Chương 297.1: Một tay phủi sạch
.
Trước cửa Xuân phủ náo nhiệt không khác lễ mừng năm mới bao nhiêu.
Mọi người thấy Đơn Phi nổi bão, người của hai đại gia tộc Cố chưởng quỹ, Trương Phấn không ngờ đều có bộ dạng không đỡ nổi, không khỏi có chút thất vọng, chỉ sợ trò hay sẽ sớm kết thúc, bây giờ lại nghe được có người đối với Đơn Phi tỏ ra nghi ngờ, giọng nói còn có phần nghiêm nghị, đều hưng phấn hẳn lên.
Quay đầu lại nhìn, từ trong đám người tách ra một lối đi.
Một người ở giữa hơn mười binh sĩ vây quanh từ từ đi đến trước cửa Xuân phủ.
Cố chưởng quỹ, Trương Phấn vốn tưởng rằng bày ra thân phận thì có thể khiến Đơn Phi cố kỵ, làm sao nghĩ đến thiếu niên này vậy mà không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí ngay cả mặt mũi của Cố gia, Trương gia cũng không cho.
Tiểu tử này thật sự trâu bò!
Hắn không biết cho dù là Ngô Hầu Tôn Quyền đều đối với tứ đại gia tộc Cố Lục Chu Trương cũng phải khách khách khí khí sao, phải có được sự ủng hộ của tứ đại gia tộc, mới có thể đứng vững ở Giang Đông sao?
Hai người đang phẫn nộ, lại nhìn thấy người tới trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ tới lại thêm một người nữa, hôm nay cho dù Tôn Thượng Hương tới đây chỉ sợ cũng không bao che được tiểu tử này Đơn Phi.
- Tôn Thái Thú! Hai người đều chắp tay tôn kính thi lễ, La chưởng quỹ liền có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Đơn Phi ngược lại ngẩn ra, thầm nghĩ người tới chẳng lẽ là Tôn Dực?
Bất quá hắn vừa thấy người tới râu ria đầy mặt, tuổi lại không nhỏ, thầm nghĩ Tôn Sách nếu sống đến hiện tại, cũng đã đến tuổi ba mươi, Tôn Dực địa vị mặc dù cao, nhưng đem bối phận so với Tôn Sách ra xem xét thì xếp hàng thứ ba, hiện giờ có lẽ xấp xỉ tuổi hai mươi mới đúng! Trước mắt người này tuyệt đối đã quá tuổi ba mươi, thoạt nhìn so với Tôn Sách còn lớn hơn, thế nào lại là Tôn Dực, Tôn Thái Thú?
Người nọ đứng ở trước mặt Đơn Phi, liếc xéo Đơn Phi nói: - Phạm Giáo Úy, đã nghe ngươi nói, từ lúc Thống Binh nhậm chức tới nay, ngươi căn bản chưa từng nhìn thấy hắn đến đầu thành tuần tra?
Một tên Giáo Úy bộ dáng nghiêm chỉnh đứng ra nói: - Hồi Tôn Thái Thú, đúng là như thế.
- Vậy Đông Thành Giáo Úy có từng gặp qua Thống Binh đại nhân gì đó không? Tôn Thái Thú lại nói.
Lại có một người đứng ra nói: - Hồi Thái Thú, ty chức cũng chưa bao giờ thấy qua Đơn Thống Binh.
Bàng Thống nghe mọi người xưng hô người nọ là Thái Thú, vốn cũng có chút không rõ, vừa suy nghĩ ngược trở lại, đột nhiên nghĩ đến một người, thấy mọi người vẻ mặt trông đợi, lập tức nói: - Chẳng lẽ là Lư Giang Thái Thú Tôn Hà đại nhân đích thân đến? Không kịp nghênh đón từ xa, mong đại nhân chớ trách.
Đơn Phi không biết chi tiết người này, Bàng Thống lại biết rõ: Tôn Hà, tự Bá Hải, bản thân là con cháu trong nhất mạch Tôn Kiên, thuở nhỏ cùng với Tôn Kiên chinh phạt tứ phương, sau khi Tôn Kiên chết, Tôn Hà lại nghe lệnh Tôn Sách sang sông bình định Giang Đông, công lao hiển hách. Nếu bàn về tuổi, người này so với Tôn Sách lớn hơn, nếu bàn về tư cách, ở Giang Đông trong mắt mọi người cũng rất có uy vọng.
Tôn Hà trước mắt nhậm chức Thái Thú Lư Giang, hiện giờ tại sao lại có mặt ở Đan Dương?
Trong lòng Bàng Thống khó hiểu, nhưng thấy Tôn Hà vừa đến đã chỉ trích sai lầm của Đơn Phi, biết sự tình chỉ sợ không ổn.
Tôn Hà coi Bàng Thống giống như không khí, ngay cả một cái gật đầu xác nhận cũng khinh thường, nhìn sang Đơn Phi nói: - Ngươi được Quận Chúa đề bạt, vốn nên cẩn trọng mới đúng. Hiện giờ buông thả công sự, làm cho Sơn Việt nhiễu dân, đã biết tội chưa?
Đám người Cố chưởng quỹ, Trương Phấn đều lộ ra vẻ đắc ý.
Cho dù phụ nhân đang khóc kia cũng đã ngừng khóc, ở một bên nói: - Tôn Thái Thú, người này vừa lên đảm nhiệm, Sơn Việt liền trộm vào nhà ta ... Nàng nói như vậy, giống như ngầm ý chỉ Sơn Việt và Đơn Phi là đồng lõa.
- Còn có La gia. La chưởng quỹ một bên phụ họa nói.
Trương Phấn trầm giọng thêm vào: - Tối hôm qua có kẻ cắp lẻn vào Trương gia, may mắn được hộ vệ tỉnh táo phát hiện, bằng không chỉ sợ Trương phủ cũng khó có thể thoát khỏi.
Cố chưởng quỹ tiếp thanh nói: - Đúng vậy, đúng vậy, tình huống Cố phủ cũng là như thế. Nếu không có tôi tớ trung thành và hộ vệ tận tâm, chỉ sợ Cố phủ cũng đã gặp phải cướp bóc.
Tôn Hà nghe vậy thần sắc lại càng bất mãn, lạnh giọng đối với Đơn Phi nói: - Ngươi nếu thân là Thống Binh Đan Dương, có trách nhiệm bảo vệ dân chúng Đan Dương, hiện giờ ngươi vừa mới nhậm chức, trong thành liền đạo tặc nổi lên bốn phía, ngày sau còn không biết như thế nào...
Dân chúng vây xem đều lo lắng.
Bọn họ vốn không có việc gì thì vây xem, nghĩ là việc không liên quan đến mình, nhưng đạo tặc nếu trộm hết nhà giàu lại trộm đến bọn họ, bọn họ lại chỉ là dân chúng tầm thường như thế nào phòng bị?
- Không biết Đơn 'Thống Binh' đối với việc này, giải thích như thế nào? Tôn Hà nghiêm nghị nói.
Bàng Thống đã đổ mồ hôi trán, kỳ thật từ trước đã cảm giác được sự tình trộm cắp phát tác nhiều lần này nhiều ít có chút đúng dịp. Nghe Phong Hư nói sự tình Xuân gia, liền cảm thấy không ổn, sau khi nghe Phong Hư nói còn có nhà khác cũng báo án, y liền biết chắc chắn có nội tình, chuyện này làm không tốt, y và Đơn Phi
Chỉ sợ sẽ trở thành Quận Thừa và Thống Binh Đan Dương rớt đài nhanh nhất từ trước đến nay.
Y vội vàng tìm Đơn Phi đến, chính là muốn thừa dịp tình thế chưa khuếch trương bình ổn việc này, chưa nghĩ tới ngọn lửa này vừa thiêu liền hùng hổ, khiến y căn bản không có thời gian thở dốc.
Trán Đơn Phi chẳng những không đổ mồ hôi, khóe miệng ngược lại lộ ra tiếu ý: - Ta có một chuyện không biết, còn muốn thỉnh giáo Tôn đại nhân.
Tôn Hà lạnh lùng nói: - Bản quan cảm giác sự tình ngươi không biết còn có rất nhiều.
Đơn Phi nghe gã trào phúng chính mình cũng không để ý, chỉ cười nói: - Tôn đại nhân nói cũng không sai, bằng không ta thỉnh giáo cái gì? Thấy Tôn Hà lạnh lùng không nói, Đơn Phi tiếp tục: - Ta vốn không có ý định làm quan, được Quận Chúa đề bạt, đành cố mà nhậm chức, tuy đã được mấy ngày, nhưng chính vụ chưa hiểu được thấu đáo cũng chẳng có gì lạ. Thế nhưng Tôn đại nhân làm quan đã nhiều năm, nói vậy hẳn phải hiểu được rất nhiều đi, nghe tôn ý của đại nhân, chẳng lẽ ngài cho rằng Sơn Việt là mấy ngày gần đây mới xuất hiện hay sao?
Mọi người ngẩn ra.
Tôn Hà sắc mặt âm trầm, quát khẽ nói: - Ngươi nói cái gì?
Đơn Phi ra vẻ khó hiểu đáp: - Ta chỉ là muốn nói nếu Tôn đại nhân làm quan nhiều năm đều không thể bình định Sơn Việt, Thái Thú Tôn Dực cũng đã thỉnh đến Hiếu Liêm đức cao vọng trọng đi ra, đối với Sơn Việt cũng đành bất lực không có cách nào. Tôn đại nhân cùng các vị đều là người có kiến thức, chẳng lẽ trông cậy vào ta một hai ngày liền có thể tiêu diệt Sơn Việt hay sao? Chẳng lẽ các vị đối với Đơn Phi ta mong đợi cao như thế?
Tôn Hà mặt mày xanh mét.
Trương Phấn, Cố chưởng quỹ đều ngẩn ra, cảm giác Đơn Phi nói rất có đạo lý, bọn họ đúng l