Chương 315: Tuyệt cảnh gặp sinh
.
Trời âm u, cách bình minh còn rất lâu.
Đơn Phi ngẩng đầu nhìn bóng đêm, âm thầm nhíu mày, cúi đầu lại nhìn đoản đao bị mẻ trong tay, mắt thấy Đàn Thạch Xung từng bước một đi tới, Đơn Phi đột nhiên nói: - Đàn Thạch Xung, ta cảm thấy giữa chúng ta dường như không cần nhất định phải phân sinh tử, quy chế Minh Sổ gì gì đấy, ta không muốn để ý tới, cũng không muốn khiến các ngươi khó xử... Các ngươi nếu tới giết ta, tựa hồ có chút không thể nào nói nổi?
Đây vốn chính là một chuyện tức cười.
Minh Sổ các ngươi nói đạo lý chút có được không, ngươi nghĩ rằng ta muốn xuyên qua đến nơi đây?
Ta ngay từ đầu đã muốn làm nhân sĩ thành công, hiện giờ chẳng qua chỉ muốn tìm được Thần Vũ mở tiệm bánh bao, mà đám các ngươi cũng không cho, không phải so với quản lý đô thị còn làm cho người ta chán ghét hơn sao?
Đàn Thạch Xung tay cầm trường kiếm, hít sâu một hơi nói: - Ngươi cho là như vậy, có thể kéo dài tới bình minh hay sao?
Y vừa dứt lời, người đã sớm bắn lên.
Đơn Phi không nghĩ tới Đàn Thạch Xung lại nhìn thấu dụng ý của hắn, nhưng từ lúc Đàn Thạch Xung bắn người lên thì đã xem chuẩn phương hướng trường kiếm của y.
Kiếm như lửa.
Trong mắt Đơn Phi có sự bình tĩnh như nước, hắn dùng đoản đao linh hoạt đỡ lại, lại bị một kiếm của Đàn Thạch Xung chấn động lăng không bay lên.
Chỉ có điều lực đạo một kiếm này của Đàn Thạch Xung đã suy yếu vài phần.
Đơn Phi và Đàn Thạch Xung cứng rắn chống đỡ hồi lâu, đối với sự biến hóa của lực đạo mạnh yếu song phương đã sớm cực kỳ mẫn cảm, vừa thấy đối phương thế suy, giữa không trung cổ tay vừa lật, sớm có một sợi bay ra, quấn vòng quanh cổ họng của Đàn Thạch Xung.
Chiêu này hắn vốn là thử.
Đàn Thạch Xung lắc mình né qua, lại là một kiếm bổ tới.
Đơn Phi không dám chậm trễ, vẫn như cũ ngưng thần tiếp được, lại mượn lực bay lên.
Dụng ý của hắn rất đơn giản, Đàn Thạch Xung ngươi không phải nói trước bình minh ta không trốn, ngươi cũng sẽ không đối phó đám người Triệu Nhất Vũ sao? Ta liền chống đỡ tới bình minh, xem đến lúc đó ngươi có lời gì để nói?
Hắn đỡ liên tiếp hai kiếm, cảm giác lực đạo của đối phương đã yếu đi, lại sợ đối phương đang dùng kế dụ địch, cũng không dám mạo hiểm phản công. Đúng lúc này, trong mắt Đàn Thạch Xung đột nhiên hiện lên tia hàn quang, qua trong giây lát trường kiếm trong tay lóe sáng hồng quang.
Giữa không trung một đạo quang hoa, xé rách trời đêm, đột nhiên bổ tới hướng đỉnh đầu Đơn Phi.
Có cuồng phong cổ động.
Một kiếm này bổ tới, lực đạo mạnh mẽ trước nay chưa từng có, Đơn Phi mặc dù đã có dự kiến, nhưng cánh tay vẫn cảm thấy nhức mỏi, thân hình trên cao xoay chuyển cấp tốc, chỉ thấy Đàn Thạch Xung nối tiếp nhảy lên...
Đơn Phi biết rằng đối phương chỉ sợ đã toàn lực ứng phó, khi đang ngưng thần để đợi, thì đột nhiên trong lòng cũng căng thẳng hẳn lên.
Gặp nguy hiểm!
Nguy hiểm chẳng những đến từ Đàn Thạch Xung ở phía trước, còn đến từ phía sau hắn không xa.
Đó là một loại cảm giác kỳ dị, khiến hắn không cần quay đầu cũng có thể phát hiện được.
Hoá ra Đàn Thạch Xung giả vờ tạo mê trận, chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, buộc hắn lui đến nơi đây, để gọi đồng bọn phục kích? Đàn Thạch Xung không phải có một đồng lõa? Đàn Thạch Xung nếu đã đến đây, không lý nào người nọ không ở đây!
Đơn Phi vừa nghĩ đến đây, trong lòng phát lạnh.
Hắn tận mắt nhìn thấy đối phương liên kết đối phó Triệu Vân, nhưng không nghĩ rằng hai người này lại để mắt đến hắn như thế, không ngờ lại liên hợp công kích hắn.
Trong lòng khẩn trương, Đơn Phi bỗng dưng nổi giận gầm lên một tiếng, đoản đao đưa ra sau lưng một cái, cùng lúc tay trái giương ra, có vô số bóng đen bắn về trước mặt Đàn Thạch Xung.
Đàn Thạch Xung không nghĩ tới Đơn Phi con có chiêu này, không biết đối phương bắn ra ám khí gì, trường kiếm vòng một cái, chợt nghe thấy một tràng tiếng vang "đinh đinh đang đang", có đồng tiền bị chém vỡ giữa không trung rơi xuống.
Trong lòng mỉm cười, Đàn Thạch Xung không nghĩ tới đối phương lại sẽ dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy.
Trong lúc đó trong lòng cũng nghiêm túc hẳn lên, Đàn Thạch Xung hét vang một tiếng, trường kiếm quét tới, thân hình đột ngột xoay chuyển.
Giữa không trung lại là một thanh âm "đinh" vang lên, một vật bị một kiếm của y chém đôi, lại còn có một vật quệt qua hai má của y, mang ra theo cả vết máu bay xa.
Đơn Phi không rảnh nhìn Đàn Thạch Xung đã ra làm sao, chỉ cảm thấy đoản đao cách một vật, đột nhiên mượn lực xoáy mạnh thêm.
Chiêu này của hắn đã là cực kỳ mạo hiểm.
Trước sau thụ địch, hắn đã không có sự lựa chọn nào khác, hoàn toàn bằng cảm ứng để phán đoán tiếp chiêu, lại không nghĩ có thể mạo hiểm thành công.
Nhưng hắn còn chưa kịp mượn lực lui ra phía sau, thì thấy một người đã vọt tới ở trước mặt hắn, đơn đao lại đâm đến cổ của hắn. Động tác của người nọ mau chuẩn vô luân, hiển nhiên đoán chắc đường lối Đơn Phi sẽ tránh né, gần như nghênh diện mà lên, khiến Đơn Phi muốn tránh cũng không thể tránh!
Đơn Phi đã rơi vào tuyệt cảnh!
Mắng thấp một tiếng, Đơn Phi nâng đoản đao cao qua yết hầu, ngăn trở sát chiêu của đối phương, vang "đinh" một tiếng, đơn đao của địch thủ bị đánh văng ra, nhưng người này đã sớm tung một chưởng ấn đi qua, vào giữa lồng ngực của Đơn Phi!
Một chưởng kia giống như cây búa ngàn cân, lực không thể đỡ.
Đơn Phi dù là có nhiều thủ đoạn, nhưng khi đối mặt với chiêu này thì cũng vô lực chống cự, trong tiếng rên rỉ bay rớt ra ngoài, lúc rơi xuống đất lại đập mình thêm vào trên một thân cây đại thụ, chậm rãi trượt xuống.
Một khắc này hắn bị đánh trúng, còn có thể biết mượn lực đẩy ngược để hóa giải bớt đi ba thành chưởng lực của đối phương, khi thân mình bị đánh trúng hơi thở giống như mặt nước bị chấn động mà khuếch tán ra, may đã hóa giải được ba thành lực đạo của đối phương, bằng không sớm đã bị đối phương làm vỡ tâm mạch mà chết.
Dù là như thế, ngực hắn vẫn khó chịu muốn chết, không kìm nổi phun một ngụm máu tươi. Khi uể oải nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, đã không còn cách nào có thể đứng lên.
Mạng ta xong rồi!
Đơn Phi âm thầm kêu thảm, mắt thấy có hai người một trái một phải chậm rãi đi tới, đúng là Đàn Thạch Xung và nhân vật đã đánh lén Triệu Vân ở trước Quy phủ kia.
Người nọ cầm đơn đao trong tay, sắc mặt như mực, trong bóng đêm thoạt nhìn sát khí lạnh thấu xương.
Ánh mắt Đàn Thạch Xung như lửa, nhưng trong lòng lại càng thêm cảnh giác.
Mới vừa rồi y vừa vô ý một chút, thiếu chút nữa là trúng kế của Đơn Phi. Vừa rồi khi Đơn Phi tung ra đồng tiền đầy trời, trong đó thế mà lại xen lẫn hai quả ám khí trong suốt mà trong Minh Sổ chỉ mỗi mình y có.
Đơn Phi này xảo trá như vậy?
Không ngờ hắn lại lấy được ám khí của Minh Sổ, vẫn giấu mà không dùng, hẳn là đang chờ đợi thời cơ xuống tay, nếu không phải Đàn Thạch Xung y cùng đồng bọn cùng nhau xuống tay, đợi đến khi Đơn Phi toàn lực phản kích lại ẩn giấu thêm đồng tiền và ám khí, nói không chừng đã làm cho Đàn Thạch Xung y bị ăn đòn đau rồi!
Khóe miệng mang cười, trong mắt Đàn Thạch Xung có sát khí bắt đầu khởi động: - Đơn Thống Binh thật sự rất bản lãnh!
Đơn Phi đích xác đã nghĩ giống như Đàn Thạch Xung, muốn đột ngột cho Đàn Thạch Xung một đòn. Nhưng hắn tính sai một chiêu, không nghĩ tới người của Minh Sổ lại ti tiện như vậy, mặc dù mình hiểu được những môn đạo này, nhưng khi trận chiến vừa mới bắt đầu, thì đã sử dụng luôn, thoạt nhìn so sánh với bọn họ chả khác nào kiến gặp voi. Lúc này đánh không lại, chỉ có thể mấp máy miệng, khi hắn mới định trả lời lại một cách mỉa mai, thì đột nhiên nghe được một thanh âm nói: - Ý thủ thần khuyết, khí chú thủ tam dương.
Chín chữ được nói rất rành mạch, giống như là đang nói ở bên tai Đơn Phi vậy.
Đơn Phi hơi giật mình, hắn vừa nghe người nọ nói chuyện, lập tức biết người nói chuyện chính là người đã hẹn hắn đến khu vườn hoang của Thịnh gia.
Thấy Đàn Thạch Xung và đồng bọn cầm đao kia của y dừng lại cách phía trước hắn hơn một trượng, bộ dáng hình như có cảnh giác, nhưng chú ý thì đều đặt ở trên người của hắn, trong lòng Đơn Phi kỳ quái, thầm nghĩ hai người này không nghe thấy có người đang nói chuyện sao?
Chẳng lẽ trên đời này thực có công phu cái gì mà truyền âm nhập mật?
Người nọ nói mấy chữ này đến tột cùng là có ý tứ gì? Người nọ là muốn giúp hắn?
Trong lòng của hắn khó hiểu, nhưng cảm thấy tình hình lúc này cũng không thể nào nguy hơn được nữa rồi, vậy không ngại thử một lần. Hắn theo lời người nọ nói, miễn cưỡng đem hơi thở đang tán loạn trong cơ thể bắt đầu ngưng kết lại, ý tại nhâm mạch thần khuyết, đem hơi thở tập trung tư tưởng chậm rãi hướng về tam dương kinh mạch thủ bộ.
Học thêm chút tri thức đúng là không có gì xấu cả.
Đơn Phi âm thầm vui mừng, cho dù là thời điểm hắn ở Nghiệp Thành, thì cũng không hiểu rõ được chín chữ mà người nọ đã nói.
Nhưng trong sách thuốc của Trương Trọng Cảnh đều có miêu tả về kinh mạch huyệt đạo cơ thể người, hiện giờ hắn biết Thần khuyết là một huyệt đạo của Nhâm mạch trong bụng trên cơ thể người.
Mà cơ thể người vốn có tay chân tam âm tam dương tổng cộng mười hai kinh mạch, cũng chính là trừ ra tám điều kỳ kinh của mười hai kinh mạch chính vẫn thường được nói tới. Thủ tam dương chính là nói Thủ Dương Minh Vị Kinh, Thủ Thái Dương Tiểu Tràng Kinh và Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh.
Đơn Phi sớm biết đạo lý khí tráng thần cường của cơ thể người, vô sự tự thông đem hơi thở trong cơ thể càng nuôi dưỡng càng mạnh mẽ. Hiện giờ tuy là bị thương, nhưng có thể theo sự chỉ điểm của người nọ, đem hơi thở hội tụ ở Thủ Tam Dương, nhưng lại không biết người nọ muốn làm cái gì.
Đây cũng là phương pháp chữa thương?
- Cúi đầu. Người nọ lại nói.
Đơn Phi kinh ngạc, thầm nghĩ ta ngẩng đầu còn đánh không lại Đàn Thạch Xung và đồng bọn của y rồi, cúi đầu làm cái gì, mặc kệ bị xâu xé sao?
Tuy là hắn âm thầm lẩm bẩm, nhưng vẫn hơi cúi thấp đầu, chợt nghe "Chính mình" nói: - Võ Khúc, Phá Quân, các ngươi thực sự nghĩ rằng Đơn Phi ta không biết tính toán của các ngươi?
Một lời vừa dứt, Đơn Phi, Đàn Thạch Xung và tên đồng bọn kia đều ngây người.
Đơn Phi nghe thanh âm kia hơi khàn khàn, cực giống thanh âm của mình, hơn nữa thanh âm kia lại tự xưng là Đơn Phi, cũng phát ra từ trên người của hắn, khiến ngay cả chính hắn cũng đều cho là mình đang thần kinh phân liệt mà nói chuyện.
Võ Khúc, Phá Quân? Đây vốn là một loại biệt xưng của Bắc Đẩu Thất Tinh? Chẳng lẽ là chỉ Đàn Thạch Xung và đồng bọn của y?
Đàn Thạch Xung và tên đồng bọn kia cũng kinh ngạc, biệt hiệu của Đàn Thạch Xung ở trong Minh Sổ đúng là Võ Khúc, mà người cầm đao kia có biệt hiệu là Phá Quân, đây vốn là chuyện mà chỉ rất ít người trong Minh Sổ biết được, Đơn Phi thì từ đâu mà biết được?
Trong lòng Đàn Thạch Xung khó hiểu, nhưng lại càng thêm đề phòng đối với Đơn Phi, từ từ nói: - Không nghĩ tới Đơn Thống Binh lại giấu tài không để lộ như vậy, ngươi còn biết cái gì?
Y vốn chuẩn bị bất kể Đơn Phi có nói cái gì nữa, đều muốn xử hắn ngay tại chỗ, không nghĩ tới Đơn Phi vừa mở miệng thì đã nói toạc ra lai lịch của y và đồng bọn, kinh hãi, chỉ muốn nghe xem Đơn Phi đến tột cùng đã biết được cái gì.
Đàn Thạch Xung biết lực đạo một chưởng kia của Phá Quân, thầm nghĩ người bình thường trúng chưởng này sớm đã bị mất mạng rồi, Đơn Phi tuy rằng võ công cao cường, nhưng sau khi trúng một chưởng kia tuyệt đối bị thương nặng trong người. Y liên thủ với Phá Quân, lúc này muốn giết Đơn Phi không khó, một khi đã như vậy, y ngược lại cũng không vội ra tay.
Khi Đơn Phi đang rót khí vào Tam Dương, nghe Đàn Thạch Xung đặt câu hỏi thì biết không cần lên tiếng. Quả nhiên, lại nghe cái thanh âm ngụy trang hắn kia nói: - Ta còn biết các ngươi tiến đến Đan Dương, vốn muốn câu một người xuất hiện.
Đàn Thạch Xung sắc mặt rét run, nhưng cũng không phủ nhận.
Đơn Phi tuy là ngưng thần rót khí, nhưng vẫn có thể nghe được song phương đối thoại, đang lúc khó hiểu, cũng cảm thấy sau lưng giống bị nhánh cây điểm một cái.
Nhánh cây kia đúng trúng vào thắt lưng hắn, khiến người hắn chợt cứng lại.
Trong lòng Đơn Phi phát lạnh, không nghĩ tới người này lại cùng một phe với Đàn Thạch Xung, không ngờ dùng loại phương pháp này để hắn thả lỏng cảnh giác sau đó khống chế hắn.
- Chúng ta muốn câu người nào? Đàn Thạch Xung ngưng thanh hỏi, thần sắc nghiêm túc.
- Các ngươi không phải muốn câu cái người lấy đi Trường Sinh Hương từ Minh Sổ lúc trước kia sao? Người đang ẩn thân ở phía sau cây kia nói.
Đơn Phi nghe thấy hai người đối thoại, lập tức bỏ đi phỏng đoán mới vừa rồi, biết người sau lưng này không phải cùng một bọn với Đàn Thạch Xung, bằng không đã khống chế được hắn rồi, người nọ cũng không cần phải nói tiếp nữa.
Nhưng người này điểm huyệt đạo của hắn, đến tột cùng là có dụng ý gì?
Đơn Phi còn chưa nghĩ được bao nhiêu, thì đã cảm thấy ngực không biết đã bị điểm bao nhiêu cái. Qua trong giây lát, hắn liền cảm thấy hơi thở quanh thân đều rót vào kinh mạch Tam Dương cánh tay hai chân, cho đến lúc như muốn nổ tung.
Không ngờ Đàn Thạch Xung không hề nhận thấy được có người đang âm thầm làm động tác, mà đang bị lời Đơn Phi nói kinh động, tiến lên một bước nói: - Làm sao ngươi biết...
Y còn chưa dứt lời, chợt nghe một người ẩn từ một nơi bí mật gần đó nói: - Đơn Phi ta còn biết người đó đang ở... Người đó nói tới đây, thanh âm đột nhiên thả thấp, sau đó nói cái gì dĩ nhiên là nho đến kho có thê nghe thấy.
Đàn Thạch Xung không khỏi bước lên một bước nghiêng tai lắng nghe, nhưng khi nhìn thấy tình huống của Đơn Phi, trong lòng lạnh run lên.
Đơn Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt không ngờ so với hào quang khi Đàn Thạch Xung y vận công khi còn muốn cháy bỏng hơn! .
----------oOo----------