Chương 370: Nữ sát thủ
.
-Đơn Phi, huynh đến rồi à!
Là tiếng gọi của Thần Vũ.
Khoảnh khắc Đơn Phi nhìn thấy Thần Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, vui không tả nổi. Tình cảm bị hắn chôn vùi bấy lâu, bỗng chốc bộc phát, phá vỡ mọi phòng ngự của lý trí.
Nơi này không phải là phòng kính sao?
Bây giờ thời tiết sắp vào đông, sao lại có đào hoa lãng mãn? Đây là đâu? Vì sao Thần Vũ lại đợi hắn ở đây?
Tất cả nỗi hoang mang thoáng qua, nước mắt của Đơn Phi rơi xuống hai bên má, khan giọng nói:
- Thần Vũ, muội biết không, huynh vẫn luôn tìm muội.
Hắn bước lên muốn đến gần Thần Vũ, không hề để ý giữa hoa đào có sấm sét đánh xuống.
Sấm sét sắt như kiếm.
Rừng đào hoa tiêu tan.
Phòng kính vẫn là phòng kính, Thần Vũ cũng biến mất.
Từ lúc Thần Vũ xuất hiện cho đến khi nàng biến mất chẳng qua chỉ trong chốc lát, nhưng trong đầu của Đơn Phi, sự thay đổi trong một khắc đó còn chấn động hơn cả tiếng sấm.
Trong khoảng thời gian căn phòng tối rồi sáng, nhát kiếm đó đã đâm thẳng đến cổ hắn.
Trăng sáng lên, thắp sáng bóng đêm vô biên, lu mờ một kiếm đâm tới nhanh như sao băng.
"Đinh" một tiếng.
Ánh trăng chẳng những phá sao băng, còn đuổi kịp sao băng, có khăn đen rơi xuống, máu đỏ vẩy ra. Trong tiếng hừ yêu kiều, người xuất kiếm đột nhiên lăn lộn vào góc tường, biến mất.
Tôn Thượng Hương vừa muốn đuổi theo, đột nhiên dừng lại, nhìn Đơn Phi hỏi:
- Ngươi, sao rồi?
Đơn Phi trước là ngơ ngẩn, sau lại giật mình, lập tức bèn hiểu, hắn vẫn đang ở trong phòng kính, ban nãy là xảy ra chuyện gì?
Thần Vũ xuất hiện rồi lại biến mất, sự đả kích đối với hắn không cần nói cũng biết. Trong lòng hắn hơi thấy mất mát, đau lòng là điều khó tránh, bây giờ đột ngột quay lại không gian phòng kính, não bộ nhất thời không kịp xoay chuyển.
Tôn Thượng Hương đơn giản nói:
- Ban nãy khi người dùng lá chắn đụng gương, chắc đã trúng phải huyền thuật của đối phương, rơi vào ảo cảnh, hai nữ sát thủ đó một người mê hoặc ngươi, một người ám sát ngươi.
Đơn Phi hơi run ngươi.
Huyền thuật mà Tôn Thượng Hương nói, khiến hắn nghĩ đến thuật thôi miên.
Hắn biết những nhà thôi miên hàng đầu có khả năng khiến người ta rơi vào trạng thái mộng ảo trong một thời gian ngắn, nhưng không ngờ đối phương lại bản lĩnh như vậy, cư nhiên chỉ bằng vài tiếng gọi là khiến hắn rơi vào mộng ảo.
Đúng rồi, hẳn là còn có sự giúp đỡ của mùi hương ban nãy.
Hắn nhớ sau khi hắn nghe thấy tiếng gọi, lập tức có mùi hương truyền đến, lúc đó hắn chỉ nghĩ đến việc liên quan đến Thần Vũ, thả lỏng cảnh giác. Nay nghĩ lại, hương thơm đó ắt là thứ mà đối phương dùng để tăng sự thôi miên.
Nhưng thứ đó đúng là lợi hại, khiến hắn trong một khắc rơi vào mộng cảnh, nhất thời không thể giải thoát, nếu không có Tôn Thượng Hương ra tay thì hắn đã mất mạng rồi.
Trong lòng cảm kích Tôn Thượng Hương, Đơn Phi thầm nghĩ cô gái này làm việc thật ra dứt khoát sạch sẽ, thấy hắn rơi vào trạng thái mộng ảo, biết đối phương sẽ thừa dịp tấn công hắn, nàng lập tức phản kích, còn có thể đả thương một người trong số đó.
Đột nhiên nhíu mày, Đơn Phi kinh ngạc hỏi:
- Đối phương là nữ nhân sao?
Hai kẻ địch quỷ dị đó là nữ à?
Hắn luôn cảm thấy đối phương cực kỳ có khả năng là người của Minh Sổ, nếu không sao có võ công cao cường như vậy, nhưng nghe Tôn Thượng Hương bảo họ là nữ nhân, Đơn Phi không khỏi nghi hoặc.
Hai nữ nhân này cũng là người của Minh Sổ sao?
Tôn Thượng Hương nhìn góc tường nơi kẻ thù trốn thoát nói:
- Không sai, họ đều là nữ nhân, nhát đao cuối cùng của ta đánh bị thương vai của một trong số họ, làm rơi khăn che của ả, nhìn rất kỹ khuôn mặt của ả, đó là nữ nhân, tuyệt đối không sai.
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc.
Có nữ nhân võ công cao cường lại tàn nhẫn lợi hại như vậy?
- Là người của Minh Sổ?
Đơn Phi nói ra nghi hoặc trong lòng.
Tôn Thượng Hương lắc đầu,
- Hẳn là không phải, ta nghe nói người của Minh Sổ cực kỳ tự cao, Tông chủ Dạ Minh Trầm lại xem thường nữ nhân, vì thế ở Minh Sổ không có nữ nhân.
Nàng hình như hiểu rất rõ về Minh Sổ?
Đơn Phi đi đến gần góc tường, hơi dùng sức đẩy thử vách tường, phía trước lại xuất hiện một căn phòng.
Nhưng trong phòng trống rỗng, không có gì cả.
Đơn Phi cảnh giác quan sát xung quanh, không phát hiện hành tung của hai sát thủ ban nãy. Hắn biết hai nữ nhân đó rất hiểu về địa hình ở đây, muốn trốn thì cũng không khó, hắn thì phải không ngừng phá giải cơ quan, mệt gần chết mà vẫn đuổi không kịp, rốt cuộc bỏ luôn khái niệm truy địch, nhưng hắn không thể không đề phòng nếu đối phương đột nhiên xông ra ám sát hắn.
Cửa ngầm hắn đẩy ra rất giống loại cửa xoay bình thường, không có mai phục.
Đơn Phi có hiểu biết kha khá về kiến trúc, lúc này trong đầu đã có khái niệm kết cấu địa hình ở đây, đây là kiểu xây dựng lầu trùng lặp trong lòng núi.
Cách xây dựng này khá hiện đại, nhưng là cách hình dung sắc nét với kết cấu ở đây.
Trên đầu của họ còn có một tầng, chỉ sợ là đã cháy hết, không biết dập lửa chưa. Hắn liên tục đi qua hai căn phòng, ngoài trừ căn phòng thứ nhất, thì căn phòng này tương đối bình thường, không có gương đồng, nằm trên cùng một mặt phẳng với căn phòng kia.
Căn phòng dùng để làm gì?
Tạm thời Đơn Phi chưa có câu trả lời, nhưng muốn biết đáp án, thế nên hắn nhẹ giọng hỏi:
- Quận Chúa, cô nghĩ hai nữ nhân đó do ai phái đến?
-Ngươi có biết Lã Bố không?
Đột nhiên Tôn Thượng Hương hỏi.
Đơn Phi không hiểu, hắn biết Lã Bố, nhưng hai nữ nhân đó có liên quan gì đến Lã Bố?
- Chẳng phải Lã Bố chết rồi sao?
Đơn Phi hỏi ngược lại.
Tôn Thượng Hương gật đầu:
- Đích thực Lã Bố đã chết ở Bạch Môn Lâu, nhưng bên cạnh y có một nữ nhân tên Điêu Thiền.
Đơn Phi thấy vẻ mặt Tôn Thượng Hương thận trọng, cau mày nói:
- Điêu Thiền này rất đẹp đúng không?
Hắn luôn cho rằng Điêu Thiền là nhân vật trong truyền thuyết, không ngờ nàng thật sự tồn tại.
Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại:
- Ngươi rất quan tâm vẻ đẹp xấu của nàng sao?
Đó là chuyện đương nhiên.
Tứ đại mỹ nữ nha, ai không quan tâm sắc đẹp khiến người đời ai nấy cũng ghen tỵ của họ chứ?
Thấy Tôn Thượng Hương rất để ý đáp án của hắn, Đơn Phi mới nói:
- Ta chỉ là nghe nói cô gái này có tướng mạo không tồi.
- Vậy ngươi có nghe qua cô ta vốn là một sát thủ cực kỳ thần bí không?
Tôn Thượng Hương cau mày hỏi.
Đơn Phi liên nghĩ tới điều gì:
- Chẳng lẽ cô ta có liên can đến hai nữ sát thủ đến ám sát chúng ta?
Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng gật đầu,
- Cực có khả năng này.
Dừng một lát, Tôn Thượng Hương thấy vẻ mặt Đơn Phi như muốn hỏi, liền thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn, nói tiếp:
- Năm đó Đổng Trác làm loạn, dù gia phụ đã lĩnh binh tấn công Lạc Dương, ép Đổng Trác lùi về phía tây, nhưng thực lực của Đổng Trác không hề hao tổn, ông ta vốn võ công cao siêu, người thường vốn không thể đến gần ông ta.
Đơn Phi nghe Tôn Thượng Hương nói đến đây, đột nhiên nhớ đến chuyện xưa, hơi thấy lạ, nhưng hắn biết Tôn Thượng Hương sẽ không bắn tên không đích, nói tiếp:
- Ta biết, Lã Bố đã giết Đổng Trác.
Tôn Thượng Hương nói:
- Đúng vậy. Nhưng ngươi biết không, con người Đổng Trác tàn nhẫn hiếu sát, lấy việc nấu thịt người làm trò vui, hành vi nào khác gì cầm thú?
Đơn Phi âm thầm muốn nôn.
Hắn biết, trong chiến tranh thì sẽ có người chết, người có dã tâm phát động chiến tranh là để đoạt lấy tài nguyên, người có lương tri thì vì hòa bình, nhưng cũng có kẻ là vì giết chóc. Những người bị chiến tranh bóp méo tính người hành vi không khác gì súc sinh, ngoại trừ giết người ra thì họ không đóng góp gì cả, Đổng Trác hiển nhiên là một trong những súc sinh đó.
Trong truyền thuyết, thủ đoạn giết người biến dạng này vô cùng nhiều, nghĩ thôi Đơn Phi cũng muốn nôn rồi, nhưng Đổng Trác lại vui không kể xiết.
Nếu Đổng Trác còn sống thì Đơn Phi sẽ nghĩ cách ra tay xử lý Đổng Trác, sau đó mới đi mở tiệm bánh bao.
Tôn Thượng Hương thấy Đơn Phi không trả lời, nhẹ giọng nói:
- Nhưng võ công Đổng Trác rất lợi hại, Lã Bố xưng danh đệ nhất mãnh tướng thiên hạ cũng phải liên kết với cao thủ, vây công Đổng Trác mới giết được ông ta. Ta còn nghe nói, dù đã thế, nhưng nếu trước đó không phải Đổng Trác trúng phải huyền thuật của Điêu Thiền thì có lẽ Lã Bố sẽ không giết được ông ta.
Đơn Phi âm thầm hoảng sợ, nhịn không được hỏi:
- Võ công của Đổng Trác thật sự cao minh như vậy sao?
Hắn thầm nghĩ, Lã Bố là đệ nhất chiến tướng của Tam Quốc, lại phải hạ độc hợp tác với cao thủ, vây công mới giết được Đổng Trác, vậy võ công của Đổng Trác còn hơn cả Lã Bố sao?
Tôn Thượng Hương nhìn Đơn Phi một lát, chậm rãi nói:
- Đổng Trác đã sử dụng Dị Hình Hương.
Trong lòng Đơn Phi khẽ run, sau một lúc lâu không nói nên lời.
Hắn bỗng dưng nghĩ đến lúc đi thăm dò ngôi mộ của người khổng lồ, nghe nói Đổng Trác từng phái người đi tìm Trường Sinh Hương, thì ra ông ta này đã sớm biết được ích lợi của Dị Hình Hương, cũng muốn tìm đủ Tam hương.
Sao ông ta còn chưa tìm được Trường Sinh Hương nhỉ?
Đơn Phi âm thầm đáng tiếc.
Nếu ông ta dùng luôn Trường Sinh Hương thì sẽ hóa thành đống xương trắng, đó mới là chuyện khiến người đại mừng.
Trong lòng nhất thời lay động, Đơn Phi cau mày nói:
- Vô Gian và Trường Sinh Hương đều có chỗ khuyết…
Nói đến đây hắn dừng lại, biết mình đã lỡ miệng khai ra lai lịch của mình.
Nếu hắn quen thuộc với Tam hương, liệu Tôn Thượng Hương có hoài nghi hắn không? Nhưng thấy bộ dạng của Tôn Thượng Hương cũng không định truy cứu, Đơn Phi thầm nghĩ, nữ nhân này tuổi còn nhỏ nhưng rất có tâm cơ.
Dù Tôn Thượng Hương luôn đặt niềm tin ở hắn, ban nãy còn ra tay cứu mạng hắn, hai người cùng liên thủ đánh địch, viện trợ lẫn nhau,nhưng đến giờ phút này thì hắn vẫn giữ lòng cảnh giác với cô gái này.
Thầm nghĩ không chịu bỏ đứa nhỏ thì không dụ được sói, không chịu hy sinh cô nương thì bắt không được lưu manh, Đơn Phi muốn biết thêm chút chuyện thì không được che giấu quá nhiều.
Không giấu diếm thêm nữa, Đơn Phi nói thẳng:
- Hai loại hương này đều có điểm thiếu sót, Vô Gian đi được nhưng không về được, Trường Sinh Hương có thể cứu sống người nhưng khiến người thay đổi đến mức không nên tồn tại trên đời nữa, vì sao Dị Hình Hương lại không có khiếm khuyết nào?
Có được Dị Hình Hương xem như có được thứ vũ khí gian lận võ công lợi hại nhất.
Nếu hắn có được Dị Hình Hương thì hắn cũng muốn thử dùng một lần.
Quỷ Phong chính là có sự tương trợ của Dị Hình Hương nên thực lực mới ngạo mạn quần hùng, còn Đổng Trác kia thì nhờ có Dị Hình Hương nên xưng bá một phương.
Dị Hình nhất định phải có lỗi nào đó, nếu không thì thật là không công bằng!
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây thì nghe Tôn Thượng Hương nhàn nhạt nói:
- Dị Hình Hương cũng có khiếm khuyết.
Tinh thần bỗng dưng phấn chấn, Đơn Phi cẩn thận hỏi:
- Sao ta nhìn không ra nó có khiếm khuyết gì?
Hắn vô cùng muốn biết đáp án này.
Trước mắt thì hắn đang đối chọi với Minh Sổ, nhưng trực giác mách bảo, hắn sớm muộn sẽ phải đối đầu với Quỷ Phong.
Mặc dù hắn đã đánh bại Đàn Thạch Xung, nhưng muốn khiêu chiến với Quỷ Phong, e là với năng lực bây giờ của hắn, thì đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng nếu biết được khiếm khuyết của Dị Hình Hương thì nói không chừng hắn sẽ biết được nhược điểm của Quỷ Phong.
- Ngươi cho rằng Đổng Trác biến thành cầm thú, là thiên tính sao?
Tôn Thượng Hương hỏi.
Có khả năng này a.
Đơn Phi từng gặp không ít hạng biến thái, nhớ có rất nhiều phim ảnh khắc họa bọn họ là bọn tàn nhẫn máu me, hoàn toàn khiến người khác không ngờ lại có sự tồn tại nhân cách của hạng người tàn nhẫn như thế.
Biết Tôn Thượng Hương hỏi thế ắt hẳn có dụng ý riêng, trong đầu Đơn Phi linh quang thoáng hiện:
- Cô chỉ…bản tính tàn nhẫn của Đổng Trác, là vì sau khi sử dùng Dị Hình Hương nên càng gia tăng sao?
Trong đôi mắt đẹp của Tôn Thượng Hương thoáng qua phần tán thưởng, nhưng thương cảm bất đắc dĩ lại chiếm nhiều hơn:
- Cuối cùng ngươi cũng nghĩ đến điểm này. Theo ta biết, khiếm khuyết lớn nhất của Dị Hình Hương chính là, bên cạnh việc gia tăng sức lực của một người, còn khiến y mất sự khống chế ở bản thân. Bản tính của Đổng Trác tàn nhẫn, sau khi sử dụng Dị Hình Hương thì càng không thể khống chế được tính khí của mình, ngày càng phát cuồng, dẫn đến những người bên cạnh không còn nhịn được nữa, nên mới hợp tác lại với nhau giết chết ông ta.