Thâu Hương

Chương 301: Bộ bạch cốt kỳ lạ

Chương 301: Bộ bạch cốt kỳ lạ


.
Mọi người trong lòng đều phát lạnh.
Kỳ thực không đợi Cố chưởng quỹ hô lên một tiếng, ai nấy khi nhìn thấy phía trước có bóng đen lay động đều không khỏi lui về phía sau.
Tàng kho nơi này thiết kế vô cùng khéo léo. Nếu không phải Đơn Phi phát hiện ra cách mở cơ quan, bọn họ tuyệt sẽ không nghĩ tới hậu hoa viên lại có chỗ ngầm như thế này.
Nhưng điều tất cả mọi người đều không nghĩ đến là mật thất dưới đất này lại có người tồn tại.
Tay của Phong Hư run rẩy, ngọn đèn dầu ngã xuống phía mặt đất, bóng đen sáng rõ kia lại càng quỷ dị. Nhưng ngọn đèn không chờ rơi xuống đất đã dừng lại ở trên tay một người.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, thấy Đơn Phi trầm ổn cầm ngọn đèn, thần sắc bình tĩnh.
Trong loại tình huống này, vẻ bình tĩnh ấy khiến cho mọi người an tâm thật nhiều.
Tôn Hà liếc nhìn Đơn Phi một cái, tựa như đang kinh ngạc với vẻ trầm ổn ấy của chàng thiếu niên này. Nhưng y vẫn bay nhanh đến hướng có bóng người nhìn lại, khoé miệng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cố chưởng quỹ và Trương Phấn đều thấy rõ ràng tình huống đó, cũng có vẻ xấu hổ. Trương Phấn cố sức kéo Cố chưởng quỹ ngồi phịch xuống đất, cười nói: - Hoá ra chẳng qua là mặt gương đồng mà thôi.
Phía trái đằng trước có một mặt gương đồng đứng thẳng, ngọn đèn đột ngột chiếu xuống, bóng của đám đông chiếu vào trong đó, khiến mọi người thấy có bóng đen lay động.
Loại tình huống này nếu ở ngày thường thì không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng lại xuất hiện ở trong hoàn cảnh hiện tại thì vẫn doạ mọi người nhảy dựng.
Phong Hư đỏ bừng cả mặt nhận lấy ngọn đèn trên tay Đơn Phi, vái vái mà nói: - Thống Binh, ta...ta...kỳ thật rất can đảm...có điều mới rồi là không ngờ... Y muốn giải thích hoàn cảnh tâm lý của mình, nhưng chỉ thấy Đơn Phi căn bản không nghe thấy y nói gì, mà tựa như đang nhìn cái gì phía sau y.
Rồi đột nhiên y thoáng nhìn thấy Cố chưởng quỹ cũng nhìn về phía sau mình, khuôn mặt béo của ông ta đang run rẩy, hiển nhiên tràn đầy bộ dáng kinh hãi. Phong Hư giật mình, liền cất bước lẻn đến phía sau Đơn Phi, rồi y quay đầu lại nhìn, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.
Phía sau cách y không xa, rõ ràng có một bộ xương trắng đang đứng thẳng.
Phong Hư không phải là không có thấy qua xác chết. Nhưng từ khi y đi vào nơi này, trước bị bóng người trong gương hù doạ, sau lại bị xấu hổ, hiện giờ không ngờ lại nhìn thấy thạch thất ngoại trừ châu báu bày bố ra còn có cả một khối xương trắng đứng lặng ở đó, trong dạ khó tránh khỏi run sợ. Không cần lý giải điều gì, chỉ cảm thấy nơi này có sự tà môn khó có thể nói thành lời.
Đơn Phi vẫn bình tĩnh như thường, bưng ngọn đèn chậm rãi đi đến chỗ bộ xương trắng, nhìn kỹ nó một lúc lâu.
Xương trắng vẫn là xương trắng, tuy nhiên trong tình cảnh này mà vẫn có thể đối mặt như vậy, thì có lẽ chỉ có một Đơn Phi.
Tâm lý ấy chỉ có thể do đã trải qua nhiều phen thám hiểm mộ thất mà luyện thành.
Mọi người không biết nguyên do ấy, thấy một thiếu niên như thế, tuổi còn trẻ nhưng có thể gặp chuyện mà không hề sợ hãi, thực sự có chút môn đạo.
Phong Hư vốn cho là mình gan lớn, nhưng nếu đem so sánh với Đơn Phi thì thật sự là y khá mặc cảm.
Y lúc này rốt cục phát hiện ngoại trừ mặt gương đồng và bộ xương trắng đứng thẳng ra thì trong thạch thất tràn đầy châu báu long lanh mà giá trị của chúng khiến y giờ đây líu lưỡi.
Trương Phấn và Cố chưởng quỹ cũng coi như là những người đã gặp qua những chuyện lớn, phục hồi tinh thần đánh giá xung quanh, vừa thấy bảo khí ngọc kim trong đó cũng đều giật mình kinh hãi.
Tuy thế lúc này bọn họ cũng chẳng quá thích thú, trong lòng chỉ có ý niệm là Quy Lãm coi như xong rồi.
Một Hiếu Liêm Thống Binh bất kể như thế nào cũng không thể có được nhiều báu vật như thế. Bảo tàng trong thạch thất này chứng minh một điều, chính là Hiếu Liêm kì thực là tên đại tham quan.
Ba người trước tiên đều bị kinh hãi, sau lại bị châu báu hấp dẫn, nhất thời quên mất tình cảnh bản thân. Chỉ có Tôn Hà lướt nhìn qua châu báu, theo ánh mắt của Đơn Phi mà nhìn về phía bộ xương trắng, một lát sau lại nhìn Đơn Phi.
Sau một hồi lâu, cuối cùng Tôn Hà nói:
- Đơn Thống Binh, ngài đang nhìn cái gì?
Mọi người nghe lời nói của Tôn Hà đều rốt cục cảm thấy được chỗ kỳ quái. Gương đồng, bạch cốt tuy rằng có chút quỷ dị, nhưng châu báu trong thạch thất hiển nhiên lực hấp dẫn lại khá nhỏ, Đơn Phi này nhìn bạch cốt lại xuất thần như thế, lại là vì cái gì?
Mí mắt Đơn Phi lơ đãng chớp, chỉ có điều hắn che giấu sự kinh ngạc của mình tốt lắm, cau mày nói: - Không biết bạch cốt...tại sao lại ở chỗ này?
Lời nói này của hắn có chút không tự nhiên. Cố chưởng quỹ vừa nghe, không biết ngụ ý của hắn, đương nhiên nói: - Đơn Thống Binh, Quy Lãm mặt người dạ thú, thoạt nhìn chẳng những liều mạng thu hết mồ hôi nước mắt của nhân dân, mà rõ ràng còn mưu cầu tiền tài mà hại sinh mệnh. Người này... Chỉ vào bộ bạch cốt, Cố chưởng quỹ suy đoán: - Hẳn là bị Quy Lãm giết chết! Cho dù không phải là Quy Lãm tự mình xuống tay thì cũng có thể bị Quy Lãm phái người giết chết.
Trương Phấn liên tục gật đầu: - Cố huynh cao minh.
Hai người nhìn thấy cả phòng châu báu, sớm tin lời nói của Đơn Phi, càng cảm thấy Quy Lãm dụng tâm hiểm ác kéo họ xuống nước, lòng dạ ấy phải bị trừng phạt, không khỏi đối với Quy Lãm dị thường phẫn nộ. Hiện giờ hai người bọn họ thấy vị Thống Binh này, tuy tuổi còn trẻ nhưng trấn tĩnh sắc sảo thực không tầm thường. Bởi vậy họ sớm thu hồi sự khinh thường, lặng yên tựa sát gần Đơn Phi.
Phong Hư không quá quan tâm đến bộ bạch cốt, đưa mắt nhìn bốn xung quanh, đột nhiên kêu lên : - Đơn Thống Binh, nơi này quả nhiên có đồ vật mà Xuân gia báo mất. Y tự tay lấy ra một cái trâm cài, chỉ vào nó nói: - Ngài xem trâm cài này, bên trên có bảy viên minh châu, còn có khắc chữ Xuân. Lúc trước quản gia của Xuân Khoách miêu tả vật bị trộm với ta có nhấn mạnh điểm này.
Y tắc lưỡi chậc chậc, ít nhiều có chút hổ thẹn: - Thống Binh đại nhân, ty chức không làm tròn bổn phận, không ngờ tới lại tra ra căn phòng bí mật này. Nhưng ty chức cũng thật không nghĩ tới, Quy Lãm thân là Hiếu Liêm, lại có thể thu hết từng này châu báu.
Đơn Phi thầm nghĩ ngươi đây là hiếm thấy nên lấy làm lạ, thời đại của ta, người thoạt nhìn thanh liêm đến mức không có quần mặc, nhưng nếu trong nhà giấu một tấn hoàng kim thì cũng có thể có đấy.
Quy Lãm là người như thế, ngươi thực cho rằng ông ta sẽ làm việc thanh liêm?
Bất quá hắn vẫn đang quan sát bộ xương kia, lại quay đầu nhìn gương đồng, trong đầu hiện lên một ý niệm phải chăng người nọ chết lúc đối diện với gương đồng?
Hắn không phải quan khám nghiệm tử thi, nhưng biết người nào bị trúng độc tử vong, hoặc có ngoại thương..., thì ở xương cốt sẽ lưu lại dấu vết, nhưng hắn đã xem xét bạch cốt kia hồi lâu mà vẫn hoàn toàn không phát hiện ra.
Cúi đầu nhìn xuống đất, Đơn Phi lại chớp giật mí mắt.
Ý thức được Tôn Hà thỉnh thoảng nhìn như không nhìn mình, Đơn Phi trong lòng khẽ động.
Từ lúc bước vào nơi này, hắn đã bị bộ bạch cốt hấp dẫn. Trong mắt Cố chưởng quỹ và Trương Phấn, bạch cốt tuy có làm người ta sợ hãi chút, nhưng vì đã thấy nhiều nên cũng bình thản, nhưng trong mắt người thường thấy hài cốt thì bộ bạch cốt này quả thực vượt quá tưởng tượng.
Nhưng Tôn Hà vì sao lại không bị châu báu làm mê mẩn, lại luôn luôn nhìn chăm chú vào cử động của hắn?
Đơn Phi lưu ý đến điểm ấy, bất động thanh sắc đi đến trước mặt gương đồng kia, nhìn vào bóng dáng mình trong gương, cũng lại thấy Tôn Hà trong gương tuy dời ánh mắt nhưng vẫn lặng yên quan sát hắn.
Hắn giơ tay sờ sờ gương đồng nhưng không có phát hiện điều gì dị thường trong đó.
Gương này so với Tần Hoàng Kính nhỏ hơn rất nhiều, bất quá thoạt nhìn thì chỉ là cái gương đồng bình thường, chẳng qua niên đại hẳn là có chút lâu đời.
Đơn Phi nhẹ nhàng gõ gương đồng vài cái, nghiêng người quan sát phương vị của nó.
Chỉ có điều gương đồng đứng chỗ vách tường, mặt sau cũng không có gì cổ quái.
Như vậy một cái gương đồng như thế, vì sao lại đứng ở trong kho báu?
Hư Phong lúc này đã sớm giơ hoả chiết tử lên tìm được trong châu báu bị lấy trộm của Xuân phủ, dùng vải bao lên, y cảm giác chỗ châu báu bị mất của Xuân phủ cũng không đủ bằng một phần trăm kho này.
Quy Lãm này thật biết giả vờ là một Hiếu Liêm tốt nha.
Bất quá dù Hư Phong thèm có được đến nhỏ dãi nhưng y vẫn biết lúc này lấy chính sự ra bàn bạc để bù lại khuyết điểm mới tốt. Đang cầm chỗ châu báu đi ngang qua bộ bạch cốt để đi tới gần Đơn Phi, y bỗng mềm nhũn cái tay, thiếu chút nữa làm rơi châu báu xuống đất.
- Tại sao vậy? Tôn Hà trầm giọng hỏi.
Hư Phong chỉ cảm thấy trong ngực đập mạnh một cái, nhìn bạch cốt một lúc lâu: - Tôn đại nhân, bạch cốt hơi có chút kỳ quái.
- Kỳ quái như thế nào? Tôn Hà hỏi.
Hư Phong có chút run tay, càng nhìn bạch cốt càng kinh hãi. Thấy Tôn Hà ánh mắt lăm lăm nhìn mình, y liếc Đơn Phi một cái, thấy hắn không có gì ngăn trở mới nói : - Thưa đại nhân, thân thể người vốn do da thịt mà thành, sau khi chết thì biến thành xương trắng, xương cốt thì lỏng lẻo.
Đơn Phi âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Tào Tặc Duyện này cuối cùng cũng không uổng phí bổng lộc, xem ra bắt đầu thấy vấn đề rồi.
Cốt cách thân thể con người vốn do da thịt kết hợp vận động mà tạo thành. Sau khi chết, bởi vì da thịt tiêu tan, chỉnh thể khung xương cũng liền tản mạn thành một đống xương khô. Bộ xương này có thể đứng trên mặt đất mà không ngã, vẫn đầy đủ hình dạng, ngoại trừ là dụng cụ dạy học ở Viện y học thì ở ngoài đời sống rất khó tồn tại.
Hư Phong giơ tay muốn đẩy bộ xương nhưng lại không dám.
Tôn Hà tựa như muốn giơ tay, rốt cục cũng rụt trở về.
- Hơn nữa người này trước khi chết... Hẳn là có mặc quần áo phải không? Nhưng kế bên cũng không có phát hiện tấm vải nào cả. Hư Phong nói.
Hai người Cố chưởng quỹ và Trương Phấn đang xem xét châu bảo cũng lưu ý động tĩnh này, nghe vậy sắc mặt họ đều thay đổi.
Tôn Hà trầm ngâm nói: - Người này nói không chừng là không mặc quần áo chết ở chỗ này đấy.
Khuôn mặt béo của Cố chưởng quỹ lại run rẩy, hiển nhiên đang rất kích thích.
Hư Phong cau mày nói: - Cũng không đúng, Tôn đại nhân, ty chức thường thấy thi thể, biết sau khi chết sẽ có lớp thi du chồng chất lên.
Cố chưởng quỹ vừa nghe, điểm tâm trong dạ dày thiếu chút nữa đều phun ra, ông ta vọt tới cửa động nôn khan một lúc lâu.
- Cho dù thi du đã cạn, nhưng dưới chân hẳn có dấu vết thi du mới đúng. Hư Phong lấy trong người ra một đồng tiền vuốt đất đi, giơ lên cho Tôn Hà xem: - Đại nhân, ngài xem, trên mặt đất sạch sẽ đấy.
Đơn Phi ở một bên nghe xong, cảm thấy Hư Phong này cũng có chút bản lĩnh.
Hắn mới vừa rồi khi nhìn thi thể, đích xác cũng lưu ý đến mấy điểm này, nhưng lúc này càng nghĩ càng hoang mang, càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có vấn đề rất lớn.
Tôn Hà gật gật đầu, khen ngợi một câu: - Tào Tặc Duyện quả nhiên kiến thức không tầm thường. Thấy Hư Phong mặt hưng phấn mà sáng lên, Tôn Hà hỏi: - Bởi vậy...ngươi có thể kết luận được gì chưa?
Hư Phong trầm mặc hồi lâu, cười khổ nói : - Theo ty chức thấy, người này hẳn không phải là chết ở chỗ này, mà là sau khi chết đã bị người khác dùng thủ đoạn kỳ lạ đem hài cốt dựng đứng ở trong này, bằng không căn bản không thể giải thích nghi vấn vừa rồi của ty chức.
Nghe vậy, Đơn Phi như có chút thoáng suy nghĩ, cảm thấy Hư Phong tưởng tượng tuy ngàn dặm nhưng nghe lại có chút đạo lý.
- Làm như vậy thì có ích lợi gì! Tôn Hà cau mày nói.
Hư Phong lắc đầu.
Trương Phấn cũng sớm bị việc kỳ lạ nơi này hấp dẫn, không khỏi nói: - Đây... Có phải đây là một loại vu thuật hay không?
Đơn Phi biết đất Hoa Hạ từ xưa đến nay đều bị vu thuật hoành hành, đến thời nhà Hán đã phát triển tới đỉnh cao. Hiện giờ chịu ảnh hưởng của tư tưởng nhà Hán, con cháu quý tộc đối với vu thuật đều xem là hiện tượng thần kỳ. Vì thế gặp chuyện cổ quái này, cũng liền khiến Trương Phấn khó tránh khỏi tưởng tượng đến phương diện ấy.
Tôn Hà cũng nhìn sang Đơn Phi, trầm giọng nói: - Không biết Đơn Thống Binh nghĩ chuyện này như thế nào?
Đơn Phi thấy mọi người nhìn sang, trong lòng cũng hoang mang, tuy nhiên chỉ cười nói: - Đây là mật thất của Quy Lãm, Quy Lãm hiện ở bên ngoài, chúng ta tìm ông ta hỏi một chút chẳng lẽ lại không biết được ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất