Chương 329: Mở rộng cơ hội buôn bán
.
Lúc này còn chưa có xà phòng.
Thời kỳ Tần Hán, ngoài trừ đế vương hào phú có bí thuật ra, vật dụng tẩy rửa bình thường có thể nói là cực kỳ đơn sơ, bồ kết được coi là vật dụng chủ yếu.
Sau khi Đơn Phi đến thế giới này, thật ra đã lưu ý đến điểm này từ sớm, hắn nhớ thứ đậu tắm này ra đời và phát triển từ thời Ngụy Tấn, thịnh vượng ở Tùy Đường.
Thời kỳ Ngụy Tấn, trên từ đế vương tể tướng, dưới có hạng đầy tớ thương buôn, thứ này tuyệt đối được coi là vật dụng cần có, cho dù là hòa thượng cũng tùy thân mang theo.
Hơn nữa bởi vì đậu tắm đều được làm từ nguyên liệu nấu ăn và dược liệu, chủ yếu là đậu, có thể nói là vật dụng lành mạnh tuyệt đối tự nhiên vô hại.
Tương truyền, Vương Đôn thời Đông Tấn cũng là hậu nhân của hiếu tử Vương Tường, sau khi được người ta chọn làm Phò mã, bởi vì chưa từng nhìn thấy thứ này, sau khi đi nhà xí lên thấy nha hoàn đưa thứ này cho y rửa tay, chỉ tưởng là sau khi đi tiện thì phải bổ sung cho dạ dày trống rỗng, sau khi trực tiếp nuốt vào thì ca ngợi mùi vị của nó, lại chọc cho một đám nha hoàn buồn cười.
Có điều, sau khi Vương Đôn ăn thứ này cũng không có di chứng gì, chỉ là muốn tạo phản, có thể thấy sau khi ăn đậu tắm thì cũng không có vấn đề gì lớn, thậm chí có thể coi như thuốc bổ.
Thời đại của Đơn Phi, nữ nhân vì đẹp, nên đồ trang điểm thường dùng đa phần là nhân tạo, đẹp thì đẹp, nhưng tác dụng phụ đối với sức khỏe cũng lớn, không ít nữ nhân sau khi trúng độc cuối cùng đã hiểu ra chỗ không ổn của “vì tình yêu mà có thể bỏ cả tính mạng”, sau khi rút kinh nghiệm xương máu thì phục hưng lại trào lưu ngày xưa, phát minh cổ đại đậu tắm này lại được đua nhau sử dụng.
Đơn Phi không phải nữ nhân, cũng không biết rõ phối phương của đậu tắm, nhưng hắn dĩ nhiên biết hai nguyên liệu chính trong đậu tắm là đậu tương và bồ kết.
Bây giờ hắn tinh thông y lý, chỉ cần tìm hiểu kê đơn là được. Hắn biết bạch chỉ có thể trừ gió trị ngứa, đào nhân, hạnh nhân có thể làm dịu da, phục linh càng có lợi tiểu trừ ẩm. Làn da con người vốn dĩ có thể tiến hành trao đổi tuần hoàn chất bên ngoài, dùng những thứ này rửa tay rửa mặt thường xuyên, không nghĩ cũng biết làn da sẽ sáng bóng hơn.
Thị trường thứ này lớn, cơ hội buôn bán rộng, thời Ngụy Tấn Tùy Đường đã bắt đầu dần dần lưu truyền.
Đơn Phi nghĩ đến viễn cảnh tương lai, khóe miệng nở nụ cười, trước khi hắn làm thứ này, từ sớm đã nghĩ thông suốt cả dây chuyền từ sản xuất đến tiêu thụ rồi.
Nhưng cha con Hạ thị và Ngô quản gia đều hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Đợi khi đậu tắm hơi khô, Đơn Phi cầm lấy giao cho Hạ Già Lam nói: -Thử đi.
-Hả? Hạ Già Lam nhìn thứ đó một lúc lâu, nhất thời không biết dùng thế nào, mới định ăn thử. Đơn Phi ngăn lại nói:
-Dùng để rửa mặt, cũng có thể giặt y phục.
Hạ Già Lam thầm lấy làm lạ, nghĩ bụng nếu chỉ dùng rửa mặt, chỉ cần bồ kết là được rồi, cần gì phí sức như thế?
Có điều Đơn Phi dặn dò, nàng dĩ nhiên làm theo.
Vừa hay nàng cực khổ cả ngày ở vườn thuốc, mặt đầy bùn đất, đổ nước vào bồn rồi làm ướt tay, giai nhân dùng đậu tắm khẽ chà xát lòng bàn tay, ngửi một chút, chỉ cảm thấy có hương thơm lan tỏa, khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Đậu tắm chà xát nhẵn nhụi, dùng trên mặt rất trơn mượt, thực sự có một cảm giác khác bình thường!
Đợi khi dùng nước rửa sạch gương mặt xinh đẹp, giây phút đó Hạ Già Lam chỉ cảm thấy tinh thần tỉnh táo, mệt mỏi tiêu tan, thấy ba nam nhân đều đang nhìn mình, Hạ Già Lam hơi ngượng ngùng.
Lúc này ánh mặt trời chiếu nghiêng, chiếu lên gương mặt nàng, lóe lên ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt.
-Thứ này còn hiệu quả hơn bồ kết nhiều lắm. Ngô Dụng dù sao cũng có chút nhãn lực, thấy Hạ Già Lam sau khi dùng đậu tắm rửa mặt thì giống như hoa sen nở rộ trên mặt nước vậy, biết Hạ Già Lam có vẻ xinh đẹp tiểu gia bích ngọc là một chuyện, quan trọng nhất là khả năng lấy chất dơ của vật này tuyệt đối mạnh mẽ.
-Ta hiểu rồi.
Thần sắc Hạ Quý Thường phấn chấn nói: -Đơn đại nhân quả nhiên cao minh.
Đơn Phi ngược lại ngẩn ra.
Hạ Quý Thường nói: -“Bản thảo kinh” có ghi, bạch chỉ tốt cho da cơ, màu sắc trơn mượt, hạnh nhân cũng tốt cho da thịt, phụ tử có thể trừ vết thương, mà phục linh có thể làm giảm sắc đen do hơi nước tích tụ trên mặt, sắc mặt tốt hơn. Đơn đại phu có y thuật cao minh hơn người thường, giúp người ta rửa mặt cũng có thể làm dịu da, điều trị thân thể, thực sự tuyệt không thể tả.
Thấy Đơn Phi mỉm cười không nói, Hạ Quý Thường kích động nói: -Nhớ thời cổ Biển Thước từng nói bệnh trong da thịt, canh nóng có thể trị; bệnh ở huyết mạch, dùng kim châm để trị; bệnh ở dạ dày, dùng thuốc thì có thể trị được, nhưng bệnh trong cốt tủy thì không thể trị được. Người xưa coi trọng phòng bệnh hơn chữa bệnh, Đơn đại nhân hiểu được đạo lý này sâu sắc, dùng vật dụng thường ngày để phòng bệnh khi chưa xảy ra. Thứ này vừa rửa mặt, vừa có chức năng trị liệu, nếu lưu truyền ra ngoài, thực sự có công đức khôn kể với người đời.
Ta chỉ muốn kiếm ít tiền.
Đơn Phi không ngờ Hạ Quý Thường đưa vật này bay lên đến độ cao không bình thường, thật sự là nằm ngoài dự liệu, nhưng hắn lại nghĩ lại, nếu kiếm tiền còn có thể giúp người ta, thực sự là đẳng cấp cao nhất của kinh thương, linh cơ chợt lóe, Đơn Phi nói: -Hiếm khi Hạ chưởng quỹ hiểu rõ đạo lý này, sau này khi ông giới thiệu vật này cho người khác, cũng phải ghi nhớ những lời này.
Thấy dáng vẻ Hạ Quý Thường nói ra là quên, Đơn Phi hơi thất vọng nói: -Theo Hạ chưởng quỹ thấy, thứ này có thể bán được không?
-Đương nhiên bán được!
Hạ Quý Thường không đợi trả lời, Hạ Già Lam bên cạnh đã sớm nói: -Thứ này rửa mặt kiêm phòng bệnh, nhất cử lưỡng tiện, tẩy chất dơ mạnh, đỡ tốn nhiều công, dùng lại rất thoải mái, mùi vị còn tốt hơn bồ kết rất nhiều, chỗ lợi nhiều không kể xiết…
Hạ Già Lam đếm ngón tay khen ngợi, chỉ cảm thấy Đơn Phi có thể làm ra thứ này quả thật là thiên tài.
-Nữ tử thế tộc Đan Dương…không phải, cho dù là nam nhân, chỉ e cũng sẽ thích dùng thứ này.
Khi Hạ Quý Thường đề cập đến điểm ấy, sắc mặt hơi đỏ.
Đơn Phi biết thời kỳ Tần Hán, nam nhân thích đẹp cũng là phong trào, nghe nói Tào Tháo có một nghĩa tử Hà Yến còn thích làm đẹp hơn cả nữ nhân, lại coi trọng việc chỉnh trang dung mạo, gương mặt còn trắng hơn cả bắp đùi của nữ nhân, do vậy chọc cho lão bà giận vô cùng.
Có điều mặc kệ là nam hay nữ, có thể trở thành khách hàng của đậu tắm là được rồi.
Trở lại Nghiệp Thành, tiến cử đậu tắm này cho tiểu tử Hà Yến kia, kiếm của gã một mớ, Đơn Phi âm thầm tính toán.
Ngô quản gia cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ở bên cạnh tán thưởng nói: -Vừa nãy ta còn cảm thấy nếu rửa mặt thì dùng bồ kết là được rồi, thứ này tiền vốn giá thành hơi cao, nhưng Già Lam nói không sai, những thứ này nếu dùng trong những đại gia thế tộc, tuyệt đối không lo không bán được. Trước mắt…chỉ cần…tìm mấy nhà thế tộc tin tưởng dùng thử trước, để bọn họ quảng bá giúp, tuyệt đối không lo buôn bán.
Mọi người vừa rồi đều giữ thái độ hoài nghi với việc này, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy việc này thật sự tuyệt không thể tả.
Kiến thức của Hạ Quý Thường, Ngô quản gia và Hạ Già Lam dĩ nhiên là rộng lớn hơn Liên Hoa, Ô đại nương rất nhiều, Từ Tể Đường kinh doanh nhiều năm, tiếp xúc nhiều thế tộc đại gia ở Đan Dương, bọn họ biết thứ này giá thành hơi mắc đối với dân chúng bình thường, nhưng đối với thế tộc đại gia mà nói, tuyệt đối không tính là gì cả!
Hơn nữa con người không thường bệnh, nhưng thứ này lại được dùng thường xuyên, nhu cầu rất lớn, dược liệu tiêu hao đương nhiên cũng nhiều, cũng có sự thúc đẩy phát triển đối với vườn thuốc.
Cứ thế tuần hoàn lặp lại, Từ Tể Đường chỉ dựa vào làm ăn về mặt này, chỉ e là hơn xa thu nhập từ việc trị bệnh.
Hạ Quý Thường trong lòng kích động, đã lặng lẽ ghi nhớ phối phương mà Đơn Phi cho trong lòng, thuận tiện trau chuốt lại những lời ca ngợi Đơn Phi khi nãy, quyết định mượn những câu này coi như lời tuyên truyền.
Có điều phối phương này dĩ nhiên là bí phương độc môn của Từ Tể Đường.
Lại suy nghĩ sâu thêm, Hạ Quý Thường chần chừ nói: -Đơn đại nhân, phối phương này nếu thay đổi một số dược liệu thì có thể thế nào?
Ông ta thân là người trong hạnh lâm*, cũng muốn mở rộng về mặt này. *xưng hô dành cho người trong giới Trung y Đơn Phi thấy vẻ suy sụp trước đây của Hạ Quý Thường đã tiêu tan, bắt đầu vận động não bộ, thầm gật đầu nói: -Hạ chưởng quỹ, phối phương này vốn là ta tạm thời nghĩ đến, chẳng qua là suy xét làm đẹp da thịt, điều dưỡng thân thể mà thôi.
Ngô quản gia vốn có điều hoài nghi về năng lực của Đơn Phi, nhưng nghe người ta diệu thủ ngẫu nhiên làm ra được một bài văn, tùy tiện làm một việc thì có thể có được cơ hội mua bán rộng lớn, thật sự không phục không được.
Đơn Phi nói tiếp: -Về phần hiệu quả thế nào, còn cần Hạ chưởng quỹ lưu ý quan sát nhiều hơn. Bây giờ cơ bản đã có, còn chuyện làm sao thay đổi phối phương, tin rằng Hạ chưởng quỹ tự có kế sách, có điều cần phải lưu ý đến giá thành và thị trường.
Hạ Quý Thường ngạc nhiên tạm thời khó hiểu, Hạ Già Lam ở bên cạnh nói: -Đơn đại ca, huynh nói thứ này là đậu đen, bồ kết nhiều, là để cung cấp cho dân chúng bình thường? Còn những dược liệu khá đắt dùng để dưỡng nhan thì nhằm vào cường hào sao?
Đơn Phi gật đầu khen: -Già Lam nói không sai chút nào. Ngừng một lát, Đơn Phi nói: -Có điều thứ này suy cho cùng cũng dùng để rửa mặt và tiến hành dưỡng da, Hạ chưởng quỹ có thể suy xét mặt này nhiều hơn.
Hắn tràn trề cảm xúc về điểm này, thầm nghĩ đại đa số nữ nhân chỉ yêu đẹp, nếu ngươi nói đa số là khái niệm, nghiên cứu cũng chỉ là khái niệm, cho dù thứ này có tác dụng với thân thể hơn nữa, các nàng cũng chưa chắc sẽ để ý. Thứ này nếu muốn tiêu thụ được, vẫn nên tấn công theo hướng làm đẹp.
Hắn cũng không phải người trong nghề kinh thương, nhưng vẫn biết sự quan trọng của thị trường đối tượng nhu cầu.
Hạ Quý Thường được Đơn Phi nhắc nhở, liên tục gật đầu, cảm thấy suy nghĩ của thiếu niên này còn mạnh hơn cái đầu của ông ta nhiều, phương hướng cân nhắc này tuyệt đối là trọng điểm. Trong lòng ông ta kích động, cảm thấy đây là vụ làm ăn tốt, thầm nghĩ nếu bán được thứ này, chắc chắn phải chia cho Đơn Phi một khoản lớn.
Ông ta thiếu nợ chồng chất, bây giờ tuy nói được Đơn Phi rửa sạch oan tình, nhưng vẫn muốn trả nợ, lúc này nhìn thấy cơ hội buôn bán khả quan, lập tức dặn dò Ngô quản gia bí mật đi thu thập dược liệu trong đơn của Đơn Phi, dĩ nhiên là trữ càng nhiều càng tốt.
Hạ Già Lam thấy thế, cũng đánh mắt ra hiệu cho Đơn Phi: -Đơn đại ca, huynh lần đầu đến đây, cũng mệt mỏi cả ngày rồi, muội cùng đi đi dạo được không?
Đơn Phi biết dụng ý của nàng, cùng giai nhân đi sâu vào vườn thuốc.
Tâm tình Hạ Già Lam kích động, cảm thấy Đơn Phi đang ở bên cạnh, lại không dám quay đầu lại nhìn.
Nhìn ánh tà dương ngả về tây nơi xa, chiếu lên ráng chiều như tranh, Hạ Già Lam nhẹ giọng nói: -Đơn đại ca, muội thật sự không biết làm sao cảm tạ huynh. Huynh đã giúp chúng ta khi chúng ta nguy nan nhất, giúp Từ Tể Đường giải oan, bây giờ phối phương này…huynh khai phối phương này, hóa ra không phải vì lộ phí, tin rằng cũng là muốn giúp Từ Tể Đường trả nợ…
Ánh sáng chuyển động trong mắt, Hạ Già Lam khẽ cắn môi đỏ, mới biết lúc đầu mình đã hiểu lầm dụng ý của Đơn Phi, trong lòng chỉ nghĩ Đơn đại ca biết tung tích của vị tỷ tỷ trong trong thì nhất định sẽ đi, chỉ mong hắn có thể tìm được tỷ tỷ kia, nắm tay sát cánh, nếu có cơ hội, trở về thăm nàng là được rồi.
Nhưng tâm ý đơn giản này, nàng cũng không dám nói ra, chỉ sợ mang thêm phiền phức cho Đơn Phi.
Trầm mặc hồi lâu, thấy Đơn Phi cũng trầm mặc, Hạ Già Lam cũng không dám nói thêm, mong sớm ngày gặp được Ngụy Bá, lại mong con đường này hôm nay sẽ không đi hết được.
Côn trùng rả rích.
Xa có áng mây, gần có gió mát, thổi tung tay áo thiếu nữ, che đi vẻ long lanh trong mắt thiếu nữ…