Chương 363: Suốt đời
.
Tôn Thượng Hương đến đây? Nàng tới nơi này làm gì? Vì Nghiêm Hổ Lang Nha Bảo?
Đơn Phi trong đầu hiện lên ý nghĩ này, theo bản năng nhìn về phía sau nàng, Tôn Thượng Hương không ngờ một mình đến đây, cũng không mang theo đám quân nương tử quát tháo Đan Dương kia.
May mắn không có mang đến, nếu quả thật mang tới, mùi son phấn của đám nữ nhân này sợ rằng đã sớm truyền đến trên núi.
Đơn Phi nghĩ như vậy là vì theo gió mà đến, có làm hương đàn hương nnhàn nhạt, đó là từ trên người Tôn Thượng Hương truyền đến. Hắn không nhớ rõ khi mình mới gặp Tôn Thượng Hương, từng ngửi loại đàn hương này.
Hắn không phải loại nam nhân cả ngày xoay quanh nữ nhân, nhưng khứu giác của hắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bằng không cũng sẽ không mẫn cảm với mùi máu tanh.
Cảm giác được Tôn Thượng Hương hình như có gì không giống, Đơn Phi thật không tự mình đa tình cho rằng người ta là vì hắn ở đây mà thay đổi cách ăn mặc, hắn nóng lòng muốn biết ngọn nguồn, mặc dù Tôn Thượng Hương đột nhiên tới đây khiến hắn cảm thấy kỳ quái, vẫn là hỏi: -Quận Chúa vì sao nói như vậy?
Tôn Thượng Hương nhìn phía trên núi một lát, mở miệng nói: -Nghiêm Hổ là bị đại ca của ta giết chết. Chuyện này Thái Sử Tướng Quân rõ ràng nhất, vẫn là nhờ Thái Sử Tướng Quân kể rõ chuyện này thì tốt hơn.
Thái Sử Từ chua xót cười cười, nói tiếp: -Khi đó là ngày tuyết rơi, lúc ta thấy bộ dáng của Nghiêm Hổ, kinh ngạc đến thế nào các ngươi có thể nghĩ đến, khi nghe được y sắp chết còn cười nói mình có thể vĩnh viễn bất tử, nhất định có thể sống lại, ta lại sợ đến không thể cử động.
Không ai cười ông ta.
Đơn Phi, Lưu Bị vốn dĩ đối với việc Thái Sử Từ sợ hãi đến như vậy trong lòng vẫn còn hoang mang, nhưng biết nếu là mình ở trong hoàn cảnh của Thái Sử Từ, chỉ sợ cũng không khá hơn chút nào.
-Các ngươi biết ý niệm đầu tiên của ta khi đó là gì không?
Thái Sử Từ hỏi một câu, thấy mọi người đều không trả lời, lẩm bẩm nói:
-Ý niệm đầu tiên của ta chính là chém y thành bảy đoạn sau đó đem hỏa thiêu. Ta khi đó... lại có chút tin tưởng lời nói của y.
Đơn Phi nghe ra sự run rẩy trong lời nói Thái Sử Từ, thầm nghĩ ông ta có ý niệm này trong đầu chẳng có gì lạ, nói: -Nhưng ngài...hẳn là không có làm như vậy?
Nếu sau khi Thái Sử Từ làm như vậy, Nghiêm Hổ còn có thể chết đi sống lại, vậy thật sự là đáng sợ.
Thái Sử Từ gian nan lắc đầu, nói: -Ta không phải không dám làm như vậy, ý niệm trong đầu ta khi đó mãnh liệt chưa từng có, ta không muốn để y sống lại! Chờ đến khi ta rốt cục có khí lực muốn xuống tay, Phá Lỗ Tướng Quân đột nhiên đi ra, quát bảo ta ngưng lại. Khi đó sắc mặt Phá Lỗ Tướng Quân cũng khó coi, ngài ấy nói là ngài ấy đã giết Nghiêm Hổ, bảo ta nhìn khắp nơi xem còn có người sống hay không.
Trong lòng Đơn Phi hơi phát lạnh, hắn vừa nghe những lời này, lập tức nghĩ đến Tôn Sách đã từng đem người trong Hứa gia chém giết không còn một mống.
Thái Sử Từ nói tiếp: -Khi đó ta cảm thấy rất là kỳ quái, không kìm nổi hỏi Phá Lỗ Tướng Quân chuyện có liên quan tới Nghiêm Hổ, không ngờ ngài ấy có chút không kiên nhẫn, lệnh cho ta nhanh chóng đi xem.
Y là muốn điều ngươi rời đi.
Đơn Phi cảm thấy người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, lập tức ý thức được điểm ấy.
Thái Sử Từ ánh mắt trống rỗng nhìn ánh lửa hừng hực trên núi, nói tiếp: -Ta cùng Phá Lỗ Tướng Quân tương giao mấy năm, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng của ngài ấy táo bạo như vậy. Có điều ta vẫn nghe theo mệnh lệnh của ngài ấy, cẩn thận tìm tòi mọi nơi, phát hiện chỗ ở của Hứa Thiều kỳ thật không có mấy người, nhưng những người kia giống như Hứa Thiều, đều bị mất mạng. Chờ đến khi ta quay lại gặp Phá Lỗ Tướng Quân, phát hiện Phá Lỗ Tướng Quân còn ở đó, nhưng thi thể của Nghiêm Hổ lại chẳng biết đã đi đâu.
Là Tôn Sách giở trò quỷ!
Bằng không ai có thể ở ngay dưới mắt Tôn Sách mang thi thể của Nghiêm Hổ đi?
Đơn Phi lập tức nghĩ đến điểm này, nghe Thái Sử Từ tiếp tục nói: -Ta hỏi Phá Lỗ Tướng Quân chuyện của Nghiêm Hổ, cũng truy vấn thi thể ơ đâu. Phá Lỗ Tướng Quân chỉ trả lời ta một câu những gì người nhìn thấy được đều là ảo giác, quên đi.
Trong lòng hơi chấn động, Đơn Phi nhớ rõ Tôn Dực cũng từng nói lời này với Đổng Đảm.
Thái Sử Từ thở dài một hơi, như muốn đem tâm tư uất ức tích tụ nhiều năm phun sạch sẽ, nói: -Ta muốn nghe theo mệnh lệnh của Phá Lỗ Tướng Quân quên đi việc này, nhưng mà ai biết ác mộng này...
Ông ta không nói thêm gì nữa, nhưng ba người ở đây đều biết, Thái Sử Từ nói là ác mộng này không có kết thúc, chung quy cũng phải đến lúc ông ta phải đối mặt ác mộng lặp lại.
Thật lâu sau, tiếng chém giết trên đỉnh Lang Nha yếu đi.
Đơn Phi nghe tiếng chém giết đã từ chỗ đỉnh núi gần đây truyền đến, thầm nghĩ quân Giang Đông chuẩn bị thật lâu, vừa công chiến liền khắc chế Lang Nha Bảo. Muốn bắt Nghiêm Hổ, trên đường cũng có cơ hội, Thái Sử Từ, Tôn Thượng Hương lại nhất định muốn đợi đến lúc Nghiêm Hổ quay lại Lang Nha Bảo mới hạ thủ, chỉ sợ còn có tính toán khác.
Nhìn về phía Tôn Thượng Hương, trong lòng Đơn Phi nghi hoặc trùng trùng, thực sợ Tôn Thượng Hương và đám người Ngụy Bá có cùng tật xấu, không ngờ tới Tôn Thượng Hương thấy hắn trông lại, mở miệng nói:
-Thi thể của Nghiêm Hổ là bị đại ca của ta giấu đi, mục đích của đại ca ta, là vì Trường Sinh Hương!
Đơn Phi đã nghĩ đến khả năng này, nhưng nghe Tôn Thượng Hương chính miệng thừa nhận, trong lòng vẫn rung động.
Khi Tôn Thượng Hương nói ra việc này, trong con ngươi mang chút sương mù, lẩm bẩm nói: -Mầm tai hoạ của Tôn gia, bắt đầu gieo xuống từ theo khi đó.
Đơn Phi nghe Tôn Thượng Hương hai lần đề cập mầm tai hoạ, không hiểu nổi Trường Sinh Hương vì sao biến thành mầm tai hoạ, cẩn thận nói: -Quận Chúa vì sao nói như vậy?
Bất kể Tôn Thượng Hương nói như thế nào, hắn đều sẽ nghe tiếp, hắn sợ chính là Tôn Thượng Hương không nói.
Đôi mi thanh tú của Tôn Thượng Hương nhíu lại, trong dung mạo như ngọc lại mang theo ý chí kiên định, nói: -Theo ta được biết, lúc Nghiêm Hổ mới bị đại ca bắt, đại ca tha cho y, là vì Nghiêm Hổ nói Hứa Thiều biết được bí mật của Trường Sinh Hương, đại ca vì lời nói của y mà thay đổi, đồng ý cho Nghiêm Hổ quan to lộc hậu, bảo Nghiêm Hổ đi tới chỗ Hứa Thiều tìm hiểu bí mật.
Nhìn thấy Thái Sử Từ nắm chặt tay lại, Tôn Thượng Hương nói: -Thái Sử Tướng Quân, trong chuyện này đại ca của ta luôn luôn gạt ngài.
Thái Sử Từ gục đầu xuống, cũng không nói thêm cái gì, ai cũng đều nhìn ra thân hình ông ta khẽ run, trong lòng rất là kích động.
Tôn Thượng Hương cũng không khuyên giải an ủi quá nhiều, nói tiếp: -Sau đó không lâu Nghiêm Hổ liền truyền tin cho đại ca của ta, nói đã biết bí mật của Trường Sinh Hương, bảo đại ca của ta đến nơi ở của Hứa Thiều tìm y. Đại ca của ta xưa nay ỷ vào võ không cố kỵ gì, chỉ dẫn theo Thái Sử Tướng Quân đi tới. Nhưng chuyện này vốn cực kỳ bí ẩn, đại ca của ta chung quy không có nói với Thái Sử Tướng Quân. Khi đại ca của ta nhìn thấy Nghiêm Hổ, Hứa Thiều, hai người đối với huynh ấy đều là cực kỳ cung kính, mà Hứa Thiều lại nguyện ý vứt bỏ hiềm khích lúc trước, lĩnh thủ hạ quy thuận đại ca của ta.
Trong lòng Đơn Phi âm thầm lấy làm lạ, việc này Thái Sử Từ xem ra cũng không biết, Tôn Thượng Hương lại làm sao biết được?
Tôn Thượng Hương dường như nhìn ra nghi hoặc của Đơn Phi, lập tức nói: -Việc này, vốn là đại ca đề cập với ta.
Đơn Phi tâm tư hơi đổi, nói: -Vậy có người khác biết được chuyện này sao?
Tôn Thượng Hương hiểu Đơn Phi hỏi cái gì, lập tức nói: -Việc này hiện giờ chỉ có ba người các ngươi cùng ta biết được, nhị ca của ta biết đại khái, tam ca vẫn không biết rõ tình hình.
Đơn Phi nhíu mày, khó hiểu Tôn Sách vì sao chỉ đem chuyện này nói với Tôn Thượng Hương.
Trong lòng Thái Sử Từ vốn có phiền muộn, thầm nghĩ ông ta làm huynh đệ với Tôn Sách nhiều năm, không nghĩ tới Tôn Sách lại cố ý giấu diếm việc này với ông ta, nhưng khi nghe được Tôn Dực cũng không biết việc này, trong lòng của ông ta nhiều ít có chút dễ chịu.
Tôn Thượng Hương nói tiếp: -Đại ca của ta nghe Hứa Thiều đồng ý đầu nhập vào, trong lòng cao hứng, lập tức đồng ý phong quan cho Hứa Thiều, Nghiêm Hổ. Nhưng đại ca của ta lại quan tâm chuyện của Trường Sinh Hương, khi huynh ấy mở miệng hỏi, Hứa Thiều nói quanh co một lúc lâu, cho đến khi nhìn thấy đại ca của ta sắp tức giận, Hứa Thiều lúc này mới nói, tổ tiên của gã vốn có Trường Sinh Hương, nhưng sau khi sử dụng, sẽ giống như Nghiêm Hổ. Đến tột cùng vì sao lại như vậy, gã cũng không rõ. Nhưng Hứa Thiều còn nói, người sử dụng Trường Sinh Hương sẽ chết đi sống lại, điểm ấy tuyệt đối không giả.
Sắc mặt Thái Sử Từ lại thay đổi.
Đơn Phi thầm nghĩ chỉ bằng bốn chữ "Chết đi sống lại", đã là hấp dẫn cực lớn đối với người trong thiên hạ, bằng không trên đời này tại sao lại có nhiều người không tiếc bất cứ giá nào kéo dài sự sống vài năm?
Nhưng người trên đời này nếu biết sau khi sử dụng Trường Sinh Hương sẽ biến thành bộ dáng giống như Nghiêm Hổ vậy, còn muốn sử dụng hay không, còn chưa nói chắc được. Tôn Sách đột nhiên thấy bộ dạng của Nghiêm Hổ, chỉ sợ cũng chịu không nổi...
Trong lòng của hắn đã có suy đoán, đúng như những gì hắn suy đoán, Tôn Thượng Hương lập tức nói: -Nhưng đại ca của ta khi nhìn thấy bộ dáng của Nghiêm Hổ, cũng kinh ngạc như Thái Sử Tướng Quân. Huynh ấy khiếp sợ, chỉ cho là Hứa Thiều, Nghiêm Hổ dụng tâm hiểm ác dẫn huynh ấy vào tròng, lập tức ra tay đả thương nặng Nghiêm Hổ, lại giết Hứa Thiều và những người xung quanh.
Trầm mặc một lát, trong đôi mắt đẹp của Tôn Thượng Hương hiện lên chút bi ai, nói: -Nhưng sau khi đại ca của ta tỉnh táo lại, rốt cục cảm giác việc này rất là huyền bí. Cảm thấy Hứa Thiều, Nghiêm Hổ cũng chưa chắc đã lừa huynh ấy.
Hai người này chết oan uổng!
Đơn Phi cảm thấy hành vi của Tôn Sách cũng là bình thường, bất kể người nào, đột nhiên nhìn thấy dáng dấp như vậy của Nghiêm Hổ, chỉ sợ trong sự hoảng sợ đều sẽ làm ra hành động cực đoan. Tôn Sách không bị Nghiêm Hổ hù dọa, còn có thể đánh Nghiêm Hổ trọng thương, đã là phi thường trấn tĩnh. Nhưng khi loại người như Tôn Sách tỉnh táo lại, lập tức biết Nghiêm Hổ, Hứa Thiều khi đó là thật tâm đầu nhập vào, bằng không quanh thân sẽ không không mai phục binh lính.
Tôn Sách chính là nghĩ đến điểm này, mới bảo Thái Sử Từ đi tìm coi còn người sống hay không, hoặc là nói là đi thăm dò xem có mai phục hay không.
Nghiêm Hổ, Hứa Thiều nếu không có mai phục, vậy bọn họ là thật tâm đầu nhập vào, nhưng sự tình trời đưa đất đẩy, mới đưa đến kết cục khó có thể xoay chuyển như vậy.
-Sau khi Thái Sử Tướng Quân rời đi, đại ca của ta lập tức giấu kỹ thi thể của Nghiêm Hổ.
Tiếng chém giết trên ngọn núi đã ngừng, nói vậy binh Giang Đông đã thuận lợi chiếm lĩnh Lang Nha Bảo.
Tôn Thượng Hương trầm mặc thật lâu, lại nhìn sang đỉnh núi, hạ giọng nói: -Mấy tháng sau đó, nội tạng của Nghiêm Hổ lại vẫn không có bị hư thối. Nàng cảm thấy nói như vậy rất quái dị, giải thích một câu: -Nửa phía trên của cơ thể y không nhìn thấy da, chỉ nhìn thấy nội tạng xương cốt, trái tim hiển lộ rõ ràng nhất, đại ca của ta thậm chí có thể nhìn thấy miệng vết thương nơi trái tim của y theo thời gian dần qua mà kết vảy.
Đơn Phi gặp nhiều thi hài bạch cốt, lá gan rất lớn, nhưng nghe thấy loại chuyện quỷ dị này, vẫn cảm giác da đầu có chút tê dại. Thấy Tôn Thượng Hương trấn tĩnh tự nhiên nói ra việc này, đúng là khâm phục sự can đảm của nữ nhân này.
Rất nhiều nữ nhân thấy con gián đều phải giơ chân, Tôn Thượng Hương khám nghiệm tử thi vẫn có thể bình tĩnh đúng là hiếm có.
-Đại ca của ta cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, ngày thường dành phần lớn thời gian để lưu ý những biến hóa của thi thể Nghiêm Hổ. Đơn Thống Binh, ngươi từng gặp thi thể không hề hư thối mà lại giống như ngủ say chưa? Tôn Thượng Hương đột nhiên hỏi.
Đơn Phi lắc đầu.
Hắn biết thây khô trong cổ mộ ngàn năm gì đó có rất nhiều bộ không bị hư thối, nhưng bộ dạng của thi thể so với thịt khô còn kém hơn, nếu giống như Nghiêm Hổ, hắn không những chưa nhìn thấy, nghe cũng là lần đầu tiên nghe được.
Tôn Thượng Hương "Ồ" một tiếng, hạ giọng nói: -Ba tháng sau, Nghiêm Hổ sống lại, hơn nữa nói chuyện đi lại tự nhiên, ngoại trừ bộ dạng trong suốt không hề thay đổi ra, so với trước khi bị thương không có gì khác biệt.
Nàng miêu tả sơ lược, nhưng Thái Sử Từ nghe xong cũng gần như rên rỉ ra tiếng, đến Lưu Bị cũng thay đổi sắc mặt.
Nghiêm Hổ thật sự sống lại? Hơn nữa đã sống lại từ thật lâu trước kia? Vậy vì sao y phải đợi tới hôm nay mới bắt đầu làm loạn?
Đơn Phi gặp qua sự kỳ lạ của Vô Gian Hương, đối với việc Trường Sinh Hương sẽ mang đến hiệu quả thế nào đều đã chuẩn bị tiếp nhận, lúc này vẫn còn có thể bình tĩnh nói:
-Sau đó thì sao?
-Sau khi đại ca của ta biết việc Trường Sinh Hương quả thật có thể làm cho người chết sống lại, cũng cảm giác đó không phải có nghĩa là trường sinh không phải là vô căn cứ sap? Bởi vì tuổi thọ của con người có hạn, chỉ cần trước khi chết sử dụng Trường Sinh Hương, ngủ mê một thời gian ngắn rồi sống lại, vậy không phải là có thể vĩnh viễn kéo dài tính mạng?
Đơn Phi ngơ ngẩn, hắn đối với Trường Sinh Hương từng có rất nhiều phỏng đoán, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến chữ trường sinh trong Trường Sinh Hương sẽ có định nghĩa như vậy.