Chương 327: Người thứ ba ẩn núp
.
Đơn Phi đi theo Từ Tuệ nhìn ra phía ngoài, khi nhìn thấy phía ngoài mây nhẹ gió dịu một phen yên tĩnh, nhưng trong lòng lại không được bình yên.
Hắn có thể bình yên mới lạ đó.
Đầu óc của đám người này chẳng những có kết cấu không mấy bình thường, khi làm việc chỉ có thể dùng hai chữ "Điên cuồng" để hình dung.
Cũng may tố chất trong lòng hắn vững vàng, biết được chuyện đã xảy ra cho tới bây giờ, ván đã đóng thuyền, chỉ có thể ứng đối bằng cách đi một bước tính một bước thôi.
Hắn ít khi lấy tâm lý hiểm ác đi đo lường lòng dạ của người khác, nhưng đối với đám người Tào Quan, Vu Linh Nhi này, hắn biết tuyệt đối không thể dùng lẽ thường đi phân tích.
Đơn Phi từ miệng của Từ Tuệ đã biết được không ít chuyện xưa sợ hãi kinh khủng, chỉ là cuối cùng hắn cũng có được một tin tốt.
Hắn lại có năng lực sử dụng Vô Gian quay trở về một lần nữa.
Quỷ Phong lúc trước cũng nói như vậy, Đơn Phi đối với chuyện này vẫn giữ lòng nghi ngờ, hắn nghĩ nếu Quỷ Phong biết được loại chuyện tốt này, không có lý do ngu đến nỗi nước vào não tặng cho Đơn Phi hắn đâu. Có một số người là lão tử không chiếm được lợi ích, cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác đạt được, Quỷ Phong đột nhiên có tinh thần như Lôi Phong sống vậy, khiến cho Đơn Phi rất là hoang mang. Nhưng hắn nghe được Từ Tuệ cũng nói như vậy, sự việc đó có độ tin cậy cũng khá lớn rồi.
Chạm đến Vô Gian Hương cất giấu trên người, Đơn Phi vẫn còn giữ lại chút thái độ, Từ Tuệ là từ trong miệng của Tào Quan biết được chuyện này đấy, đây không biết có phải lại là lồng sắt do Tào Quan giăng ra không?
Lúc trước khi hắn nói chuyện với Tào Tháo, cũng từng bày tỏ qua nghi ngờ Tào Quan, Tào Tháo lại vỗ ngực đảm bảo với hắn rằng cả đời này lão tử không tin ai đâu, nhưng cũng có người đáng tin tưởng, Tào Quan là huynh đệ của lão tử, ngươi tin ông ta là được rồi.
Ý của Tào Tháo ẩn chứa bên trong chính là ngươi cũng có thể tin tưởng lão Tào ta đấy.
Lúc đó Đơn Phi đã bị lời nói của Tào Tháo làm cho hổ thẹn trong lòng.
Ta không phải quân tử, dù sao vẫn luôn thích dùng lòng dạ hẹp hòi đi phán đoán người khác, nhưng Tào A Man ơi Tào A Man, ta mà tin ngươi nữa là có quỷ đó! Lão tiểu tử ngươi nếu là huynh đệ của Tào Quan, đối với những thứ này chẳng lẽ không biết rõ tình hình sao?
Lão Tào ngươi và Quách Gia khẳng định biết được càng nhiều hơn, nhưng vẫn không biết xấu hổ không cố ý để lộ ra sự thật, chắc là sớm đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi? Các ngươi sợ rằng ta sau khi biết được chân tướng sự thật sẽ đi đào bới phần mộ tổ tiên của các ngươi sao?
Nếu có thể dùng được Vô Gian, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách gặp cho được Tào Quan, bất kể gặp được Tào Quan ngay tại thời điểm nào đi nữa, hắn sẽ đánh cho một trận thật đã xong mới nói sau, nếu không cơn tức này thật sự không biết trút ra bằng cách nào đây.
Tuy nhiên hiện tại cũng không cần phải gấp gáp.
Từ Tuệ sau khi nói xongcũng hoàn toàn im lặng xuống.
Đơn Phi và TừTuệ vốn không quen biết nhau, khi mới thấy cô ta cũng thật cẩn thận chỉ sợ làm lộ ra, nhưng trải qua lần nói chuyện dài dòng này, ngoại trừ xấu hổ người ta hiểu rõ hết về mình, còn cảm thấy nữ tử này cũng không lạnh lùng như bề ngoài vậy.
Mỗi người đều có một nguyên tắc khi xử lý công việc của mình.
Nói tới điều này, hắn thật sự rất khâm phục Quách Gia đấy, ít ra cái tên chết tiệt chỉ biết làm ra dáng vẻ như Thánh nhân kia dụ dỗ ngươi đi làm một số chuyện, nhưng cũng không hề cố ép ngươi đi làm những thứ đó.
Nhưng Từ Tuệ lúc này sao vẫn cứ giữ im lặng vậy?
Chồng cô bị mất tích rồi đó, có biết không?
Đơn Phi từ chuyện của mình phục hồi lại tinh thần, rất nhanh bèn nhớ tới chuyện của Từ Tuệ, Từ Tuệ tuy rằng lạnh lùng, nhưng hắn rất có thiện cảm với nữ nhân này, dù sao người ta cũng không có quan hệ thân thiết gì với hắn, nhưng lại đem tất cả sự việc đều nói cho hắn nghe hết.
Từ Tuệ đã giúp cho hắn khá nhiều đấy.
Nhìn Từ Tuệ đang im lặng, Đơn Phi thành khẩn nói:
-Từ phu nhân, ta xin đa tạ cô đã tận tình chỉ bảo, tại hạ rất cảm kích, chuyện Thái Thú Tôn Dực bị mất tích, tại hạ sẽ cố gắng làm hết sức.
Ít ra hắn cũng phải tỏ ý trả ơn mới được, không ngờ Từ Tuệ vẫn như cũ nhìn ra phía ngoài, thấp giọng nói:
-Thật ra ta cũng không vội lắm.
Cái gì?
Đơn Phi trong chốc lát bị ngu ngơ, lắp bắp nói:
-Cô không vội?
Từ Tuệ quay lại nhìn Đơn Phi, ánh mắt sáng ngời:
-Ngươi biết không? Khi ta cùng Tôn lang lần đầu tiên gặp nhau, chỉ biết người chàng thích là ta, yêu cũng là ta.
Đơn Phi ngẩn ra.
Hắn là người khá chu đáo, cũng là người biết lắng nghe, vừa nghe được Từ Tuệ nói như vậy, trước tiên là cảm nhận được trong những lời này không được tự nhiên.
Từ Tuệ nói là người mà chàng thích là ta, yêu cũng là ta.
Kiểu lời thoại này không xa lạ gì thường thường đều nằm trong kịch bản, rất nhiều phim truyền hình khi vợ chồng xung đột với nhau, một số phụ nữ rất thích đi nói câu này, có chút lạnh lùng lại mang theo ý khiêu khích đối thủ để hả giận.
Kiểu lời thoại này đều là người thứ ba thường nói với vợ cả đấy, chỉ số sát thương gần như bùng nổ vậy.
Dựa theo lẽ thường, Từ Tuệ muốn khoe chuyện ân ái với Tôn Dực, nên nói là chàng rất thích ta, rất yêu ta... Ngươi xem đi chúng ta lại đi đâu đó du lịch mới phải chứ.
Đây là một kiểu ngôn ngữ rất thông thường của phụ nữ khi muốn khẳng định chính mình, tăng thêm sức mạnh cho mình, thậm chí có thể nói là đang tự thôi miên chính mình.
Phụ nữ là động vật thích tìm kiếm cái an toàn, đối với chuyện tình yêu một khi không đủ tự tin, sẽ cố gắng dùng lời nói chứng thực này để chứng minh cảm giác an toàn của mình trên tình yêu.
“Người thích khoe chuyện ân ái sẽ mau chết lắm”, những lời này cũng không phải không có lý do của nó.
Bởi vì người đủ tự tin sẽ không có vấn đề gì trên tình yêu, nên không cần phải đi khoe chuyệ nân ái của mình đấy. Ngược lại có rất nhiều người thích đi khoe chuyện ân ái ra ngoài cho người ta biết, thật ra là bởi vì muốn phóng ra ngoài một tín hiệu về tình yêu của ta không có vấn đề! Không có vấn đề! Không có vấn đề!
Từ Tuệ không phải là đang khoe chuyện ân ái, mà là cô ta đang tự thuật một chuyện rất quan trọng đối với cô ta, thậm chí là một chuyện cô ta đang vô cùng lo lắng đấy!
"Yêu thích ta" và "Yêu thích chính là ta" mặc dù chỉ kém nhau hai chữ, nhưng ý nghĩa lại khác nhau rất lớn.
Yêu thích ta thường thường ý của nó chỉ có bao gồm hai người thôi. Yêu thích chính là ta lại có liên quan đến ba người trở lên.
Lúc trước Từ Tuệ miêu tả với hắn về cảnh tượng gặp mặt với Tôn Dực, cũng từng nói quakhoảnh khắc khi chàng ôm lấy ta, ta biết, chàng vẫn còn nhớ đến ta, chàng vẫn còn yêu ta!
Khi đó Đơn Phi chỉ nghĩ đến chuyện của Vu Linh Nhi và Tào Quan, thắc mắc này cũng chỉ thoáng qua một cái thôi, nhưng bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ rồi.
Từ Tuệ nói như thế chẳng lẽ cho rằng Tôn Dực đã thích một phụ nữ khác rồi sao?
Vậy người phụ nữ kia là ai thế?
Không thèm đếm xỉa tới vẻ khác thường của Đơn Phi, Từ Tuệ nhìn nhìn Đơn Phi, như đang nhìn không khí vậy, nói tiếp:
-Lúc trước khi ta đi đến Đan Dương, khoảnh khắc ôm lấy chàng, là biết được ta nhất định sẽ ở lại Đan Dương rồi.
Bàng Thống có nói lúc trước Từ Tuệ từng rời khỏi một thời gian ngắn, việc này có chút chênh lệch với lời nói của Từ Tuệ.
Đơn Phi trong lòng hơi chần chừ, nhưng thấy người ta đã chịu đem chuyện phức tạp của Tào Quan, Vu Linh Nhi nói hết cho ngươi nghe như vậy, cũng nên nghe người ta nói chút tâm sự phức tạp chứ.
-Nhưng ngoại trừ Tôn lang ra, người trong Tôn gia không có người nào thích ta cả.
Vẻ mặt Từ Tuệ như lạnh xuống.
Đơn Phi nhìn thấy vẻ mặt Từ Tuệ, cảm giác cũng đi theo lạnh cả người.
-Tôn Hà cũng là một trong những người đó.
Từ Tuệ nhớ lại nói.
Đơn Phi lập tức hiểu được tại sao Từ Tuệ không có qua lại với Tôn Hà rồi, cái này đơn giản chính là ân oán máu chó ngàn năm kéo dài không thay đổi của các gia tộc đó.
Trước kia hắn chợt có chút bùi ngùi, thầm nghĩ nhân loại trải qua thời gian lâu dài như vậy, lúc nên máu chó vẫn cứ máu chó, vì sao phim truyền hình luôn hấp dẫn người xem như vậy? Bởi vì những người có thể nhập vai đấy.
Quả nhiên, khóe miệng Từ Tuệ mang tia cười lạnh nói:
-Tôn Hà nói Tôn gia gia thế cỡ nào, đi chấp nhận một phụ nữ không rõ lai lịch đã là phá lệ lắm rồi, Thúc Bật muốn cưới ta, điều này là tuyệt đối không được đấy.
Đơn Phi âm thầm gật đầu, cảm thấy loại người như Tôn Hà vậy nói ra những lời này cũng là quá bình thường thôi.
Từ Tuệ lại nói tiếp:
-Nhưng Tôn lang quyết chí muốn cưới ta.
Khi cô ta đề cập đến hai chữ "Tôn lang", vẻ mặt sáng sủa, lúc này khuôn mặt bình thường đã mang theo dáng vẻ quyến rũ.
-Ta rất vui mừng.
Từ Tuệ hơi khép lại đôi mắt, như nói mớ vậy:
-Khi ta nghe được Tôn lang nói bất kể là ai cũng không thể ngăn cản được chàng cưới Từ Tuệ, ta biết ngay, cuộc đời này ta đã không còn điều gì tiếc nuối rồi.
Mắt nhìn Đơn Phi, Từ Tuệ nói:
-Ta biết được lệnh đường, Tào Quan và ngươi nữa, rất coi trọng Tam hương, nhưng trong lòng ta, cho dù tất cả Tam hương đều nằm trong tay ta, cũng không sánh bằng một câu khi đó Tôn lang nói với ta. Người chàng yêu là ta, nếu không vì sao phải cưới ta chứ?
Cô ta hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, nhưng cũng không có chờ đợi Đơn Phi trả lời.
Đơn Phi trông thấy dáng vẻ của cô ta, vẫn cảm giác sợ hãi.
Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng hắn cảm giác được Từ Tuệ đã yêu Tôn Dực đến khá sâu đậm rồi, xem ra tính mạng của cô ta là cháy vì Tôn Dực.
Đơn Phi cũng không phải là một tay tình yêu lão luyện, nhưng đối với tình huống này lại có kết quả xuất hiện người thứ ba, cảm thấy tuyệt đối không mấy lạc quan rồi.
Một lát sau, lúc này Từ Tuệ mới mở mắt ra, từ từ nhẹ nhàng đứng lên đi ra ngoài cửa.
Đơn Phi sửng sốt.
Nhưng hắn trong lúc nhất thời cũng không biết làm cách nào giữ lại TừTuệ.
Từ Tuệ cũng không nóng vội chuyện mất tích của Tôn Dực? Vậy hắn còn đi nóng vội cái gì chứ?
Dựa theo bình thường, hắn vốn sẽ đi hỏi một tí, gần đây Tôn Dực có cái gì khác thường không đấy.
Đơn Phi rất am hiểu về tìm người chết trong mộ, nhưng đối với công việc đi tìm người sống du đãng ở bên ngoài là xa lạ đấy, cố hết sức tự hỏi lúc này nên làm những điều gì ứng phó đây, nên Đơn Phi cuối cùng hỏi:
-Từ phu nhân...
Từ Tuệ đã ngừng lại bước chân, nhưng không xoay người lại.
-Ta cảm thấy muốn tìm được Thái Thú Tôn Dực, tốt nhất là có thể từ chỗ cô biết thêm một số chuyện gần đây của y.
Đơn Phi dò hỏi.
Từ Tuệ đứng im ở nơi đó không có động đậy.
Lúc này ánh mặt trời chiếu xéo vào phòng, chiếu vào trên người cô ta, như cuối thu vậy, trong sáng ngời lại mang theo sắc lạnh.
Đơn Phi nhìn cái bóng dáng cô độc mà xinh đẹp này, trong đồng tình lại mang một chút sợ hãi.
Hắn tại sao phải sợ hãi?
Hắn đồng tình cái gì đây?
Đồng tình vì Từ Tuệ yêu đến sâu sắc, nhưng Tôn Dực lại không thể tránh khỏi đi yêu người khác? Từ Tuệ đã nói sự thật sao? Kết quả sẽ như thế nào đây? Tôn Dực mất tích có liên quan đến Từ Tuệ không?
Đơn Phi khó có thể nghĩ tiếp nữa.
Thật lâu sau, cuối cùng Từ Tuệ nói:
-Người khác đều đồn rằng Tôn lang rất bất mãn về việc đại ca của chàng Tôn Sách đã đem ấn thụ truyền lại cho nhị ca Tôn Quyền, nhưng thật ra không phải như vậy đâu, Tôn lang rất kính trọng đại ca, Tôn lang đối với quyết định của đại ca, không hề có bất mãn gì cả.
-Cái gì?
Đơn Phi cảm thấy lòng dạ phụ nữ rất là nhảy nhót, nhưng lúc này không muốn bỏ qua bất cứ một ngụ ý nào của Từ Tuệ.
Bởi vì hắn biết người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản đâu!
-Tôn lang vẫn muốn báo thù cho đại ca, xương trắng còn sống kia... chính là manh mối của Tôn lang.
Từ Tuệ cũng không quay lại tiếp tục nói:
-Ta biết được, đại khái là những thứ này rồi.
Cô ta không nói thêm lời nào, nhẹ nhàng đi ra phòng nghị sự, xoay người dọc theo hành lang dài từ từ đi.
Hành lang dài dài, tâm tư phức tạp, dọc theo đường đi chỉ có bóng dáng lẻ loi đi theo chủ nhân một đường, xâm nhập sâu vào cuối thu che trời phủ đất.
Có lá rơi.
Đơn Phi nhìn lá khô bay loanh quanh không có chỗ dựa dẫm, một lúc lâu cũng không nói gì cả.
Mặt mày nhăn lại, Đơn Phi cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng nghị sự, chỉ thấy Bàng Thống bước nhanh đi tới.
Tuy là cuối thu, nhưng trên mặt Bàng Thống lại rạng rỡ như mùa xuân vậy:
-Đơn huynh, Quận Chúa và Thái Thú Tôn Hà đều cho rằng vấn đề tài vụ của Đan Dương có lẽ liên quan đến hướng đi của Tôn Dực. Bọn họ cũng sẽ dựa theo manh mối này đi điều tra. Một món tiền lớn như vậy đã đi đâu mất rồi, người có liên lụy khẳng định rất nhiều, nếu nhiều người biết được sẽ khó giữ được bí mật đấy, nói như vậy, chúng ta tuyệt đối có thể điều tra được chút gì đó.