Thâu Hương

Chương 361: Ngả bài

Chương 361: Ngả bài


.
Trong lòng Đơn Phi thầm nảy sinh nghi hoặc, biết Thái Sử Từ ngoài thô trong tinh tế, sẽ không xem nhẹ chút lễ tiết nho nhỏ này? Nếu Thái Sử Từ thuận miệng xin lỗi Lưu Bị thì cũng là chuyện dễ dàng mà thôi, nhưng Thái Sử Từ lại không nói gì cả, trong đó chỉ e còn có huyền cơ.
Thái Sử Từ thấy Đơn Phi khẽ mỉm cười, dáng vẻ không chút lo lắng nào, lại giục ngựa đi về phía nam.
Thần sắc Lưu Bị bình thản, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Đơn Phi thấy Thái Sử Từ một đường đi về phía nam, lại cũng không rõ rốt cuộc ông ta đang nghĩ cái gì.
Muốn đuổi theo kỵ binh Nghiêm Hổ thì tốc độ này lại quá chậm, nếu không đuổi theo Nghiêm Hổ, Thái Sử Từ rõ ràng là đang đi về phía mà Nghiêm Hổ rời đi.
Không bao lâu, binh mã phía trước đã xuất hiện, có tinh kỳ phấp phới, trên cờ có thuê một chữ “Trình”.
Đơn Phi thấy binh sĩ vây quanh đều ăn mặc như con dân Giang Đông, kỵ bộ binh kết hợp, ít nhất có hơn ba ngàn người.
Thái Sử Từ nhìn thấy đội ngũ kia đến rồi, thì ghìm cương ngựa lại.
Không bao lâu sau, phía trước có một kỵ binh phóng ngựa tới: -Thái Sử Tướng Quân, Trình Tướng Quân nói, có kỵ binh phá vây ở chỗ này, ngài ấy dẫn người đi giết một phen, để bọn họ chạy mất mấy chục người, có điều…
Kỵ binh kia nhìn Đơn Phi, Lưu Bị, muốn nói lại thôi.
Thái Sử Từ nói: -Cứ nói không sao.
Kỵ binh kia liền nói: -Nghiêm Hổ chạy rồi.
Khóe mắt Thái Sử Từ giật giật, hồi lâu mới nói: -Các ngươi cũng xác định đó là kỵ binh Nghiêm Hổ.
Kỵ binh kia do dự một lát mới nói: -Trình Tướng Quân nói hẳn là không sai. Thấy Thái Sử Từ không nói gì nữa, kỵ binh kia nói:
-Thái Sử Tướng Quân, chúng ta còn phải tiễu trừ Sơn việt, Trình Tướng Quân nhờ ta chuyển cáo, thứ không thể chào hỏi được.
Đại quân bên kia bắt đầu xuất phát, tiếp tục đi về phía bắc, tin rằng muốn hợp với nhân mã hai phía đông tây hình thành thế vây Sơn việt.
Thái Sử Từ nhìn theo hướng đại quân đi xa, giải thích nói: -Đây là đội ngũ của Tướng Quân Trình Phổ.
Ánh mắt Lưu Bị già dặn, vừa thấy vẻ uy nghiêm của trận hình quân Giang Đông thì biết người lãnh binh tuyệt đối là lão tướng. Lão tướng Giang Đông họ “Trình” chỉ có một người có thể dẫn được một đội ngũ như vậy, người đó chính là Trình Phổ.
Trình Phổ từ sau khi Tôn Kiên khởi sự thì đã đi theo Tôn gia, trước sau đã giúp Tôn Kiên phạt Hoàng Cân, chiến Đổng Trác, trảm Hoa Hùng, đại phá Lã Bố, ngồi vững trên chiếc ghế thủ lĩnh Tứ Can Thương dưới tay Tôn Kiên, lại giúp Tôn Quyền huấn luyện Thanh Cân Đan Dương, người này bất luận là dụng binh võ công đều thực sự rất giỏi, mà từ sau khi Tôn Sách, Tôn Quyền tiếp quản Giang Đông, Trình Phổ nếu luận tư cách đã là một trong chư tướng.
Trình Phổ không ngờ cũng tới đây bình phản? Lưu Bị thầm lắc đầu, rất kinh hãi với kế sách của Tôn gia, nghĩ bụng Lưu Biểu phái ông ta đến đàm phán, tuy ông ta tự hỏi không thẹn với lòng, nhưng huynh đệ Trương Phi cũng đoán được dụng ý của Lưu Biểu, thì với sự khôn khéo của Tôn gia, có phải đã sớm có hoài nghi không?
Trong lòng Lưu Bị nghiêm túc, dù sao cũng từng trải mưa gió, vẫn có thể bảo trì thần sắc không đổi.
Khi Thái Sử Từ nói chuyện trong mắt khẽ lóe lên hàn quang, sau đó thì biến mất, tiếp tục giục ngựa đi về phía nam.
Phía nam địa thế dần trở nên gập ghềnh, rất nhanh lại xuất hiện núi đồi.
Qua thêm mấy canh giờ, phía trước dãy núi liên miên, Thái Sử Từ trầm ngâm ngoài cửa núi hồi lâu, mí mắt hình như lại đang nhảy nhót không ngừng.
Đơn Phi, Lưu Bị hai mặt nhìn nhau.
Thái Sử Từ mặc dù không nói, nhưng không chỉ Đơn Phi, cho dù là Lưu Bị cũng phát giác được ánh mắt Thái Sử Từ không nằm ở đây.
Sơn việt trăm phương ngàn kế mưu đồ tác loạn, Thái Sử Từ thấy sau khi Sơn việt bị phá thì không để chuyện này trong lòng nữa. Nếu Sơn việt tác loạn mà trong mắt Thái Sử Từ lại không hề quan trọng, thì chuyện có thể khiến ông ta bất an sợ hãi như vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Tiếng tiêu trong núi truyền đến, có người nhanh chóng bước ra từ trong núi, lại nhìn Đơn Phi, Lưu Bị trước, thấy Thái Sử Từ tỏ ý y cứ nói không sao, liền nói: -Khởi bẩm Thái Sử Tướng Quân, bộ Nghiêm Hổ rút lui theo đường này, chúng ta phụng mệnh không được chặn lại.
Trong lòng Đơn Phi ngẩn ra.
Chỉ bằng mấy lời ít ỏi này, hắn biết Thái Sử Từ, Tôn gia vẫn rất coi trọng hành tung của Nghiêm Hổ, thậm chí là hơn cả Sơn việt.
Thái Sử Từ gật đầu, dẫn mọi người vào núi, men theo đường núi đi vào.
Trời sắp chạng vạng, sau khi Thái Sử Từ lệnh cho mọi người tạm thời dùng cơm, lại dẫn mọi người một đường đi tiếp, cứ thế đến gần nửa đêm, trong núi lạnh lẽo, thỉnh thoảng có dã thú gào thét không ngừng. Đơn Phi, Lưu Bị tuy không sợ, nhưng cũng thầm kinh hãi trong lòng.
Đơn Phi không nhịn được nói: -Thái Sử Tướng Quân, rốt cuộc ngài muốn dẫn chúng ta đến đâu?
Mây nặng đã qua, bầu trời tuy có mây nhẹ lững lờ, nhưng ngẩng đầu nhìn lên vẫn có thể thấy được hướng Bắc Đẩu.
Đơn Phi phân biệt phương hướng theo ánh sao, biết mọi người sau khi vào núi thì đi về phía đông, là đi về phía bờ biển.
Thái Sử Từ bước chân hơi ngừng lại, không quay đầu lại nói: -Phía trước đi hơn mười dặm có một ngọn núi gọi là Lang Nha Phong, địa thế cực kỳ hiểm ác, Phí Sạn xây dựng thành bảo ở đó dựa vào thế hiểm mà chống đỡ, chúng ta thủy chung không còn cách nào khác.
Lưu Bị cau mày nói: -Bây giờ Phí Sạn dẫn Sơn việt đến Giang Thừa tác loạn, trong thành nhất định trống trải, do vậy Thái Sử Tướng Quân dẫn người phản kích nơi ở của gã?
Đơn Phi không thể không nói cái đầu của Lưu Bị linh hoạt, phân tích hợp tình hợp lý.
Thái Sử Từ gật đầu nói: -Lưu Tướng Quân nói không sai chút nào, có điều nếu đánh vào hang ổ Phí Sạn, vốn không cần hai vị xuất mã.
Đơn Phi, Lưu Bị liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ công việc dễ dàng tránh mạnh tìm yếu này các ngươi không giao cho chúng ta làm, nhất định muốn chúng ta gánh chết Sơn việt mới vui vẻ sao?
Có điều Đơn Phi thủy chung không có hứng thú quá lớn với việc Sơn việt tác loạn, lần này bình phản coi như là không trâu bắt chó đi cày, chuyện hắn quan tâm nhất là chuyện Nghiêm Hổ chết đi sống lại.
Bí mật Thái Sử Từ vẫn che giấu rất có thể có liên quan đến Trường Sinh Hương.
Đơn Phi có suy nghĩ này trong đầu nên mới đi theo Thái Sử Từ cả đường, liếc mắt nhìn Lưu Bị, thấy ông ta giống như một cái hũ nút vậy, Đơn Phi thầm nghĩ với đầu óc của Lưu Bị, chỉ e cũng nghĩ đến điểm này rồi.
Trương Phi vẫn luôn tìm Tam hương, Lưu Bị cho dù không có địch ý với Đơn Phi hắn, bây giờ Lưu Bị nghèo túng đến cực điểm, nếu muốn trở mình, thì sao lại làm như không nhìn thấy sự thần kỳ của Tam hương chứ?
Thái Sử Từ nói nửa chừng, lại giục ngựa tiến lên trước, rất nhanh đã qua khỏi mười dặm, phía trước có dãy núi sừng sững đứng giữa sơn mạch liên miên vách núi hiểm trở tứ phía, cao đến vài chục trượng, ngẩng đầu nhìn qua, cảm thấy thân núi thẳng như kiếm sắc, quả thực là muốn cắm thẳng lên trời.
Trên núi đá lởm chởm, ngoài trừ có một con đường núi hiểm trở nhỏ hẹp thông thẳng lên núi, Đơn Phi cũng không nhìn thấy con đường nào khác.
Loại thế núi này quả thực là một người trấn ải, vạn người khó qua, Phí Sạn chọn địa thế này xây thành cố thủ quả thật rất có mắt nhìn.
Đơn Phi nghĩ đến đây, dõi mắt nhìn qua, thấy đỉnh núi có thành, dáng vẻ rất rộng lớn, có điều chỗ mà hắn đứng cách đỉnh núi khá xa, không phải là nhìn rõ ràng lắm.
Khi mọi người đến gần chân núi, có người thầm lóe lên, nhỏ giọng nói: -Thái Sử Tướng Quân, phía trước đã giám thị Sơn việt, chúng ta vẫn cẩn thận không để bọn họ phát giác động tĩnh, có điều đối phương rốt cuộc có phát giác ra không, chúng ta cũng không biết.
Đơn Phi thấy người nói chuyện tuy còn trẻ, nhưng bước chân trầm ổn, hành động cũng cẩn thận, lại cảm thấy người này là một nhân tài.
Thái Sử Từ hạ giọng nói: -Tử Minh cực khổ rồi.
Người được gọi là Tử Minh liếc nhìn hai người Đơn Phi, Lưu Bị, có hơi chần chừ.
Trên đường tới đây Đơn Phi nhìn thấy không ít người truyền đạt tin tức cho Thái Sử Từ, thoạt nhìn còn thần bí hơn cả Sơn việt nữa, mà đám người này khi thấy Đơn Phi, Lưu Bị có mặt lại chần chừ cẩn trọng, rõ ràng là tràn đầy đề phòng đối với sự tham gia của người ngoài.
Những người này mai phục ở Lang Nha Phong, chỉ là để nhổ đi mũi nhọn của Sơn việt ở đây sao?
Thần sắc Thái Sử Từ hoảng hốt, nhưng lại lưu ý thấy sự chần chừ của người tên Tử Minh kia, lập tức nói: -Lã Mông, Lưu Bị Tướng Quân và Đơn Thống Binh phụng mệnh Quận Chúa tham gia chuyện này, do vậy có gì cứ nói, không cần giấu diếm.
Lã Mông nghiêm nghị nói: -Tuân lệnh.
Trong lòng Đơn Phi hơi run rẩy.
Lã Mông Lã Tử Minh, đại tướng Giang Đông, ngày sau đánh hạ Kinh Sở, bắt giết nhân vật mấu chốt như Quan Vũ, mà câu tục ngữ “Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán” cũng chính là nói Lã Mông.
Trong khoảng thời gian này Đơn Phi gặp các nhân vật lớn cũng đã tê liệt rồi, biết Lã Mông giương danh thiên hạ là chuyện rất lâu sau này, có điều hắn biết nhân vật kỳ tích này cho dù là cổ phiếu tiềm năng, chào đón thích hợp cũng không sao cả, liền mỉm cười gật đầu tỏ ý với Lã Mông.
Lã Mông có hơi giật mình, lập tức gật đầu đáp lễ, trong lòng hơi có hảo cảm với Đơn Phi.
Có điều chuyện bọn họ tới đây vốn cực kỳ bí mật, lúc này lại là lúc mấu chốt, Lã Mông thận trọng nói: -Thái Sử Tướng Quân, mấy canh giờ trước có người sáu lần liên tiếp quay lại nơi này, Nghiêm Hổ cũng ở đây, chúng ta đã bao vây tứ phía Lang Nha Phong, chỉ đợi hiệu lệnh phát ra, công phá thành bảo không khó, bắt tặc cũng có phần nắm chắc.
Đơn Phi thầm nghĩ chư tướng Giang Đông thận trọng với chuyện này như thế, thoạt nhìn giống như bày kế đã lâu, như vậy xem ra, thật sự giống như Thái Sử Từ nói, không cần hắn và Lưu Bị ra tay, nếu đã như thế, Thái Sử Từ tìm hai người họ đến đây làm gì?
Thái Sử Từ gật đầu nói: -Như thế rất tốt, có Tử Minh sắp xếp, ta yên tâm nhất. Ông ta khoát tay, sau khi Lã Mông lui xuống, Thái Sử Từ lúc này mới chuyển sang nói với Lưu Bị: -Lưu Tướng Quân, tuy ta và ông là bạn bè, nhưng mỗi người một chí, vốn khó miễn cưỡng. Từ sau khi ta theo Phá Lỗ Tướng Quân, cảm kích ân nghĩa của ông ấy, đời này đã cúc cung tận tụy với Tôn gia, nếu Tôn gia có dặn dò, Thái Sử Từ liều mạng cũng phải làm.
Lưu Bị hơi nhíu mày lại, suy ngẫm ngụ ý của Thái Sử Từ.
Thái Sử Từ tiếp tục nói: -Tôn gia Giang Đông vận mệnh truân chuyên, trước có Tôn Kiên Tướng Quân bỏ mạng Hiện Sơn, sau có Phá Lỗ Tướng Quân anh niên mất sớm, Tôn gia Giang Đông cơ nghiệp mới dựng, nhưng người nhìn ngó Giang Đông lại không chỉ là Sơn việt.
Ngừng một lát, Thái Sử Từ chậm rãi nói: -Theo ta được biết, Lưu Biểu, Hoàng Tổ chưa bao giờ bỏ qua ý định chiếm lấy Giang Đông.
Một lời nói ra, sơn cốc tĩnh mịch.
Gió thu thổi vào đêm lạnh.
Lưu Bị trầm mặc.
Thái Sử Từ nhìn Lưu Bị hồi lâu: -Khoảng thời gian trước, có tặc Cẩm Phàm Cam Ninh làm loạn Trường Giang, giết người cướp của không tha chuyện gì, hòng thu hút sự chú ý của Giang Đông, che giấu kế hoạch Sơn việt tác loạn, do vậy ta nghe Lưu Tướng Quân đến đây giảng hòa thì rất là bất ngờ. Ngừng một lát, Thái Sử Từ chậm rãi nói: -Không biết Lưu Tướng Quân có cách nhìn thế nào về tặc Cẩm Phàm?
Lưu Bị một lúc lâu sau mới nói: -Cam Ninh Cam Hưng Bá không hiểu biết nhiều, nhưng bây giờ sớm đã thay đổi làm người, tuy ta và ông ta nói chuyện chưa đến mười câu, nhưng nhìn người thì biết hành động, chỉ sợ…chuyện này không phải Cam Ninh gây ra.
Khi ông ta nói thì rất thận trọng với chuyện này, bất luận là ai nghe thấy lời ông ta nói cũng tuyệt đối không hoài nghi sự chân thành của ông ta.
Bởi vì ông ta đánh giá không thẹn với lòng.
Thái Sử Từ nhìn Lưu Bị hồi lâu, lúc này mới hỏi: -Vậy ai lại giả mạo tặc Cẩm Phàm làm việc này đây?
Lưu Bị trầm mặc, không hề nói gì.
Thái Sử Từ nhìn Đơn Phi nói: -Đơn Thống Binh, ngươi là người thông minh như vậy, cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tào Tháo không? Ta nghe nói Quy Lãm từng có thư từ qua lại với Lưu Phức Giang Bắc, mà Phí Sạn độc ác xúi Sơn việt tác loạn cũng sớm bị Tào Tháo thu mua rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất