Chương 293: Tâm nguyện ban đầu
.
Bàng Thống kinh hãi.
Y nghe những lời tán thưởng này của Lưu Bị, cảm thấy cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu trước mặt Đơn Phi. Mấy ngày nay, cách Đơn Phi đối xử với y thực sự là một sự đả kích không nhỏ.
Con người rốt cuộc may mắn tới đâu? Làm chuyện gì cũng đều tự nhiên mà thành? Đến cả Tôn Thượng Hương cũng đối đãi với hắn khác hẳn.
Chẳng lẽ người có tài chỉ vì diện mạo xấu xí thì không bằng những tên thư sinh trẻ tuổi hay sao?
Lúc ở phủ Thái Thú, Bàng Thống cũng nghe được một số lời đồn đại, nhưng y không cảm thấy Tôn Thượng Hương thích Đơn Phi như những người khác.
Diện mạo của Đơn Phi có chỗ nào đẹp? Chẳng qua ngũ quan của hắn cân xứng hơn so với Bàng Thống y, răng trắng hơn một chút, vóc dáng cũng cao hơn một chút.
Bàng Thống y không cao nhưng lại có tiền.
Nếu y là một nữ nhân, thà là yêu bản thân mình còn hơn yêu một người như Đơn Phi.
Nữ nhân tìm phu quân nên tìm một người an ổn một chút, nhưng y lại quên mất rằng ngoại tình và diện mạo không liên quan tới nhau, mà là liên quan tới tiền bạc và quyền lực.
Lời khen của Lưu Bị rốt cuộc đã giúp Bàng Thống y tìm lại được sự tôn nghiêm của một nam nhi vốn đã bị mất đi từ lâu.
Thế nhưng Lưu Bị lại nói Đơn Phi là một người quyết đoán, có chí lớn. Ngày hôm nay thật tệ hại. Không phải Lưu Bị mới gặp Đơn Phi có một lần thôi sao? Sao Lưu Bị có thể ca ngợi Đơn Phi như vậy đươc? Lời khen thưởng này so với lời khen ngợi mà Bàng Thống nhận được cao hơn gấp trăm lần.
Bàng Thống chẳng những bắt đầu hoài nghi nhân sinh, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi người đứng trước mặt có đúng là Lưu Bị hay không.
Nếu như Lưu Bị là người cứ nhìn thấy Thống Binh thành Đan Dương liền nịnh nọt như vậy, sao có thể thành ra bộ dạng nghèo khổ này?
Biểu hiện của Đơn Phi càng khiến cho Bàng Thống thêm cáu giận. Đơn Phi nghe được lời tán thưởng của Lưu Bị, chỉ thản nhiên cười nói:
- Lưu Tướng Quân nói đùa rồi.
Lưu Bị cũng cười, nói lảng sang chuyện khác:
- Ta đến Đan Dương cũng được vài ngày rồi, nhưng vẫn không thể gặp được Tôn Thái Thú.
- Chỉ có mình Lưu Tướng Quân tới Đan Dương?
Đơn Phi thờ ơ hỏi.
Lưu Bị trầm lặng trong chốc lát rồi nói:
- Có mấy người huynh đệ đi cùng.
Đơn Phi “Ồ!” lên một tiếng. Bàng Thống không nghĩ rằng những lời này còn có ẩn ý khác, đứng bên nói:
- Thái Thú Đan Dương hiện nay đã đổi thành Quận Chúa rồi, Tướng Quân đã biết chưa?
Lưu Bị gật đầu, nói:
- Chính vì lý do này ta mới tới tìm Đơn Thống Binh. Quận Chúa đối đãi với Đơn Thống Binh khác hẳn bình thường, theo như ta thấy Quận Chúa là một người hết sức đặc biệt, nếu có thể phá bỏ thành kiến thì có chút thú vị đối với kế hoạch của ta.
Bàng Thống phỏng đoán:
- Vì vậy Tướng Quân tìm chúng ta là mong chúng ta có thể tiến cử ngài với Quận Chúa?
Cách nhìn của y về Tôn Thượng Hương giống cách nhìn của Lưu Bị. Tôn Thượng Hương tuyệt đối không phải người con gái bình thường. Một người con gái bình thường sao có thể giao chức vị quan trọng trong Đan Dương cho hai tên dân đen?
Lưu Bị lại cười, nói:
- Tốt lắm! Ta đến đây chính là vì ý muốn này. Nếu như Đơn Thống Binh và Bàng Quận Thừa có thể giúp đỡ, Lưu Bị vô cùng cảm kích.
Bàng Thống vô cùng chủ động: - Ta chỉ có thể tiến cử ngài, còn có thành hay không rất khó bảo đảm.
Bàng Thống trong lòng thầm nghĩ, chức Quận Thừa này y làm không tới vài ngày, nhưng nếu có thể tiến cử để Lưu Bị gặp được Tôn Thượng Hương, khiến cho Ngô Hầu Tôn Quyền hứng thú, vậy một Quận Thừa như y nói không chừng có thể cải tử hoàn sinh.
Nếu như cục diện thiên hạ do y mà thay đổi, vậy thì Bàng Thống y tuyệt đối là người lưu danh thiên cổ rồi!
Mà tất cả những gì y cần làm, chẳng qua chỉ là nói vài câu.
Vừa nghĩ tới đây, Bàng Thống đã cảm thấy có vài phần kích động.
Lưu Bị nghe vậy liền nói:
- Hiển nhiên rồi! Chỉ cần hai vị đại nhân hiệp trợ, Lưu Bị tuyệt đối ghi nhớ trong lòng.
Ông ta chẳng được hiếu kính như người khác, vì chỉ hai chữ “Lưu Bị” này đã đủ rồi. Ông ta còn chân thành ghi ân, trước giờ chưa hề có người nghi ngờ.
Thấy Đơn Phi chỉ yên lặng không nói gì, Lưu Bị cũng không hỏi gì, chậm rãi đứng dậy, nói:
- Vậy thì không quấy rầy hai vị đại nhân nữa…
Thấy hắn sắp đi, Bàng Thống đứng dậy tiễn khách, đột nhiên Lưu Bị dừng lại, nói vọng sang chỗ Đơn Phi:
- Không biết Đơn Thống Binh có muốn nghe chuyện xưa của ta không?
- Xin mời!
Lúc này thái độ của Đơn Phi vẫn lãnh đạm, thờ ơ, coi như đã kiềm chế rất tốt rồi. Hắn nghĩ một người như Lưu Bị, hẳn đã hiểu được nguyên nhân nằm ở đâu rồi.
Lưu Bị biết Đơn Phi hắn là người của Tào Tháo, lại vẫn tới gặp hắn, đem kế hoạch năm đường thảo phạt Tào Tháo ra nói với một Thống Binh Đan Dương như hắn, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Trầm ngâm một lá, Lưu Bị nói:
- Hai mươi năm trước, ta cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi một chút, vì diệt được quân Hoàng Cân nên được phong làm Huyện Lệnh An Hỉ. Khi đó lòng ta vô cùng vui sướng, chỉ muốn vì dân chúng mà tận tâm tận lực.
Đơn Phi “Ừ!” một tiếng.
Lưu Bị nói tiếp:
- Thế nhưng triều đình lập tức hạ chỉ, tiến hành sàng lọc đối với những người được phong quan do có công trong chiến đấu, những người không phù hợp đều bị cho thôi việc. Khi đó ta tự thấy mình tận tâm tận lực vì dân chúng, nhưng còn chuyện phù hợp, mỗi người có cách nghĩ của riêng mình.
Đơn Phi biết Lưu Bị đang nói tới vụ giận đánh Đốc Bưu, kiên nhẫn nghe tiếp.
Nói cho cùng, cơ hội được nói chuyện với Lưu Bị không phải thường có trong đời, hắn đang nghiền ngẫm dụng ý của Lưu Bị khi kể lại chuyện xưa này.
- Kết quả là có một vị Đốc Bưu đến An Hỉ, tỏ ý nếu Lưu Bị nộp hai trăm vàng thì sẽ đủ tư cách. Nếu như không nộp vàng thì đừng có đi gặp gã nữa.
Lưu Bị nhếch miệng cười giễu, như thể đang kể lại một câu chuyện bình thường vậy: - Cho đến giờ ta vẫn không có hai trăm vàng.
Đơn Phi nhìn bộ quần áo cũ kỹ của Lưu Bị, không hề nghi ngờ những lời Lưu Bị nói.
Lưu Bị xuất thân bán giầy rơm, là một người trượng nghĩa, nhiều bạn bè huynh đệ, lại là người không có chỗ an cư ổn định. Người hiện đại mà có đủ những điều này, cơ bản sẽ không tiền.
Trượng nghĩa và nhiều bạn bè, huynh đệ đều cần phải tiêu tiền.
- Lúc đó, hai trăm vàng, đối với ta mà nói là một số tiền không thể tưởng tượng ra được.
Lưu Bị khẽ thở dài, nói: - Ta biết ý của tên Đốc Bưu kia, nếu vơ vét dân chúng huyện An Hỉ, nói không chừng cũng có đủ hai trăm vàng.
- Chuyện Lưu Tướng Quân khi xưa từ quan, ta cũng đã nghe tới. Đơn Phi cuối cùng lên tiếng cắt ngang, tỏ ý bảo Lưu Bị nói ra dụng ý của mình.
Hai hàng mày của Lưu Bị khẽ nhếch lên, mỉm cười nói:
- Đơn Thống Binh kiến thức cao rộng.
Dừng lại một lúc, Lưu Bị tiếp tục nói:
- Nếu như ta vơ vét cho được hai trăm vàng ka, không biết có bao nhiêu người sẽ phải chết. Ta suy tính hồi lâu…
Đơn Phi không ngờ Lưu Bị sẽ nói như vậy, thầm nghĩ tâm lý như vậy là rất bình thường, nhưng rõ ràng không đủ lớn mạnh, vậy nhưng Lưu Bị vẫn nói ra.
- Cuối cùng ta cũng thông suốt ra được. Nếu như ta làm như vậy, có được chức Huyện Lệnh, lại trái ngược hoàn toàn với nguyện ý ban đầu của ta. Vậy ta làm cái chức Huyện Lệnh này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Cuối cùng có được cái gì?
Lưu Bị thì thào lẩm bẩm.
Đơn Phi nhìn Lưu Bị đang ở ngay trước mặt mình, trong đôi mắt không thấy chí lớn đâu, chỉ chứa toàn mệt mỏi.
- Ta chẳng có được cái gì, thậm chí lại còn mất đi nguyện ước ban đầu của mình. Có được những thứ như thế có phải thật đáng buồn không?
Lưu Bị thở dài, nói: - Vì vậy ta quyết định vứt bỏ chức quan kia. Ta vốn có thể giết tên Đốc Bưu đó, nhưng nếu ta thật sự làm vậy, e rằng sẽ liên lụy tới rất nhiều người dân vô tội, nhưng ta cũng quyết phải xả cơn giận này!
Nắm chặt tay lại, Lưu Bị hạ giọng, nói:
- Đơn Thống Binh e rằng không biết lúc đó, ta căm hận tới cỡ nào.
Ông ta nhìn Đơn Phi, dáng vẻ chờ đợi.
Cuối cùng Đơn Phi nói:
- Căm hận nhiều cỡ nào?
- Ta căm giận đến nỗi cả người như muốn nổ tung, hận không thể giết được tên quan chó má kia, cắt thịt gã đem ướp mà ăn. Lưu Bị gằn từng chữ từng chữ.
Bàng Thống đột nhiên sợ run lên. Trước giờ y chưa từng nghĩ Lưu Bị sẽ nói ra những lời như thế.
Đơn Phi ngược lại, lại hiểu rõ hậu quả cơn giận của người trẻ tuổi, thường sẽ mang ý tàn phá, hủy hoại.
Giây phút này, chẳng rõ vì sao, Đơn Phi lại tin tưởng tất cả những lời Lưu Bị nói đều là thật, hắn thậm chí còn có phần thông cảm với Lưu Bị.
- Ta muốn làm người tốt.
Lưu Bị cúi đầu thì thào, lặp lại lời vừa nói:
- Ta thật sự muốn làm một người tốt, làm một vị quan tốt. Ta vẫn luôn nỗ lực để làm một người tốt. Trong thế gian này, tại sao người tốt lại luôn phải chịu sự dày vò như vậy? Đơn Thống Binh, ngài nói xem vì sao?
Đơn Phi trầm ngâm.
Lưu Bị cười chua chát, tiếp tục nói:
- Cuối cùng ta cũng không đi giết tên Đốc Bưu kia như mình đã nghĩ. Ta đi gặp tên Đốc Bưu kia, trói gã lại, đánh cho máu thịt bê bết, nói với gã, trong tâm ta, gã không bằng một con chó.
Trong lòng Đơn Phi run lên.
Hắn đột nhiên nhớ Quỷ Phong đã từng nói, có những kẻ nếu như có cơ hội, đều sử dụng những thủ đoạn tận cùng nhất, khiến cho người khác nhìn vào, cảm thấy loại chó lợn còn hơn bọn chúng rất nhiều.
Đốc Bưu chính là những kẻ mà Quỷ Phong nói.
Vì sao Quỷ Phong lại nói với hắn những lời này? Đơn Phi có chút sững sờ.
- Tên Đốc Bưu kia khoác cho mình chiếc áo quyền lợi, cứ tưởng bản thân mình rất oai phong. Nhưng dưới đòn roi cũng chỉ khổ sở van nài, chẳng khác gì bọn giun dế.
Lưu Bị lẩm bẩm:
- Thì ra chính là bọn giun dế này cứ lần này tới lần khác khiến cho những người muốn làm người tốt như chúng ta cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần.
Im lặng hồi lâu, Lưu Bị lắc đầu nói: - Nhưng ta vẫn không giết gã. Ta chỉ nói với gã, muốn báo thù thì cứ đến tìm Lưu Bị ta. Nếu như vạ lây tới người vô tội, ta nhất định sẽ quay lại tìm gã, nhất định!
Thấy Đơn Phi chỉ trầm mặc yên lặng, Lưu Bị thở ra một hơi, thời khắc đó giống như vứt bỏ hoàn toàn chuyện xưa, nhẹ nhàng hỏi:
- Nếu Đơn Thống Binh là ta, lúc đó sẽ làm như thế nào?
Bàng Thống ngẩn người, không nghĩ Lưu Bị lại nói những lời này, đi trưng cầu ý kiến của Đơn Phi.
Nhớ tới chuyện Xuân Nhược Dương, Bàng Thống thầm thở hài, phát hiện nếu bản thân là Lưu Bị, e rằng hành sự cũng sẽ giống như Lưu Bị.
Không thỏa hiệp nhưng cũng không có cách nào để thay đổi.
Đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé.
Đơn Phi yên lặng một lát rồi nói: - - Ta không biết….Nhưng ta cảm thấy, Tướng Quân không hề làm sai.
Lưu Bị nghe lời Đơn Phi nói, sắc mặt phấn khởi, nói:
- Đa tạ!
Đơn Phi ngược lại lại giật mình:
- Tướng Quân cảm ơn điều gì?
Khóe miệng Lưu Bị cong lên thành một nụ cười lãnh đạm:
- Bởi vì những năm gần đây, ta vẫn luôn tự hỏi bản thân mình một số chuyện. Được Đơn Thống Binh đồng tình, ta rất vui.
Bàng Thống giận tới cứng lưỡi, trước giờ không nghĩ rằng Lưu Bị lại coi trọng cách nhìn nhận của Đơn Phi tới như vậy.
- Nếu như năm đó Đơn Thống Binh là tên Đốc Bưu kia… Ta nghĩ cuộc đời của ta sẽ hoàn toàn khác.
Lưu Bị lắc đầu, sắc mặt tiếc nuối, nói:
- Đáng tiếc là… Trong thiên hạ những người như Đơn Thống Binh đây quả thật quá ít, khiến con người nhiều lúc mù mờ, không biết phải nên đối mặt như thế nào.
Nhìn về phía Đơn Phi, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản như cũ, Lưu Bị đột nhiên nói:
- Đơn Thống Binh có tin ta không?
Đơn Phi không ngờ Lưu Bị lại hỏi như vậy, một lúc sau mới nói:
- Chúng ta rất khó bắt người khác tin tưởng vào một thứ gì đó, chỉ cần bản thân tin tưởng bản thân là tốt rồi.
Lưu Bị suy tư một lát, rồi nghiêm túc gật đầu:
- Đơn Thống Binh nói không sai. Ta hành sự, rất khó bắt người khác tin tưởng vào một chuyện gì đó. Nhưng ta vẫn muốn nói một câu với Đơn Thống Binh.
Im lặng một lát, Lưu Bị ngẩng đầu nhìn Đơn Phi, nói:
- Chuyện khi xưa, Lưu Bị thực sự không hay biết. Nếu như có chỗ đắc tội, vẫn mong Đơn Thống…Binh…lượng thứ.
Đơn Phi chỉ cười cười.
Lưu Bị không nói gì thêm, chắp tay thi lễ bước ra ngoài, rồi từ từ biến mất.