Thâu Hương

Chương 319: Người có thân phận

Chương 319: Người có thân phận


.
Người đeo mặt nạ lại là Ngụy Bá mà Hạ Già Lam nhắc tới?
Đơn Phi vừa đưa ra kết luận này, đến bản thân mình cũng không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có gì kỳ quái, người đeo mặt nạ này nếu thật sự là Ngụy Bá, cũng có thể giải thích rất nhiều chuyện.
Người này rất để ý đến chuyện xảy ra tại Từ Tể Đường, bởi vậy tất nhiên sẽ không cách quá xa Từ Tể Đường.
Ngụy Bá không phải vẫn luôn luôn sống tại vườn thuốc của Từ Tể Đường hay sao?
Ai có thể nghĩ đến một lão nhân sống trong vườn thuốc, lại có liên quan đến Trường Sinh Hương? Người này trộm đi Trường Sinh Hương xong, hoá ra vẫn trốn ở lân cận Từ Tể Đường, cũng khó trách Minh Sổ thần thông như thế, cũng không có cách nào tìm ra người này. Cũng chỉ có người có kiến thức như vậy, mới có thể vừa nhìn thấy bức họa của Thần Vũ, liền nhận ra lai lịch của nàng.
Người này ẩn núp trong vườn thuốc nhiều năm như vậy là vì tại sao? Trước kia y đến tột cùng là nhân vật kinh thiên động địa đến mức nào?
Trong lòng Đơn Phi âm thầm suy đoán, nhưng rốt cục cũng không mở miệng truy hỏi.
Người này thật sự rất thần bí, nếu đã làm như vậy chỉ sợ đều có lý do của mình. Nếu như người này đã không muốn cho người khác biết, Đơn Phi tốt nhất vẫn nên chiếu cố tâm tình của y, giả như không biết là tốt nhất.
Thế nhưng không nghĩ tới người đeo mặt nạ không hiểu được sự tế nhị của Đơn Phi, lập tức nói: - Vị Bạch Lang Thánh Nữ trong bức hoạ kia... Chẳng lẽ chính là người yêu của ngươi?
Đơn Phi vươn tay đụng vào bức tranh buộc sau người, lại có chút hoài nghi phán đoán của mình.
Vừa nãy hắn vừa hôn mê bất tỉnh một lúc, mà người này cũng không phải loại người chính nhân quân tử, nói không chừng ngay cả quần lót của hắn cũng đều đã xem qua, chẳng lẽ người này không phải biết được việc này từ trong miệng của Hạ Già Lam, mà là bởi vì nhìn thấy bức họa sau lưng của hắn?
Thành Đan Dương quả thật cường giả xuất hiện lớp lớp, chưa gì đã có hai người nhận thức Thần Vũ.
Trong lòng Đơn Phi vẫn còn nghi vấn, nếu như là người khác hỏi hắn như vậy, hắn cũng không ngại nói ra quan hệ của mình và Thần Vũ, thế nhưng không hiểu sao bị người đeo mặt nạ hỏi như vậy, hắn lại có chút do dự.
Nếu như người này lấy bất cứ chuyện gì ra cò kè mặc cả cùng hắn, hắn đều có thể tìm ra chút ít lợi ích khi đàm phán, thế nhưng chỉ cần người này dùng tung tích của Thần Vũ để đàm phán với hắn, hắn thật sự không thể cự tuyệt nổi.
- Tiền bối quen biết Bạch Lang Thánh Nữ? Đơn Phi chủ động thả thấp âm điệu.
Người đeo mặt nạ hừ lạnh nói: - Đâu chỉ có mỗi quen biết không đâu? Ngay cả Bạch Lang bí địa... ta đều... Y nói được một nửa liền không nói tiếp nữa, nhìn chằm chằm Đơn Phi một lúc mới nói tiếp: - Tiểu tử ngươi không có việc gì tại sao phải mang theo bức họa này, lại còn để cho Hạ Già Lam giúp ngươi hỏi thăm khắp nơi, còn không phải là vì tình yêu nam nữ à?
Hoá ra quả thật chính là lão nhân kia! Bằng không y sẽ không đề cập đến Hạ Già Lam rồi!
Lão nhân này xem ra thật sự muốn hợp tác, bởi vậy mới không ngại tiết lộ một ít chuyện cho hắn nghe?
Trong lòng Đơn Phi âm thầm suy đoán, chợt nghe người đeo mặt nạ lại nói tiếp: - Thế nhưng ta kỳ thật vẫn có chút làm lạ, nếu là Bạch Lang Thánh Nữ, nhất định rất ít nhìn thấy nam nhân, thậm chí còn không để cho nam nhân nhìn thấy. Năm đó lão phu đi qua bí địa Bạch Lang, cũng bởi vì nhìn thấy bộ mặt của Thánh Nữ, mới khiến cho bọn hắn đuổi giết không ngớt.
Ngươi là đang tự tìm đường chết sao?
Đơn Phi nghe được trợn mắt há hốc mồm, hắn nghe thấy Minh Sổ đuổi giết người này xong, cũng cực kỳ cảm thán người này mạng lớn, không nghĩ tới người này thậm chí ngay cả người của Bạch Lang cũng dám đắc tội?
Chẳng lẽ người này sử dụng Trường Sinh Hương xong, liền biết Diêm Vương cũng không muốn tính mạng của y, bởi vậy mới có thể cả gan làm loạn như thế?
Thế nhưng nghe được ẩn ý trong lời nói của người này, hiển nhiên muốn gặp Thánh Nữ cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, trong lòng Đơn Phi cũng hơi trầm xuống.
Người đeo mặt nạ hoang mang nói: - Nếu đã như vậy, ngươi làm sao có thể nhìn thấy Bạch Lang Thánh Nữ được? Hơn nữa lại còn yêu nàng? Chẳng lẽ nàng cũng yêu ngươi? Làm sao có thể có chuyện đó?
Y nhìn chằm chằm vào Đơn Phi, giống như đang đợi đáp án của hắn.
Đon Phi thấy người đeo mặt nạ có vẻ rất tinh tường quy củ của Bạch Lang, thầm nghĩ chuyện này xác thực không dễ giải thích.
Lúc trước Thi Ngôn không hiểu sao lại nhặt được Thần Vũ, bởi vậy mới có kỳ duyên giữa Đơn Phi và Thần Vũ. Nếu không phải như thế, hắn và Thần Vũ có khả năng cả cuộc đời này rất khó gặp nhau.
Rốt cục không kìm nổi nóng lòng, Đơn Phi khẩn cầu, nói: - Tiền bối nói không sai, tại hạ quả thật yêu thích nữ tử trong tranh, cô gái này cũng yêu tại hạ, chỉ mong tiền bối... Có thể đem vị trí của Bạch Lang nói cho tại hạ, tại hạ cảm kích khôn cùng.
Người đeo mặt nạ đột nhiên nói: - Tại sao ta phải giúp ngươi?
Đơn Phi hơi giật mình.
Trong mắt người đeo mặt nạ lộ ra chút giảo hoạt, cười nói; - Lão phu đã sớm nói với ngươi, lão phu không phải người tốt, làm việc gì cũng phải có chút lợi lộc mới được. Bằng không lão phu đã bảy tám mươi tuổi rồi, tự do tự tại không tốt hơn à? Bây giờ ngươi tính như thế nào, ta giúp ngươi đối phó Minh Sổ, chuyện thành xong, ngươi cũng phải giúp lão phu làm vài chuyện. Chỉ cần ngươi thật tâm thật ý giúp lão phu... Nói đến đây nhìn thấy thần sắc chần chừ của Đơn Phi, người đeo mặt nạ lập tức đổi giọng nói: - Ta biết ngươi là một chính nhân quân tử, chính đến mức không thể chính hơn được nữa, tuyệt sẽ không để ngươi làm chuyện ác đâu.
- Chỉ cần tiền bối không để tại hạ làm chuyện trái với bản tâm, tại hạ tất sẽ hết sức. Đơn Phi rột cục nói.
Người đeo mặt nạ nhìn Đơn Phi một lúc lâu sau, mới lặng lẽ nói: - Nếu ngươi đã đáp ứng sảng khoái như vậy, lão phu làm việc tốt liền làm đến cùng. Ngươi cứ yên tâm, Bạch Lang Thánh Nữ tuy rằng cả đời không lấy chồng, nhưng chỉ cần ngươi yêu nàng, nàng cũng yêu ngươi, lão phu tất giúp ngươi đánh lui đám cao thủ tự xưng là thanh cao kia, cướp vị Bạch Lang Thánh Nữ kia lại cho ngươi, ngươi thấy lão phu có đủ trượng nghĩa hay không?
Đơn Phi nghe thấy thế liền nhăn nhíu mặt mày.
Bạch Lang Thánh Nữ quả thật cả đời không lấy chồng sao?
Đây là loại quy củ cổ quái gì thế?
Hắn cũng biết muốn bài trừ một số quy củ thế tục cũng không dễ dàng gì, mà muốn phá vỡ quy củ của bí địa Bạch Lang lại càng gian nan. Thế nhưng hắn xưa nay vẫn đều tuân thủ quy tắc, đã không làm thì thôi, một khi đã làm, phải làm đến tận cùng. Huống chi chỉ cần là vì Thần Vũ, bất kể như thế nào cũng phải đi làm. Mặc dù không biết lời nói của người đeo mặt nạ có mấy phần đáng tin, Đơn Phi vẫn là khẳng khái nói:
- Đa tạ tiền bối.
Nhìn người đeo mặt nạ hình như có chút thoải mái, Đơn Phi ngược lại có chút khó hiểu, thầm nghĩ giữa kể lại chuyện cũ và đối kháng bí địa Bạch Lang, chỉ cần tưởng tượng cũng biết chuyện nào khó hơn. Nếu như người này là thật lòng muốn hợp tác, y lại thà rằng cướp lại Bạch Lang Thánh Nữ, cũng không muốn đề cập lại chuyện cũ với Đơn Phi, trong này đến tột cùng là vì nguyên do gì?
Không chờ hắn có thời gian suy nghĩ, chợt nghe người đeo mặt nạ nói: - Có người đến.
Đơn Phi hơi kinh hãi, quay đầu nhìn lại, phát hiện người đeo mặt nạ đã biến mất không thấy.
Được, vị này tuyệt đối là thể loại chuyên môn đào hố chôn đồng đội, ngàn vạn lần không thể liên thủ đánh boss cùng y, bằng không ngươi nhất định sẽ bị y làm cho tức giận phun hết mấy ngụm máu lên màn hình.
Đơn Phi vừa thầm rủa vừa chuẩn bị đề phòng, đang không biết người tới là ai, chợt nghe thấy thanh âm của người đeo mặt nạ từ đằng xa truyền đến: - Ngươi chắc biết phải tìm lão phu ở đâu rồi đúng không?
Âm thanh đến đây liền im bặt.
Tiếng bước chân vang lên.
Tuy rằng khí lực của Đơn Phi đã có chút hồi phục, thế nhưng võ công vẫn chưa hồi lại một thành. Thầm nghĩ lúc này không cần Đàn Thạch Xung xuất hiện, chỉ cần loại cao thủ tầm thường cũng đủ làm y cố hết sức. Đang lúc hắn chần chờ không biết làm sao, chợt nhìn thấy vài bóng người quen thuộc, liền thấy mười người xuất hiện, trong lòng Đơn Phi nóng lên, thấp giọng kêu: - Nhất Vũ?
Triệu Nhất Vũ xuất hiện trong đêm tối, đi theo phía sau là đám người Tôn Khinh và Lục Lục. Mọi người đang bước nhanh về phía trước, vừa nhìn thấy Đơn Phi không việc gì, đều là mừng rỡ nói: - Lão đại, huynh không sao chứ?
Đơn Phi thấy mọi người tràn đầy ân cần, không khỏi quay đầu nhìn Triệu Nhất Vũ. Chỉ thấy Triệu Nhất Vũ thấp giọng nói: - Lão đại, ta biết dù mình có ở lại, cũng chỉ làm huynh phân tâm, bởi vậy mới chạy về tìm mấy vị huynh đệ...
- Đơn lão đại, ngươi chớ có trách Nhất Vũ. Tôn Khinh đứng bên cạnh vội vàng chen miệng nói:
- Y trở về cáo biệt cùng chúng ta, nói rằng không giúp được lão đại, mà là định...
Nói đến đây trong mắt có chút lấp loé nước mắt, có chút nức nở nói: - ...Định quay lại canh chừng cho lão đại, y nói cùng lắm thì chết ở chỗ này thôi, y trở về cũng không phải vì sợ chết, mà là muốn nói cho chúng ta biết một tiếng, để cho chúng ta chớ có mơ hồ, ngay cả kẻ thù là người nào cũng không biết. Tôn Khinh ta vốn cũng là hạng người ham sống sợ chết, thế nhưng cũng biết không cần nhiều người đi nhặt xác như vậy, chỉ để lại Bạch Ấn, bảo gã ngày mai lại đây xem thế nào, liền cùng Nhất Vũ dắt theo vài huynh đệ chạy đến đây.
Đơn Phi có chút khiếp sợ, lập tức hiểu được Tôn Khinh và Triệu Nhất Vũ vốn có y định cùng hắn đồng sinh cộng tử, thấy trên mặt mọi người đều là một bộ vừa vui sướng lại vừa lo lắng, Đơn Phi mỉm cười vỗ vỗ bả vai Triệu Nhất Vũ, cực kỳ cảm động, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Mọi người trầm mặc một lát, Triệu nhất vũ mới nhìn nhìn chung quanh nói: - Lão đại, hai người kia đâu rồi?
- Sự tình còn không có giải quyết, về sau chỉ sợ còn hiểm ác hơn. Đơn Phi cau mày nói:
- Tuy nhiên bất kể như thế nào, đêm nay cuối cùng cũng coi như vượt qua rồi.
Triệu Nhất Vũ ngơ ngẩn. Y biết Đàn Thạch Xung và Đơn Phi đã đánh cuộc cái gì, thầm nghĩ nếu lão đại đã có thể chống đến bình minh, chẳng lẽ đã đánh thắng Đàn Thạch Xung?
Nhìn lên bầu trời sao, Đơn Phi cũng không có giải thích quả nhiều, chậm rãi ngồi xuống nói: - Ta tạm thời cần nghỉ ngơi một chút, các ngươi giúp ta trông chừng một chút.
Tuy rằng tối nay hắn đã vượt qua một kiếp, thế nhưng nghĩ tới sự hung hiểm của ngày sau, ít nhất cũng phải khôi phục lại một chút khí lực mới tính tiếp.
Nhắm mắt nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, cảm thấy thể lực đã khôi phục được một nửa, Đơn Phi liền mở mắt ra. Nhìn thấy chúng huynh đệ đều đang cảnh giác chung quanh, hơi chút châm chước, liền bảo mọi người tạm thời rời đi, chính mình cũng quay lại Từ Tể Đường.
Vừa đẩy cửa sân ra, Đơn Phi liền nghe thấy trong viện có tiếng người ngạc nhiên vui mừng kêu lên: - Đơn đại ca trở lại rồi.
Chỉ thấy trong viện đang ngồi hai người, người vừa lên tiếng đúng là Hạ Già Lam, giai nhân trong mắt hơi có chút tơ máu, giống như ngủ không được ngon vậy.
Còn một người khác chính là Bàng Thống.
Bàng Thống không biết đã mấy đêm rồi không ngủ, cả hai vành mắt đều biến thành màu đen giống như gấu mèo vậy.
Vừa thấy Đơn Phi trở về, Bàng Thống thở phào một hơi, quay mũi hướng về phía Đơn Phi nói: - Ông trời ơi, huynh cuối cùng đã trở lại rồi, tối hôm qua huynh đi nơi nào thế?
Ta thiếu chút nữa thì đi gặp Diêm Vương!
Đơn Phi vốn có cảm giác như vừa trải qua mấy đời vậy, thế nhưng lúc này liền cảm thấy dù thế sự có biến hóa thế nào, Bàng Thống cũng vẫn sẽ mãi mãi xấu xí như vậy, làm cho người ta chỉ cần vừa nhìn thấy, lập tức đều có thể từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại.
Thấy hai người đều ngồi ở trong viện, Đơn Phi khó hiểu nói: - Hai người sao mới sáng sớm đã đến đây rồi?
- Chúng ta cũng không phải sáng sớm mới đến đây, mà là một đêm không ngủ rồi. Bàng Thống giải thích nói: - Đơn huynh, ta vừa tra ra một bí mật cực lớn. Thấy Đơn Phi vẫn là một bộ thờ ơ, Bàng Thống lập tức hạ thấp tư thái nói: - Bởi vậy mới thừa dịp ban đêm đi tìm Đơn huynh, không nghĩ tới Đơn huynh không có ở đây. Hạ cô nương nói huynh đã đi ra ngoài, rất là lo lắng cho huynh, vẫn ở chỗ này chờ huynh trở về. Ta cũng chỉ đành đợi ở chỗ này, không nghĩ tới đến tận bình minh huynh mới trở về.
Bàng Thống nói không thèm nghĩ, làm cho Hạ Già Lam hơi có chút xấu hổ, vội vàng nói: - Đơn đại ca, cũng không có khoa trương như Bàng tiên sinh nói đâu, muội chẳng qua chỉ là đang chuẩn bị những dược liệu huynh muốn mà thôi, lại không biết huynh lúc nào sẽ trở về, sợ huynh gõ cửa không ai nghe được, bởi vậy mới thức chờ huynh về.
Thở phào một hơi, buông xuống lo lắng cả đêm, Hạ Già Lam mới nói: - Đơn đại ca, dược liệu huynh kê trên đơn thuốc, muội đều chuẩn bị xong rồi, đã để trong thư phòng của huynh. Hôm nay muội còn phải đến vườn thuốc nữa, Đơn đại ca, huynh cứ yên tâm, hôm nay muội nhất định có thể gặp được người kia.
Trong nội tâm nàng vẫn nhớ từng lời Đơn Phi dặn dò, thấy Đơn Phi đã trở về, liền cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ chuyện gì, vừa định đi ra, chợt nghe Đơn Phi nói: - Già Lam, không cần vội vàng như vậy, cô cứ nghỉ ngơi một chút thì hơn.
- Có gì mệt đâu mà phải nghỉ. Hạ Già Lam lắc đầu cười nói: - Huynh không biết mỗi khi chúng ta phải vội vàng hái thuốc, mấy ngày mấy đêm đều không được nghỉ ngơi đây này? Nói đến nghỉ ngơi, muội thấy Bàng tiên sinh mới thật sự là mệt mỏi, ngài ấy vẫn ngồi trong viện gục đầu xuống ngủ gà ngủ gật đấy.
Gương mặt của Bàng Thống có chút ửng đỏ, không nghĩ đã không so được với Đơn Phi, lại còn bị nữ tử coi thường nữa, vội vàng nói tránh đi: - Đơn huynh, ta rốt cục tra ra Từ Tuệ là người nào rồi!
Đơn Phi ánh mắt chớp động, lưu ý đến bộ dáng mệt mỏi của Bàng Thống, vỗ vỗ đầu vai y nói: - Đây quả thật là một bí mật cực lớn. Thấy Bàng Thống nở nụ cười toe toét, Đơn Phi rốt cục hỏi: - Vậy nàng ta rốt cục là ai?
- Nàng là thê tử của Tôn Dực.
Bàng Thống sắc mặt có chút cổ quái nói.
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất