Thâu Hương

Chương 317: Ta cũng không phải loại tốt lành gì

Chương 317: Ta cũng không phải loại tốt lành gì


.
Đơn Phi thực sự cực kỳ kinh sợ người đeo mặt nạ này, ngươi này chẳng những thân có thần thông, hơn nữa tuyệt đối còn là cao thủ trong cao thủ.
Bản thân hắn cũng có thể xem là một cao thủ, mấy năm gần đây cũng gặp được không ít cao thủ, có Quỷ Phong thần bí khó lường, có Triệu Vân hoà hợp tự nhiên, có Đàn Thạch Xung võ công quỷ dị, lại có cả Quách Gia với phong cách Smart.
Khi mới thấy Đàn Thạch Xung hiển lộ ra võ công chân thật, Đơn Phi liền cảm thấy không thể vượt qua. Tuy bây giờ mặc dù có thể đấu một trận với y, thế nhưng Đơn Phi cũng biết chỗ đáng sợ của y.
Huống chi Đàn Thạch Xung còn có thêm người trợ giúp, mà người này thậm chí có thể gần như tương xứng với Đàn Thạch Xung.
Vậy mà người đang đứng trước mặt này thậm chí không cần ra tay, đã có thể giúp Đơn Phi đánh tan sự liên thủ của Đàn Thạch Xung và Phá Quân. Khi Phá Quân phóng ra phía sau thân cây, người này còn có thể bất động thanh sắc giết chết Phá Quân, khiến cho Đàn Thạch Xung hiểu lầm, cho rằng Đơn Phi giết chết Phá Quân. Một người có năng lực như vậy, trên đời liệu có ai có thể sánh bằng?
Người nọ lạnh lùng nói: - Ngươi có phải đang nghĩ ta có võ công cao cường như thế, rõ ràng có thể hạ sát cả hai người kia, thế nhưng tại sao lại mượn tay ngươi làm ra chuyện vừa nãy đúng không? Bởi vậy ngươi mới nghi ngờ ta là đang lợi dụng ngươi hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, cứ thế kẻ giết người chính là ngươi, kẻ Minh Sổ cần tìm cũng chính là ngươi đúng không?
Đơn Phi nghe thấy thế mặc dù trong lòng có chút khiếp sợ trước tâm tư nhanh nhẹn của người này, nhưng vẫn mỉm cười nói: - Chẳng lẽ không đúng hay sao?
Người nọ lạnh nhạt nói:
- Ngươi đoán rất chính xác. Tuy nhiên, kể cả ta chính là đang lợi dụng ngươi, vậy thì ngươi có thể làm gì chứ?
Đêm lạnh như nước, chỉ thấy người đeo mặt nạ vừa nói ra lời này, chợt trở lên ngưng kết như băng.
Đơn Phi nghe thấy thế liền trợn mắt há hốc mồm, trên đời này không thiếu gì hạng người âm hiểm, thế nhưng có thể âm hiểm một cách đúng lý hợp tình đến như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải.
- Tại hạ cũng không định làm gì cả, chỉ là tuỳ tiện hỏi thử mà thôi. Đơn Phi lại mỉm cười đáp.
Người đeo mặt nạ nghe vậy cũng không nhịn được có chút ngạc nhiên.
Ông ta nói ra lời như thế, vốn tưởng rằng Đơn Phi hoặc là nổi trận lôi đình tại chỗ, hoặc là ẩn nhẫn làm bộ như không có gì xảy ra, thế nhưng không ngờ thiếu niên này lại có thể nhẹ nhàng như không có gì xảy ra như vậy.
Đơn Phi thử vận động nội tức, phát hiện nội tức vốn đang phồn thịnh như biển, vậy mà bây giờ chỉ còn từng tia nước nhỏ mà thôi. Trong lòng liền cảm thấy kinh hãi, không kìm được lại hỏi: - Không biết tiền bối là sử dụng phương pháp gì, lại có thể khiến tại hạ tạm thời mạnh hơn hai người kia? Loại phương pháp này vô cùng kỳ diệu, tại hạ bình sinh đúng là ít thấy.
Hắn ca ngợi như vậy cũng không phải trái với lương tâm, hơn nữa cũng thực sự muốn biết chân tướng của việc này.
Vốn tưởng rằng người đeo mặt nạ sẽ không nói, không nghĩ tới y chỉ trầm mặc trong chốc lát liền đáp: - Đơn giản chỉ là đạo lý "Quên lợi một phần, sẽ mạnh gấp trăm; ngày đêm tu luyện, sẽ mạnh gấp vạn" mà thôi.
Đơn Phi ngẩn ra.
Hắn nhớ rõ đây chính là một câu trong "Hoàng Đế Âm Phù Kinh"
Từ xưa Trung Hoa đã có rất nhiều điều tinh tuý, đến bây giờ hắn cũng chỉ mới nhận biết được chỗ tinh diệu trong "Thương hàn tạp bệnh luận" mà thôi. Tuy nhiên hắn cũng đã sớm biết rõ phân lượng của "Hoàng Đế Âm Phù Kinh" trong Đạo gia, thậm chí có người còn cho rằng bộ kinh này còn nhiều ảo diệu hơn so với "Đạo Đức Kinh" nữa kìa.
Bộ kinh văn này có số lượng từ cực ít, chỉ có mấy trăm chữ mà thôi, Đơn Phi liền dễ dàng nhớ kỹ.
Những thứ gì có thể xem là tinh tuý, hắn trước giờ đều luôn cố gắng nhớ kỹ.
Thế nhưng nhớ kỹ là một chuyện, còn có thể hiểu được hay không lại là chuyện khác.
Bây giờ nghe thấy người đeo mặt nạ thuận miệng nói ra hai câu, bộ dáng lĩnh ngộ cực sâu, Đơn Phi bất giác liền cảm thấy mặc cảm. Thầm nghĩ trên đời này có rất nhiều người biết bộ kinh này, nhưng có thể thực sự hiểu được chân ý trong đó, chỉ sợ cũng không có mấy.
Kỳ thật Đơn Phi vốn cho rằng người này chỉ đang kích thích tiềm năng của hắn, kích phát ra tiềm năng trong cơ thể hắn, bằng không hắn cũng không cảm thấy hư thoát như bây giờ.
Thế nhưng vừa nghe thấy hai câu vừa rồi, Đơn Phi lại có chút cảm ngộ khác, nhớ lại tình huống ban đầu của bản thân, cảm thấy người này hình như là đưa toàn bộ nội tức của hắn tập trung lại sau đó bạo phát ra ngoài.
Tuy nhiên chỉ bằng việc chế trụ lại vài huyệt đạo trong cơ thể liền có thể đạt đến hiệu quả như vậy, đây quả thật là chuyện mà ngay cả người hiện đại cũng không làm nổi.
Người đeo mặt nạ thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói, rốt cục nhịn không được mở miệng: - Ngươi hiện giờ không thấy lo lắng sao?
Đơn Phi nghe thế liền ngẩn ra hỏi: - Tại hạ có gì mà phải lo?
- Hoá ra ngươi... Người đeo mặt nạ nói đến đây liền đột nhiên ngậm mồm lại, liền cười lạnh nói: - Thế đầu óc của ngươi dùng để làm gì? Chẳng lẽ chỉ dùng để tăng chiều cao thôi à?
Đơn Phi không nghĩ tới người này lại còn hài hước như vậy, có chút dở khóc dở cười, nói: - Hiện giờ đầu óc của tại hạ quả thật cũng có chút loạn, nếu không tiền bối thử chỉ điểm đôi chút, tại hạ tuyệt đối sẽ chăm chú lắng nghe.
Người đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất không hài lòng với thái độ của Đơn Phi, tuy nhiên cuối cùng vẫn mở miệng nói: - Ngươi có biết Bắc Đẩu Cửu Tinh không?
- Có biết đại khái.
Đơn Phi cũng biết Bắc Đẩu Cửu Tinh thật ra chính là Bắc Đẩu Thất Tinh, trong đó bảy vị trí đầu trong cửu tinh chính là Bắc Đẩu Thất Tinh, còn lại hai ngôi sao là Động Minh Tinh và Ẩn Nguyên Tinh không hiểu sao lúc ẩn lúc hiện, cho đến vào triều Tống gần như không còn xuất hiện nữa, bởi vậy cổ nhân có thể gọi là Bắc Đẩu Thất Tinh, cũng có thể là Cửu Tinh, điều này không phải chuyện gì quá ngạc nhiên.
Hai cái tên thường dùng trong Bắc Đẩu Cửu Tinh là Thiên Khu và Thiên Tuyền. Tuy nhiên thời cổ đại còn có các tên khác như Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân, Tả Phụ và Hữu Bật.
Vừa nhớ tới hình như người đeo mặt nạ từng nói ra danh hiệu của Đàn Thạch Xung và Phá Quân, Đơn Phi trong lòng chợt động, liền nói: - Tiến bối, chẳng lẽ loại cao thủ như Đàn Thạch Xung, trên đời này còn có tám người hay sao?
Hắn rốt cục cũng có chút sợ hãi rồi.
- Xem ra ngươi cũng không phải quá ngu ngốc.
Người đeo mặt nạ rốt cục cũng lộ ra chút vừa lòng, nói: - Bọn họ đã dùng cửu tinh làm danh hiệu, như vậy tất nhiên là có chín người rồi. Thế nhưng Minh Sổ tuyệt đối không chỉ có chín người này, số cao thủ trong đó quả thật rất khó nói hết.
Đơn Phi rốt cục hiểu được tại sao người đeo mặt nạ lại hỏi hắn có lo lắng hay không rồi?
Người đeo mặt nạ chậm rãi nói: - Võ công của lão phu cũng được xem là có thành tựu, tuy nhiên cũng không đến mức có thể miệt thị toàn bộ Minh Sổ, đặc biệt là Dạ Tinh Trầm, lão phu quả thật không muốn gặp lại tên đó.
Đơn Phi thấy người đeo mặt nạ vừa đề cập đến Dạ Tinh Trầm, giọng điệu không nhịn được liền lộ ra chút ngưng trọng. Hắn vốn muốn dò hỏi xem Dạ Tinh Trầm này chẳng lẽ còn mạnh hơn cả Đàn Thạch Xung à? Thế nhưng chung quy vẫn là nhịn xuống không hỏi.
Bởi vì đây là một sự thật hiển nhiên!
Nhân vật có thể làm cho người đeo mặt nạ cũng phải kiêng kị, rốt cục sẽ là một tồn tại như thế nào?
Người đeo mặt nạ hơi lắc lắc đầu, tựa hồ muốn đem cái tên Dạ Tinh Trầm ném ra khỏi đầu, tiếp tục nói: - Ngươi nghĩ ta mượn tay của ngươi cũng không sai, hai người kia chẳng qua là chó giữ nhà của Minh Sổ mà thôi. Tuy vậy đánh chó phải ngó mặt chủ, đánh chó không cẩn thận lại để một đống chó lao vào cắn, như vậy cũng là mất nhiều hơn được.
Nhìn chằm chằm vào Đơn Phi, người đeo mặt nạ lại nói tiếp: - Lão phu cũng không phải thánh nhân, chỉ ngẫu nhiên ra tay giúp ngươi mà thôi, ngươi cũng chớ có khờ dại cho rằng lão phu sẽ vì ngươi, mà đắc tội toàn bộ Minh Sổ.
Đơn Phi thở dài nói: - Tại hạ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, kính xin tiền bối lượng thứ.
Hắn hơi hơi cảm thụ cơ thể, thấy nội tức tuy vẫn còn suy yếu, thế nhưng tay chân đã có chút hồi phục, liền giãy dụa đứng lên nói: - Tiền bối, tại hạ cáo từ.
Người đeo mặt nạ nghe thấy thế liền ngẩn ra, kêu lên: - Ngươi muốn đi đâu?
Đơn Phi có chút xấu hổ nói: - Tại hạ thấy mình chẳng may lại liên lụy đến tiền bối, trong lòng liền có chút băn khoăn. Lần này Minh Sổ thất bại quay về, thậm chí còn chết mất một tinh trong cửu tinh, bởi vậy tuyệt đối sẽ nổi giận lôi đình. Đến lúc đó bọn họ sẽ đáp trả như thế nào, tuyệt đối không thể đoán trước. Tại hạ làm cho tiền bối phải liên lụy một lần đã đủ hổ thẹn, sao lại còn ngu ngốc ở cạnh tiền bối để ngài phải chịu liên lụy lần nữa chứ?
Người đeo mặt nạ thấy Đơn Phi thất thểu đi khỏi liền hô:
- Trả thù cũng không phải chuyện nhất thời nửa khắc, thằng nhóc ngươi xem ra tâm địa cũng không xấu.
Nói xong liền trầm ngâm chốc lát, như đang suy xét nên bán thằng nhóc có tâm địa tốt này đến chỗ nào, cuối cùng mới nói: - Ngươi nói cũng không sai, Minh Sổ cao thủ như mây, bọn họ có thể làm ra chuyện gì, chúng ta quả thật không thể đoán được. Ngươi nên biết trên đời này cái gọi là kẻ mạnh, phần lớn đều là loại người ra vẻ mà thôi. Nếu như hắn biết có thể đánh thắng được ngươi, tự nhiên sẽ biểu hiện rộng lượng với ngươi. Thế nhưng nếu như trên đất chỉ có đúng một khúc xương, ăn vào có thể bảo toàn tính mạng, mà không ăn thì chắc chắn phải chết, đến lúc đó ngươi có thể nhìn xem hắn có thể giữ lại bao nhiêu phong độ? Chỉ sợ sẽ không khác gì một con chó cả.
Đơn Phi âm thầm cười khổ, người này tuy nói chuyện có chút chua ngoa, nhưng cũng không phải không có đạo lý.
- Hiện giờ ta vừa giúp ngươi giết chết Phá Quân, mà Minh Sổ lại cho rằng ngươi là người đã hạ thủ, chỉ cần bọn họ thẹn quá thành giận, tuyệt đối sẽ không quan tâm đến phong độ, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Người đeo mặt nạ nhìn Đơn Phi như nhìn một người chết, nói: - Với võ công hiện giờ của ngươi, cũng có thể xem là một hảo thủ đương thời. Nếu muốn kiến công lâp nghiệp, ra đến chiến trường trở thành một viên tướng lĩnh cũng có thể được cho là hạng nhất. Thế nhưng điều này trong mắt Minh Sổ, thật sự cũng không tính là cái gì.
Đơn Phi đã sớm nghĩ đến điểm này, tuy rằng trong lòng có chút phát lạnh, nhưng vẫn trấn tĩnh nói: - Như vậy tại hạ nên làm thế nào?
Người đeo mặt nạ thở dài nói: - Ta và ngươi có thể gặp nhau một lần, cũng tính là có chút hữu duyên. Như vậy đi, ta có thể giúp ngươi tăng cao võ công. Coi như... sau này có gặp phải người của Minh Sổ cũng không đến mức bó tay bó chân.
Người này nói rất thoải mái, thế nhưng Đơn Phi từng được y ra tay giúp đỡ, võ công trong nháy mắt liền bạo phát khủng khiếp, mặc dù sau đó tiêu hao cũng lớn, nhưng đây tuyệt đối là một đề nghị vô cùng hấp dẫn.
Không ai sẽ hoài nghi lời nói của người này.
Thường nhân nếu như nghe thấy đề nghị như thế, chỉ sợ đều sẽ mừng đến phát điên.
Người đeo mặt nạ nhìn thấy Đơn Phi mừng đến mức ngẩn ra, rốt cục nói:
- Người thấy thế nào, chẳng lẽ không muốn?
Đơn Phi đợi một lúc lâu mới nói: - Tại hạ cũng không phải không muốn, chỉ là cảm thấy tiền bối... có chút...
- Ngươi muốn nói ta không phải người tốt đúng không? Ngươi đeo mặt nạ không nhịn được nói: - Muốn nói thì cứ nói thẳng ra, có gì mà phải ấp a ấp úng. Ngươi cảm thấy cũng không sai, lão phu đã sớm nói rồi, lão phu cũng không phải thánh nhân, cũng không tính là loại tốt lành gì, lại càng không muốn làm một người tốt. Ta không việc gì phải lãng phí thời gian giúp ngươi tránh né sự đuổi giết của Minh Sổ, trong khi lại chẳng có chút lợi lộc gì.
Thấy Đơn Phi chỉ cười không nói, người đeo mặt nạ giả vờ thoải mái nói: - Chuyện này làm xong, ta tự nhiên cần ngươi...làm vài chuyện cho ta, bằng không ta việc gì phải bỏ công bỏ sức như vậy? Chuyện không có lợi lộc gì, ai sẽ ngu ngốc đi làm chứ?
- Vậy tiền bối cần tại hạ làm chuyện gì? Đơn Phi lập tức hỏi.
- Cũng không phải chuyện gì không thể hoàn thành, chỉ cần ngươi đáp ứng liền biết. Ngươi cứ yên tâm đi, lão phu tất nhiên sẽ không để ngươi đi chịu chết. Ngươi cứ nghĩ mà xem, chỉ cần ta chỉ điểm một chút, võ công của ngươi tất nhiên sẽ đột nhiên tăng mạnh, tuy muốn diệt Minh Sổ vẫn còn kém xa, thế nhưng muốn bảo vệ tính mạng cũng không phải việc khó. Ngươi đeo mặt nạ đổi giọng dụ dỗ nói.
- Vậy sao? Thế nhưng tại hạ lại không cho là như vậy. Đơn Phi mỉm cười nói.
Người đeo mặt nạ nghe thấy thế trong mắt liền lộ ra chút âm lệ, liền nghe Đơn Phi chậm rãi nói tiếp: - Tại hạ cảm thấy tiền bối không phải thánh nhân, cũng không việc gì phải giúp tại hạ, nếu như đã muốn giúp, không bằng nói là muốn giúp bản thân thì đúng hơn.
- Ta mà phải cần ngươi giúp đỡ ư? Người đeo mặt nạ mỉm cười nói.
- Chẳng lẽ tiền bối thật sự không cần? Đơn Phi cũng mỉm cười đáp.
Người đeo mặt nạ đột nhiên cười lạnh, nói;
- Tiểu tử, đầu óc của ngươi chẳng lẽ còn chưa tỉnh táo à? Lão phu chẳng có chút quan hệ nào với Minh Sổ cả, chỉ là một người tự do tự tại...Ngươi cũng chớ cho rằng mình có thể đem cừu hận của Minh Sổ giá họa lên người lão phu.
- Thật sao? Đơn Phi lặng lẽ nhìn người đeo mặt nạ, mỉm cười nói: - Như vậy nhiều năm trước có một người từng trộm mất Trường Sinh Hương của Minh Sổ, liền bị Minh Sổ không ngừng nghỉ đuổi giết. Thậm chí cho đến hôm nay, còn khiến Minh Sổ phải lấy Từ Tể Đường làm mồi câu để dụ ra, chẳng lẽ người đó không phải tiền bối hay sao?
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất