Thâu Hương

Chương 323: Điểm đột phá của vụ án

Chương 323: Điểm đột phá của vụ án


.
Sắc mặt Đồng Đảm thoạt nhìn rất khó coi, mọi người cũng như vậy, nghe thấy chuyện ma còn có thể coi như là chuyện cười, nhưng nếu chuyện ma xảy ra ngay trên người mình, thì bất cứ ai cũng không thể cười được.
Đơn Phi nhớ lại tất cả những gì Đổng Đảm nói, cau mày nói: -Đổng Đảm, nói tiếp đi.
Đổng Đảm thấy Đơn Phi không trách y vớ vẩn giống Tôn Hà, thì rất có hảo cảm với hắn, hạ giọng nói: -Đơn Thống Binh, mắt của tiểu nhân rất tốt, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Thấy Đơn Phi gật đầu, Đổng Đảm lại nói: -Nhưng tiểu nhân lại không muốn nghĩ là Dực gia đang nói dối.
Trong lòng y rất mâu thuẫn, Đơn Phi lại rất thấu hiểu nói: -Có lẽ Thái Thú Tôn Dực không muốn ngươi quá lo lắng cho y, do vậy che giấu một số chuyện.
Đồng Đảm vẫn bị Tôn Hà quát lớn, trong lòng lại rất uất ức, nghe Đơn Phi nói như vậy, không chỉ biện giải cho y, còn suy xét cho Tôn Dực, thực sự rất cảm động, trầm mặc một lát thì tiếp tục nói: -Tiểu nhân khi đó cũng nghĩ như thế, nhưng thấy dáng vẻ Dực gia, cuối cùng không truy hỏi tiếp. Các vị không biết chứ khi đó Dực gia rất tiều tụy, rất mệt mỏi.
Mắt Từ phu nhân đỏ bừng, hơi ngửa đầu lên.
-Khi đó ta chỉ nghĩ Dực gia mệt như thế nên có mấy lời đợi sau khi ngài ấy nghỉ ngơi rồi hẵng nói.
Đồng Đảm khổ sở nói: -Nhưng khi đó Dực gia nói với ta, ngài ấy phải ra khỏi thành một chuyến, tất cả công vụ đều sắp xấp ổn thỏa rồi, bảo ta không cần lo lắng.
Đơn Phi, Bàng Thống liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều trở nên quỷ dị sau khi Tôn Dực rời đi, nào ngờ chuyện dị thường lớn nhất lại là Tôn Dực!
-Sau đó… Vẻ mặt Đổng Đảm đưa đám nói: -Ta vốn tưởng Dực gia sẽ trở về nhanh thôi, nào ngờ lại biến thành dáng vẻ hôm nay! Đêm qua Quận Chúa nghe lời ta nói, lại quả quyết là Dực gia mất tích rồi, ta mới cảm thấy sợ hãi. Từ phu nhân nghe xong thì cho rằng Dực gia mất tích có liên quan đến xương trắng có thể đi lại. Tôn đại nhân lại nói…
Y không nói thêm gì nữa.
Tôn Hà lạnh lùng nói: -Ta cảm thấy nên điều tra xem có xương trắng còn sống không rồi hẵng nói.
Đồng Đảm nghe ra ý nghi ngờ của Tôn Hà, phân bua nói: -Ta không có nói dối, ta thật sự không có nói dối! Ta nói dối để làm gì? Ta chỉ muốn tìm Dực gia về thôi.
Tôn Thượng Hương khẽ vung bàn tay thon, Đồng Đảm không phân bua nữa, nhưng thần sắc vẫn rất uất ức.
Trầm mặc một lát, Tôn Thượng Hương nói: -Đơn Thống Binh, Bàng Quận Thừa, Phong Hư, các ngươi nghe thấy việc này, có suy nghĩ thế nào?
Đơn Phi nhìn về phía Bàng Thống, Bàng Thống lập tức nhìn sang Phong Hư.
Phong Hư không biết Bàng Thống kế thừa được bản lĩnh quăng họa từ chỗ Đơn Phi, chỉ cho rằng hai người một người là Thống Binh, một người là Quận Thừa, tuy nói quan vị cao, nhưng luận về bản lĩnh phá án, cũng phải xem Tặc Tào Duyện y.
Ho khan một tiếng, Phong Hư nói: -Nếu xét theo lẽ thường, Thái Thú Tôn Dực có phải là mất tích không thì rất khó phán đoán. Nếu không có Tôn Hà, y đã trực tiếp gọi Tôn Thái Thú, nhưng để phân biệt hai vị Thái Thú, chỉ có thể gọi thẳng tên.
Tôn Thượng Hương hạ giọng nói: -Huynh ấy nhất định là mất tích.
Phong Hư chớp mắt tỏ ý không hiểu, Đơn Phi cũng hoang mang, bất giác hỏi: -Quận Chúa sao lại khẳng định như thế?
Tôn Thượng Hương hơi trầm ngâm nói: -Hôm nay vốn là ngày giỗ của đại ca ta.
Trong lòng mọi người hơi run.
Tôn Thượng Hương lại nói: -Hằng năm vào lúc này, tam ca nhất định sẽ ở lại thành Đan Dương, tế điện đại ca.
-Chẳng lẽ không có ngoại lệ sao? Đơn Phi hỏi ngược lại một câu.
Thật ra hắn cũng cảm thấy Phong Hư nói có lý. Tôn Dực dù sao cũng lớn chứ không còn nhỏ, từ võ công của hai người Tôn Sách, Tôn Thượng Hương để suy đoán thì võ công của Tôn Dực e rằng cũng không thấp, tự bảo vệ mình theo lý mà nói sẽ không có vấn đề gì. Tôn Dực rời khỏi Đan Dương tuy rằng dị thường, nhưng đó được xem là hành vi tự chủ của người có năng lực hành vi dân sự.
Nhưng Tôn Thượng Hương một mực chắc chắn Tôn Dực có việc, hình như cũng có chút khác thường.
Đôi mắt đẹp như vầng trăng của Tôn Thượng Hương có chút sương mù, nhưng vẫn kiên định nói:
-Chưa từng ngoại lệ! Lần này cũng sẽ không ngoại lệ!
Đơn Phi không hỏi tiếp nữa, hắn biết Tôn Thượng Hương nhất định có lý do của nàng.
Trực giác của phụ nữ đều rất linh, càng huống chi là dạng nữ nhân như Tôn Thượng Hương.
Phong Hư mở miệng phỏng đoán thì đã bị Quận Chúa đập nát, vội nói tiếp bước phá án tiếp theo: -Cho dù Thái Thú Tôn Dực thật sự mất tích, theo lý mà nói, chúng ta cũng phải xem xét lời khai của nhân chứng.
Y nói như thế, dĩ nhiên là hoài nghi Đồng Đảm nói dối giống như Tôn Hà.
Từ phu nhân bên cạnh nói: -Đồng Đảm không nói dối.
-Hả? Phong Hư giật mình ngây người.
Tôn Hà không nhịn được nói: -Từ phu nhân, bản quan có lẽ kiến thức không rộng, nhưng cảm thấy phu nhân một mực khẳng định Đồng Đảm không nói dối, e rằng khó tránh quá võ đoán, chỗ này không phải là phu nhân nói cái gì thì là cái đó đâu!
Ông ta rõ rằng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Từ phu nhân nói kiến thức ông ta không bằng Đơn Phi, tìm cơ hội mỉa mai trả đũa.
Từ phu nhân lãnh đạm nói: -Nhưng cũng không phải Tôn đại nhân nói cái gì thì là cái đó.
-Cô… Tôn Hà bỗng đứng phắt dậy, sắc mặt căm tức.
Tất cả mọi người đã nhìn ra hai người này không chỉ tranh giành nhau trong vấn đề này, mà thoạt nhìn dáng vẻ chuyện gì cũng không hài lòng về nhau. Bàng Thống biết chuyện trong thiên hạ, chỉ là không hiểu rõ lắm về loại chuyện nhà này, nhìn sang Đơn Phi, thấy hắn không thèm quan tâm, lập tức cũng làm ra vẻ nhíu mày suy tư.
Loại chuyện nhà này đích thực không phải là chuyện bọn họ thích hợp tham gia.
Tôn Thượng Hương quét mắt nhìn Tôn Hà, Từ phu nhân, giải thích nói: -Đêm qua nghe Đồng Đảm nói tới việc này, tam tẩu tin tưởng không nghi ngờ, ta hỏi tam tẩu mới biết, hóa ra thành Đan Dương không chỉ có một mình Đồng Đảm từng nhìn thấy xương trắng còn sống, tiểu thư của Lỗ phủ Lỗ Thiến Liên cũng từng nhìn thấy, còn vì thế kinh hãi sinh bệnh.
Đơn Phi ngẩn ra, nhớ ra Lỗ Thiến Liên đích thực mấy ngày trước từng kinh sợ mà sinh bệnh, khi đó hắn còn nhớ Lỗ phu nhân nói hình như Lỗ Thiến Liên nhìn thấy thứ không sạch sẽ gì đó mà bị hù.
Lúc ấy hắn chỉ để ý chữa bệnh, mặc kệ chuyện bắt quỷ, sau khi nhìn thấy Lỗ phu nhân lo lắng, cũng không nghĩ sâu thêm, nào ngờ Lỗ Thiến Liên lại cũng bị xương trắng còn sống hù dọa.
Tôn Thượng Hương nhẹ giọng nói: -Ta cả đêm đi đến Lỗ phủ để chứng thực việc này, phát hiện hình dung của Lỗ tiểu thư về xương trắng còn sống giống như là Đồng Đảm nói, như vậy xem ra, Đồng Đảm cũng không phải nói dối bịa đặt. Tặc Tào Duyện, ngươi nói có phải không?
-Hả?
Phong Hư không phản bác được, thầm nghĩ thế này còn chơi thế nào đây?
Tôn Thượng Hương điều tra còn chuyên nghiệp hơn là Tặc Tào Duyện y. Tôn Dực mất tích, Đồng Đảm không nói dối, sự viện chỉ còn một khả năng, Tôn Dực đụng quỷ đi? Chuyện này quy về cho Thời Tào quản mới đúng, ta phụ trách bắt tặc, không phụ trách bắt quỷ và cương thi, nghiệp vụ không đúng nha.
Phong Hư cảm thấy Thời Tào chủ quản tế tự, nói không chừng cũng phụ trách giao tiếp với quỷ quái, y chỉ muốn đẩy chuyện này cho người khác, nhưng thấy Tôn Thượng Hương nhìn sang, sau ót Phong Hư lạnh toát, bội cái khó ló cái khôn nói: -Ty chức nghĩ…Hai vị đại nhân Thống Binh, Quận Thừa tất có cao kiến!
Bàng Thống thở dài, thầm nghĩ muốn làm quan, thì thuật quăng họa không thể không vận dụng thành thục.
Y mới vào quan trường, thực chiến vẫn còn chưa quen thuộc, không biết kéo công đẩy trách nhiệm vốn là quy tắc ngầm của quan lớn trên quan trường, thấy Tôn Thượng Hương có chút mong chờ, Bàng Thống trầm ngâm nói: -Chuyện này đích thực kỳ lạ.
Đột nhiên trong lòng khẽ động, Bàng Thống nói:
-Chúng ta mới vừa nhậm chức, chưa từng gặp mặt Thái Thú Tôn Dực, nhưng Quy Lãm, Đới Viên lại thường gặp Thái Thú, nếu hỏi hai người họ chuyện liên quan đến Thái Thú, có lẽ sẽ có dấu vết. Hơn nữa…mật thất trong Quy phủ không phải là có xương trắng sao?
Lúc nãy y nhắc đến chuyện này với Đơn Phi, đột nhiên liên tưởng đến, trong lòng thực sự chấn động, không biết trong đó có phải là có quan hệ không.
Tôn Hà lặng lẽ cười lạnh nói: -Đêm qua ta đã khảo vấn hai người Quy Lãm, Đới Viên…
Mọi người nghe giọng điệu ông ta âm trầm, đều lạnh run.
Tôn Hà ác nghiệt nói:
-Dưới tay bản quan không ai dám không cung khai, chỉ là…hai người này kiên trì nói Thúc Bật chỉ giao lại công vụ cho bọn họ xử lý, cũng không giao cho người khác. Còn về xương trắng trong mật thất, Quy Lãm nói khi ông ta vào đây thì đã phát hiện xương trắng, gương đồng trong mật thất, nghe nói đây vốn là phong tục Kinh Sở, nghe nói làm thế có thể bảo vệ trạch chủ sống lâu. Bản quan nghiêm hình tra tấn, Quy Lãm một mực khẳng định việc này, tuyệt đối không giống như nói dối.
Bàng Thống biết “Thúc Bật” là tự của Tôn Dực, sau khi nghe xong thì thầm nhíu mày, cũng cảm thấy không còn cách nào chơi tiếp được nữa.
Xương trắng còn sống chính là điểm mấu chốt khó bước qua được.
Cũng không thể nói Tôn Dực bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi được?
-Đêm qua, khi Quận Chúa vất vả, bản quan cũng phái người đi hỏi thủ vệ bốn phía thành, binh vệ thành Bắc nói sáng sớm ngày thứ hai sau khi Đồng Đảm nói đụng quỷ, đích thực nhìn thấy có người giống như Thúc Bật cưỡi ngựa vi phục ra khỏi thành Bắc, bọn họ không dám quấy rầy.
Lạnh lùng nhìn Đơn Phi và Bàng Thống, Tôn Hà kết luận nói: -Chuyện này nói rõ Thúc Bật không phải là bị quỷ dẫn đi, mà là tự mình rời khỏi thành Đan Dương. Ngừng một lát, Tôn Hà nói: -Bản quan nghe lời Quận Chúa nói, cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, thậm chí cho rằng Quy Lãm ôm lòng muốn báo thù cho Thịnh Hiến nên bất lợi cho Thúc Bật, nhưng bây giờ xem ra, Quy Lãm có lẽ hơi tham lam, làm việc có sai sót, nhưng hoàn toàn không gây bất lợi cho Thúc Bật.
Ông ta nói chậm rãi, Bàng Thống lại kinh ngạc.
Bàng Thống biết chuyện Thịnh Hiến, trong lòng đích thực hoài nghi Quy Lãm có liên quan đến chuyện Tôn Dực mất tích, không ngờ Tôn Hà đã sớm nghĩ đến chuyện này, Tôn Hà chinh chiến nhiều năm với Tôn Kiên, Tôn Sách, cũng rất có đầu óc.
Thấy Đơn Phi, Bàng Thống đều không nói, nụ cười của Tôn Hà có chút khinh thường, nhìn sang Tôn Thượng Hương nói: -Quận Chúa, theo ta thấy, chuyện này có kỳ lạ, nhưng chúng ta không thể vì thế mà rối loạn được, chỉ liên tưởng đến chuyện quỷ quái, khó tránh sẽ chậm trễ thời cơ. Bản quan đã phái người cả đêm xuất thành, thăm dò tung tích Thúc Bật sau khi rời thành, chỉ cần thủ hạ có tin tức quay về, chúng ta có thể biết được hành tung của Thúc Bật, như vậy so với tin vào xương trắng huyễn hoặc còn tốt hơn một chút.
Mấy câu này của ông ta rõ ràng là đang nói phán đoán của Từ phu nhân rõ ràng là ý kiến của đàn bà, xoay sang nhìn Đơn Phi, Tôn Hà nói: -Bây giờ tất cả ngọn nguồn đều đã nói với Đơn Thống Binh rồi, không biết Thống Binh có “cao kiến” gì?
Nội đường yên tĩnh.
Bàng Thống, Phong Hư thấy Tôn Hà khí thế hung hãn, đều cúi đầu tỏ ý chết cũng không gánh họa của Đơn Phi.
Oán khí của Tôn Hà đối với Từ phu nhân thoạt nhìn là sắp trút lên người Đơn Phi.
Đơn Phi sao lại không biết điểm ấy, thầm nhíu mày, thầm nghĩ người trên đời này đều kỳ quái, có giận thì nhất định phải tìm người trút mới được.
Hắn từng gặp thái độ quan liêu như thế nhiều, cũng suy xét đến lời vừa nãy mọi người nói, vốn cũng không có đầu mối gì, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trong lòng Đơn Phi có nắm chắc nói: -Tôn Thái Thú làm việc gọn gàng như thế, tất cả mọi việc đều là tìm kiếm Thái Thú Tôn Dực là cách cực tốt.
Tôn Hà lạnh lùng cười, thầm nghĩ ta còn cho rằng tiểu tử ngươi nói hôm nay có thể phá án chứ.
Không ngờ Đơn Phi lại nói tiếp: -Nhưng Tôn Thái Thú e rằng còn có chuyện không đoán được.
-Chuyện gì? Tôn Hà giống như con nhím dựng gai toàn thân lên vậy.
Đơn Phi cười nói: -Chuyện này vốn có liên quan đến Bàng Quận Thừa.
Mẹ nó!
Tiểu tử ngươi một ngày không bắt ta gánh họa thì cả người không được thoải mái sao?
Bàng Thống nếu không phải sợ đánh không lại Đơn Phi, thì trong lúc gấp gáp nói không chừng đã đấm một quyền qua.
Tôn Hà lạnh lùng nhìn Bàng Thống: -Sao lại có liên quan?
Bàng Thống đổ mồ hôi trán, Đơn Phi lại không nhanh không chậm nói: -Thái Thú Tôn Dực xuất thành chắc chắn là có mục đích của ngài ấy, chỉ cần chúng ta tra ra mục đích của ngài ấy, tin rằng sẽ có giúp ích khi tìm kiếm ngài ấy.
-Nói nhảm nhí? Tôn Hà cười lạnh nói.
Đơn Phi lắc đầu nói: -Không phải nói nhảm. Tôn Thái Thú lẽ nào không biết, trong khoảng thời gian này nhờ sự lao tâm lao lực của Bàng Quận Thừa, mà đã tra ra vấn đề rất lớn về sổ sách của Đan Dương, có rất nhiều tiền không biết đã đi đâu. Chuyện này…lẽ nào Quy Lãm không nói cho Tôn Thái Thú nghe dưới sự tra khảo sao?
Sắc mặt mọi người thay đổi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất