Chương 388: Ngọn nguồn.
Khi Đơn Phi nghe thấy ba từ "Dạ Tinh Trầm", trong lòng chấn động.
Người này chính là Dạ Tinh Trầm?
Người đứng đầu Minh Sổ!
Mặc dù Đơn Phi sớm đoán được sẽ có ngày nhìn thấy Dạ Tinh Trầm, nhưng không ngờ rằng người đầu tiên nhìn thấy sau khi xuống dưới đất chính là Dạ Tinh Trầm!
Người này thần kinh hình như không bình thường lắm, ông ta lại ở dưới đất hoặc là nói ở dưới biển đào ra một nơi như này, còn trồng cây phong, xây trường đình, nơi này hình như còn có ánh nắng
Đơn Phi cảm giác một vầng mặt trời đỏ đang lặn xuống ở phương xa, chỉ để lại ánh chiều tà sáng chói. Đồng thời hắn cảm thấy ánh sáng ở nơi này cực kỳ êm dịu, nhưng không hiểu rốt cuộc ánh sáng từ đâu đến.
Từ tính toán khoảng cách rơi xuống, nơi này nằm sâu dưới đất, thậm chí là đáy biển.
Vậy sao lại có ánh sáng xuất hiện?
Bây giờ không phải là ban đêm sao, sao đột nhiên lại đến hoàng hôn?
Nếu để Đơn Phi giải thích, hắn chỉ có thể cho là mình đã vào một hoàn cảnh còn quỷ dị hơn cả hố trời, nơi này là môi trường nhân tạo!
Bất kể như thế nào, kiểu kỳ cảnh này có thể nói là hiếm thấy trên đời, cho dù là niên đại của hắn, người có thể tạo ra môi trường nhân tạo kiểu này cũng đã là ít càng thêm ít.
Nơi này đang ẩn giấu một ẩn giả không thể ẩn hơn, ẩn đến rất triệt để!
Đơn Phi thấy Dạ Tinh Trầm mỉm cười nhìn hắn, dường như chờ hắn trả lời, thở dài nói: - Ta là Đơn Phi.
Dạ Tinh Trầm cười cười: - Ta nghe qua chuyện của ngươi.
Đơn Phi cũng có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng lập tức nghĩ đến nếu như Đàn Thạch Xung cũng ở đây, Minh Sổ từng nghe đến tên của hắn tuyệt không phải là chuyện tốt.
Nhưng nhìn bộ dạng tươi cười chân thành của Dạ Tinh Trầm, Đơn Phi cũng không vội nhắc đến chuyện này.
Hắn có một ưu điểm là không đến lúc đụng phải cuối đường, những chuyện khác đều có thể tính toán đại khái. Đạo lý nước quá trong thì không có cá, hắn hiểu hơn người khác rất nhiều. Một người nếu muốn được biết đến, chỉ cần không giống Dạ Tinh Trầm gần như nấp dưới đáy biển không gặp thế nhân, chỗ cần linh hoạt khéo léo vẫn phải linh hoạt khéo léo.
- Nơi này cũng không dễ tìm. Dạ Tinh Trầm khoanh tay lại nhìn về phía cây phong đằng trước, cảm khái nói.
Đơn Phi tuyệt đối đồng ý với điều này.
Nếu như đây chính là núi tiên, Tần Hoàng Hán Vũ có phái thêm mấy tên Từ Phúc, mấy trăm chiếc thuyền đến tìm cũng chẳng làm nên chuyện gì, việc Tần Hoàng Hán Vũ làm hoàn toàn là mua bán đơm đó ngọn tre.
Trong mắt người thường, nếu núi tiên không ở trên trời, cũng nên là hải đảo mông lung, cho dù không có tiên khí lượn lờ, ít nhất liếc mắt nhìn qua cũng nên giống như tiên cảnh mỹ luân mỹ hoán trong tưởng tượng, đó mới phù hợp với nhận thức thường thấy mà.
Ai lại nghĩ đến núi tiên lại ở dưới đáy biển?
- Nơi này vốn dĩ cũng không ở đây.
Dạ Tinh Trầm lại nói.
Trong lúc nhất thời Đơn Phi thật sự không hiểu rốt cuộc Dạ Tinh Trầm có dụng ý gì.
Cũng may Dạ Tinh Trầm bắt đầu giải thích điều này rất nhanh chóng: - Lẽ nào ngươi không biết, là thủ hạ Vu Hàm, Đơn Bằng Đơn Tướng Quân của Nữ Tu đã phát hiện nơi này.
Đơn Phi ngẩn ra, thất thanh nói: - Đơn Bằng phát hiện nơi này? Đó không phải là Hắn không nói thêm gì nữa, Dạ Tinh Trầm cũng hiểu được ý của hắn, lập tức nói: - Chính là tổ tiên của ngươi đã phát hiện nơi này, gốc, rễ của ngươi ở nơi này!
Trường đình yên ắng.
Đơn Phi nhìn có vẻ như sắp ngất đi.
Trước đây hắn có rất nhiều phỏng đoán về Minh Sổ, đã cùng Tôn Thượng Hương nhận định nhà mẹ đẻ của Từ Tuệ ở đây, nhưng hắn thật sự chưa từng nghĩ đến, Minh Sổ mà mình cực khổ tìm kiếm, lại là quê quán của bản thân hắn?
- Vậy bây giờ là thế nào? Đơn Phi thầm nghĩ nếu tổ tiên ta phát hiện ra nơi này, vậy rốt cuộc chuyện các ngươi ở nơi này là thế nào? Tu hú chiếm tổ chim khách sao?
Dạ Tinh Trầm khẽ thở dài: - Chuyện này nói ra rất dài dòng.
Thấy bộ dạng chuẩn bị nghe chuyện dài của Đơn Phi, Dạ Tinh Trầm than thở, nói: - Từ khi Đơn Bằng, Vu Hàm kinh doanh nơi này đến nay, đã qua rất lâu rồi. Mục đích của nơi này vốn không liên quan đến thế tục, bởi vì người không có liên quan khó có thể vào được.
- Chắc ta là người có liên quan? Đơn Phi hỏi một câu, trong lòng cảm thấy rất khôi hài, hóa ra nơi này là sản nghiệp của tổ tiên hắn, hóa ra hắn cũng là phú nhị đại? Lẽ nào Dạ Tinh Trầm bọn họ khai thương, cưỡng đoạt chiếm nơi này?
Dạ Tinh Trầm nhìn có vẻ khách khí hơn là cưỡng chế khai thương rất nhiều, mỉm cười nói: - Nếu như ngươi không phải người có liên quan, ta cũng sẽ không mở cửa vào cho ngươi vào đây. Nếu ngươi không phải người có liên quan, cũng sẽ không vừa vào đây đã nhìn thấy ta.
Đơn Phi trầm mặc một lát: - Ánh sáng đó là do ngươi làm ra, đó là chỉ dẫn của ngươi cho ta?
Dạ Tinh Trầm khẽ gật đầu.
- Vậy còn đồng bạn của ta đã đi đâu? Đơn Phi hỏi.
Dạ Tinh Trầm cười cười: - Bọn họ không vấn đề gì. Nhưng cho đến bây giờ, ta cũng chưa từng gặp bọn họ.
Đơn Phi có chút yên tâm, tuy hắn không nhìn ra rốt cuộc Dạ Tinh Trầm là tiếu lý tàng đao hay là người này nhìn hắn thế nào, không hề có bộ dạng kiểu giương cung bạt kiếm như Đàn Thạch Xung.
Nhưng dựa vào bản lĩnh của Dạ Tinh Trầm, không nhất thiết phải lừa hắn điều này.
Dạ Tinh Trầm là một người thực sự có tự tin, Đơn Phi không nhìn ra năng lực của ông ta, nhưng biết người có thể có kiểu tự tin này, năng lực tuyệt đối sẽ không phải là kém.
- Tại sao ngươi muốn gặp ta? Đơn Phi hỏi.
- Vì giờ ta có rất nhiều chuyện vẫn hoàn toàn không biết gì về ngươi. Dạ Tinh Trầm nhã nhặn trả lời.
"Vẫn" hoàn toàn không biết gì?
Ta vốn nên biết rất nhiều chuyện sao?
Khi Đơn Phi muốn hỏi, Dạ Tinh Trầm nhẹ giọng nói: - Vì thế ta quyết định trước khi ngươi gặp được bọn họ, sẽ nói rõ những chuyện này cho ngươi biết.
Đơn Phi hơi có ý mừng: - Tại hạ xin lắng tai nghe.
Dạ Tinh Trầm hơi trầm ngâm, giống như suy nghĩ bắt đầu nói từ đâu: - Chuyện này rất phức tạp, nhưng ta vẫn bắt đầu nói từ Đơn Bằng, Vu Hàm hai người.
Khi ông ta nhắc đến "Đơn Bằng", liếc nhìn Đơn Phi một cái mới nói: - Hai người này cùng với đời sau phụng mệnh của Nữ Tu, bắt giết người sử dụng Dị Hình Hương.
Đơn Phi đột nhiên nhớ đến "giấc mộng" mình từng có ở Nghiệp Thành, hắn đã nhìn thấy Nữ Tu, cũng đã nghe thấy lời dặn dò trước khi chia tay của Nữ Tu.
Bây giờ nghĩ lại, hình như lúc đó hắn đã nhìn thấy lời nhắn bằng hình ảnh của cổ đại.
Lời dặn của Nữ Tu thật không thể thật hơn.
- Đơn Bằng, Vu Hàm hai ngươi tận tâm trung thành với Nữ Tu, vẫn luôn tận trung với nhiệm vụ. Hai người này cũng có năng lực phi phàm, sau khi Nữ Tu tự đóng thần quan, đã hiện ra nơi huyền kỳ này.
Thần quan? Đó chính là quan tài của Nữ Tu? Tự đóng, tại sao Nữ Tu phải tự đóng? Trong đầu Đơn Phi hiện lên hai nghi vấn, nhưng không ngắt lời Dạ Tinh Trầm.
Dạ Tinh Trầm cảm khái nói: - Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, có đúng không? Thấy Đơn Phi gật đầu, Dạ Tinh Trầm tiếp tục nói: - Nơi này do hai người Đơn, Vu phát hiện vốn dĩ có thể di động, cũng không phải là ở đây. Nơi này vốn dĩ là ở hải vực phụ cận Thanh Châu.
Đơn Phi kinh ngạc không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: - Đây là ở đáy biển phải không?
Dạ Tinh Trầm khẽ gật đầu.
Ngươi sẽ không nói nơi chúng ta đang đứng đây là tàu ngầm đấy chứ? Nếu không thì sao nơi này lại di động dưới đáy biển? Sao lại từ Thanh Châu di động đến bên ngoài biển Dương Châu?
Đơn Phi thầm hỏi ngược lại trong lòng, chậm rãi ngước nhìn môi trường xung quanh, cây phong, trường đình, cổ đạo nhìn vẻ đều rất thật, duy chỉ có nơi này gần như không rộng rãi như lúc mới nhìn.
Dạ Tinh Trầm nói tiếp: - Nơi này vốn ở phía đông Thanh Châu, cũng luôn là dưới đáy biển. Vì không để cho người không liên can nhìn thấy, Đơn Bằng, Vu Hàm đã làm một số thay đổi ở đây, khiến nơi này trở nên bí ẩn hơn một chút. Nhưng đã trải qua thời gian gần hai ngàn năm rồi
Nhìn bộ dạng sắp ngất của Đơn Phi, Dạ Tinh Trầm mỉm cười nói: - Nơi này đã tồn tại rất lâu, mấy năm gần đây tuy là bí ẩn, nhưng vẫn có những người nhìn thấy, ngẫu nhiên vào đây rồi nhìn thấy tình hình ở đây, cũng chỉ có thể dùng mấy từ "tiên cảnh", "tiên sơn" để hình dung.
Đơn Phi rất thông cảm với điều này, người cổ đại có thiên tài, những người hiện đại đầu óc phát triển còn không thể nghiền ngẫm, nhưng nhiều người cổ đại kiến thức vẫn có hạn chế cực lớn, thứ bọn họ không thể giải thích, sẽ thường đẩy vào thần tiên ma quỷ.
- Nhưng bọn họ nói ra, vẫn là dùng cách nhìn lý giải của mình để hình dung, sau khi miệng truyền miệng, cũng đã biến thành hải ngoại sơn địa mà người đời nói.
Biết Đơn Phi hoang mang, Dạ Tinh Trầm giải thích: - Tin tức này cũng không phải chúng ta cố ý tung ra, chỉ vì trước đây hậu nhân của Đơn Bằng, Vu Hàm rất lương thiện, cứu người gặp nạn trên biển rồi lại thả đi. Tuy họ bắt những người này nghiêm thủ bí mật, nhưng với kiến thức của ngươi, không có lý nào không biết trên đời này không có nhiều người có thể giữ kín bí mật.
Đơn Phi biết đây là nhược điểm của nhân tính, suy tư nói: - Bọn họ không tuân thủ lời hứa của mình, tưởng rằng không phải tiên nhân thì không thể sống ở nơi này, hoặc vì hư vinh, hoặc vì khoa trương, đã truyền chuyện này ra ngoài. Người ở đây đoán được điều này, mới bắt đầu di chuyển địa điểm, vì vậy người ta có tìm thế nào thì cuối cùng cũng không thể tìm được nơi này nữa. Nơi này có thể di động, chuyện này lại lặp đi lặp lại ở Đông Hải, người đời không hiểu huyền ảo, mới cho rằng hải ngoại tiên sơn là có phép màu, lúc ẩn lúc hiện, vì vậy mới hình thành cách nói ngoài biển có các tiên sơn như Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu? Thật ra rất nhiều tiên sơn trong truyền thuyết, đều là chỉ nơi này? Nhưng có người tham lam, hình dung nơi này vàng rải đầy đất, có người cầu tiên, lại hình dung nơi này như có như không khó tìm, không phải người có duyên thì không thể vào trong, thậm chí có người lại khuếch đại quy mô của nơi này, nói cái gì mà cửu thiên cửu địa chi phân
Chân tướng thông thường chỉ có một, nhưng lời đồn thì lại thiên sai vạn biệt.
Dạ Tinh Trầm vỗ tay cười nói:
- Ngươi rất thông minh, không cần ta nói, đã nghĩ đến những điều này.
Đơn Phi thầm thở dài. Trước khi hắn xuất hải, đã có rất nhiều phỏng đoán về Minh Sổ và tiên sơn, hải ngoại nhưng cho đến bây giờ được Dạ Tinh Trầm khẳng định, hắn mới cảm thấy đây là giải thích hợp lý nhất.
Cho dù đến niên đại của hắn, vẫn có người đang không ngừng khảo chứng nơi tồn tại của tiên sơn trong ghi chép lịch sử, có người nói là ở Sơn Đông thần bí, có người nói là ở Đông Hải Nam Hải, thậm chí có người thề thốt chắc chắn rằng tiên sơn là ở Nhật Bản, Lưu Cầu, Triều Tiên gì đó, dù sao có thể nói bao xa thì nói bao xa, dù sao ngươi cũng sẽ không đi tìm có đúng không?
Nhưng truyền thuyết này vốn dĩ đã có từ trước triều Tần, lúc đó Nhật Bản, Triều Tiên chẳng khác gì những nơi man di.
Người Nhật Bản giống như con cháu của Từ Phúc và thổ dân địa phương kết hợp sinh ra hơn, Triều Tiên có ghi chép rõ ràng đó là Ki Tử của triều Thương qua giáo hóa thổ dân địa phương sáng tạo quốc độ.
Tuy Bổng Tử vẫn luôn quên nguồn gốc tổ tiên cho rằng vũ trụ đều là bọn họ sáng tạo, nhưng sự thật là sự thật. Ki Tử tuy không ngại cực khổ khai mở rất nhiều nơi man di, nhưng mấy nơi Triều Tiên, Nhật Bản lúc đó còn hoang vắng hơn cả Giang Đông chưa khai khu, ngươi nghĩ mấy ngàn năm sau nơi đó còn tự hào vì có thể được ăn rau quả tươi, nhưng nhìn thấy sự cằn cỗi của đất đai, vậy mấy ngàn năm trước hai nơi này có thể phát triển đến đâu? chỉ người Triều Tiên, Hàn Quốc Nếu làm một phép so sánh, khi đó từ Trung Nguyên đến mấy nơi đó, thì chính là từ thành phố lớn đỉnh cao đến huyện nghèo khó, sao lại khiến người ta có cảm giác tiên cảnh?
Nhưng cho dù là trong mắt Đơn Phi, nơi này cũng có chút giống như tiên cảnh. Trong mắt người cổ đại, tất cả mọi thứ ở đây nhìn có vẻ đều không thể tưởng tượng được, đó chính là không phải tiên nhân thì không thể làm được.
Hơn nữa nơi này có thể di động giống như tàu ngầm, điều này cũng khó trách sao khó định được phương vị, khiến người đời tìm kiếm cực kỳ khó khăn.
Đột nhiên, Dạ Tinh Trầm thấy bộ dạng phục hồi lại tinh thần của Đơn Phi: - Nơi này vốn khó tìm, nhưng thời Tần Thủy Hoàng, sự tình lại có biến đổi.
- Tại sao? Đơn Phi khó hiểu nói.
- Ngươi đừng quên Tần Thủy Hoàng vốn là hậu nhân của Nữ Tu.
Dạ Tinh Trầm nhắc nhở.