Chương 318: Cò kè mặc cả
.
Đêm khuya tĩnh lặng, câu hỏi của Đơn Phi tuy rất bình tĩnh, thế nhưng ở trong trời đêm cũng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Người đeo mặt nạ nghe thấy Đơn Phi hỏi như vậy, trong mắt chợt lóe tinh quang, chờ một lúc lâu sau, y mới thở dài nói: - Vừa nãy ta nói sai rồi.
- Tiền bối nói sai cái gì? Đơn Phi kỳ quái hỏi.
- Đầu óc của ngươi cũng không phải dùng để tăng thêm chiều cao, ít nhất còn biết tự hỏi...Tại sao ngươi lại nghĩ đến điểm này? Người đeo mặt nạ hỏi ngược lại.
- Chuyện này à...
Đơn Phi trầm tư một lúc mới nói: - Khi Đàn Thạch Xung và Phá Quân muốn giết tại hạ, tiền bối đã từng nói qua... Người của Minh Sổ đến Đan Dương này, là vì muốn dụ một người xuất hiện, mà người này đã trộm mất Trường Sinh Hương từ Minh Sổ. Lúc đó Đàn Thạch Xung và Phá Quân kinh ngạc đến thế, là vì bọn họ không ngờ tại hạ lại biết việc này, bởi vậy có thể thấy được chuyện này rất là bí ẩn, thế nhưng tiền bối tình cờ lại biết được cái bí ẩn này, thật sự khiến tại hạ không nhịn được phải suy đoán.
Người đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng không nói.
- Tại hạ biết tiền bối chính là người đã hẹn tại hạ ba ngày sau gặp mặt tại Từ Tể Đường. Tuy nhiên tại hạ lại có chút khó hiểu, Từ Tể Đường dù sao cũng chỉ là một gian dược đường, người như tiền bối sao có thể đột nhiên có liên quan đến nó được. Cũng giống như tiền bối xuất hiện ở chỗ này vậy, chỉ sợ tiền bối cũng không phải người tự do tự tại như mình nói, lại càng không phải là loại người không có việc gì, rảnh rỗi thì ra tay giúp người như vậy. Đơn Phi lại nói.
Người đeo mặt nạ lầm bà lầm bầm trong mồm một câu gì đó, tuy nhiên Đơn Phi cũng nghe không rõ.
Đơn Phi lại nói tiếp: - Tình cờ tại hạ lại biết được, chuyện lần này tại Từ Tể Đường lại có bóng dáng của Minh Sổ tham gia vào.
Người đeo mặt nạ khẽ run lên, vội hỏi: - Ngươi làm sao mà biết được chuyện ấy?
Đơn Phi cũng không giấu diếm, kể lại toàn bộ chuyện đám Cừ Soái đã giết người của Từ Tể Đường như thế nào. Người đeo mặt nạ nghe được chuyện này liền chỉ nhíu mày suy nghĩ, không nói một lời.
- Những việc này thoạt nhìn không có chút liên hệ gì đến nhau, thế nhưng ngay từ bắt đầu tại hạ liền cảm thấy có một chuyện rất kỳ quái.
Đơn Phi phân tích nói: - Từ Tể Đường chẳng qua chỉ là một gian dược đường, kể cả có thêm một Từ Quá Khách y thuật cao minh, thế nhưng bây giờ ông ấy đã đi Vân Mộng Trạch rồi. Thấy người đeo mặt nạ không hề có ý chất vấn về Từ Quá Khách, Đơn Phi càng vững tin với phán đoán của mình, liền cảm thấy người trước mặt này còn biết rõ chuyện này hơn hắn nhiều lắm.
- Từ Quá Khách tuy đã đi Vân Mộng Trạch, thế nhưng chuyện ở Từ Tể Đường lại càng lúc càng lớn, chẳng những có người của Minh Sổ tham gia vào, ngay cả một người đường đường là Đan Dương Thái Thú như Tôn Dực cũng cực kỳ chú ý việc này, như vậy Từ Tể Đường có cái gì mà khiến người chú ý đến vậy? Cùng lắm chỉ có một nhà ba người Hạ Quý Thường, Hạ Già Lam và Ngũ Phúc mà thôi.
Hắn đã sớm tự hỏi chuyện này nhiều ngày rồi, thế nhưng cho đến hiện tại mới chợt cảm thấy linh quang chớp động, rốt cục đem hết thảy mọi chuyện kết nối với nhau, hơn nữa càng lúc càng vững tin.
Suy tư trong chốc lát, Đơn Phi tự hỏi nói:
- Ba người này đều là dân chúng tầm thường, có lẽ có thể dính dáng đến loại người như Xuân Nhược Dương hay La chưởng quỹ. Thế nhưng sao có thể kinh động đến Tôn Dực và Minh Sổ cho được?
Ngừng một lát, Đơn Phi lại mỉm cười nói: - Tại hạ vốn cảm thấy điểm này rất là kỳ quái, thế nhưng đến đêm nay nghe được tiền bối và Đàn Thạch Xung đối đáp, mới có chút hiểu ra. Lúc trước tiền bối xuất hiện trước Từ Tể Đường xem náo nhiệt cũng không phải trùng hợp, sau đó tiền bối lại tới đây giúp tại hạ đánh bại Đàn Thạch Xung và Phá Quân cũng không phải vì tâm huyết dâng trào, hiện giờ mọi mắt xích trong chuyện này đều đã có chút rõ ràng rồi.
Người đeo mặt nạ tỏ ra rất có hứng thú nhìn Đơn Phi, rốt cục hỏi: - Rõ ràng như thế nào cơ?
- Năm đó tiền bối...trộm đi Trường Sinh Hương từ Minh Sổ, mà tiền bối quá nửa là có liên hệ không thể bỏ qua với Từ Tể Đường, do đó Minh Sổ mới cho rằng chỉ cần đối phó Từ Tể Đường, nhất định có thể làm cho tiền bối ra tay. Lúc này mới dùng một ít lợi ích kích động Xuân gia, La gia và đám người Cừ Soái ra tay đối phó Từ Tể Đường. Đơn Phi càng nói càng có lực, liền nói tiếp: - Tiền bối cũng biết, người trong Minh Sổ đều tự nhận thanh cao, với loại sự tình bình thường trong thế tục đều là khinh thường tham dự vào, thế nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không hề biết lợi dụng người trong thế tục.
Người đeo mặt nạ cười lạnh nói: - Bọn họ không muốn ra tay, đơn giản là vì cảm thấy không có nhiều lợi ích mà thôi.
Đơn Phi thấy người này chỉ nói một câu liền lại trầm mặc như cũ, cân nhắc không biết "lợi ích" mà y nói đến chính là chỉ cái gì, được một lúc mới chậm rãi nói: - Tam hhương huyền bí, mà chuyện trường sinh lại là thứ người người đều tha thiết ước mơ. Tiền bối trộm đi Trường Sinh Hương từ Minh Sổ, mà người trong Minh Sổ sợ rằng đều cực kỳ coi trọng Trường Sinh Hương, bởi vậy mới không thể buông tha tiền bối. Bọn họ biết được chỉ cần đối phó Từ Tể Đường nhất định có thể làm cho tiền bối xuất hiện, bởi vậy mới không từ thủ đoạn xuống tay...
Dừng lại trong chốc lát, Đơn Phi mới nói: - Chuyện bọn họ muốn giết tại hạ chẳng qua là tiện tay thì làm mà thôi, cũng chỉ có tới hiện giờ, tại hạ mới biết được, mục tiêu chân chính của bọn họ chỉ có thể là loại cao nhân như tiền bối hoặc là... Trường Sinh Hương mà thôi!
Vườn hoang yên lặng.
Trời đêm tiêu điều.
Người đeo mặt nạ giống như đang ngủ gật vậy, không hề tán thưởng lời nói của Đơn Phi, thế nhưng cũng không có phản đối.
Khẽ thở dài, Đơn Phi nói tiếp: - Tuy nhiên bọn họ cũng không nghĩ tới tại hạ lại tình cờ tham dự vào chuyện này.
- Ngươi thật sự chỉ tình cờ tham dự vào chuyện này? Người đeo mặt nạ bất ngờ mở miệng hỏi.
Đơn Phi khẽ run lên, chợt cảm thấy trong lời nói của người đeo mặt nạ có một loại ám chỉ nào đó.
Trầm tư chốc lát, Đơn Phi tiếp tục nói: - Tiền bối biết được mục đích chính của bọn họ, nhưng vẫn không muốn xuất hiện, tình cờ lại cảm thấy tại hạ có lẽ có thể giúp đỡ cho Từ Tể Đường, bởi vậy mới hẹn tại hạ ba ngày sau gặp mặt.
Hắn nói ra suy đoán này thật ra cũng vẫn hơi chần chừ, hắn nhớ rõ ban đầu lúc hắn đang hỏi chuyện Bàng Thống, tới tận lúc Hạ Già Lam bi phẫn muốn tự sát, người đeo mặt nạ mới hẹn hắn ba ngày sau gặp mặt.
Khi đó hắn vẫn chưa hề biểu hiện mình có ý muốn giúp Từ Tể Đường, tại sao người đeo mặt nạ lại có thể chọn trúng hắn trong cả một đám người như thế?
Còn Minh Sổ nữa, tại sao bọn họ lại cho rằng chỉ cần đối phó Từ Tể Đường nhất định sẽ kinh động đền người trước mắt này?
Liệu người này và Từ Tể Đường đến tột cùng có quan hệ gì?
Người đeo mặt nạ lạnh nhạt nói: - Nói tiếp!
- Tiền bối đã không phải là loại người tốt lành gì, cũng không muốn trở thành người tốt, nhưng vẫn ra tay cứu tại hạ, như vậy chắc hẳn bản thân cũng đã có kế hoạch riêng của mình. Đơn Phi lại nói.
- Ta có kế hoạch gì? Người đeo mặt nạ nhìn như có vẻ rất buồn cười nói.
- Tiền bối biết rõ Minh Sổ rất khó đối phó, nhưng lại không thể không đối mặt với bọn họ. Minh Sổ cao thủ như mây, kể cả đối với người có nhiều thần thông như tiền bối, đụng phải bọn họ chắc hẳn cũng rất đau đầu, bởi vậy mới định âm thầm ra tay.
Đơn Phi tiếp tục suy đoán nói: - Tiền bối cũng không tự mình động thủ, cố ý mượn tay tại hạ giết chết Phá Quân ngay trước mặt Đàn Thạch Xung, sau đó lại để cho Đàn Thạch Xung thành công chạy trốn, chắc hẳn là vì muốn lấy tại hạ làm mồi nhử hấp dẫn sự chú ý của Minh Sổ, thuận tiện để lần sau âm thầm ra tay.
Người đeo mặt nạ trầm mặc trong chốc lát, rốt cục vỗ tay thở dài: - Chỉ từ vài câu đối đáp giữa lão phu và bọn họ, ngươi liền có thể đoán được rõ ràng ý nghĩ của lão phu, thật sự là nhân tài hiếm có, lão phu hiện giờ cũng không thể không bội phục ngươi rồi.
Ngươi cho ta là một thằng nhóc ba tuổi à?
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, nếu như người đeo mặt nạ phủ nhận phỏng đoán của hắn, như vậy có lẽ hắn còn có chút vững tin với phỏng đoán của mình, thế nhưng lúc này nghe được người này không ngờ lại hoàn toàn đồng ý, Đơn Phi ngược lại có chút chần chờ.
Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Đơn Phi nói một đống suy luận, còn người đeo mặt nạ ngoại trừ có chút động dung khi nghe nhắc đến hai câu y từng nói với Đàn Thạch Xung ra, thực sự còn lại đều là phụ họa theo đuôi mà thôi.
Rốt cục người đeo mặt nạ đang suy nghĩ gì hắn hoàn toàn không biết.
Lấy năng lực của người này, có thể nói là mạnh hơn Đơn Phi nhiều lắm, thế nhưng đến khi hắn giả vờ không muốn liên lụy định rời đi, người này lại có ý muốn giữ hắn lại.
Người này giúp hắn nhìn như không có mục đích, thế nhưng hình như là muốn dùng hắn đi hoàn thành một số mục đích. Người này nhấn mạnh sau khi nâng cao võ công của hắn liền muốn hắn đi làm hộ mấy chuyện, có khi đây mới là mục đích thực sự của người này.
Có chuyện gì mà người như y cũng không thể làm được, trong khi Đơn Phi lại có thể làm được đây?
Đơn Phi quả thật không hiểu.
Nhưng hắn cũng biết người của Minh Sổ phải dụ người này ra chỉ sợ không chỉ vì Trường Sinh Hương.
Trường Sinh Hương và Vô Gian Hương đều có vẻ thần kỳ như nhau, mà lúc trước Tào Quan dùng xong Vô Gian Hương, không ai có thể tìm lại được hương này. Người đeo mặt nạ lấy được Trường Sinh Hương xong chỉ sợ đã dùng luôn rồi, Minh Sổ còn muốn dụ người này xuất hiện, như vậy cũng chưa chắc cầm lại được Trường Sinh Hương.
Thấy tròng mắt của Đơn Phi loạn chuyển, người đeo măt nạ lặng lẽ nói: - Ngươi là một người thông minh như vậy, lão phu cũng không cần phải nhiều lời làm gì. Ngươi là người biến số, trong mắt Minh Sổ là không thể không chết đấy. Nếu như ngươi muốn giữ lại mạng sống, tất phải mượn lực lượng của lão phu.
Đơn Phi quả thật không có cách nào phủ định chuyện này, tuy nhiên vẫn bình tĩnh nói: - Tuy vậy trong mắt của Minh Sổ, chỉ sợ tính mạng của tiền bối lại càng đáng giá hơn.
Người đeo mặt nạ nghe vậy liền ngẩn ra, cũng không có phủ nhận, nói: - Như vậy tại sao chúng ta không liên kết lại đối phó Minh Sổ chứ? Có điều lão phu dù sao cũng có chút ít năng lực, lợi dụng ngươi một chút cũng không có gì đáng trách. Ngươi nói một đống suy luận như vậy, chẳng lẽ lại muốn bỏ quả lão phu, một mình đối phó Minh Sổ hay sao?
Đơn Phi cười nói: - Tại hạ nói nhiêu như vậy, chính là muốn ám chỉ với tiền bối, nếu ngài muốn đối phó Minh Sổ, tốt nhất nên hợp tác chứ không phải lợi dụng tại hạ.
Người đeo mặt nạ ngẩn ra, hỏi ngược lại: - Ngươi muốn hợp tác với lão phu? Hợp tác như thế nào?
Đơn Phi nghe ra sự khinh miệt trong lời nói của y, cũng không tự ti, trầm giọng nói: - Tại hạ muốn tiền bối kể lại từ đầu đến cuối quá trình kết thù kết oán của mình với Minh Sổ cho tại hạ nghe một chút. Sẵn đây tại hạ cũng nói luôn, đầu óc của tại hạ cũng không phải dùng để tăng chiều cao, mà là dùng để sử dụng theo đúng tác dụng của nó. Một người tính ngắn, hai người tính dài, biết đâu tại hạ lại có khả năng giúp tiền bối nghĩ ra một biện pháp tốt hơn thì sao?
Đây mới là mục đích thực sự của hắn.
Hắn rốt cục tìm thấy một người cực kỳ hiểu rõ Minh Sổ.
Người như thế tất nhiên cũng sẽ biết được bí ẩn của Tam hương.
Từ trước đến giờ Đơn Phi vẫn lo nghĩ chuyện này, thầm nghĩ mỗi khi gặp được một người biết được bí mật của Tam hương, bọn họ đều là một bộ bán tin tức lấy tiền vậy. Lần này hắn tuyệt đối phải nhân cơ hội nạy ra hết thảy bí mật.
Người đeo mặt nạ cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Đơn Phi lại có ý cò kè mặc cả với y.
Đến lúc này rồi mà tiểu tử này rõ ràng con dám trả giá cùng lão phu?
Ngươi đeo mặt nạ thầm than trong lòng, cười tủm tỉm nói: - Nếu ta không kể lại chuyện cũ, như vậy ngươi không định cùng ta "hợp tác" nữa hả?
Đơn Phi nghe ra ý châm chọc trong lời nói của y, thế nhưng vẫn như cũ kiên trì nói: - Tại hạ tự nhiên sẽ suy tính lại một chút rồi. Được người như tiền bối hỗ trợ, võ công của tại hạ tự nhiên có thể tiến thêm một bước, thế nhưng nếu là tự nhiên không hiểu sao liền bị hại chết, như vậy võ công dù có cao tới đâu cũng là vô ích. Tiền bối, ngài nói có đúng hay không?
Thấy người đeo mặt nạ vẫn chỉ trầm mặc không đáp, Đơn Phi cũng không muốn nhiều lời nữa, xoay người thoát đi. Hắn cuối cùng cũng kết luận người này là thực sự muốn mượn hắn tay làm việc, hơn nữa chuyện này nhất định cần sự đồng ý của hắn mới có thể hoàn thành, bằng không lấy võ công của y, đã sớm một cái tát đánh tới, làm gì cần phải khai ra điều kiện hấp dẫn như vậy.
Lúc này nếu không thể lôi ra chút tin tức, vậy thì có khác gì ngu ngốc chịu chết chứ?
Hắn càng chạy càng xa, mắt thấy người đeo mặt nạ hình như quả thật không có ý gọi mình lại, trong lòng bắt đầu có chút cấp bách, thế nhưng thình lình chợt nghe người kia gọi: - Đợi một chút.
Đơn Phi khẽ thở phào, vừa dừng lại còn chưa kịp xoay người, chợt nghe người kia nói: - Về chuyện của Minh Sổ, ta không thể nói cho ngươi được.
Thấy giọng điệu kiên quyết của người đeo mặt nạ, trong lòng Đơn Phi liền có chút thất vọng, chợt nghe người kia nói tiếp: - Tuy nhiên nếu như ngươi có thể hợp tác với ta ... Ta có thể suy xét nói cho ngươi một chút chuyện của Bạch Lang Thánh Nữ.
Đơn Phi nghe thấy hai chữ "hợp tác", liền biết người này đã có ý muốn nhượng bộ, trong lòng cũng hơi vui mừng. Thế nhưng vừa nghe đến một câu cuối cùng, Đơn Phi không kìm được kinh ngạc thất sắc, thất thanh nói: - Ngươi là...
Người này... vậy mà lại biết chuyện của Bạch Lang Thánh Nữ. Hơn nữa còn biết hắn rất quan tâm chuyện của Bạch Lang Thánh Nữ, bằng không sẽ không ra giá như vậy với hắn.
Người biết chuỵên này tuyệt đối không nhiều, theo như Đơn Phi biết, chỉ riêng tại thành Đan Dương, cũng chỉ có hai người biết chuyện này, một người là Hạ Già Lam, còn một người...
Chẳng lẽ người này chính là vị Ngụy Bá mà Hạ Già Lam nhắc tới?
----------oOo----------