Chương 298: Phá án
.
- Cái gì?
Mọi người vừa nghe Đơn Phi nói, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Có người kinh hỉ, có người ngạc nhiên, có người không tin, Bàng Thống đã gấp đến độ đổ mồ hôi trán, thầm nghĩ Đơn Phi ngươi thật đúng là đại gia của ta a, ngươi ngay cả vụ án như thế nào còn chưa biết rõ, thế nhưng bừa bãi hứa hẹn phá án, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Tôn Hà đã sớm giận không kiềm được, thế nhưng nghe Đơn Phi khoe khoang khoác lác như vậy, ngược lại mỉm cười: - Nếu như ngươi hôm nay không phá được án này?
Y vốn làm người cay nghiệt, thầm nghĩ tiểu tử ngươi nếu đã tự trói dâng lên, lão tử nếu không nhân cơ hội làm ngươi hiểu rõ thế đạo, cho ngươi trọn đời không thể trở mình, lão tử không phải họ Tôn.
Đơn Phi trông thấy hàn quang trong mắt Tôn Hà, lơ đễnh, hướng về phía mọi người vây xem, cao giọng tuyên bố: - Bản Thống Binh hôm nay nếu không phá được án trộm này, vậy bản Thống Binh ngày mai liền trình lên ấn thụ cho Quận Chúa, từ chức Thống Binh Đan Dương, kèm hai trăm tiền phạt.
Dân chúng thấy Đơn Phi còn trẻ tuổi, đối với Đơn Phi vốn có vài phần không tín nhiệm, nhưng vừa nghe xong lời nói của hắn, chẳng những ồ lên, thậm chí đối với Đơn Phi còn có chút ý kính sợ.
Thế sự vốn là như thế, ngươi cho dù có nói tốt đẹp hơn nữa, nếu là cái gì cũng không làm, thậm chí làm ngược lại, đối với dân chúng mà nói còn không bằng một cái rắm thúi.
Ở trong mắt dân chúng, ngươi có thể phá án, là người có thể làm cho dân chúng an tâm, đó mới là một vị quan tốt thực sự.
Đơn Phi đánh cuộc thắng!
Hắn vốn không muốn làm Thống Binh gì, tiểu tử Thái Sử Hưởng kia còn nợ hắn hai trăm kim chưa trả. Huống chi hắn vừa mới tới trước cửa Xuân phủ còn không có nắm chắc phá được án này, nhưng hiện giờ cũng không cần lo lắng.
Nhìn thấy phản ứng của dân chúng, Đơn Phi vừa lòng, nhìn Tôn Hà lại nói:
- Tôn đại nhân, ta nếu phá được án này thì sao?
- Đó vốn là chức trách của ngươi! La chưởng quỹ kêu lên.
Đơn Phi như thoáng chút suy nghĩ nhìn La chưởng quỹ liếc mắt một cái, khẽ gật đầu, mỉm cười nói nói: - Hoá ra Tôn đại nhân đây làm việc cũng không cần lý do, lại đi chỉ trích người khác bất kể đúng sai, còn bản thân mình lại luôn đặt ở bên ngoài, không cần gánh vác hậu quả. Loại phong cách hành sự này, thật sự khiến cho ta vô cũng khâm phục.
Tôn Hà nắm chặt hai tay, trong lòng giận phẫn nộ không nói ra lời.
Y theo Tôn Kiên đã nhiều năm, lại cùng Tôn Sách chinh phạt Giang Đông, hiện giờ lại phụ tá Tôn Quyền, được xem như nguyên lão tam triều của Tôn gia. Ở Giang Đông, bất kể người nào nhìn thấy y đều phải khách khí, cố tình một Thống Binh nho nhỏ lại có thể làm như không có gì, giọng điệu còn mang theo ý đùa cợt, làm sao có thể khiến cho y không bực bội?
Cố tình mỗi câu nói của Đơn Phi đều có thể đâm trúng điểm yếu của y, y cũng biết nếu là tiếp tục biện luận, bản thân một chút uy vọng cũng sẽ không còn. Cưỡng chế lửa giận trong lòng, Tôn Hà ra vẻ khinh nhạt nói: - Bản quan còn muốn nhìn coi Đơn Thống Binh phá án này như thế nào, chỉ trông mong Đơn Thống Binh không phải chỉ có công phu miệng mà thôi.
Đơn Phi nhìn về phía Bàng Thống, trầm ngâm nói: - Bàng huynh...
Bàng Thống thiếu chút nữa quỳ xuống, thầm nghĩ ta mặc dù muốn cùng ngươi sóng vai gánh vác việc này, nhưng trọng trách này ta thật sự gánh không nổi a.
Bàng Thống từ sáng sớm đã theo Tặc Tào Duyện tới Xuân phủ, thế nhưng đạo tặc xuống tay lưu loát, y tuy có hoài nghi, nhưng không có bằng chứng thì dù hoài nghi chung quy không làm được gì.
Đơn Phi thấy thế mỉm cười nói: - Mời Bàng huynh cầm thay ta ấn thụ... Hắn đem ấn thụ giao cho Bàng Thống, thấp giọng ở bên tai Bàng Thống nói hai câu.
Bàng Thống nghe vậy hơi giật mình, tuy rằng không hiểu dụng ý của Đơn Phi, tuy nhiên bộ dáng vẫn làm như đang lo lắng.
Đơn Phi vỗ vỗ đầu vai của Bàng Thống, thấp giọng nói: - Bàng huynh, lúc này ta chỉ có thể dựa vào ngươi, mong rằng Bàng huynh chớ để cho ta thất vọng.
Mọi người thấy hắn giao ra ấn thụ cho Bàng Thống, thầm nghĩ vị này chẳng lẽ là tự biết không có khả năng, bảo Bàng Thống giúp đem ấn thụ trả lại Quận Chúa hay sao?
Đơn Phi nói xong, nhìn phía Phong Hư nói: - Ngươi hiện giờ dẫn theo dưới tay bao nhiêu người?
Phong Hư vội đáp: - Mười hai.
- Tốt, đều đi theo ta. Đơn Phi ra lệnh một tiếng, xoay người hướng đám đông đi ra ngoài.
Phong Hư ngơ ngẩn, thầm nghĩ ta mới vừa rồi chờ ở bên trong Xuân phủ tỉ mỉ xem xét, còn chưa có kết quả, Bàng đại nhân vẫn trông cậy vào ngươi đến có thể có phát hiện! Ngươi lúc này tra án, không đi trong phủ nhìn manh mối, lại muốn đi đâu đây?
Tôn Hà thấy thế lạnh giọng hỏi: - Đơn Thống Binh muốn đi đâu?
- Tôn đại nhân nếu có hứng thú, không ngại cùng theo tới. Đơn Phi thấy đám người Trương Phấn ngơ ngác nhìn nhau, dân chúng đều là bộ dáng tò mò, quát to:
- Nếu muốn biết, các vị có thể cùng đi theo ta.
Hắn vừa nói một tiếng, dân chúng trầm trồ ầm ầm vỗ tay tán thưởng.
Đám người Trương Phấn mặc dù khó hiểu, thấy Đơn Phi đã sớm sải bước đi về phía bắc, liếc mắt lẫn nhau một cái, cũng đi theo.
Đơn Phi mang mọi người một đường đi về hướng bắc, có dân chúng vốn không biết việc này, tuy nhiên thấy một đoàn người ồn ào vô cùng là náo nhiệt, lặng lẽ hỏi, đến khi biết được chuyện tình từ đầu đến cuối, đều nhao nhao gia nhập vào đội ngũ.
Đội ngũ càng đi càng lớn, tới khi Đơn Phi dừng lại, dân chúng đi theo phía sau đã vô cùng nhiều.
Mọi người thấy Đơn Phi dừng lại ở trước một tòa nhà lớn, đều ngơ ngác nhìn nhau, có người nhận được phủ đệ này là chỗ ở của tiền nhiệm Thống Binh Quy Lãm, không khỏi xì xào bàn tán.
Đám người Tôn Hà, Trương Phấn một đường đi theo, thấy thế cũng kinh ngạc, Trương Phấn bật cười nói: - Thống Binh đại nhân chẳng lẽ chuẩn bị phá án ở trong này?
- Không sai. Khóe miệng Đơn Phi mang ý cười, trong mắt lại lóe tinh quang.
La chưởng quỹ vốn lẫn trong đám người, nghe vậy sắc mặt liền biến hóa.
Trương Phấn cũng không lưu ý nhiều, đùa cợt nói:
- Thống Binh đại nhân, ngươi sẽ không cho là... Quy... tiên sinh là đạo tặc đấy chứ?
Đơn Phi vẫn không nói, ánh mắt từ trên người La chưởng quỹ dời đi, nhìn thấy thần sắc ông ta hơi có chút sợ hãi, trong lòng cười lạnh.
Mọi người đứng trước đại môn Quy phủ ồn ào ầm ĩ, tôi tớ Quy phủ thấy thế đã sớm chạy vào trong phủ bẩm báo. Không bao lâu, Quy Lãm từ trong phủ thong thả bước ra, nhìn thấy tình huống ngoài cửa, kinh ngạc nói: - Đơn Thống Binh, ngươi đây là muốn làm cái gì?
Đơn Phi thấy bộ dáng Quy Lãm kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ ngươi ở trong phủ nghe tin tức thế này chỉ sợ giật mình cũng không sai, nhưng hẳn là đã sớm nghĩ đến biện pháp ứng đối, hiện giờ bày ra bộ dáng này nếu nói không có làm bộ ta đây một chút cũng không tin.
Hắn đã sớm có kế hoạch, cũng không vội cho nói toạc, mỉm cười nói: - Quy tiên sinh không biết sao?
- Biết cái gì? Quy Lãm cau mày nói.
- Quy tiên sinh mới từ chức không có mấy ngày, thành Đan Dương liền phát sinh vài án trộm. Ta lần này tiến đến, là muốn hỏi một chút cách nhìn của Quy tiên sinh. Đơn Phi nhìn chằm chằm hai mắt Quy Lãm nói.
Đám người Trương Phấn, Cố chưởng quỹ đều lắc đầu. Bọn họ thấy bộ dáng Đơn Phi như đã định liệu trước, vốn cho là hắn đã có biện pháp, ai biết hắn đi một vòng không ngờ lại hướng Quy Lãm thỉnh giáo.
Quy Lãm tức giận không vui nói: - Ta đã nhiều ngày không đi ra ngoài, đối với sự việc này hoàn toàn không biết. Chỉ có điều... Đơn Thống Binh điều động binh lực tiến đến, chẳng lẽ cho rằng Quy Lãm ta phải phụ trách việc này hay sao?
Trong lời ông ta nói nhiều ít có chút đùa cợt, Đơn Phi lại mỉm cười nghiêm túc nói: - Đúng vậy, ta cảm thấy Quy tiên sinh đích xác phải phụ trách chuyện này.
Mọi người ồ lên.
Quy Lãm thấy tinh thần quần chúng phấn chấn, thần sắc vẫn không thay đổi nói: - Đơn Thống Binh lời ấy có ý gì?
Đơn Phi cất giọng nói: - Lúc Quy tiên sinh làm Thống Binh, thành Đan Dương gió êm sóng lặng, thế nhưng Quy tiên sinh mới vừa từ chức, án trộm ngay lập tức phát sinh nhiều lần, theo ta thấy, dụng ý mấy tên đạo tặc này có vài phần sâu xa.
Quy Lãm cau mày nói: - Ta càng ngày càng nghe không hiểu lời nói Đơn Thống Binh, đạo tặc lấy tài đơn giản là do lòng tham, chẳng lẽ còn có ý gì khác?
- Đạo tặc có lẽ cho rằng, chỉ cần thừa dịp này gây án, liền có thể đem nước bẩn tạt đến trên người bản quan, bức bản quan từ chức, mà Quy tiên sinh lại có thể thuận lý thành chương trở lại chức vị Thống Binh. Đơn Phi mỉm cười nói.
Mọi người đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Quy Lãm nghe vậy mỉm cười nói: - Đơn Thống Binh có ý tứ là... chẳng lẽ đêm qua là ta sai khiến đạo tặc đi trộm, liên tục trộm mấy nhà, dụng ý chẳng qua là bức Đơn Thống Binh từ quan?
Ông ta một bộ thần sắc đùa cợt, mọi người thấy thế, đều cảm giác lời nói của Đơn Phi là vô căn cứ.
Cố chưởng quỹ thầm nói Đơn Phi càn quấy, ở một bên nói: - Quy tiên sinh nói đùa. Người nào mà không biết Quy tiên sinh làm người không màng danh lợi, lúc trước cự tuyệt làm quan, thậm chí bởi vậy mới trốn tránh vào thâm sơn. Nếu không phải Thái Thú Tôn Dực mấy lần đi mời, Quy tiên sinh cũng sẽ không rời núi, chớ đừng nói đến chỉ là vì muốn phục chức quan mà sai khiến đạo tặc đi trộm, Đơn Thống Binh, ta cảm thấy ngươi thật sự... thật sự...
Ông ta lắc đầu liên tục, hiển nhiên đối với phán đoán của Đơn Phi không cho là đúng.
Dân chúng nhiều người đều gật đầu phụ họa.
Đơn Phi lạnh nhạt nói: - Vậy nếu như bản quan chứng minh được việc này, Cố chưởng quỹ chuẩn bị cùng với Quy Lãm chịu tội liên đới sao?
