiên hạ. Nhìn vào thì tưởng là trung thành với Hán triều, chỉ e mưu đồ ra tay với Hán triều thì không hề ít.
Đơn Phi vẫn yên lặng không nói gì.
Dựa vào quan điểm của người hiện đại như hắn mà nói, lúc này muốn hắn trung thành với Hán triều, xem chừng có phần vớ vẩn.
Triều đình nhà Hán những năm cuối, trong lúc dân chúng lâm vào cảnh khó khăn, lại để cho sưu cao thuế nặng, vốn dĩ không quan tâm tới sống chết của dân chúng. Đối với bọn ăn bám hủ bại như vậy, nói chuyện lòng trung vốn không có bất kì ý nghĩa gì.
Những thứ hủ bại, cho dù có mục nát, hư hỏng thế nào đi nữa, nếu như không có thay đổi, chắc chắn sẽ bị đào thải. Từ xưa đến nay không hề có ngoại lệ!
Đơn Phi không nhìn ra được Hán triều có khả năng thay đổi gì.
Lưu Bị trông vẻ mặt Đơn Phi trầm mặc, trầm ngầm thoáng chốc rồi nói:
- Hiện giờ Tào Tháo đã hạ được Nghiệp Thành…
- Vậy Ký Châu đã rơi vào tay Tào Tháo rồi?
Bàng Thống nghe vậy liền thất kinh kêu lên.
Thời đại này, liên lạc không nhanh, truyền bá thông tin càng lạc hậu. Bàng Thống vẫn còn chưa nghe được tin tức này, nhưng phân tích tình hình không sai chút nào.
Lưu Bị liếc Bàng Thống, chậm rãi gật đầu nói:
- Đúng vậy! Nếu như Tào Tháo có được Ký Châu trong tay, bước tiếp theo nếu như không chinh phạt Ô Hoàn, chắc chắn sẽ cho binh xuống phía nam, trước tiên đoạt được Kinh Châu, sau đó mới tính tới Giang Đông.
Bàng Thống cau mày nói:
- Năm đó Lưu Kinh Châu không nhân trận Quan Độ mà liên kết với Viên Thiệu, bày mưu chiếm Hứa Đô của Tào Tháo, khiến Tào Tháo trước sau đều gặp nguy khốn, đã là một thất sách rồi. Nếu như bây giờ cũng không có tính toán gì, e rằng Kinh Châu khó giữ.
Đơn Phi thầm gật đầu tán thành, thầm nghĩ đối với những người như Lưu Bị, Bàng Thống mà nói, phân tích thế cục thiên hạ giống như xem đường chỉ tay vậy.
Nhìn thấu được, nhưng lại không chắc đã xoay chuyển được điều gì.
Đây vốn là điểm mà nhiều người không có cách nào tránh được.
Lưu Bị nhìn Bàng Thống, khẽ cười, nói:
- Bàng Quận Thừa kiến thức sâu rộng.
Bàng Thống không ngờ lại được Lưu Bị khen, ít nhiều cảm thấy phấn chấn.
Y trước nay chưa bao giờ nghĩ tới việc đi nương nhờ Lưu Bị, thật ra là vì Lưu Bị hiện đang nương náu ở Tân Dã, ăn nhờ ở đậu, tiền đồ hiện nay xem ra còn còn kém Bàng Thống rất xa. Nhưng thế nào đi nữa, Lưu Bị cũng là hoàng thân, cũng từng rất uy danh, nhân đức vang xa, có thể được một người như vậy khen ngợi là một việc không hề dễ dàng.
Đột nhiên Bàng Thống nói:
- Lưu Kinh Châu chính vì lo lắng như vậy, nên mới phái Tướng Quân đến….Chắng lẽ muốn giảng hòa với Giang Đông sao?
Đơn Phi nhíu mày.
Ý nghĩa này của Bàng Thống quả thực có chút kì quái, nhưng…cũng có khả năng.
Tôn gia ở Giang Đông và Lưu Biểu giao chiến đã nhiều năm, nguyên nhân lịch sử rất phức tạp. Nguyên nhân chủ yếu là vì hai bên đều muốn có được địa bàn của đối phương. Thế nhưng khiến hai bên Tôn Lưu trở mặt vẫn còn một lý do rất quan trọng nữa, đó chính là năm đó khi Tôn Kiên, người khai nghiệp của Tôn gia, đánh Lưu Biểu, đã bị thuộc hạ của Lưu Biểu là Hoàng Tổ giết chết dưới chân núi.
Từ đó tới nay, Tôn gia và Lưu Biểu xem như có thù giết cha.
Thế nhưng trên đời này ít khi có thù hận vĩnh viễn, phần nhiều là lợi ích đôi bên.
Nếu như Lưu Biểu, Tôn Quyền thật sự có thể nhìn rõ thời cục, vứt bỏ oán hận, liên kết với nhau, sự đe dọa dành cho Tào Tháo còn hơn xa liên quân Tôn Lưu trong trận Xích Bích sau này
Nghĩ đến đây, Đơn Phi lại có chút sững sỡ, thầm nghĩ nếu chuyện này thành thật, lịch sử sẽ như thế nào?
Lưu Bị nghe Bàng Thống nói, lại khen:
- Bàng Quận Thừa có thể nghĩ điều người khác không dám nghĩ, quả là tài hoa hiếm có.
Khuôn mặt hưng phấn của Bàng Thống sáng bừng lên.
Đơn Phi thấy Lưu Bị khen ngợi Bàng Thống như vậy, trong lòng cũng có phần tán đồng.
Nếu như kiến nghị của Bàng Thống được nói trước mặt thuộc hạ Tôn gia, chắc chắn sẽ bị đánh chết. Thuộc hạ của Tôn Kiên sao có thể đồng ý làm như vậy. Nhưng nếu nhìn từ góc độ giao tranh, thì đây chính là cơ hội tuyệt hảo để chống lại Tào Tháo.
Giọng Lưu Bị khẽ vang lên:
- Nhớ năm đó Tiểu Bá Vương Tôn Sách Tướng Quân kế thừa chí hướng của phụ thân, nhân trận Quan Độ đã từng muốn thảo phạt Tào Tháo, chỉ tiếc xuất quân chưa thắng, người đã chết.
Bàng Thống thở dài nói:
- Tướng Quân nói đúng. Nếu như Tiểu Bá Vương thành công, không biết thiên hạ sẽ như thế nào. Y biết Lưu Bị đang nói tới cái chết bất đắc kỳ tử của Tôn Sách năm xưa.
Lúc diễn ra trận Quan Độ, một nhân vật không có trái tim như Lưu Biểu vẫn còn hy vọng được ngồi yên xem lưỡng hổ giao đấu, tốt nhất là hai mãnh hổ tự giết lẫn nhau. Tôn Sách lại có ý đuổi hổ đánh sói, chim sẻ chờ sẵn phía sau.
Có điều Tôn Sách tuy có hùng tâm, nhưng nghe đồn lại bị thích khách đả thương, chết bất đắc kỳ tử, điều này mới khiến cho Tôn gia hùng mạnh chuyển từ công sang thủ, chuyên tâm giữ vững cơ nghiệp Giang Đông.
- Nếu Lưu Kinh Châu và Ngô Hầu liên thủ với nhau, Lưu Kinh Châu xuất binh đánh vào Hứa Đô là địa phận quan trọng của Tào Tháo, Ngô Hầu tiến đánh Giang Hoài bất ngờ đánh chiếm ba châu Duyện, Thanh, Từ, thuyết phục cháu bên ngoại Viên Thiệu là Cao Cán từ ải Hồ Khẩu tiến về phái nam, còn có đội quân tinh nhuệ ở U Châu của Viên Hi, lại thêm cả Hàn Toại, Mã Đằng ở Quan Trung cùng nhau xuất binh, Tào Tháo cho dù có thần thông quảng đại đến đâu cũng khốn khó tứ phía, bại vong không xa.
Lưu Bị có phần khấn khởi nói.
Đơn Phi sững người.
Hắn biết Lưu Bị là một vị kiêu hùng, dùng binh tuyệt đối không tệ, điều tệ nhất chính là trước sau không có nhiều binh lực để vận dụng. Hôm nay nghe được kế hoạch của Lưu Bị, dã tâm cuồn cuộn, nếu như thật sự như những lời Lưu Bị nói, thế cục thiên hạ hoàn toàn khác rồi.
Không phải Lưu Bị từng liên lạc với Hàn Toại?
Diêm Hành và Trương Phi không phải đã có dính líu từ lâu sao? Trương Phi thậm chí còn đi Hà Bắc….Hiện giờ Lưu Bị lại tới Đan Dương.
Xem ra Lưu Bị không chỉ lên kế hoạch, mà vẫn luôn nỗ lực.
Đơn Phi càng nghĩ càng thấy kinh sợ, chợt nghe Lưu Bị nói:
- Đơn Thống Binh, ngài thấy kế hoạch này của ta thế nào?
Đơn Phi cuối cùng cũng định thần lại, nói:
- Kế hoạch như vậy, nhìn thì không tệ, nhưng ước chừng khó khăn rất lớn, chỉ người quyết đoán, có chí lớn thì mới có thể tiến hành được.
Cả phòng yên lặng.
Một lát sau, Lưu Bị mỉm cười nhìn Đơn Phi:
- Đơn Thống…Binh không phải chính là người quyết đoán, có chí lớn sao?