Chương 369: Nỗi nhớ trước tiệm bánh bao
.
Phòng kính mê ly, có ánh sáng chói chang.
Đơn Phi đến thế giới này, cũng coi như từng giao đấu nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gặp phải trường hợp quỷ dị như vậy. Loại bố trận tập kích kỳ cục này, võ công của đối phương vốn đã cao siêu hiểm độc, trong phòng kính lại càng thể hiện sự thâm hiểm.
Vì sao Nghiêm Hổ lại có võ công cao cường như thế?
Hay là đối phương vốn không phải Nghiêm Hổ, mà là người trong Minh Sổ, cấu kết với Nghiêm Hổ? Người trong Minh Sổ ẩn nấu ở đây,chính là để đợi Đơn Phi bọn họ đi vào đây rồi tiến hành đánh lén?
Suy nghĩ chỉ diễn ra trong chốc lát.
Hàng vạn vệt sáng ụp đến, dù Đơn Phi biết đó chỉ là ánh sáng của kiếm, nhưng hắn không ngờ Tôn Thượng Hương lại bản lĩnh như vậy.Trong lúc nguy hiểm, hắn quát giận một tiếng, hai tay hợp nhất, thế nhưng lại chạy đi ôm lấy gương đồng.
Mắt đã thấy vô số vệt sáng ấy sắp đánh vào người hắn, thế nhưng tất cả các vệt sáng ấy đột nhiên bật ngược lại.
Trong phòng kính đầy vẻ kỳ dị.
Đối phương một nhát đâm tới, vốn nghĩ cho dù Đơn Phi có tránh được nhát này nhưng cũng sẽ luống cuống tay chân, ai ngờ một nhát kiếm đâm qua, Đơn Phi vốn đang ôm gương đồng, đột nhiên biến mất tiêu.
Nhát kiếm của gã lại quay sang đâm vào bản thân gã!
Biến hóa chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng đối phương lập tức hiểu được, ban nãy, Đơn Phi đã xoay ngược gương lại, lợi dụng gương đồng đỡ lấy một kiếm của gã.
Đ...A...N...G!
Kiếm đâm vào gương đồng, âm thanh chói tai, nhưng một khắc đó, đối phương đã từ tối đi ra sáng. Gã và đồng bọn nấp ở đây, đương nhiên sớm đã biết rõ hoàn cảnh trong này, phải lợi dụng địa thế đánh địch. Nhưng gã không ngờ bản lĩnh lợi dụng địa hình của Đơn Phi lại cao như vậy, nhanh chóng làm quen địa hình rồi lợi dụng nó phá giải công kích của gã.
Hai mắt nhắm lại, trong lòng gã nghiêm nghị, nhanh chóng bay sang một bên, trốn vào sau một tấm gương.
Mà ngay lúc gã tránh né, trời cao gió tuôn, có tấm lá chắn chặn ngay nơi gã đặt chân, đốm lửa bắn ra bốn phía.
Trong phòng kính có tiếng nổ cực lớn.
Sau khi Đơn Phi đứng sau tấm gương chống lại một kiếm của đối phương, hắn liền thừa cơ trở mình lên đỉnh gương, ném lá chắn chặn đường nhưng bị đối phương né được. Thân hình chuyển động nhanh như chớp, cầm lấy lá chắn, tức khắc trốn vào sau tấm gương khác.
Lúc này phòng kính chỉ có bốn người, nhưng dưới ánh sáng của dạ minh châu, mọi người chỉ thấy chung quanh đều là bóng người, không thể phân biệt kẻ địch đang ở đâu.
Lúc Đơn Phi đang thầm lo lắng thì trước mắt đột nhiên u tối.
Ánh sáng của dạ minh châu vụt tắt!
Tất cả bóng người đều biến mất.
Đơn Phi thầm kêu tốt, lòng nghĩ, Tôn Thượng Hương quả là thông minh, biết trên tay có dạ minh châu thì chẳng khác nào cầm bia cho đối phương nhắm vào, cất dạ minh châu đi, dù không thấy được đối phương, nhưng cũng cắt giảm lợi thế của họ, đây đúng là một bước cờ tuyệt diệu.
Nay hắn và Tôn Thượng Hương đều không có lợi thế về địa hình, trước mắt, nếu muốn đánh bại đối thủ thì phải quen thuộc với địa hình trước rồi tính sau. Đơn Phi tuyệt hết ngoại tức, nhắm mắt, chỉ dùng thính giác và cảm giác để phân biệt động tĩnh xung quanh.
Trong phòng kính có bốn người, chỉ có một người đang thở rất chậm.
Đó là hơi thở của Tôn Thượng Hương.
Đơn Phi thầm lo âu, thầm nghĩ, chẳng lẽ đối phương cũng như hắn, là cao thủ thai tức? Trước mắt chỉ có Tôn Thượng Hương là ngoài sáng,nếu đối phương muốn tập kích thì sẽ nhắm vào nàng.
Cả đời hắn chưa từng gặp phải nghịch cảnh quỷ dị như thế, nhưng vào lúc sống còn thế này, suy nghĩ của hắn vô cùng nhanh nhạy. Hắn thầm nghĩ, nếu đối phương đánh vào Tôn Thượng Hương, vậy chẳng phải hắn sẽ có cơ hội mai phục, giết chết đối phương sao?
Vừa nghĩ đến đây, Đơn Phi nhẹ nhàng lấy ra vài đồng tiền, dùng lực ném ra.
Đồng tiền ném trúng gương đồng, tiếng vang nổi lên, Đơn Phi thừa cơ di chuyển vài bước, mượn thanh âm của tiếng vang che đậy tiếng bước chân của mình, giờ hắn cách Tôn Thượng Hương không xa.
Trong phòng kính im lìm.
Đơn Phi thậm chí nghe được tiếng tim đập của mình.
Đúng lúc này, cách đó không xa như có ánh sáng chớp lên, vô cùng yếu ớt. Nhưng vì phòng kính thật sự quá tối, lại có quá nhiều tấm gương, tia sáng đó cứ như sấm chớp giữa màn đêm.
Tia sáng vừa chớp liền vụt tắt đi.
Đối thủ có động tĩnh rồi, tia sáng đó rất giống với ánh sáng của hỏa chiết tử, họ đốt hỏa chiết tử làm gì? Đơn Phi ngẫm nghĩ, thầm kêu không hay rồi.
Hắn đột nhiên nhớ đến khung cảnh lúc hắn giết Hùng Đại và Hùng Nhĩ khi mới đến thế giới này.
Khi ấy ngôi mộ hoạt tử nhân âm u không thấy mặt trời, cái khó ló cái khôn, hắn liền lợi dụng hỏa chiết tử chuyển sáng thành tối, giết chết hai huynh đệ họ Hùng.
Tôn Thượng Hương rõ ràng bị lộ rồi, đối phương muốn giết nàng thì trực tiếp động thủ là được, vì sao họ còn thắp sáng hỏa chiết tử, che khuất ánh sáng?
Đối thủ biết hắn sẽ lợi dụng giết họ vào nửa chừng, đang sử dụng chiêu lúc trước hắn cũng từng dùng, thắp sáng hỏa chiết tử, chiếu sáng chỗ của hắn rồi tiến hành đánh lén!
Vào thời khắc sống còn này đầu óc của Đơn Phi xoay chuyển cực kỳ nhanh nhạy, lập tức ngẩng đầu nhìn lên trên.
Có một tia sáng từ dưới bay lên giữa không trung, sắp rơi ngay chỗ Đơn Phi đang đứng.
"Xuỵt" một tiếng, không đợi hỏa chiết tử bay tới, Đơn Phi liền dùng đồng tiền bắn bay hỏa chiết tử ngược về phía đỉnh phòng.
Đốm lửa bắn ra.
Bóng hình đối phương chợt hiện ra, phi thân bay lên.
Tân Nguyệt cũng xuất hiện.
Tôn Thượng Hương thả mình bay vọt lên, vượt qua vài tấm gương, nhắm ngay vào kẻ đang định xông ra nấp ngay sau gương.
Đồng thời Đơn Phi cũng nhắm vào kẻ còn lại, người chưa tới thì đồng tiền đã bay ra.
Hai người đối phương hiển nhiên không ngờ Đơn Phi đã đoán được dụng ý của họ, dành trước một bước xuất chiêu. Cục diện thay đổi,dưới tiếng quát của hai người họ, xuất kiếm.
Lúc này Đơn Phi mới nhìn thấy toàn thân của họ, nhưng lại như không thấy gì vậy.
Hai người họ đều mặc cả cây đen, ngay cả khuôn mặt cũng được bịt kín bằng khăn đen, chỉ để lộ đôi mắt. Dù bị Đơn Phi xoay ngược tình thế, nhưng họ không hề nao núng, một trong số họ còn có thể ứng phó vài nhát đao liên tục của Tôn Thượng Hương, người còn lại cũng kịp né tránh đồng tiền tấn công của Đơn Phi, lần nữa trốn vào sau tấm gương.
Đốm lửa hỗn loạn.
Sau khi xuất vài chiêu với đối thủ thì Tôn Thượng Hương cũng nấp vào sau một tấm gương.
Dù hai người này thất thế, nhưng không lấy cứng đánh cứng, mà vô cùng kiên nhẫn, lợi dụng địa hình đánh giết Tôn Thượng Hương và Đơn Phi.
Tôn Thượng Hương không hề bỏ cuộc, thân hình nhẹ như lông vũ, đuổi theo đến phía sau tấm gương.
Hào quang bỗng chốc lóe lên.
Song kiếm hợp bích, bùng lên từ phía sau gương, đâm thẳng vào Tôn Thượng Hương.
Tân Nguyệt chợt sáng, phai nhạt những đốm sáng trên không.
Hỏa chiết tử rơi xuống.
Trong một chốc, Tôn Thượng Hương và hai kẻ áo đen đó đã đấu với nhau mấy chiêu.
Hai người họ kinh ngạc trước kiếm pháp lợi hại của Tôn Thượng Hương có vẻ ngoài nhu nhược, hoàn toàn không phân cao thấp với họ sau khi đã tấn công nhiều chiêu.
Trong lòng Tôn Thượng Hương cũng kinh hãi, nàng từng đấu với Đàn Thạch Xung, Phá Quân hợp kích của Minh Sổ, một đao thương địch,võ công cao siêu khó tả. Nhưng khi hai người này hợp tác với nhau, tuy rằng họ có lợi thế địa hình, có thể chiêu thức của họ không sánh bằng Đàn Thạch Xung, khí thế ngang tàng, nhưng chiêu thức của hai người họ còn thâm độc lợi hại hơn cả Đàn Thạch Xung và Phá Quân!
Bên cạnh Nghiêm Hổ lại có cao thủ lợi hại thế này à? Chẳng lẽ thật đúng như suy đoán của Đơn Phi, tất cả mọi chuyện đều là Minh Sổ đứng sau thao túng?
Trong lòng Tôn Thượng Hương kinh sợ, nhưng vẫn có thể phân biệt hư ảo trong phòng kính, liếc mắt thấy hỏa chiết tử sắp rơi xuống, thầm nghĩ, chỉ cần hỏa chiết tử bị tắt thì mọi người lại rơi vào cảnh chờ đợi.
Hỏa chiết tử dập tắt!
Ba người đang đấu kịch liệt đều giật mình, lúc này đều lùi lại, không tấn công, chỉ muốn tránh né cục diện bất lợi này.
Đang đang đang!
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng sấm sét chói tai, vang dội như long trời lở đất.
Tôn Thượng Hương trước là sợ hãi, sau đó thấy có bóng người di chuyển, không ngừng đụng vào gương đồng, nàng biết đó là Đơn Phi,trước là nàng kinh ngạc bởi hành động của hắn, sau đó liền hiểu dụng ý của hắn, không khỏi vui mừng.
Đơn Phi ra tay.
Lúc Tôn Thượng Hương và hai người nọ tranh đấu, hắn nhìn ra đối phương phối hợp với nhau vô cùng khăng khít, dù hắn và Tôn Thượng Hương có liên kết với nhau thì dưới tình hình quỷ dị này, trái lại sẽ tự đả thương bản thân.
Mắt thấy hỏa chiết tử sắp rơi xuống, Đơn Phi thầm nghĩ, cho dù dập tắt hỏa chiết tử thì cả hai bên cũng chỉ rơi vào vòng luẩn quẩn, đối phương lại chiếm ưu thế địa hình, nhưng hắn muốn thắng thì tại sao lại câu nệ chuyện đó?
Đúng rồi, phá hủy hết toàn bộ số gương này thì đã sao? Những tấm gương này được đặt ở đây, chắc có tác dụng riêng của nó, nhưng nếu ta chết rồi thì mặc kệ nó có hồng thủy ngập trời?
Hắn vốn là người không theo khuôn mẫu, nghĩ được là làm ngay, thừa lúc hỏa chiết tử vừa rơi xuống, một chân dập tắt nó!
Phòng kính lập tức trở vẻ u ám, Đơn Phi không dừng lại, lập tức nhào tới đụng nát một tấm gương.
Gương đồng rất cứng, nhưng với thân thủ hôm nay của hắn, bóp vàng còn để lại vết nữa, huống hồ trên tay hắn còn có tấm lá chắn, đụng nát một tấm gương không phí chút sức lực. Trong phút chốc, hắn đã đụng nứt bảy tám tấm gương đồng, trong lúc làm nát gương, tay trái liên tục vung ra.
Gương đồng rất nặng, nhưng dưới sự khua tay múa chân của hắn, tất cả mảnh vỡ bay tứ tung, trong phòng kính nổi lên từng trận cuồng phong.
Hắn biết Tôn Thượng Hương rất khôn lanh, thấy hắn xuất chiêu, nhất định sẽ đợi thời cơ. Chiêu này của hắn là để phòng ngừa kẻ địch đánh lén khi hắn lộ rõ ngoài sáng.
Chiêu này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng dưới tác dụng lực của hắn, phá nát đống gương cứ như lốc xoáy lượn qua, quy mô rộng lớn, không cần một lát, phần lớn gương đồng trong phòng đã bị phá nát.
Mà lúc hắn định sử dụng tốc độ lốc xoáy ấy phá vỡ những tấm gương còn lại, đột nhiên nghe tiếng rên của một cô gái.
Đơn Phi giật mình, không ngờ lại làm hại đến Tôn Thượng Hương, cả người dừng lại.
Cùng lúc này, một giọng nói tựa như tiếng trời truyền đến.
Đơn Phi, huynh đến rồi à?
Đơn Phi run người, khoảnh khắc này hắn gần như không dám tin vào đôi tai của mình.
Đó là giọng nói của một cô gái.
Không phải Tôn Thượng Hương.
Giọng nói đó rất giống với giọng của Thần Vũ!
Sao Thần Vũ lại ở đây? Lúc Đơn Phi thất thần, tất cả những tấm gương còn lại đều rơi xuống.
Có mùi thơm truyền đến, thoang thoảng truyền đến mũi Đơn Phi. Đây không phải mùi đàn hương trên người Tôn Thượng Hương, chẳng lẽ là của Thần Vũ?
Thần Vũ cư nhiên lại ở đây?
Đơn Phi và Thần Vũ bên nhau đã lâu, chợt nghe tiếng gọi của Thần Vũ, lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong đầu liền lập tức phân biệt được, nếu không phải mùi hương của Tôn Thượng Hương, vậy chỉ còn lại Thần Vũ thôi. Nghĩ đến đây, hắn kìm lòng không được hô to:
- Thần Vũ, muội ở đâu?
Trong mắt hắn thoáng có nước mắt.
Ai nói gặp nhau không bằng nhớ nhau? Đó chẳng qua là tự thương hại mà thôi. Tại người hay tại ta, đối với người khác thì có vấn đề gì?
Yêu một người, thì sẽ muốn gặp, chứ không chỉ là nhớ nhung.
Đời người ngắn ngủi, nháy mắt hồng nhan đã tàn.
Đơn Phi không có thói quen hoài niệm tình cảm, tự an ủi bản thân.
Hắn chỉ cất giấu tất cả tình cảm của hắn dành cho Thần Vũ vào sâu đáy lòng, đôi khi cảm xúc dâng tràn, chỉ là ngồi nhớ những lời mà Thần Vũ từng nói, "Muội đang đợi một người đi đến trước mặt muội và nói với muội, Đơn Phi và Thần Vũ sẽ sánh vai nhau, dũng cảm đối diện tất cả."
Hắn luôn thầm lặng thực hiện lời hứa của mình.
Hắn không muốn tốn công sức đau lòng.
Vì hắn biết dù hắn có đau lòng thì đó chỉ là cảm xúc cá nhân, có lẽ sẽ dễ chịu một chút, nhưng vượt qua dãy ngân hà đó, thì hoàn toàn chỉ có thể dựa vào tín niệm mà bản thân cố chấp gìn giữ.
Muốn gặp thì hãy dùng hành động mà gặp, chứ đừng nhớ nhung rồi tự thương hại.
Nhưng hắn vẫn bị tiếng gọi gần ngay trước mắt đó bừng dậy tất cả tình cảm mà bấy lâu cố gắng cất giấu.
Là Thần Vũ!
Một khắc này, trong mắt của hắn là nước mắt.
Trong phòng kính đột ngột sáng lên, khắp nơi trống trải.
Có hoa đào bay trong gió.
Rừng hoa đào lại ở ngay trước tiệm bánh bao, mà ngay đó, Thần Vũ đang mỉm cười hướng hắn đi tới, thâm tình kêu gọi.