Cố chưởng quỹ đột nhiên biến sắc, thất thanh nói: - Ngươi có thể chứng minh việc này?
Đơn Phi cười mà không nói.
Quy Lãm ánh mắt hơi lạnh, trầm giọng nói: - Đơn Thống Binh, thành Đan Dương không phải địa phương để ngươi một tay che trời.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Ngươi nói không sai, thế nhưng thành Đan Dương cũng không phải là nơi để những người khác tự cho là đắc kế. Bất ngờ Đơn Phi lại hạ giọng hỏi: - Mới vừa nghe Quy tiên sinh nói, ngài đối với án trộm phát sinh trong thành Đan Dương không biết rõ tình hình?
- Không sai. Quy Lãm tiếng hừ lạnh, lộ ra ý cảnh giác.
- Nhưng ta mới vừa rồi chỉ nói là trộm cướp đã nhiều ngày liên tiếp mà thôi, nghe lời nói của Quy tiên sinh, lại nhận định đạo tặc là ở ngay đêm qua liền trộm mấy nhà. Đơn Phi thản nhiên nói: - Bản quan rất muốn hỏi một chút, Quy tiên sinh là từ đâu mà biết được việc này?
Mọi người đột nhiên yên tĩnh, lại nhìn Quy Lãm thần sắc đã có đôi chút thay đổi.
Quy Lãm sắc mặt biến hóa, lại vẫn có thể trầm ổn trả lời: - Ý ta là trước khi La chưởng quỹ phái người đến báo sáng nay, ta đối với án trộm này hoàn toàn không biết rõ tình hình.
Đơn Phi nhìn La chưởng quỹ nói: - Hóa ra là La chưởng quỹ nói cho Quy tiên sinh chuyện này?
La chưởng quỹ lui ra phía sau một bước, ít đi vài phần kiêu ngạo, cũng cảnh giác nói: - Không... không sai.
Đơn Phi nhìn bộ dáng ông ta, lại cười nói: - Các hạ nhưng thật ra có bản lãnh biết trước. Cố chưởng quỹ, Trương tiên sinh, sau khi quý phủ bị trộm, không biết có từng thông báo cho La chưởng quỹ?
Trương Phấn, Cố chưởng quỹ nghe vậy ngẩn ra, đều lắc đầu.
Lúc trong phủ gặp trộm, bọn họ liền có chút bối rối, may mà kẻ cắp vẫn chưa trộm được cái gì, tuy vậy bọn họ vẫn khó tránh khỏi có chút oán khí đối với Đơn Phi. Sáng nay, bọn họ lại nghe người ta nói Xuân phủ cũng gặp trộm, quan gia đang tra án, vì thế hùng hổ đi tới, căn bản không cùng La chưởng quỹ nói qua cái gì.
- Vậy ngươi từ đâu biết được tin tức này? Đơn Phi nhìn chằm chằm La chưởng quỹ nói.
La chưởng quỹ thẳng cổ nói: - Nhà của ta bị trộm, ta tự nhiên cũng quan tâm nhà người khác như thế nào, ngẫu nhiên biết được việc này lại nói cho Quy tiên sinh, ngươi có thể làm gì?
Đơn Phi tươi cười càng đậm, nhưng trong mắt hàn ý cũng càng rét lạnh: - Ta lúc này đích xác không thể làm cái gì với ngươi, nhưng ngươi trước mặt nhiều người ở đây nói lời này, ngươi đoán những người này nếu là biết ngươi trước mặt mọi người nói dối, thậm chí cùng với đạo tặc thông đồng, bọn họ sẽ làm gì ngươi?
Thân hình La chưởng quỹ run rẩy.
Đơn Phi không để ý tới La chưởng quỹ nữa, hướng về dân chúng vây xem nói: - Hiện giờ bản quan hoài nghi có người đối với việc bản quan vì dân chúng bênh vực lẽ phải mang lòng bất mãn, lúc này mới cùng với người đã từng bị bản quan trừng phạt tạo ra án trộm, sau đó lại phái người quấy rầy hai phủ Cố, Trương, chính là hy vọng khuấy đục nước, khuếch trương sự tình. Đám người này sáng nay lại rải lời đồn, tụ tập mọi người ở trước Xuân phủ, mưu toan lẫn lộn phải trái, kéo người bên ngoài xuống nước, nói xấu bản quan, đạt tới mục đích mà bọn họ không thể cho người biết.
Nhìn sắc mặt Quy Lãm lạnh xuống, Đơn Phi mỉm cười nói: - Quy tiên sinh, ngươi nói ta suy đoán hết thảy, có phải là cực kỳ có đạo lý hay không?