Chương 366: Lối rẽ
.
Tôn Thượng Hương lại chuẩn bị khiêu chiến Minh Sổ?
Dưới ánh trăng, Tôn Thượng Hương nói chuyện bình thản, nhưng không ai không nghe ra sự kiên quyết của nàng.
Đơn Phi thấp giọng nói: -Quận Chúa, Minh Sổ những người đó... Nếu muốn đối phó, chỉ sợ phải cẩn thận làm việc mới được.
Lưu Bị, Thái Sử Từ vốn nghĩ rằng Đơn Phi muốn khuyên nhủ Tôn Thượng Hương, nghe hắn vừa nói như vậy, hít một hơi lãnh khí, ánh mắt nhìn lại Đơn Phi đã khác rồi.
Không ngờ tiểu tử này cũng muốn đối phó Minh Sổ?
Đơn Phi thấy Lưu Bị, Thái Sử Từ thần sắc kinh ngạc, nghiêm mặt nói: -Bởi vì cái gọi là người không phạm ta, ta không phạm người, Minh Sổ trong truyền thuyết sẽ không nhúng tay việc thế tục, nhưng lúc này bọn họ chẳng những nhúng tay, còn liên tiếp gây bất lợi cho Giang Đông, ta chỉ sợ... Phá Lỗ Tướng Quân là trúng kế của Minh Sổ mới dùng Trường Sinh Hương.
Thái Sử Từ giận đến khóe mắt muốn nứt, quát khẽ nói: -Ngươi nói cái gì?
Đơn Phi nói: -Thái Sử Tướng Quân, ngươi cảm thấy Nghiêm Hổ rời đi và quay lại, Vu Cát mang theo Trường Sinh Hương xuất hiện, bản thân không dùng lại để cho Phá Lỗ Tướng Quân sử dụng, là bởi vì nguyên nhân gì?
Thái Sử Từ ngơ ngẩn.
Lưu Bị cũng lộ ra vẻ do dự.
Bọn họ bị lời nói của Tôn Thượng Hương hấp dẫn, khi đó chỉ nghĩ đến sự quỷ dị và khiếm khuyết của Trường Sinh Hương, sự lựa chọn của Tôn Sách có chính xác hay không, nhưng còn chưa nghĩ tới những nơi khác, nghe Đơn Phi nói, lúc này mới cảm giác việc này rất kỳ quái.
-Ngươi nói là... Minh Sổ đang hãm hại Phá Lỗ Tướng Quân? Thái Sử Từ quanh thân khẽ run.
Đơn Phi cười cười, nói: -Ta không có nói như vậy, tuy nhiên...mới vừa rồi Quận Chúa không phải nói, Phá Lỗ Tướng Quân bộ dáng như vậy, vốn có liên quan chặt chẽ với Minh Sổ, mà Tôn Dực Thái Thú cũng đi tìm Minh Sổ sao?
Thái Sử Từ lúc này mới phát hiện tiểu tử trước mắt này chẳng những dũng mãnh, nếu bàn về ý nghĩ rõ ràng kín đáo, lại cũng không kém chút nào.
Ông ta mờ mịt nhìn phía Tôn Thượng Hương, chợt nghe người kia nói: -Năm đó đại ca của ta nói, tiếp tục truy xét việc Trường Sinh Hương, đối với Tôn gia không phải là chuyện tốt, huynh ấy nói chuyện này đến thời của huynh ấy coi như là chấm hết, cũng bảo huynh muội chúng ta tuyệt đối không cần để ý tới nữa.
Ngừng chốc lát, Tôn Thượng Hương thở dài nói:
-Ta khi đó đã biết Trường Sinh Hương có liên quan với Minh Sổ. Ta cũng không muốn đi tìm Trường Sinh Hương, cũng không muốn để ý tới Minh Sổ, nhưng cho tới hôm nay ta mới phát hiện... Ý nghĩ của đại ca là sai, có đôi khi vấn đề nếu đã xuất hiện, chúng ta cũng chỉ có thể đối mặt, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề!
Trầm mặc hồi lâu, Tôn Thượng Hương lẩm bẩm nói: -Đây là số mệnh của Tôn gia, chỉ cần người Tôn gia không chết, liền nhất định phải đối mặt, nhất định phải giải quyết!
Nàng vừa nói xong, chợt nghe phía trước có tiếng bước chân dồn dập, Lã Mông đi tới, thấp giọng nói: -Quận Chúa, chúng ta đã phát hiện mật đạo trong bảo.
Mọi người tinh thần rung lên.
Tôn Thượng Hương khẽ gật đầu, Lã Mông hiểu ý, đi trước dẫn đường tới đại sảnh trong bảo. Trong nội đường có cái bình phong làm bằng đá thật lớn, nhưng hiện giờ đã sớm dịch mở, phía sau lộ ra một thông đạo nghiêng dốc thông xuống phía dưới.
Lối đi kia đen nhánh nhìn không thấy đáy, giống như muốn thông thẳng đến Địa ngục.
Thấy Tôn Thượng Hương trầm ngâm không nói, Lã Mông đã nói: -Mới vừa rồi đã phái người tinh thông thuật thổ mộc thuật dẫn người đi vào xem xét. Y còn chưa dứt lời, trong động có một chút ánh lửa truyền đến.
Có binh sĩ đi lên nói:
-Khởi bẩm Quận Chúa, thông đạo này dài đến hơn mười trượng, nhưng phía trước không còn đường, Du Lục đang xem xét còn có cửa ra vào khác hay không.
Tôn Thượng Hương biết Du Lục chính là người tinh thông thổ mộc cơ quan, thương lượng nói: -Đơn Thống Binh, chúng ta vào nhìn thử.
Lã Mông giật mình, nói: -Quận Chúa thân thể thiên kim, không nên tự mình mạo hiểm.
Thái Sử Từ cũng nói: -Đúng vậy, ta cùng Lưu Tướng Quân trước đi xem là được rồi. Ông ta thầm nghĩ mình và Lưu Bị ăn muối còn nhiều hơn so với Đơn Phi ăn cơm, hai người đi vào, nói không chừng có thể trợ giúp phát hiện bí đạo.
Trong lòng Lưu Bị nói thầm, thầm nghĩ ngươi bày đặt một người đào đất lành nghề không cần, kéo theo ta đúng là không khôn ngoan.
Ông ta biết Đơn Phi là Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, biết chắc nếu bàn về địa đạo, tiểu tử Đơn Phi này nếu xếp thứ hai, mọi người tại đây sẽ không có người nào xếp thứ nhất.
Nhưng Thái Sử Từ đã vào địa đạo, vẫy tay với ông ta, Lưu Bị không tiện từ chối, chỉ có thể chui vào địa đạo.
Địa đạo cao cỡ một người, cực kỳ sâu. Lưu Bị theo Thái Sử Từ dọc theo địa đạo đi xuống chừng hơn mười trượng, khi nhìn thấy phía trước hơi sáng ánh lửa, chỉ thấy một người giống như con chuột đang nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất đập đập gõ gõ, tin rằng chính là Du Lục.
Nghe đám người Thái Sử Từ tiến đến, Du Lục đứng thẳng người, lau mồ hôi trán nói: -Thái Sử Tướng Quân, ta đã xem hết toàn bộ địa đạo, cũng không có phát hiện nơi nào trống rỗng.
Thái Sử Từ không hiểu cơ quan, nhưng biết muốn có chỗ ẩn thân, nhất định sẽ có không gian mới đúng, ông ta cau mày nói: -Nơi này chẳng lẽ là địa đạo giả sao?
Ông ta dùng binh pháp suy xét vấn đề, thầm nghĩ nơi này rõ ràng có địa đạo, lại là đường chết, chẳng lẽ là làm cho người ngộ nhập lạc lối sao.
Lưu Bị cau mày nói: -Con đường này đào lên cũng không dễ dàng, tốn thời gian cũng không phải một hai ngày.
Thái Sử Từ rất nhanh hiểu ý của Lưu Bị, nói: -Đám người này sẽ không phí công đào ra thông đạo vô dụng này? Bọn họ càng sẽ không biết chúng ta tới mới thiết kế địa đạo giả, bởi vậy Nghiêm Hổ nhất định vẫn đang ẩn thân ở nơi này? Du Lục, ngươi nhanh tìm xem.
Du lục cười khổ nói: -Thái Sử Tướng Quân, thuộc hạ đã làm hết sức.
Bộ dáng y có chút chán nản, đang chuẩn bị theo lối vào thăm dò mặt đất và vách đá hai bên một lần nữa, chợt nghe có người nói: -Nhìn trên đỉnh đầu chưa?
Mọi người ngớ người, Lã Mông nghe ra là thanh âm của Đơn Phi, thầm nghĩ việc này để tiểu tử ngươi tham dự cũng không tệ, hiện giờ tiểu tử ngươi lại chộn rộn cái gì, ngươi thực cho là mình không gì là không làm được sao? Nhưng thấy Tôn Thượng Hương sau lưng Đơn Phi đi tới, Lã Mông không tiện mở miệng quát lớn.
Lưu Bị cũng ngẩng đầu nhìn lên bên trên.
Du Lục lại thần sắc khẽ biến, vỗ đầu một cái nói: -Đúng rồi, ta quên xem phía trên đỉnh đầu.
Y kỳ thật không phải quên, mà là căn bản không nghĩ đến, đây vốn là điểm mù của thị giác. Người bình thường vừa vào địa đạo, chỉ nhìn xuống phía dưới, cùng lắm là nhất lưu ý biến hóa xung quanh và dưới nền đất, rất khó nghĩ đến đỉnh đầu còn có cái gì khác.
Du Lục một đường đi xuống phía dưới, thầm nghĩ thông đạo này hơn phân nửa đi thông lòng núi, lúc này mới một lòng đi xuống phía dưới xem xét. Nhưng lúc này đã thâm nhập dưới đất hơn mười trượng, phía trên đã có không gian không nhỏ, chẳng lẽ lúc trước người đào đào địa đạo có tâm nhãn, ngược lại đào hướng về phía trên hay sao?
Y vừa nghĩ đến đây, vươn người sử dụng công cụ thử động tĩnh phía trên. Chỉ nghe trong chốc lát, Du Lục vẻ mặt kích động nói: -Mặt trên rất có vấn đề.
Thái Sử Từ, Lã Mông ngạc nhiên không nói gì, cũng không nghĩ tới Đơn Phi có thể mơ hồ đoán trúng.
Bọn họ không biết Đơn Phi bất kể ở hiện đại hay là hiện giờ, thời gian kiếm ăn trong lòng đất chiếm đa số, nếu bàn về công trình dưới lòng đất, quả thực là chuyên gia.
Các loại âm trạch, dương trạch và mật đạo dưới đất, đều thuộc về phạm trù kiến trúc học của Hoa Hạ, ngoại trừ điều kiện thi công khác nhau, rất nhiều quan niệm đều là na ná như nhau.
Công trình kỳ quái hơn Đơn Phi đều đã gặp qua, đối với loại địa đạo này có kinh nghiệm hơn người khác nhiều.
Phía kia Du Lục lại đang bận rộn hẳn lên, Đơn Phi thấy người này xuất ra búa sắt linh tinh gõ gõ nghe nghe, thầm nghĩ chỉ có hiện đại mới bắt đầu dùng sóng âm dò xét, ở cổ đại, làm những công việc này vẫn là dựa vào nhĩ lực chiếm đa số.
Không bao lâu, Du Lục đã từ bên trên gỡ xuống một phiến đá, chiếu lửa trông qua, nhìn thấy đỉnh chóp có một móc kéo làm bằng đồng. Y vừa đưa tay muốn bắt lấy, trong lòng Đơn Phi khẽ rung động, thấp giọng nói: -Đợi một chút.
Mọi người cùng giật mình, khó hiểu dụng ý của Đơn Phi. Nếu là lãnh binh thì Lưu Bị tự phụ, nhưng phương diện này tuyệt đối vẫn duy trì khiêm tốn, thấy Đơn Phi như thế, lập tức nói: -Sẽ có cơ quan mai phục sao?
Lã Mông lắc đầu nói: -Hẳn là không có. Nếu như có cơ quan, vậy Nghiêm Hổ đi vào không phải cũng phải dùng móc kéo sao, đây không phải là tính kế cả bản thân y sao?
Thái Sử Từ gật đầu đồng ý, Lưu Bị cũng trầm ngâm không nói.
Đơn Phi cau mày nói: -Nếu phiến đá này là lấy xuống, nếu Nghiêm Hổ trốn ở phía trên, vậy phiến đá kia là ai lắp về chỗ cũ?
Đó là một đạo lý cực kỳ đơn giản, người ở bên trong không thể đem phiến đá lắp về chỗ cũ lần nữa.
Nhưng lúc này có thể nghĩ đến điểm này, lại cần một cái đầu thật không đơn giản.
Lã Mông ngơ ngẩn, một lát mới nói: -Có lẽ là thủ hạ của y?
Đơn Phi nói: -Ngươi không phải nói thủ hạ của y cũng không biết hướng đi của y sao? Thấy Lã Mông không hài lòng, Đơn Phi cũng không ngại, phân tích nói: -Hiện giờ có một khả năng chính là thủ hạ của Nghiêm Hổ biết được tung tích của Nghiêm Hổ, bọn họ bị Lã Giáo Úy bắt lại mới nói dối. Một khả năng khác là phiến đá này là chính Nghiêm Hổ lắp nó lên.
Lã Mông vốn tưởng rằng mình tâm tư kín đáo, suy xét chu đáo, không nghĩ tới Đơn Phi lại suy xét nhiều hơn, nhất thời im lặng.
Lưu Bị cũng cảm giác được có vấn đề, hoang mang nói: -Nếu như là khả năng thứ hai, Nghiêm Hổ leo lên trên, vậy làm sao có thể lắp lại phiến đá này?
Khi mọi người đang cảm thấy khó hiểu, Du Lục nói: -Một khả năng là Nghiêm Hổ lui về rồi. Một khả năng khác... tất nhiên là có cửa vào khác, vòng treo này bất quá chỉ là cơ quan để mở cửa vào ra.
Thấy Lã Mông, Thái Sử Từ đều đang nhìn vòng treo trên đỉnh đầu kia, Du Lục tim đập nhanh nói: -Địa đạo này có lẽ chưa chắc để làm cho người ta cảm thấy đi sai lối, nhưng kéo vòng treo này, có thể sẽ có cạm bẫy giết người xuất hiện.
Mọi người âm thầm sợ hãi, trong lòng Lã Mông, Thái Sử Từ không tin nếu không có Đơn Phi nhắc nhở, Du Lục sẽ không tìm thấy vòng treo này, nhưng vòng treo này đúng là cơ quan giết người? Nghiêm Hổ có tâm tư tính toán tỉ mỉ như vậy?
Du Lục lại nhìn Đơn Phi, mặc dù không biết thân phận của Đơn Phi, nhưng y quả thực bội phục sát đất.
-Vị đại nhân này...
-Là Đơn Phi Thống Binh. Tôn Thượng Hương đứng ở chỗ tối nói.
Du Lục sợ run lên, thầm nghĩ hiện giờ Thống Binh cũng bắt đầu nghiền ngẫm thuật thổ mộc, xem ra mình phải cố gắng nhiều hơn, bằng không rất có khả năng thất nghiệp, y nói: -Đơn Thống Binh, theo ngài, cơ quan này nên phá giải như thế nào?
Đơn Phi hơi có trầm ngâm.
Tôn Thượng Hương cư nhiên muốn đấu với Minh Sổ, hắn rất là vui.
Hắn sớm nhìn Minh Sổ không vừa mắt.
Tôn Thượng Hương có thể một đao đánh lui liên kết của Đàn Thạch Xung, Phá Quân, theo Đơn Phi suy tính, võ công của nữ nhân này chỉ sợ ngang hắn, thậm chí so với hắn còn cao minh hơn rất nhiều.
Không có nắm chắc, không dám qua Lương Sơn, Tôn Thượng Hương tuyệt đối là một nữ tử thông minh giỏi tính kế, nàng nếu dám đối phó Minh Sổ, nói không chừng sẽ có quân bài chưa lật.
Đơn Phi hắn đánh bại Đàn Thạch Xung loại chó giữ nhà này cũng không phải là đã kết thúc, mà càng giống như hắn bắt đầu tuyên chiến với Minh Sổ. Dựa vào cái gì Minh Sổ các ngươi có thể truy sát ta? Ta không thể xử lý các ngươi?
Minh Sổ không dễ chọc, khó được có người, hơn nữa là người thực lực không tệ tuyên chiến với Minh Sổ, lúc này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Khi có người phản đối cường quyền bất công ngươi xem náo nhiệt, đến khi không ai phản đối nữa, khi đó ngươi sẽ phát hiện chỉ có thể một mình chiến đấu.
Đơn Phi là người hiện đại, tự nhiên hiểu được đạo lý liên kết duy trì quyền lợi.
Thấy mọi người nhìn sang, hắn cũng muốn nhanh chóng biết được tung tích của Nghiêm Hổ, tra được nơi ở của Minh Sổ. Lần này không giấu dốt, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đơn Phi nhận lấy công cụ trên tay Du Lục, tự tin nói: -Để ta xem một chút.