Chương 339: Trận đầu.
Khi ánh tà dương dần dần hạ xuống, Đơn Phi đã ở trên ngựa chuẩn bị xuất binh.
Công văn báo nguy của Mạt Lăng, Giang Thừa sáng nay mới tới, Đơn Phi hoàng hôn liền xuất binh, nhiều ít thoả thuê mãn nguyện.
Làm Thống Binh như hắn cũng là trước giờ không có ai rồi.
Có ai có thể lần đầu tiên lãnh binh tác chiến liền mang theo đám nhân vật Lưu Bị, Ngụy Diên, Lục Tốn này giúp đỡ?
Cái đó giống chơi đánh bài vậy, đối phương ra tiểu tam, ta trực tiếp ra vương tạc!
Mặc kệ người khác thấy thế nào, Đơn Phi thầm nghĩ chỉ cần có thể thành công, ngoại trừ kẻ có đầu óc biết tự hỏi ra, người bình thường đều bị thành công của ngươi hấp dẫn, ai xem ngươi dùng phương pháp gì?
Chuyện giết người phóng hỏa ta không làm, nhưng có thể làm một chút việc đầu cơ trục lợi không ảnh hưởng toàn cục.
Lục Tốn tuyển năm trăm kỵ binh, hơn ngàn bộ binh thành Đan Dương.
Sáu quận Giang Đông mặc dù ở trong tay Tôn Quyền, nhưng cũng không tính thái bình, thường hay có Sơn việt dựa vào núi xây bảo nhiễu loạn dân chúng địa phương. Đan Dương là chỗ xung yếu của Giang Đông Lâm Giang, binh lực thật rộng lớn.
Tuy nhiên Lục Tốn suy xét đến Đan Dương hình như có vấn đề, không dám điều động quá nhiều binh lực. Bằng không nếu vào lúc Lục Tốn y điều binh, Đan Dương xuất hiện vấn đề, y thật sự khó chối bỏ sai lầm này.
Đơn Phi mặc dù nghĩ ta là Hàn Tín điểm binh, càng nhiều càng tốt, nhưng hắn cũng biết ưu tư của Lục Tốn, vẫn không phản đối chủ trương của Lục Tốn.
Hắn biết điểm yếu của chính mình, thầm nghĩ lúc này cần phải lấy học tập là chính, nếu đem sự tình giao cho Lục Tốn làm, hai người đồng lòng tín nhiệm vô cùng quan trọng.
Đơn Phi xuất hiện ở trước thành, sớm tìm đám người Triệu Nhất Vũ đến bên người tùy quân, mặt khác thông báo Ô Thanh hắn là đi làm việc, không thể cự tuyệt, đi rồi về.
Hắn không phải muốn báo cho Ô Thanh, mà là biết Hạ Già Lam hơn phân nửa sẽ hỏi Ô Thanh, mà sau khi Hạ Già Lam biết việc này, lại sẽ đề cập với Ngụy Bá.
Nói như vậy, cũng coi như không khiến người ta chú ý.
Hắn biết Ngụy Bá là lá bài tẩy của hắn, khẳng định không cần bị bại lộ quá sớm, cũng hy vọng Ngụy Bá biết khổ tâm của hắn, đừng khiến hắn đột nhiên chết mất.
Ô Thanh đối với Đơn Phi lại nói gì nghe nấy, đám người Triệu Nhất Vũ vừa nghe phải đi bình Sơn việt đều là ngơ ngác nhìn nhau.
Mọi người quân Hắc Sơn kỳ thật xem như cùng nghề với Sơn việt, nghe vậy cũng không phải thỏ chết cáo thương gì, chỉ là nghĩ Đơn Thống Lĩnh ngươi đây là muốn làm gì? Ngươi không phải người của quân Tào sao?
Tuy nhiên Đơn Phi có lệnh, trong lòng mọi người chần chừ, nhưng vẫn sẽ không vi phạm.
Lục Tốn thấy Đơn Phi hết thảy nghe theo tính toán của y, càng không ngờ Đơn Phi có thể cổ động Lưu Bị đi theo xuất binh bình định Sơn việt. Mặc dù cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cảm kích sự tín nhiệm của Đơn Phi, lại biết Lưu Bị kì thực là tay dụng binh lão luyện, người ta không nói, nhưng ở bên cạnh nhìn ngươi, hơi trễ nải là bị chê cười. Lục Tốn làm sao lại không đề cao tinh thần, toàn lực ứng phó?
Vừa ra khỏi thành Đan Dương, Lục Tốn liền dùng kỵ binh mở đường, bộ binh đi theo, đồng thời phái ra kỵ binh dò đường bốn phía, bất cứ lúc nào cũng lưu ý động tĩnh quanh mình.
Đơn Phi nhìn ra tính toán của Lục Tốn.
Giang Bắc giỏi dùng mã chiến đấu, Giang Nam có thói quen dùng thuyền bè. Nhưng không phải nói Giang Nam không có kỵ binh, chẳng qua ngựa của Giang Nam không có nhiều như phía Giang Bắc mà thôi.
Thành Đan Dương có trên ngàn con chiến mã, ở sáu quận Giang Đông đã xem như thực lực hùng hậu.
Lục Tốn điều động ra năm trăm kỵ binh dùng cho bình định Sơn việt, ở trong mắt rất nhiều người, là xem trọng Sơn việt.
Hiện giờ Lục Tốn dùng kỵ binh đi trước, bộ binh áp trận, hơn phân nửa là biết lực lượng năm trăm kỵ binh này không phải tầm thường. Nếu gặp được nhóm Sơn việt nhò, liền một kích tất thắng. Nhưng Sơn việt khởi binh tạo phản, bình thường ít thì hơn ngàn, nhiều thì hơn vạn. Nếu gặp nhóm lớn Sơn việt, có thể đánh không lại thì bỏ chạy trước lại không có vấn đề, sau khi cùng bộ binh xác nhập với nhau, lại đến ứng đối Sơn việt vẫn có thể xem là một phương pháp ổn thỏa.
Mọi người đêm tối khởi binh, canh ba nghỉ ngơi, canh năm xuất phát.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đã cách thành Đan Dương hơn mười dặm, Lục Tốn ở trên ngựa nói: -Đơn Thống Binh, hiện giờ đã gần một nửa lộ trình tới Mạt Lăng, nếu là đi nhanh trên đất bằng, đến trưa có thể tới Mạt Lăng. Tuy nhiên phía trước có dãy núi uốn lượn khúc khuỷu, đường xá quanh co, phải phòng bị đối thủ mai phục ở đoạn đường hiểm yếu.
Sơn việt không tính là quân chính quy, thực lực không giống nhau.
Có ngu xuẩn như lợn, nhưng cũng có linh như hồ ly.
Đều nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Lục Tốn không biết thực lực của Sơn việt sắp phải đối mặt đến tột cùng như thế nào, lại biết mình lần này chỉ có thể thắng không thể bại. Y chưa bao giờ tự mình dẫn binh, toàn bộ dựa vào những gì chính y học được, tự nhiên thật cẩn thận làm việc.
Ngừng trong chốc lát, thấy Đơn Phi nhìn ngọn núi như ẩn như hiện phương xa không nói gì, Lục Tốn cẩn thận nói: -Ta đã phái hơn mười tinh kỵ binh đi tìm hiểu động tĩnh, bởi vậy chạy đi hơi chậm. Có lẽ nửa đêm, thậm chí ngày mai mới có thể đến Mạt Lăng.
Y còn chưa dứt lời, tiền phương đã có kỵ binh quay lại, chưa kịp đến gần đã cao giọng nói:
-Khởi bẩm Đơn Thống Binh, Lục Giáo Úy, phía trước có Sơn việt chặn đường.
Mọi người đều nhíu mày.
Lục Tốn biết Sơn việt ở Mạt Lăng, Giang Thừa nổi loạn, lại không nghĩ rằng đối phương đã phát triển về phía Đan Dương.
-Sơn việt có bao nhiêu binh lực? Lục Tốn trầm giọng hỏi.
Kỵ binh trả lời: -Tính đơn giản có hơn ngàn Sơn việt ở ngoài mười dặm. Đối phương nhiều người, đội quân tiền tiêu của chúng ta hiện giờ đã không thể thông qua.
Lục Tốn nhìn quanh bốn phía, thầm nghĩ ngoài mười dặm vẫn chưa vào núi, nơi này còn chưa đến nửa đường đến Mạt Lăng, Sơn việt chẳng lẽ biết tin tức Đan Dương xuất binh, chủ động xuất binh chặn bọn họ lại?
Đám Sơn việt này làm như vậy, chẳng lẽ thật sự không sợ hãi?
-Đơn Thống Binh, không biết ngài có diệu sách gì? Trong lòng Lục Tốn có tính toán, tuy nhiên cảm thấy vẫn là cần thỉnh giáo Đơn Phi.
Ngươi chơi ta?
Ta có diệu sách cần gì dùng ngươi?
Đơn Phi đến nơi này, lần duy nhất chính thức dụng binh là tấn công Nghiệp Thành. Nhưng lần đó là nhờ trùng hợp, sau khi phá thành lại đánh chó mù đường, hoàn toàn dựa vào nỏ binh phục kích đối chiến, không có quan hệ gì với năng lực lĩnh quân.
Hiện giờ hắn bỗng dưng dẫn người giao binh với đối thủ, trong lòng tự nhiên sớm có tính toán, lại chỉ có thể ngăn chặn tâm tư đang rục rịch, không để cho mình làm ra sự việc khiến mình hối hận.
Triệu Quát lợi hại không? Lý luận trên giấy giỏi hơn bất cứ ai, nhưng dụng binh thực sự vẫn hại mấy bốn mươi vạn quân Triệu.
Bất kể bây giờ những người khác làm sao lật lại bản án cho Triệu Quát, nói cái gì mà Triệu Quát là bất đắc dĩ, nhưng bốn mươi vạn người nha, ngươi làm cho bọn họ cứ thế chết đi, chung quy không thể trốn tránh trách nhiệm.
Đều nói nhất tướng công thành vạn cốt khô, nhưng Đơn Phi chưa bao giờ cho rằng quan điểm này là chính xác. Hắn biết trách nhiệm lãnh binh thật sự trọng đại, trong những binh sĩ này chỉ có số ít là muốn kiếm chút công danh, số nhiều vẫn là muốn nuôi sống gia đình. Bọn họ nếu tin ngươi đi theo ngươi, ngươi không lý nào lường gạt bọn họ, làm cho bọn họ vì mục tiêu của ngươi chịu chết.
Đó là hành vi của chính khách!
Một khi đã như vậy, hắn chỉ cần giao chuyện đánh giặc này cho người có kinh nghiệm, có dã tâm xử lý là được.
Nghe Lục Tốn thỉnh giáo hắn, Đơn Phi cũng không ra chủ ý, quay đầu nhìn về phía Lưu Bị.
Lưu Bị ngược lại không hề khẩn trương, tự nhiên là đã trải qua quá nhiều trận chiến như vậy, mỉm cười nói: -Phương pháp dụng binh, vốn ở tùy cơ ứng biến. Lưu mỗ không muốn bao biện làm thay, Lục Giáo Úy nếu có biện pháp, chỉ cần nói ra là được. Lưu mỗ chỉ có thể hỗ trợ nghiên cứu.
Lục Tốn không biết hai người này dụng binh được không, nhưng biết bản lĩnh quăng họa của bọn họ đều là hạng nhất. Thấy hai người đều không muốn ra kế sách, Lục Tốn chỉ có thể kiên trì nói: -Một khi đã như vậy, Lục Tốn cả gan điều lệnh. Phó Anh ở đâu?
Y một tiếng thét to rất có khí thế, trong đội ngũ kỵ binh một lát sau mới vang lên một thanh âm lười biếng: -Có ty chức.
Người lên tiếng trả lời nọ dáng người rắn chắc, cộng thêm bộ dạng lười biếng, Đơn Phi liếc mắt nhìn qua một cái, liền biết người này là kẻ lõi đời trong quân.
Lục Tốn thấy bộ dáng của Phó Anh như thế, hiểu được Phó Anh vì sao như vậy. Lục Tốn y chẳng qua là tên bạch đinh, bỗng dưng vào binh nghiệp, lại thống lĩnh đám binh bướng bỉnh không chịu thuần phục này, khó tránh khỏi làm cho người ta không phục. Y tuy có Đơn Phi tín nhiệm, nhưng đám người này chỉ sợ ngay cả đối với Đơn Phi đều chưa chắc nghe lời, đối với Lục Tốn y như thế cũng là chẳng có gì lạ.
Đơn Phi là nhân vật bậc nào, chỉ nhìn đã biết vấn đề ở chỗ nào.
Lục Tốn điều động năm trăm kỵ binh, đám người này ở thành Đan Dương vẫn sợ uy thế Tôn Thượng Hương, theo bọn họ thấy, người chân chính lật đổ Quy Lãm, Đới Viên chính là Tôn Thượng Hương, chỉ sợ ngay cả Tôn Hà đều là trấn không được Tôn Thượng Hương. Những người này ở trong thành Đan Dương được trưng binh điều lệnh tự nhiên không dám sinh sự.
Có điều hiện nay đoàn người đã rời khỏi thành Đan Dương, những người này vốn dĩ không phục Đơn Phi hắn và Lục Tốn, bản sắc càn quấy bắt đầu hiển lộ từng bước.
Đơn Phi đối với việc này đã có đoán trước, thầm nghĩ tiểu tử Lục Tốn ngươi có chí muốn công danh, nếu muốn làm Bình Việt Giáo Úy, thì nên biết giáo úy này cũng không dễ làm.
Lúc này có chuyện, người có năng lực thì cần nghĩ biện pháp làm sao giải quyết!
Lục Tốn vẻ mặt ôn hoà nói: -Phó Anh, ta lệnh ngươi mang năm mươi kỵ binh tiến công Sơn việt.
Mọi người đều kinh ngạc, thầm nghĩ Sơn việt đối phương có hơn một ngàn, bên ta kỵ binh năm trăm, vừa lúc thích hợp một tiếng trống làm dậy tinh thần, hăng hái đánh bại đối thủ. Ngươi bảo Phó Anh mang năm mươi người, làm sao đối phó ngàn người kẻ địch?
Khóe miệng Phó Anh như mang vài phần cười lạnh, nhưng không nói gì.
Lục Tốn từ khi điều binh, đã sớm biết rằng người nọ là lão thuộc cấp của Tôn Dực, rất có ngạo khí cũng có dũng lực, thấy Phó Anh không nói, Lục Tốn giải thích nói: -Phó bộ tướng, trận chiến này chỉ được bại không được thắng, bản Giáo Úy bảo ngươi đối địch, chỉ mong ngươi có thể dụ địch đuổi theo ra ngoài vài dặm là được rồi, chúng ta theo sau tiếp ứng.
Trong lòng của y sớm có kế sách, thầm nghĩ đối phương là có chuẩn bị, phương pháp tốt nhất không phải lấy cứng đối cứng, mà là dụ địch xuất binh.
Sơn việt mặc dù ở bình nguyên, ai biết bọn họ còn có mai phục khác hay không?
Chỉ có lôi đối thủ ra khu vực phòng thủ, bên ta lại dựa vào bình nguyên ngựa nhanh, trái phải xông lên, kẻ thù một kích liền tan.
Phó Anh nhìn Lục Tốn một lát, lặng lẽ nói:
-Tuân lệnh. Khóe miệng của gã mơ hồ mang theo khinh thường, vung thương quát: -Các huynh đệ, đi theo ta!
Gã ra lệnh một tiếng, chúng kỵ binh Đan Dương ầm ầm hưởng ứng, sớm có vài chục người giành trước mà ra, đi theo Phó Anh xông về phía trước.
Lục Tốn thấy Phó Anh không tuân theo hiệu lệnh của y, tùy tiện điều động sáu bảy mươi người, trong lòng không hài lòng. Nhưng y biết rằng lúc này không phải lúc xung đột bên trong, lập tức lại nói: -Từ Nguyên bộ tướng, ngươi mang hai trăm kỵ binh, từ bên trái đến giữ bên ngoài bảy dặm, đợi Sơn việt truy kích Phó Anh vừa tới, thì phụ trách chặt đứt đường lui của Sơn việt.
Từ Nguyên bước ra khỏi hàng, cũng lười biếng đáp ứng.
Lục Tốn lại nhíu mày, như cũ vung thương quát: -Những người còn lại đi theo ta.
Trước mắt là vùng đất bằng phẳng, Phó Anh ngựa phi nhanh, mang theo mấy chục kỵ binh hô quát vọt tới trước, trong giây lát chỉ còn lại làn bụi.
Tuy rằng không rõ tình thế phía trước, có điều Lục Tốn còn có thể nhìn thấy kỵ binh cánh tả của Từ Nguyên uốn lượn đi về phía trước như rắn. Y thầm nghĩ nếu Phó Anh dụ địch thành công, chỉ cần Từ Nguyên chặt đứt đường lui của Sơn việt, chính mình lãnh binh tấn công trận chính của Sơn việt, hơn ngàn Sơn việt rất nhanh sẽ sụp đổ, một trận chiến thành công.
Khi y đang từ từ di chuyển, lưu ý động tĩnh phía trước, Đơn Phi đột nhiên nhíu mày nói: - Từ Nguyên đang làm cái gì?
Lục Tốn ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Từ Nguyên vốn giống như rắn đang giục ngựa chạy như điên, kỵ binh Từ Nguyên suất lĩnh cũng nhanh như bay chạy về phía trước.
-Sao lại thế này? Lục Tốn khó hiểu dụng ý của y, thầm nghĩ quân giặc tiền phương chưa đến, Từ Nguyên ngươi bỗng dưng kích động như vậy, chẳng lẽ chuẩn bị làm một mình hay sao?
Nhưng ngay lập tức y trong lòng khẽ động, biết đây mới là dụng ý thực sự của Từ Nguyên!