Chương 295: Bạch Lang Thánh Nữ
.
Đơn Phi nghe những lời Hạ Già Lam nói, thật sự có phần không dám tin vào tai mình.
Hắn vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Thần Vũ, nhưng mấy ngày gần đây, quả thực hắn đã phải chịu không ít thất vọng. Có điều hắn cũng biết sự việc hoàn toàn không đơn giản. Tìm kiếm một người không có thông tin gia cảnh vào thời điểm này chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Nhưng đó là nếu hắn quyết định không làm, còn một khi đã quyết định làm một việc gì đó, hắn sẽ tận tâm tận lực suy xét, tìm kiếm.
Hắn cũng từng nghĩ tới việc Thần Vũ sẽ trở thành một người như thế nào.
Tào Quan đã thay đổi vận mệnh của Thần Vũ, cuộc đời của Thần Vũ đã khác hoàn toàn rồi.
Đây quả thật là một câu chuyện kỳ diệu, còn điều không kỳ diệu chính là ngoài Tào Quan, Thi Ngôn ra, không một ai biết được lúc đó ở Nghiệp Thành đã xảy ra chuyện gì.
Đơn Phi hắn cho dù có giỏi giang đi chăng nữa, cũng không thể nào phá vỡ không gian, bắt lấy Tào Quan của mười mấy năm trước tới để hỏi một câu.
Cho dù chỉ là một câu, cho dù chỉ là xuất xứ, thân thế của Thần Vũ cũng được.
Nếu như đã không có được kết quả gì, hắn chỉ còn cách tìm kiếm tung tích của Thần Vũ từ phía Tam hương. Sau khi Tào Quan gặp Thi Ngôn, chắc chắn còn có mục tiêu khác, mà mục tiêu này và Tam hương rất khó cắt đứt. Nói như vậy, có khả năng Thần Vũ có liên quan tới Tam hương? Lão già Mã Vị Lai có cách, hắn nghe lời lão nói, tới Đan Dương không chừng sẽ thu được kết quả.
Hắn nói chuyện này với Hạ Già Lam, chỉ mong thêm chút người sẽ thêm được chút công sức, có thêm hi vọng. Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ được Hạ Già Lam có tung tích của Thần Vũ nhanh tới như vậy.
Sao có thể chứ?
Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Đầu óc Đơn Phi rối bời, cuố cùng tâm tư bình tĩnh trở lại, hỏi:
- Rốt cuộc là tin tức gì?
- Vị tỷ tỷ…trong bức tranh này, có phải vô cùng thông tuệ không?
Hạ Già Làm hỏi, giọng nói tràn đầy mong đợi.
Trái tim Đơn Phi đập lên dữ dội.
Kỳ vọng trong lòng hắn không hề mạnh mẽ như vậy, bởi vì thật sự hắn biết hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Thấy Hạ Già Lam phấn khích như vậy, Đơn Phi vốn cho rằng cho dù tin tức của người đẹp có sai thì cũng là một tấm chân tình, hắn đã chuẩn bị xong cho việc tin tức sai, nhưng lại không nghĩ được Hạ Già Lam vừa mở miệng lại nói ra điểm kỳ lạ nhất của Thần Vũ.
- Ai nói với cô điều này?
Đơn Phi căng thẳng nói.
Hạ Già Lam do dự chốc lát rồi nói:
- Đơn đại ca, người đó tạm thời không cho muội nói.
Đơn Phi sững ra, lời nói ngập đầy thất vọng.
Hạ Già Lam thấy Đơn Phi thất vọng như vậy, liền an ủi:
- Muội không biết vì sao người kia lại như vậy. Nhưng người ấy có nói với muội nhất định sẽ tìm huynh kể lại tường tận chuyện này. Vì vậy mong Đơn đại ca nhẫn nại chờ đợi có được không? Người ấy nói chỉ vài ngày nữa thôi, muội cảm giác như y đang suy tính điều gì đó.
Hạ Già Làm đúng là biết được chuyện của Thần Vũ từ người khác?
Vậy người đó là ai? Tại sao lại thần bí như vậy?
Sau cơn kích động, Đơn Phi cũng định thần lại, thấy dáng vẻ bối rối của Hạ Già Lam, hắn không tỏ ra bất mãn với nàng. Yên lặng suy nghĩ một lát, Đơn Phi nói:
- Y còn nói gì nữa?
- Người ấy nói vị tỷ tỷ trong bức tranh chắc chắn là Bạch Lang Thánh Nữ.
Hạ Già Lam nói.
Đơn Phi biến sắc.
- Đơn đại ca, sao lại có cái tên cổ quái như thế? Thánh Nữ và Bạch Lang..có quan hệ gì?
Hạ Già Lam cảm thấy khó hiểu.
Giờ phút này, Đơn Phi chỉ nghĩ đến Côn Luân, Vân Mộng, Minh Sổ, Bạch Lang, bốn nơi bí mật mà Quỷ Phong nói tới.
Bạch Lang Thánh Nữ?
Chẳng lẽ Thần Vũ lúc nhỏ thật sự xuất thân từ Bạch Lang bí địa sao?
Trước khi Thần Vũ biến mất từng nói với hắn, trong thời khắc hỗn loạn, nàng nghe được giọng nói của Tào Quan. Lúc đó, Tào Quan đã nói Thần Vũ đã có chốn để về, Thi Ngôn, nàng không cần phải mang nó theo nữa.
Thi Ngôn nói nhặt được Thần Vũ ở Nghiệp Thành. Tào Quan không phải bắt Thi Ngôn vứt bỏ Thần Vũ mà là để Thần Vũ quay trở về với chốn cũ của mình.
Là chốn để về!
Thì ra Thần Vũ cũng đã suy tính đến sự kỳ quái trong cách dùng từ này mới cố ý nhắc nhở hắn trước lúc chia tay.
Vậy cõi xưa của Thần Vũ có phải Bạch Lang bí địa không? Nếu nói như vậy, chỉ cần tới Bạch Lang bí địa thì có thể tìm thấy Thần Vũ?
Trái tim Đơn Phi đập dữ dội không ngừng, nhưng giây lát sau lại bình tĩnh lại. Bạch Lang bí địa ở đâu? Phía bắc là núi Bạch Lang, vẫn còn một nơi khác nữa sao?
Thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói gì, Hạ Già Lam lại đâm ra áy náy, nói:
- Đơn đại ca, muội không muốn giấu huynh. Người nói với muội chuyện này không muốn để muội hỏi nhiều, cũng không muốn để muội nói với người xung quanh chuyện của người ta.
Đơn Phi cảm thấy con người thần bí mà Hạ Già Lam nói tới có chút kỳ dị, hắn hơi chau mày, nói:
- Có phải trên lưng người đó đeo một thanh trường kiếm đen bóng không?
Hắn đột nhiên nghĩ tới năm đó, Quỷ Phong muốn thực hiện biến đổi với Thần Vũ, cũng có vài phần dự trù.
Năm đó Quỷ Phong cũng ở Nghiệp Thành, vậy y biết được những gì?
Người biết được những việc này, ngoài Quỷ Phong ra, khó mà có người khác được.
Hạ Già Lam vô cùng kinh ngạc:
- Sao người ấy có thể mang theo kiếm được! Người ấy không biết võ, chỉ là một…
Nói tới đây, trong lòng nàng một mực tuân thủ lời hứa, liền nhịn, không nói nữa. Không phải nàng sợ mất đi cơ hội tìm kiếm, mà là sợ người kia không nói cho nàng biết mọi việc, sẽ khiến cho Đơn Phi thất vọng.
Không biết võ?
Đơn Phi nhìn Hạ Già Lam một lúc rồi mỉm cười, nói:
- Y còn nói gì nữa?
Lúc Hạ Già Lam trên đường đã cân nhắc kỹ chuyện này, liền nói:
- Người ấy còn nói, Bạch Lang Thánh Nữ rất ghê gớm, cái gì mà bản lĩnh đọc tâm tư người khác là thiên hạ đệ nhất, có thể hiểu được tâm tư của người khác, được coi là….. sinh linh thông tuệ nhất trên thế gian này.
Hạ Già Lam cảm thấy hai chữ “sinh linh” này có chút bất kính, nên lưỡng lự nói ra.
Đơn Phi lại chẳng lưu tâm là mấy. Con người chẳng phải cũng là một trong những sinh linh đông đúc trên thế gian này, xưa nay vẫn luôn tự xưng là vạn vật chi linh đấy sao? Có rất nhiều người tham lam tàn nhẫn, một chút trí thức cũng không có, ngược lại còn làm ô danh cái tên sinh linh này.
Những ngày Thần Vũ ở bên hắn, nhiều khi không cần nói gì, nàng cũng có thể hiểu suy nghĩ của hắn.
Đây chính là khả năng thiên bẩm của Bạch Lang Thánh Nữ?
Mặc dù Hạ Già Lam chỉ miêu tả có đôi câu, Đơn Phi lại ý thức được kiến thức của người nói ra những chuyện này chắc hẳn không hề tầm thường. Nhưng rốt cuộc kẻ đó là ai? Y đang suy tính điều gì?
Đơn Phi không phải người thích ép buộc người khác, thấy Hạ Già Lam khó xử, đương nhiên sẽ không ép nàng nói ra, cũng may kẻ kia nói sẽ đến tìm hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đơn Phi cũng yên ổn đôi phần.
Hạ Già Lam lại thấy bất an, nói:
- Đơn đại ca, muội rất xin lỗi huynh, muội đã biết quá nhiều rồi. Huynh yên tâm, muội sẽ lại hỏi, người ấy thương muội nhất, chắc chắn sẽ nói cho muội biết.
Đơn Phi nhìn dáng vẻ áy náy của Hạ Già Lam thì mỉm cười, nói:
- Đây là tin tức tốt nhất mà ta nghe được trong mấy ngày nay. Già Lam, cảm ơn cô.
Trong giây lát, Đơn Phi bỗng chân thành nói:
- Thật sự cảm ơn cô.
Hạ Già Lam nghe vậy rất vui, nói:
- Không có gì. Chỉ là thuận tiện giúp huynh thôi. Được rồi, Đơn Đại ca, muội còn có việc, muội đi đây.
Nàng cầm mấy trang y thư Đơn Phi viết rời đi. Một lát sau lại thấy nàng đưa cơm canh tới, nhưng lần này, Hạ Già Lam chẳng nói gì nữa.
Đơn Phi dùng cơm nước xong xuôi, tâm trạng như sóng triều trào dâng, cầm bút lên cũng chẳng viết được gì, cuối cùng bỏ bút xuống. Đơn Phi bước vào trong sân nhà, nhìn thấy Ô Thanh và vợ chồng Lưu Hàm đang bận rộn ở trong viện.
Thấy Đơn Phi lại gần, vợ chồng Lưu Hàm cảm động nhìn, Đơn Phi nói:
- Bệnh tình Bảo Nhi thế nào rồi?
Lưu Hàm chỉ nói:
- Tốt hơn nhiều rồi.
Lưu thị kính cẩn nói:
- Đơn Thống Binh, Bảo Nhi uống thuốc ngài kê quả thật đã khá hơn rất nhiều, đã có thể chạy nhảy rồi, nhưng chúng ta vẫn để cho thằng bé ngủ nhiều thêm chút.
- Bệnh nặng mới khỏi, nghỉ ngơi nhiều là tốt, tránh bệnh tình tái phát.
Đơn Phi cười, nói.
Lưu thị lại nói cảm ơn vài câu, giải thích:
- Nghe Hạ chưởng quỹ nói gần đây quầy thuốc thiếu người tới vận chuyển dược liệu. Mấy ngày gần đây chúng ta đang rỗi rãi, liền qua vườn thuốc giúp đỡ nên mới ở lại đây.
Đơn Phi tỏ ý đã hiểu, kéo Ô Thanh sang một góc, hỏi:
- Hôm nay đệ cũng đến vườn thuốc?
- Đúng vậy!
Ô Thanh cười khổ, nói:
- Lão đại huynh bận rộn tới ngập đầu ngập cổ, đệ rảnh rỗi không có việc gì làm, không thể ăn không ngồi rồi được, nên đến vườn thuốc giúp đỡ, nhân tiện nghe ngóng tin tức của Thần Vũ.
- Thế còn Hạ cô nương thì sao? Đệ có biết hôm nay cô ấy đi đâu không?
Đơn Phi hỏi.
- Huynh không nói, đệ suýt chút nữa là quên mất đấy.
Ô Thanh ngậm ngùi, nói:
- Cô ấy biết được chuyện của Thần Vũ từ chỗ huynh?
Thấy Đơn Phi gật đầu, Ô Thanh nói:
- Trên đường tới vườn thuốc, Hạ cô nương cầm theo bức tranh của Thần Vũ, liên tục hỏi người qua đường, vô cùng vất vả, cũng rất chán nản.
Đơn Phi xúc động, nói:
- Cô ấy là một cô gái tốt.
Ô Thanh lại nói:
- Sau khi tới vườn thuốc, đệ thấy cô ấy vẫn rầu rĩ không vui, chẳng dễ dàng gì mới chọc cho cô ấy hết buồn.
- Cô ấy đến vườn thuốc rồi mới không còn buồn như vậy nữa à?
Tâm tư Đơn Phi khẽ rung lên.
- Đúng vậy! Đệ coi như cũng có công lao nhé.
Ô Thanh cười nói.
Đơn Phi chớp mắt, nói:
- Vườn thuốc còn có những ai? Hạ cô nương có nói chuyện lâu với ai đó không?
Ô Thanh gãi gãi đầu, nói:
- Lão đại, huynh hỏi việc này làm gì? Huynh vốn không phải…
Thấy Đơn Phi nhíu mày, Ô Thanh biết sợ, tỏ ra mình sai rồi, ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vườn thuốc có vài thanh niên khỏe mạnh trông nom, còn có một người trông vườn họ Ngô, độ chừng bốn năm mươi tuổi. Nhưng Hạ cô nương chỉ lắng nghe một lát chứ không có nói chuyện gì với ông ấy.
Ô Thanh đột nhiên vỗ trán, nhớ lại rồi nói:
- Lúc chúng ta sắp đi, có gặp một ông già, tuổi cũng không nhỏ…
Nhảm nhí! Ngươi nghĩ người trẻ tuổi thì có thể được gọi là người già sao?
Đơn Phi thấy Ô Thanh cứ lải nhải, vẫn cố nhịn, nghe y nói:
- Người khác gọi lão ta là Ngụy Bá gì đó, rất tôn sùng ông ta, nói lão ta y thuật có thể chưa chắc đã cao minh, nhưng rất am hiểu dược liệu trong vườn thuốc, có thể coi là một thợ làm vườn lão luyện. Hạ cô nương đem bức tranh vẽ Thần Vũ tới hỏi lão ta một chút, lúc đó tôi không để ý lắm. Về sau Hạ cô nương và lão ta ấy sang gian nhà tranh bàn luận khá lâu. Lão đại, sao vậy? Có vấn đề gì sao?
- Sau đó thì sao?
Đơn Phi bình tĩnh nói.
- Sau đó Hạ cô nương quay về với chúng ta. Cô ấy vừa về đến nơi thì hình như đi tìm huynh luôn.
Ô Thanh nói.
Ngụy Bá? Lão không biết võ công, chỉ là….Những lời Hạ Già Lam nói chưa hết lúc trước lẽ nào là muốn nói người đó chỉ là một ông già?
Ô Thanh hồ đồ ngây ngốc không hiểu, còn Đơn Phi lại cảm thấy chắc là người tên Ngụy Bá kia đã nói cho Hạ Già Lam toàn bộ những việc liên quan tới Thần Vũ.
- Lão đại, rốt cuộc có vấn đề gì vậy?
Ô Thanh cảm thấy khó hiểu, nói.
- Không có gì!
Đơn Phi lắc đầu, hỏi:
- Ngày mai mấy người vẫn tới vườn thuốc chứ?
- Có chứ! Hạ cô nương vừa nói với mọi người, ngày mai chịu khó đi sớm một chút, làm được nhiều việc hơn.
Ô Thanh giải thích.
- Vậy ta nhờ đệ để ý giúp ta, xem Hạ cô nương có lại tìm Ngụy Bá nói chuyện không.
Đơn Phi nói, ra vẻ lơ đãng.
Ô Thanh gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Đơn Phi từ từ quay lại thư phòng, ngồi xuống, lẩm bẩm:
- Ngụy Bá này rốt cuộc là người như thế nào?