Chương 348: Xuyên qua mặt trận
.
Ánh lửa nóng bỏng, cũng không sánh được vẻ cuồng nhiệt trên mặt Đàn Thạch Xung.
Gã tiến lên một bước, tạo áp lực nói: -Đơn Phi, Minh Sổ đã quyết định không tiếc mọi thứ để sửa lại những sai lệch mà ngươi và Tào Quan mang tới. Đương nhiên, còn có lệch lạc mà người sau lưng ngươi mang đến.
Đơn Phi không quay đầu nhìn lại, hắn biết Đàn Thạch Xung đang nói tới Ngụy Bá. Nhưng hắn lại lấy làm lạ ý của Đàn Thạch Xung. Ngụy Bá mang đến sai lệch gì? Ngụy Bá lẽ nào cũng là một người biến số? Nhưng khi hắn và Ngụy Bá nói chuyện với nhau, nghe ngữ khí của Ngụy Bá, hoàn toàn không cho rằng Ngụy Bá là người biến số.
Vậy Ngụy Bá mang đến biến số gì?
Nhìn Đơn Phi, Đàn Thạch Xung tràn đầy tự tin nói: -Đơn Phi, không có người sau lưng ngươi chống lưng, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta. Bây giờ ngươi chiến đấu liên tiếp mấy trận, đã mệt mỏi rồi, nhưng khí thế của ta đang thịnh, võ công của ngươi như nước, nhưng công phu của ta lại như lửa, ngươi bảo người đốt núi để chiến thắng Sơn việt, nhưng ngươi chưa từng ngờ rằng, đây chính là sự phát huy tốt nhất có thể trợ giúp võ công của ta!
-Ngươi nói nhiều câu nhảm nhí để cổ vũ mình vậy, có phải là sớm biết không có phần thắng không? Đơn Phi đột nhiên ngắt ngang đoạn sau của Đàn Thạch Xung.
Khí thế Đàn Thạch Xung đang hừng hực, nghe thế ánh mắt đột nhiên mãnh liệt.
Trong mắt Đơn Phi hiện lên vẻ lạnh lùng: -Ta biết rất nhiều người cũng giống như ngươi, thoạt nhìn rất mạnh, nhưng thật ra lại tự ti đến tận xương cốt, ngươi rất tự ti có phải không? Ngươi nhìn thấy ta đã vượt qua ngươi, không giết được ta thì không thể an ủi sự tự ti của ngươi có phải không? Ngươi thì tính là gì ở Minh Sổ chứ? Ngươi đứng thứ mấy?
Hắn thấy sắc mặt Đàn Thạch Xung không đỏ bừng, thoạt nhìn đã xanh mét, lại không nhịn được nói: -Ngươi chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi! Ngươi không phải từng nói ở huyện Thiệp, Minh Sổ chẳng qua cũng chỉ là con kiến sao? Ngươi cũng không thể coi lời của mình như đánh rắm chứ?
Lặng lẽ cười lạnh, Đơn Phi nói: -Nếu các ngươi đã tự nhận là con kiến, tại sao ta phải nghe theo tính toán của con kiến?
Trong lòng hắn tức giận.
Hắn vốn cũng là một người tâm cao khí ngạo.
Nhân sĩ thành công sao lại không cao ngạo?
Tuy nhiên có nhiều khi, sự cao ngạo của nhân sĩ thành công hoặc là bị tu dưỡng, hoặc là bị giả dối che lấp đi.
Đây chính là sự cần thiết khi giao tiếp.
Người khiêm tốn thoạt nhìn thì nhiều, nhưng người khiêm tốn có bản lĩnh, lại khiêm tốn thật sự phát ra từ trong xương cốt tuyệt đối không nhiều.
Ngụy Bá nói không sai, không đến lúc nguy hiểm chân chính, khi biết chắc chắn có thể ăn no, mọi người đều thích ngụy quân tử, nhưng khi chỉ còn lại một cục xương, thì người hơn con chó không còn được mấy ai.
Đơn Phi không cho rằng mình là người khiêm tốn, nhưng hắn cũng chưa từng cho rằng bản thân nên bị người ta giẫm lên đầu đến hèn hạ.
Lúc này hắn không còn muốn che giấu gì nữa.
Hắn có gì sai? Hắn đi vào thế giới này là thân bất do kỷ, nhưng hắn vẫn luôn không muốn quấy đảo thế giới này. Hắn là người biến số, không sai, nhưng hắn muốn làm biến số sao? Là Tào Quan bắt đầu trò chơi này có được không hả?
Làm ơn! Là lão tiểu tử Tào Quan kia giở trò làm ta đến nơi này, kết quả đột nhiên xuất hiện một Minh Sổ không hiểu ra sao cả, lại còn nói ta không nên xuất hiện ở đây?
Ngươi nói coi ta nên xuất hiện ở đâu? Ta xuất hiện trong phần mộ tổ nhà ngươi, ngươi sẽ vui hơn một chút sao?
Ta tính là cái gì?
Tập hợp đủ bảy viên ngọc rồng thì có thể gọi được Thần long à?
Ngươi bảo ta tới thì tới? Ngươi bảo ta đi thì đi sao?
Nhìn sắc mặt xanh mét của Đàn Thạch Xung, Đơn Phi lần đầu tiên không chút sợ hãi, trong mắt ngược lại có lửa giận đang thiêu đốt hiếm có: -Minh Sổ các ngươi định ra quy tắc, ta phải tuân thủ theo sao? Các ngươi muốn giết ta thì giết, dựa vào cái gì? Dựa vào nắm đấm của các ngươi cứng sao? Vậy đợi khi nắm đấm của ta cứng lên, định ra quy tắc muốn các ngươi đi ăn phân, các ngươi có phải cũng sẽ ăn không?
Lửa giận trong mắt Đàn Thạch Xung lại dâng lên, ra vẻ khinh thường nói: -Đối với một kẻ sắp chết, ta chưa từng để ý gã nói cái gì.
Trong lòng gã cũng phẫn nộ điên cuồng, đây là cơ hội cuối cùng của gã. Gã đoán được võ công Đơn Phi đột nhiên tặng mạnh tuyệt đối không phải không có nguyên nhân, tỉnh táo lại tuyệt đối thử lại lần nữa, bằng không gã không thể nào giao phó với Dạ Tinh Trầm!
Võ công của gã vốn gặp mạnh càng mạnh, thậm chí khi đối diện với Quỷ Phong, cũng không chịu yếu thế.
Nhưng Đơn Phi lại để lại bóng ma nặng nề trong lòng gã.
Gã biết nếu lần này không thể thắng nữa, giết được Đơn Phi, thì đời này gã không chỉ không giết được Đơn Phi, thậm chí võ công cũng sẽ không còn tiến bộ gì nữa.
Thiên thời đã có, khí thế cũng đủ, gã áp chế được Đơn Phi về mặt khí thế, phải đánh tan tâm lý của Đơn Phi.
Gã nhạy cảm cảm nhận được thực lực của Đơn Phi hơi kém một chút, muốn chiến thắng đối thủ nữa thì không chỉ phải dựa vào võ lực, còn phải dựa vào đầu óc.
Đơn Phi giận lên, Đàn Thạch Xung không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, chậm rãi hít thờ, chỉ cảm thấy khí lực tràn trề đến từng sợ tơ.
-Lần này nói thẳng ra chẳng qua là nắm đấm của ai cứng hơn, ai có đạo lý logic hơn. Đơn Phi đã vận dụng thánh thai, lãnh đạm nói: -Ta không ngờ Minh Sổ nhìn thì thần bí, nhưng cũng không thoát được bản tính đáng thương này.
Nhìn Đàn Thạch Xung vận sức chờ phát động, Đơn Phi ngưng thanh nói: -Để ta dạy đám con kiến các ngươi một đạo lý chân chính, trên đời này chúng sinh bình đẳng, không ai có quyền có thể quyết định sống chết của người khác, ta và ngươi không thể, Minh Sổ cũng không thể.
Ưỡn ngực hóp bụng, khí vờn quanh thân, Đơn Phi mặc kệ đối phương có nghe hiểu hay không, ngang nhiên nói: -Nếu lần này ngươi có mạng trở về, nói với chủ tử của ngươi, mạng ta do ta định! Ngươi, bao gồm cả chủ tử của ngươi, muốn đánh thì đánh, đừng có dựng ngón tay lên mà khoa tay múa chân với cuộc đời của Đơn Phi ta.
Hắn vừa nói xong, người đã lui lại.
Đàn Thạch Xung đâm một kiếm qua.
Gã động thủ nhìn như không có dấu hiệu, nhưng trong mắt Đơn Phi, lại biết Đàn Thạch Xung muốn ra tay.
Đàn Thạch Xung khí thế đã đủ.
Lúc này không ra tay thì đợi khi nào?
Nhưng Đơn Phi hắn không phải cũng thế sao? Khi hắn quát lớn thì đã tích cực điều chỉnh khí tức khôi phục lại khí lực vừa bị tiêu hao khi nãy.
Phẫn nộ là phẫn nộ, liều mạng là liều mạng.
Sự phẫn nộ khi liều mạng đều là nhân tốt cần có để chuyển bại thành thắng của các anh hùng trong rất nhiều bộ phim, nghe nói có thể kích nổ tiểu vũ trụ, đột phá cảnh giới võ công, bằng không Thánh đấu sĩ cũng sẽ không một lần lại một lần bị đánh như chó chết mới bắt đầu phản kích.
Nhưng Đơn Phi biết, trước mặt cao thủ chân chính, sự phẫn nộ của ngươi tuyệt đối là nhân tố chí mạng.
Bình tĩnh phán đoán, tính toán khôn khéo thêm vào thực lực dư thừa mới là con đường đối địch bất bại.
Phẫn nộ liều chết thì có thể, giành thắng lợi lại khó.
Đàn Thạch Xung đâm một kiếm qua, thấy Đơn Phi theo kiếm lui ra, trong lòng nghiêm túc.
Gã cho rằng Đơn Phi đã giận, cảm thấy khi Đơn Phi tức giận chắc chắn sẽ cứng rắn đánh với gã, sức lực gã tích lũy rất lâu sớm đã không thể chống đỡ dưới sự hỗ trợ của ngọn lửa.
Gã không tin Đơn Phi có thể liều hơn hỏa kiếm của gã.
Nhưng gã không ngờ Đơn Phi giận thì giận, nhưng lại áp dụng phương pháp của Triệu Vân.
Đơn Phi này lại giảo hoạt như thế?
Đàn Thạch Xung một tiếng trống hăng hái, tuyệt đối không lý nào lại thu tay, hỏa kiếm dâng lên, giống như con rắn lửa đuổi chém Đơn Phi.
Đơn Phi lại lui.
Nhưng lần này hắn lui lại, sớm đã khác với khi ở vườn hoang Thịnh gia lúc trước, hắn đang đợi cơ hội phản kích.
Tránh đi nhuệ khí, đánh lại khi lười!
Binh pháp Tôn Tử coi trọng đạo chiến đấu không thể liều chết, mà là phải giải quyết đối thủ dứt khoát.
Triệu Vân thoái lui đến trước tường Quy phủ đã không còn đường thoái lui, nhưng Đơn Phi lại khác, hắn đã quá quen thuộc với địa thế gần đây, không ngờ lùi về tuyệt lộ.
Ngọn lửa càng dâng lên.
Khói chập chờn.
Đơn Phi lui mạnh hơn mười trượng, Đàn Thạch Xung truy kích không ngừng, kiếm thế không yếu mà lại mạnh hơn, nhưng sau khi lùi mạnh hơn mười trượng, Đơn Phi lại nắm bắt được một chút do dự trong mắt Đàn Thạch Xung.
Đơn Phi ra tay.
Hắn không chút do dự ra tay, tay trái vung lên, có một đồng tiền bay vụt về phía Đàn Thạch Xung. Đồng tiền một nửa rơi xuống, một nửa bị hỏa kiếm chém, lần lượt rơi xuống.
Đơn Phi lập tức phản kích, tay phải nắm chặt đao, đột nhiên bổ về phía Đàn Thạch Xung.
Keng một tiếng thật lớn.
Đao kiếm va chạm, đơn đao đã gãy.
Đàn Thạch Xung ngẩn ra.
Gã điên cuồng đuổi theo hơn mười trượng, khí thế cuối cùng cũng yếu đi, đang khi do dự có phải chuẩn bị đợt tiếp theo không, Đơn Phi lại bắt đầu phản kích. Khi đó gã không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì gã đang đợi thời cơ này, gã muốn nhìn coi Đơn Phi rốt cuộc có thực lực chân chính gì.
Gã không tin mình đấu không lại Đơn Phi, nhưng gã không ngờ đao của Đơn Phi lại gãy.
Đây không phải là thực lực của Đơn Phi!
Trong lòng Đàn Thạch Xung giật mình, chỉ cảm thấy khi đao bị gãy, Đơn Phi không chút do dự phất ống tay áo, hai nửa thanh đao giống như chớp lóe, đột nhiên đâm về phía ngực Đàn Thạch Xung.
Tiểu tử này giở trò gì?
Đàn Thạch Xung cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ tiểu tử ngươi có đao thì được, không đao mà muốn ngăn lại thần kiếm của ta?
Đơn Phi bắn ra đoạn đao tuy nhanh, nhưng trong mắt Đàn Thạch Xung, chung quy cũng không có uy hiếp chí mạng gì.
Kiếm vừa vung, đoạn đao liền rơi cả, nhưng Đàn Thạch Xung lại nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Đơn Phi, trong lòng gã rét run, lúc đó thân hình vội lộn ngược rơi xuống bên cạnh.
Có đồng tiền bay ra từ sau lưng gã, xẹt ngang qua vạt áo gã.
Là đồng tiền của Đơn Phi!
Hắn ném ra một mớ tiền đồng, một nửa bị Đàn Thạch Xung đánh rơi, nửa tiền đồng còn lại đánh hụt lại vạch một đường cong mà quay về, phản kích về phía ngực Đàn Thạch Xung.
Đàn Thạch Xung không ngờ Đơn Phi vận dụng lực đạo cao minh khéo léo đến thế, trong lúc gấp gáp không kịp chuẩn bị, suýt chút trúng chiêu. Khi gã lắc mình tránh tiền đồng, trong lòng nổi giận, nhưng sau đó lập tức nghiêm túc, khí thế của gã đã yếu, đã mất tay trên rồi.
Đơn Phi phản công!
Hắn bắt đầu chân chính phản công!
Tay khẽ vẩy, sớm đã có một trường thương rơi dưới đất nằm trong tay, trong tiếng thét phẫn nộ, Đơn Phi thương như rồng, người như cầu vồng, khí thế như một cầu vồng đâm về phía Đàn Thạch Xung.
Đàn Thạch Xung vung kiếm.
Thương đã gãy.
Đàn Thạch Xung cũng không nhàn rỗi, bởi vì trong lúc Đơn Phi phất tay, đoạn thương hóa thành ám khí đâm về phía gã, Đơn Phi không cần binh khí cố định gì, nhưng binh khí gì trong tay hắn đều có thể biến thành lợi khí đòi mạng.
Đoạn thương lại bay, Đàn Thạch Xung cuối cùng lui một bước, gã bị Đơn Phi cứng rắn bức lui một bước, từ sau khi gã giao thủ với Đơn Phi, gã lần đầu tiên bị Đơn Phi bức lui.
Chỉ một bước, từ nay chân trời xa cách.
Đơn Phi căn bản không nhìn trường thương, đoạn thương. Khi thương gãy, trong tay hắn đã có thêm một đoản kích.
Khi Sơn việt và binh Đan Dương giao chiến, binh khí rơi đầy đất, binh Đan Dương đa số dùng thương đao, nhưng vũ khí mà Sơn việt dùng lại muôn hình vạn trạng.
Khi Đơn Phi truy kích, mũi chân hất binh khí dưới đất lên, các loại binh khí lần lượt đều bay lên giống như có linh tính. Hắn tiện tay giữ lại, lại chỉ có một con đường, chính là giết về phía Đàn Thạch Xung!
Đoản kích gãy, chuyển thành thiết thương, thiết thương gãy lại biến thành búa rìu.
Binh khí tung bay đầy trời, giống như quần tinh chớp lóe.
Trán Đàn Thạch Xung bắt đầu đổ mồ hôi.
Gã chưa bao giờ nhìn thấy sự tiến công quỷ dị như vậy, gã cũng không ngờ Đơn Phi tiến công lại không theo khuôn mẫu như thế.
Lúc này mây tía đầy trời, mặt trời xinh đẹp.
Vai trò truy đuổi ban đầu của hai người đột nhiên nghịch chuyển, Đơn Phi một tiếng trống hăng hái, hơi lại không tuyệt, nếu luận về nội tức luân chuyển vô biên có thừa, hắn tuyệt đối không thua Đàn Thạch Xung.
Có lồng khói, xuyên làn khói, có ánh lửa, đạp lửa hát vang.
Đàn Thạch Xung tự phụ công phu mượn lửa tôi luyện thiên hạ nhất tuyệt, nhưng thấy Đơn Phi lấy một nỏ cứng đang bốc cháy từ trong ngọn lửa thì giận đến tím mặt.
Gã chỉ kém một chút.
Chỉ cần gã có thể lấy hơi, lại phản kích lần nữa, cục diện sẽ hoàn toàn khác đi, nhưng dưới sự công kích liên tục của Đơn Phi, căn bản không có cơ hội để ngừng lại. Khi Đơn Phi gần như đổi mười tám loại binh khí, Đàn Thạch Xung toát mồ hôi, búi tóc hỗn loạn, cuối cùng có vẻ chật vật không chịu nổi.
Có lửa nứt ra.
Đàn Thạch Xung lui vào trong ngọn lửa, hỏa kiếm bốc cháy, gã không muốn lui nữa, gã chuẩn bị đánh cược toàn lực.
Lúc này Đơn Phi lại nhặt lang nha bổng mà Từ Nguyên ném lại, trong tiếng thét dài, ra sức đánh tới.
Giờ phút này, Đàn Thạch Xung không giống hỏa thần, Đơn Phi lại như thiên thần cổ động cây cỏ khói bụi trong trời đất, gió mạnh lửa lớn, gào thét rống giận xông về phía Đàn Thạch Xung.
Ánh lửa u ám.
Thiên địa thất sắc!