Thâu Hương

Chương 347: Người kết thúc

Chương 347: Người kết thúc


.
Đơn Phi hơi cúi người tránh sự đánh lén của hắc quỷ, đồng thời đánh nát nửa thanh kiếm trong tay, vận nội kình vung ra ngoài.
Khinh công đối phương cao minh, nhưng hướng lướt đi trên không cuối cùng cũng có chút dấu vết để lần theo.
Đơn Phi men theo hắc quỷ như con dơi xoay chuyển lộ tuyến quăng nửa thanh kiếm gãy đến.
Bản thân hắn khinh công cao hơn, trên không cũng như dưới đất, sớm đã thuộc nằm lòng lộ tuyến thế này.
Đối phương nếu bỏ trốn, có lẽ còn có thể sống sót được, nhưng nếu đối phương chiến đấu, Đơn Phi sẽ không cho y bất cứ cơ hội nào nữa!
Đồng tiền mà Đơn Phi bắn ra có lực sát thương lớn, lưỡi kiếm gãy vừa qua tay hắn thì uy lực kinh người, mọi người đầu tiên là nhìn thấy hàn quang, lại thấy hắc quỷ trên không trung giống như phát nổ vậy, sau lưng đột nhiên tuôn ra máu tươi, sau đó trên không trung mới truyền ra tiếng vù xé gió.
Sự nhanh chậm trong đó khiến đám người Lục Tốn ngẫm lại mà hoảng sợ trong lòng.
May mắn Đơn Thống Binh không phải là kẻ địch của chúng ta.
Lục Tốn, Từ Nguyên lúc này trong lòng đều thầm nói may mắn, biết lưỡi kiếm gãy này nếu đâm vào bản thân, có thể tránh được hay không còn là điều chưa biết được. Từ Nguyên càng lạnh run cả người, thầm nghĩ lúc trước còn muốn khiêu chiến với Lục Tốn xong thì thuận tiện thử đấu với Đơn Thống Binh một phen, bây giờ may mà thua trước trên tay Lục Tốn.
Thua trong tay Lục Giáo Úy còn có thể nhặt được mạng, nếu chọc cho Đơn Thống Binh tức giận, Từ Nguyên không dám nghĩ tiếp nữa.
Khi lưỡi đao của Đơn Phi giết chết một cao thủ Sơn việt của đối phương, thì nghe thấy sau lưng tiếng gió tuôn trào, đột nhiên tiến lên một bước.
Có lưỡi đao bén rơi xuống từ sau lưng hắn, gần như sẽ chém hắn thành hai nửa.
Đơn Phi quay đầu nhìn lại, thấy người xuất đao chính là tráng sĩ kia, hai mắt người kia trợn tròn, một đao không trúng, sau đó đao thứ hai liền bổ tới, có tiếng gió rít gào!
Lúc này ánh lửa thoáng hiện lên, lửa lớn không ngờ lại đốt đến sườn núi, xung quanh đều là lửa cháy hừng hực.
Khói càng dày đặc, hun đến chảy nước mắt.
Cao thủ trong Sơn việt đã ít, đám người Lục Tốn, Triệu Nhất Vũ, Từ Nguyên lại đấu với những Sơn việt còn lại, giống như nghiền nát cành khô vậy. Binh Đan Dương thấy Lục Giáo Úy, Từ bộ tướng chém giết đẫm máu làm gương cho binh sĩ, càng anh dũng tiến lên.
Binh Đan Dương chiếm ưu thế rõ ràng.
Nhưng khi mọi người đang quên cả sống chết trong khói lửa, vẫn lưu ý đến động tĩnh phía Đơn Phi. Tráng sĩ kia tuyệt đối là cao thủ, xuất chiêu dũng mãnh, Đơn Phi có thể chém giết gã không?
Trong lòng bọn họ, Đơn Phi đã không thể bại.
Nếu Đơn Phi bại, bây những binh Đan Dương còn có hi vọng tiến lên không?
Binh Đan Dương thời khắc này mới có lòng tin và sự ỷ lại tuyệt đối vào Đơn Phi.
Đơn Phi cũng không lùi bước, hắn cũng sẽ không lùi bước!
Bắt giặc bắt vua, đánh địch đánh mạnh!
Hắn biết hai bên đều đang chống đỡ, Sơn việt chỉ cần những người chắc tay và đầu não vừa mất, chớp mắt sẽ lập tức sụp đổ.
Trong màn khói dày đặc, tráng sĩ kia hét lớn một tiếng, tráng sĩ kia liên tục chém bảy đao, bảy đao như một, sau đó ngừng đao.
Khói lửa mịt mù, lửa thiêu bên cạnh.
Đơn Phi đứng cạnh ánh lửa, trong tay xách một thanh đao tùy tiện nhặt được dưới đất, hoàn toàn không nhúc nhích, hắn nhìn ánh mắt của tráng hán kia, đã giống như nhìn thấy người chết vậy.
Ánh đao trong tay hắn sáng như tuyết.
Không nhiễm chút máu.
Tráng hán căn giận nhìn Đơn Phi, vung thanh đao nặng nề tiến về phía Đơn Phi một bước, trong mắt không còn khí phách uy vũ, chẳng qua chỉ còn lại bi ai thảm thiết.
Tay gã vừa giương lên, đã ngã xuống đất cùng với đao, ngã quỵ xuống đất.
Giáp trụ trên người tráng hán vỡ ra một đường sâu thẳm, vết tích kia từ đầu vai gã chém nghiêng đến giữa eo, có máu tươi phun ra từ vết tích đó.
Ngoẹo đầu, tráng hán ngã xuống đất, khi chết cũng giống như người bên cạnh vậy.
Gã ra bảy đao, Đơn Phi chỉ trả lại một đao.
Một đao của Đơn Phi chẳng những chém đứt cánh tay mang theo đao của tráng hán, còn vạch từ đầu vai tráng hán đến giữa eo, chém gãy xương sống!
Đao nhanh đến mức không nhuốm chút máu, đao mạnh tựa như xắt rau!
Sau khi Đơn Phi giết chết tráng hán kia, hoàn toàn không chút đắc ý nào, ánh mắt hắn xuyên qua màn khói, nhìn về phía kiếm khách che mặt nơi xa. Hắc quỷ và tráng hán đều đi qua ngăn chặn khi hắn giết Sơn việt, duy chỉ có người đó lại chưa từng lên theo.
Trong mắt người đó chỉ có hận, tay lại đang run.
Ta có quen biết người này sao?
Trong lòng Đơn Phi hoang mang, hắn chỉ cảm thấy nỗi hận của người đó đối với hắn tuyệt đối không phải nỗi hận đối địch với ta lần đầu, mà đã hận rất lâu rồi, hận đến sâu sắc.
Cảm giác này nói không nên lời, nói không rõ được, nhưng lại linh nghiệm.
Có người quen biết nào lại có hận ý sâu sắc với hắn như thế chứ?
Khi Đơn Phi suy nghĩ, người nọ cuối cùng không chịu nổi áp lực của Đơn Phi, giống như biết không phải là đối thủ của Đơn Phi, xoay người biết mất trong cảnh khói lửa hỗn loạn.
Như rắn mất đầu, Sơn việt ở sườn núi cuối cùng bắt đầu hỗn loạn.
Đám người Từ Nguyên mừng rỡ, không ngờ Đơn Thống Binh lại là cao thủ hiếm có trên đời, khó trách Tôn Thượng Hương cho hắn làm Thống Binh, bây giờ cao thủ Sơn việt mất sạch, những người còn lại dĩ nhiên không đáng sợ nữa.
Lúc này lửa lớn đã lan đến sườn núi, thậm chí còn có khuynh hướng lan đến bên trên.
Mặt trời còn bên trên, mây tía trôi đầy trời, cảnh tượng xinh đẹp, không ai lưu ý đến lúc này ánh mặt trời vừa đẹp, lúc này trong lòng đều chỉ có một suy nghĩ, đánh tan đối thủ còn có thể ăn cơm tối được.
Dưới chân núi chém giết cũng nhẹ nhàng.
Mọi người xuyên qua khói lửa dày đặc, chỉ thấy dưới chân núi bóng người hốt hoảng, nghe thấy tiếng hô quát lúc đông lúc tây, lại không biết dưới chân núi rốt cuộc là thế nào, bất giác trong lòng vô cùng lo lắng.
Nếu Đơn Phi ở dưới chân núi, vậy bọn họ có lẽ không cần lo lắng.
Nhưng cả đám người đều lên trên núi, dưới núi chỉ có Lưu Bị và Ngụy Diên mang theo trăm binh Đan Dương, Lưu Bị thanh danh hiển hách, nhưng mọi người đều nghe thấy thanh danh nhân đức của ông ta, Ngụy Diên càng không có danh tiếng gì.
Lưu Bị có thể được không? Lưu Bị có thể thống lĩnh chúng binh Đan Dương lên núi bao lâu?
Không ai biết cả.
Đơn Phi không biết, Từ Nguyên càng không biết, nhưng Từ Nguyên biết mình thân là tướng lãnh binh, có trách nhiệm nhanh chóng đi trợ giúp.
Tung mình vào giữa, Từ Nguyên liên tục chém hai người mới định dẫn mọi người truy kích.
Ánh lửa đột nhiên sáng bừng, sáng đến chói mắt.
Tại sao lại có ánh lửa sáng như thế?
Trong lòng Từ Nguyên kinh ngạc, lúc này chợt cảm thấy ánh lửa bên người còn hơn cả ánh mặt trời, sau đó y liền nhìn thấy một ánh sáng giống như ánh lửa đánh đến, chỉ cảm thấy giữa ngực khó chịu muốn chết, khi Từ Nguyên lập tức vung lang nha bổng muốn chống đỡ, một người đột nhiên xông qua, một hơi kéo lấy y, lăn sang bên cạnh.
Lang nha bổng đã sớm bay vụt lên trời.
Có binh Đan Dương bị ánh sáng đánh trúng, kêu thảm lăn lộn dưới đất, mắt thấy không thể sống được.
Trong lòng Từ Nguyên chấn động mãnh liệt, lúc này mới phát hiện hóa ra có một người lại đạp lửa tiến đến, trong tay vác một trường kiếm giống như lửa vậy.
Người ôm y chạy thoát chính là Lục Tốn.
Lục Tốn nhìn thấy người đến, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi. Y tự nhiên nhận ra người xuất kiếm kia, cũng biết với bản lĩnh của Từ Nguyên, tuyệt đối không đón được một chiêu của người đó, lúc này mới liều mình nhào ra cứu Từ Nguyên.
Người nọ chính là Đàn Thạch Xung!
Đơn Phi đã sớm phát hiện sự dị thường bên này, đảo mắt nhìn qua, trong mắt lóe lên tinh quang.
Đàn Thạch Xung sao lại đến đây?
Sơn việt lại có liên quan đến Minh Sổ! Minh Sổ không ngờ lại tham gia trận chiến ngăn cản này?
Minh Sổ rốt cuộc có dự tính gì? Minh Sổ không phải không quan tâm thế sự sao? Nhưng nếu cái này gọi là không quan tâm thế sự? Vậy ta chính là thế ngoại cao nhân!
Lần này Đàn Thạch Xung đến đây, chính là muốn tiêu diệt người biến số là hắn sao?
Đám Sơn việt này tính toán lợi hại như thế, có phải là vì có Minh Sổ chống đỡ sau lưng không?
Suy nghĩ trong đầu Đơn Phi xoay chuyển nhanh chóng, nhưng lúc này lại không có dự định bỏ chạy nữa.
Hắn lạnh nhạt như không nhìn Đàn Thạch Xung, đao trong tay đã nắm chặt lại, khẽ cười nói: -Người trong Minh Sổ cũng bắt đầu nhúng tay vào chuyện thế tục rồi à? Hắn hỏi giống như Triệu Vân lúc trước đã hỏi trước Quy phủ vậy.
Có điều Triệu Vân rõ ràng là đặt câu hỏi, hắn lại hi vọng có lời hồi đáp rõ ràng.
Đàn Thạch Xung đạp lửa tiến đến, tay áo không cháy, lại giống như hỏa thần vậy, nhìn chằm chằm Đơn Phi nói: -Mỗi lần xuất hiện biến số, người biến số lại hi vọng có thể thay đổi thời điểm nào đó, Minh Sổ nhất định sẽ nhúng tay.
Câu này gã nói rất phức tạp, Lục Tốn dù có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra hàm nghĩa trong đó, Đơn Phi vừa nghe lại hiểu ngay.
Đơn Phi và Tào Quan thay đổi thế giới này, thay đổi thế giới mà Minh Sổ nhận biết.
Minh Sổ sẽ phải sửa lại!
-Lục Giáo Úy, Từ bộ tướng, các ngươi đi tiếp ứng cho huynh đệ dưới núi. Đơn Phi dặn dò nói.
Từ Nguyên thấy dáng vẻ Đơn Phi như thế, biết hắn không có nắm chắc phần thắng nào, bằng không một đao chém Đàn Thạch Xung không phải là được rồi sao? Trong lòng Lục Tốn lại run rẩy, y biết võ công Đàn Thạch Xung cao cường, nhưng Đơn Phi lại có quyết tâm đánh một trận với Đàn Thạch Xung?!
Đơn Phi giúp bọn họ đánh bại Sơn việt, bọn họ chỉ có bình định cục diện hỗn loạn dưới núi nữa thôi, không để Đơn Phi phân tâm nữa thì coi như đã giúp đỡ Đơn Phi rồi.
Biết có ở lại đây cũng vô dụng, Lục Tốn nghiến răng nói: -Được! Y kéo lấy Từ Nguyên, nhanh chóng rời đi.
Khói lửa mù trời.
Chiến ý vô cùng.
Đàn Thạch Xung căn bản không hề để ý hai người Lục Tốn, Từ Nguyên rời đi, đối thủ của gã chỉ có một mình Đơn Phi, thấy dáng vẻ Đơn Phi không bàn điều kiện nữa, Đàn Thạch Xung nói từng chữ một:
-Đơn Phi, ta không tin ngươi có thể vượt qua ta!
Lúc trước sau khi gã hoảng sợ rời đi thì trong lòng thực sự rất mờ mịt, nhưng lúc này, lại có sự tự tin khôn cùng.
Tiểu tử này nghĩ thông suốt rồi?
Đơn Phi thầm nghĩ lúc trước Ngụy Bá mượn tay hắn xử lý Phá Quân, lại để Đàn Thạch Xung tưởng là Đơn Phi hắn ra tay, nhưng Đàn Thạch Xung không ngốc, không lý nào không hoài nghi võ công của Đơn Phi hắn tại sao lại đột nhiên tiến bộ mạnh mẽ như thế!
Đàn Thạch Xung chẳng qua chỉ là một trong Cửu Tinh, cao thủ trong Minh Sổ vô số, còn có một Dạ Tinh Trầm tọa trấn, ngay cả Ngụy Bá cũng cẩn thận đối phó.
Một chỗ như vậy, không phải là nơi có thể dễ dàng lừa gạt như thế.
Đám người Minh Sổ này lúc trước phát hiện hành tung của Ngụy Bá từ y thuật của Từ Quá Khách, bây giờ không phải cũng hoài nghi võ công của Đơn Phi hắn tăng vọt là vì Ngụy Bá chứ?
-Lúc trước kẻ giết Phá Quân không phải là ngươi. Đàn Thạch Xung tự tin nói.
Đơn Phi lại mỉm cười, lúc này hắn không chủ động nói gì cả.
-Giết Phá Quân là một người khác, người giúp võ công ngươi tiến bộ cũng là người khác. Đàn Thạch Xung tự tin nói.
Trong lòng Đơn Phi căng thẳng, thầm nghĩ Ngụy Bá trăm phương ngàn kế mượn tay người khác, lại bị người khác phát hiện nhanh như vậy?
-Người đó là ai? Đơn Phi làm như không chút để ý, hắn cũng muốn biết thân phận thật sự của Ngụy Bá.
Đàn Thạch Xung nói: -Ngươi thừa nhận?
-Ta thừa nhận cái gì? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Đàn Thạch Xung nhìn Đơn Phi hồi lâu, cuối cùng thở dài nói:
-Đơn Phi, ta không thể không nói, ngươi thật sự là người thông minh cẩn thận hiếm có. Đa số người biến số xuất hiện, thật ra chẳng qua là như một đóa hoa giữa vùng biển bao la mà thôi, chẳng qua chỉ thay đổi những thứ nhỏ bé không đáng kể, lại không thay đổi được gì đại cục trong thiên hạ. Trong cảnh tối tăm, tất có định sẵn, bất luận người biến số biết cái gì, nhưng bọn họ căn bản không thay đổi được gì cả.
Ngừng một lát, Đàn Thạch Xung trầm giọng nói: -Nhưng ngươi cũng đủ để kiêu ngạo rồi, bởi vì ngươi đã khơi dậy làn sóng ngập trời.
Ta kiêu ngạo khi nào, không cần ngươi khẳng định.
Ngươi tính là cái thá gì chứ?
Đơn Phi trước nay không ưa giọng điệu này, trào phúng nói: -Nhưng Minh Sổ các ngươi rõ ràng không chuẩn bị để ta tiếp tục kiêu ngạo?
Ngọn lửa càng dữ dội hơn.
Đàn Thạch Xung võ công vốn như lửa, luyện từ hỏa đạo, bây giờ được ánh lửa hỗ trợ, khí thế càng hơn.
-Đúng vậy, đã không có người phía sau ngươi chống đỡ, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta! Ánh mắt Đàn Thạch Xung hừng hực, lấy lại sự tự tin khi gặp mặt lần đầu: -Minh Sổ tuy chưa khẳng định, nhưng ta đã xác định, hôm nay, chính là chung kết trong đời này của Đơn Phi ngươi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất