Thâu Hương

Chương 383: Hóa nguy thành an.

Chương 383: Hóa nguy thành an.


Mọi người nghe thủy thủ kia nói, đều thay đổi sắc mặt, nhưng mọi người chưa kịp phản ứng, Tôn Thượng Hương đã sớm lắc mình lên trên boong thuyền.
Thi Mật tuân theo lệnh của Hạ Tề, tuy nói gì nghe nấy với Tôn Thượng Hương, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy không được tự nhiên khi nữ nhân chỉ huy, nhưng thấy Tôn Thượng Hương đã biến mất không thấy đâu trong chớp mắt, trong lòng Thi Mật rung động, không ngờ thiếu nữ này lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy!
-Đơn Thống Binh… Thi Mật biết Đơn Phi là một Thống Binh, thầm nghĩ sắp tác chiến rồi, lại phải đồng tâm hiệp lực với tiểu tử kia, nhưng quay đầu lại thì mới phát hiện Đơn Phi cũng không ở trong khoang thuyền.
Thật sự gặp quỷ mà.
Khi Thi Mật thầm nghĩ tà môn, thì chạy lên trên boong thuyền, thấy Quận Chúa và Đơn Thống Binh sớm đã sánh vai đứng đó, ngưng trọng nhìn về phía trước.
Thủy thủ trên thuyền đều giống như là gặp đại địch, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mặt biển phía trước, thần sắc khó nén kinh hãi.
Thái Sử Từ, Lưu Bị cũng xông lên boong thuyền, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, Thái Sử Từ vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh khi ở trên chiến trường: -Thế nào rồi?
Ông ta vừa nói xong thì lập tức biết thế nào rồi!
Hải vực chừng trăm trượng phía trước có sóng gợn chấn động.
Rất nhiều người đều cảm thấy đi thuyền trên biển rất lãng mạn, thực tế thì biển rất mênh mông, cả ngày đều chỉ nhìn thấy nước nối tiếp trời rất buồn tẻ, ngẫu nhiên có kỳ cảnh, nếu không phải việc liên quan tới mình thì còn cảm thấy thú vị, nhưng nếu bản thân mình gặp được cái gọi là kỳ cảnh, thì căn bản không có thời gian mà nghĩ đến chuyện lãng mạn.
Phía trước có nguy hiểm!
Gợn sóng kia không ngừng rung chuyển, giống như dưới đáy biển có vòi phun thúc giục, sắp phun lên khỏi mặt nước vậy, mà nhìn phạm vi chấn động kịch liệt của sóng gợn, thì phải có hơn mười trượng.
Còn dài hơn cả con thuyền mà bọn họ ngồi nữa.
Dưới nước có quái vật cực lớn.
Là giao ngư!
Từ Phúc tìm núi tiên, gặp giao ngư dưới biển, sau khi tổn thất mấy nghìn người thì không công mà lui, sau lại sắp xếp nỏ đi nhưng cũng không biết thắng thua, như vậy có thể chứng minh giao ngư cũng không phải chuyện vô cớ.
Người có kiến thức trong số mọi người đều nghĩ đến điểm này, ý niệm đầu tiên chính là “Lẽ nào đây chính là giao ngư mà Từ Phúc gặp được?”
Trên đời này lại có loại cá khổng lồ như thế? Lẽ nào là thú cưỡi của thần tiên? Có người thầm nghĩ thế.
Thi Mật đã sớm quát lên: -Nỏ thủ chuẩn bị!
Giao ngư kia ẩn sâu trong nước, không nhìn rõ đến tận cùng, Thi Mật chỉ dựa vào sóng gió mà nó khuấy động lên thì biết thứ này tuy không nuốt được con thuyền của bọn họ, nhưng muốn chống lại thuyền của bọn họ thì dễ như trở bàn tay.
Tập trung bày nỏ, thừa dịp giao ngư chưa công kích thì bắn!
Thần sắc Thái Sử Từ bình tĩnh, nhưng hai tay cũng rét run, sớm đã nhảy đến trước một chiếc nỏ cứng quát lên: -Nghe hiệu lệnh của ta, cùng bắn giao ngư!
Ông ta hiểu rất rõ binh pháp, hiểu được chỗ có lợi của việc đánh trúng ưu thế binh lực đối địch, chỉ muốn một kích đánh chết giao ngư.
Con thuyền mà bọn họ ngồi tuy không nhỏ, nhưng thể hình giao ngư còn lớn hơn nữa, giao ngư mà phản kích trước khi chết thì chỉ sợ phải khơi dậy cuộn sóng ngập trời. Mọi người nếu ứng đối không tốt, không chỉ thuyền lật, chỉ e đều sẽ táng thân nơi này.
Nhược điểm của giao ngư là gì?
Thái Sử Từ gặp mạnh đánh yếu, ác chiến trên chiến trường có thể liếc mắt là nhìn thấy nhược điểm của trận doanh đối địch, nhưng đối diện với loại giao ngư mà người xưa ít khi gặp thì khó tránh không biết xoay xở.
Nhìn sang Lưu Bị, thấy ông ta cũng nhíu mi, Thái Sử Từ biết mình còn từng ra biển, nhưng Lưu Bị lại là một con vịt cạn, hỏi kế ông ta chỉ e là trèo cây tìm cá.
-Đợi đã.
Đơn Phi vẫn quan sát động tĩnh trên mặt biển, thấy quái vật dưới biển chìm nổi ngẫu nhiên đều khuấy cho hải vực cực kỳ rung động bất an, trong lòng cũng nghiêm nghị.
Có điều hắn xưa nay gặp nạn thì càng tiến lên, thấy khoảnh khắc khi giao ngư phía trước nổi lên, đột nhiên nhìn thấy dãy đốm lấm tấm màu nhạt xếp thành hàng trên lưng cá thì trong lòng vui mừng, kêu lên: -Thái Sử Tướng Quân, đợi đã!
Thái Sử Từ không để ý người khác, nhưng nghe thấy Đơn Phi gọi, thì biết tiểu tử này có môn đạo, lập tức hỏi: -Ngươi có cách đối phó những giao ngư này sao?
Ngươi tưởng ta là thần tiên chắc?
Con cá lớn như vậy, ta làm thế nào?
Đơn Phi lắc đầu nói: -Ta không được, nhưng chúng ta hà tất đối phó nó?
-Ngươi nói cái gì? Thái Sử Từ ngẩn ra.
Mọi người trên thuyền ngoài trừ Ngao bá ra, đều là tuyển thủ trên sông, người có thể qua lại hơi xa một chút trên biển cũng coi như là có kiến thức, bỗng dưng gặp được quái vật đều bàng hoàng.
Thấy Đơn Phi lại bình tĩnh, bọn họ vốn cho rằng Đơn Phi sẽ có kế sách thần kỳ gì, không ngờ hắn lại thốt ra một câu như thế, lần lượt phản đối.
-Chúng ta không đối phó nó, nó sẽ đối phó chúng ta đó.
-Tiên hạ thủ vi cường!
-Thái Sử Tướng Quân, hạ lệnh đi, Thi lão đại, huynh phải có chủ ý nha.
Mọi người thấy giao ngư khuấy động sóng xanh cuồn cuộn trên dưới, giống như bất cứ lúc nào cũng lộ ra cái miệng lớn đầy máu mà táp tới, nhìn quy mô con cá này như thế, không phải là táp một cái thì rớt cả đầu thuyền xuống chứ?
Biển rộng mênh mông, đừng nói là cắn đầu thuyền, cho dù là thân thuyền bị tổn hại, mọi người đều là một mạng tiêu tùng, không có khả năng sống tiếp.
Thi Mật đổ mồ hôi trán.
Tay Thái Sử Từ siết lại, đặt lên trên nỏ cơ, trong lòng lại do dự.
Ngay khi cảm xúc quần chúng kích động, Tôn Thượng Hương đột nhiên nói: -Nghe thử cách của Đơn Phi.
Lưu Bị cũng nói:
-Không sai, chúng ta mạo hiểm đối địch không phải là cử chỉ sáng suốt. Đơn Thống Binh lần nào cũng có kế hay, nếu hắn có cách ứng phó không phải là càng tốt hơn sao. Ông ta và Thái Sử Từ giống nhau, đối với thiên địch hay đối với nhân địch đều coi trọng biết người biết ta, nếu đụng phải kẻ địch thì đâm đầu xông lên, Lưu Bị ông ta cũng không sống đến bây giờ.
Có Tôn Thượng Hương, Lưu Bị chống lưng, Thái Sử Từ cũng quả đoán nói: -Được, tất cả nghe theo dặn dò của Thống Binh.
Khi mọi người ngây người, giao ngư càng gần hơn, cuộn sóng xông đến đã lắc lư thuyền lớn phập phồng mấp mô.
Đơn Phi giữ thăng bằng nói:
-Chuyển bánh lái, hướng buồm sang phía đông bắc, tranh thủ đi lướt qua bên cạnh con cá mập này, các ngươi tuyệt đối đừng có hành động thiếu suy nghĩ, càng đừng tấn công loại cá mập này.
Trong lòng mọi người giật nảy, thầm nghĩ ngươi làm thế không phải là bịt tai trộm chuông sao? Ngươi không công kích con giao ngư này, chẳng lẽ nó có lòng Bồ Tát mà tha cho ngươi.
Bọn họ không hiểu cá mập là gì, có điều biết Đơn Phi đang chỉ con giao ngư này.
Đám người Quận Chúa trên thuyền đều ủng hộ Đơn Phi, mọi người không dám vi phạm, đều làm theo lời của Đơn Phi.
Cũng may trình độ kiến thức của các thủy thủ tuy kém hơn Đơn Phi, nhưng bản lĩnh thao túng con thuyền thực tế cũng cực kỳ thành thục.Thi Mật khẽ hô hiệu lệnh, lái thuyền chuyển bánh lái, thủy thủ chỉnh cánh buồm, mượn gió chuyển hướng.
Hướng gió trên mặt biển không tệ, động tác mọi người lại nhanh chóng, rất nhanh đã tạo thành một góc với hướng mà giao ngư kia tiến lên.
Giao ngư càng gần hơn, gần như là lướt qua bên cạnh thuyền lớn.
Mọi người căng thẳng nhìn giao ngư, chỉ sợ nó đột nhiên nổi bão mà lật cả con thuyền.
Đột nhiên, giao ngư giống như run run thân hình, có sóng gió khôn cùng ập tới, mọi người bất giác vọt sang mặt bên boong thuyền.
Thi Mật xông lên mặt bên vểnh lên cao của boong thuyền, quát lên: -Đều qua đây. Y biết mọi người đều ở một bên boong thuyền thì rất dễ làm cho thân thuyền lật nghiêng xuống nước.
Chúng thủy thủ cũng biết có nguy hiểm, có người nghiêng ngả lảo đảo chạy sang bên này thân thuyền.
Đơn Phi sớm xét đến điểm ấy, phi thân đến đuôi thuyền, mỗi tay xách một cái neo sắt từng bước đi đến bên thân thuyền bị nghiêng kia.
Thân thuyền chậm rãi cân bằng.
Chúng thủy thủ trông thấy đều giật mình khó nói nên lời.
Cái neo sắt vốn dùng để cố định thuyền, mỗi cái đều có trọng lượng không dưới trăm cân, bình thường khi dùng đều phải có mấy thủy thủ đồng tâm hiệp lực khống chế một cái, nhưng một mình Đơn Phi lại cách theo hai cái neo sắt đi lại tự nhiên, bản lĩnh này e là trên thuyền không một ai làm được!
Bọn họ vốn thầm xem thường mệnh lệnh của Đơn Phi, nhưng thấy thần lực của Đơn Phi như thế, rất nhiều người sớm bội phục sát đất rồi.
Đơn Phi buông cái neo sắt, cũng cảm thấy hai tay tê dại, nhưng sau khi điều tức, tinh lực liền khôi phục.
Nếu là trước kia, hắn cũng khó có thể làm được điểm này, có điều sau khi được Ngụy Bá chỉ cách vận lực thực sự của võ học, hắn bình thường rảnh rỗi thì sẽ luyện tập, bây giờ việc vận kình dùng sức sớm đã cách xa trời vực so với trước kia rồi.
Biết nguy cơ chưa đi, Đơn Phi xông đến phía sau mặt thuyền nghiêng khi nãy, nhìn thấy sóng xanh biển lớn dập dềnh, cá mập kia khi chìm khi nổi chậm rãi bơi ra xa, không khỏi thở phào một hơi.
-Giao ngư này thật sự đi rồi, nó không công kích chúng ta. Thi Mật hoan hô nói.
Chúng thủy thủ cũng hoan hô nói: -Thần tiên phù hộ!
Bọn họ không ngờ nguy an cực lớn này lại bị Đơn Phi hóa giải dễ dàng như thế, tuy rung động với thần lực kinh người của Đơn Phi, nhưng càng cảm thấy may mắn đến cực điểm.
-Chỉ e không phải là thần tiên phù hộ, mà là Đơn Thống Binh phù hộ. Lưu Bị cũng thở phào một hơi, bội phục nói: -Không biết Đơn Thống Binh làm sao đoán chắc rằng giao ngư này không tấn công chúng ta?
Lúc trước đám người Từ Phúc gặp giao ngư đều không thể vượt qua, Đơn Phi này lại còn lợi hại hơn Từ Phúc rất nhiều?
Lưu Bị làm người khiêm tốn, lặng lẽ khen ngợi Đơn Phi mấy câu kéo gần quan hệ, nhưng càng muốn tìm hiểu vấn đề này hơn. Đây là sự khác biệt giữa ông ta và người khác. Thủy thủ bình thường nhìn thấy đại nạn qua rồi thì cũng giống như bình thường vậy, nhưng Lưu Bị biết đường xá xa xôi, phía trước chỉ e càng nhiều khổ nạn, học hỏi nhiều một chút cũng không tệ.
Đơn Phi thấy nguy cơ đã được hóa giải, mỉm cười nói: -Loại cá mà các ngươi gọi là giao ngư, chúng ta gọi là cá mập.
Thấy mọi người nghi hoặc không thôi, Đơn Phi giải thích nói: -Hải dương rộng lớn vô hạn, chiếm diện tích…Ừm, chiếm diện tích còn lớn hơn cả Trung Nguyên nữa, hơn nữa sinh vật dưới biển…ừm, là cá cũng có đủ mọi hình dạng phong phú, loại cá còn lớn hơn cả con cá mập này dưới biển còn rất nhiều.
Mọi người sau khi gặp cá mập mới biết trời đất to lớn, cũng lấy làm lạ những kiến thức này của Đơn Phi từ đâu mà có.
-Con cá mà chúng ta vừa gặp kia là một loại trong đám cá mập. Cá mập phần lớn đều hung mãnh, có cá mập hổ, cá mập trắng, cá mập xanh đều là loại dễ tấn công người, chỉ riêng loại cá mập này tuy hình thể lớn, trọng lượng nặng, nhưng tính cách ôn hòa. Đặc trưng khác biệt giữa nó và cá mập khác là trên lưng nó có đốm nhạt xếp thành hàng.
Có người quan sát cẩn thận cũng phát hiện ra điểm đó, liên tục gật đầu.
Đơn Phi lại nói tiếp: -Loại cá mập này hình thể cực lớn, miệng cũng lớn, nhưng răng nanh lại nhỏ, chỉ có thể ăn các loại cá nhỏ, có lẽ vì điểm này mới khiến tính cách nó có vẻ ôn hòa. Nếu nó không bị công kích thì cũng rất ít khi chủ động tấn công thuyền.
Thi Mật kinh ngạc nói: -Nói vậy thì chúng ta không đụng đến nó là đúng? Vừa nãy nếu chúng ta bắn nó, nó nhất thời không chết, nói không chừng sẽ nổi giận mà đụng lật thuyền chúng ta?
-Rất có khả năng.
Đơn Phi gật đầu nói: -Bởi vậy ta nói các ngươi tránh xung đột với nó là được rồi. Dù sao tuy là nó có năng lực, nhưng không chủ động khiêu khích, coi như là quân tử trong đám cá mập. Tuy nói thà đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân, nhưng chúng ta tốt nhất cũng đừng đắc tội quân tử này, bằng không hậu quả khó lường.
Mọi người nghe Đơn Phi nói rất thú vị, bất giác bật cười ha ha.
Có người khi cười thì khó nén kinh ngạc, thầm nghĩ người này quen thuộc với loài cá như thế, lẽ nào là sinh ra ở đáy biển sao?
Đơn Phi cũng không phải sinh ra từ đáy biển, nhưng hắn tìm tòi nhiều bí mật dưới đáy biển. Bảo tàng trong thuyền chìm dưới biển có khi còn phong phú hơn là mộ táng trên đất liền nữa, là một chuyên gia khảo cổ ưu tú, trước khi vào biển chuẩn bị nhiều là không thể thiếu được, do vậy hắn cũng khá quen thuộc với các loại cá dưới biển. Lần này có thể thành công hóa nguy thành an, thực sự là dựa vào kiến thức uyên bác và ứng đối bình tĩnh.
Có điều làm thế, mọi người thấy thiếu niên này nói năng có đầu có đuôi, sự bình tĩnh và năng lực giải quyết khi gặp nạn thực sự bất phàm, đều nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất