Chương 392: Kế hoạch lớn
.
Nội bộ Minh Sổ có vấn đề!
Đơn Phi nghe Dạ Tinh Trầm hỏi thế, giả thiết họ không phải ảnh đế Quả cầu vàng, phối hợp lại gạt hắn thì chắc hẳn là nội bộ Minh Sổ có vấn đề rồi.
Minh Sổ bây giờ càng giống với hợp thể của thể dân chủ, trung chế và tam quyền phân lập.
Dù Tông chủ Dạ Tinh Trầm nắm trên tay thêm một phiếu phủ quyết, nhưng quyết định cuối cùng vẫn phải được tất cả mọi người thông qua mới công nhận.
Hiển nhiên là Dạ Tinh Trầm không biết Đàn Thạch Xung muốn giết Đơn Phi hắn!
Có kẻ đã qua mặt Dạ Tinh Trầmchuyện này !
Chuyện này ai mới là chủ mưu?
Là Hoàng Đường sao?
Đơn Phi hắn không biết người này, vì sao Hoàng Đường lại phái Đàn Thạch Xung hạ độc thủ với hắn?
Bây giờ Đơn Phi đã nghe giải thích của Dạ Tinh Trầm, cộng thêm những gì mình biết được trước đó, cuối cùng cũng hiểu đại khái lịch sử của Minh Sổ.
Minh Sổ do Đơn Bằng và Vu Hàm cùng sáng lập ra, nhiệm vụ trước giờ đều là giết người biến số, nhưng bản thân Đơn Bằng cũng là người biến số, vì sao ông ta lại tự truy sát bản thân?
Minh Sổ phụng mệnh Nữ Tu, truy sát người sử dụng Dị Hình Hương, đồng thời mang ý đồ phá giải huyền cơ trường sinh.
Hai ngàn năm trước, Thần Nông đích thân sử dụng Trường Sinh Hương, lợi dụng Tần Hoàng Kính, dùng trí tuệ lớn và nghị lực phi thường mà phá giải bí mật của trường sinh.
Dù không biết nội tình phá giải thật sự ra sao, nhưng theo ý của Dạ Tinh Trầm thì Trường Sinh Hương và Tần Hoàng Kính đều là công cụ khiến người ta có thể sống lâu!
Những nhà khoa học hiện đại từng phát ngôn rằng con người có thể sống đến hơn hai trăm tuổi, đây là mơ ước cũng là mục tiêu của loài người, nhưng sớm đã có Thần Nông thực hiện được rồi.
Minh Sổ vốn không liên can đến thế tục, nhưng trong quá trình phá giải bí mật trường sinh lại gặp trục trặc, lại được Từ Phúc thuyết phục, nên mới dung hòa với lực lượng bên ngoài. Nhưng Minh Sổ lại sợ tự thân mình xa rời quỹ đạo, nên mới dùng cách làm dân chủ.
Tần Phấn là hậu nhân của "Biển Thước" Tần Việt Nhân, có tư cách ngồi ở đây cũng vì thuộc thế gia y học, còn Từ Tiên Sinh, chắc là vì có công trong việc đoạt lấy Tần Hoàng Kính.
Những người ở đây, thoạt nhìn toàn là có lai lịch, không thể dụng cụm từ con ông cháu cha để hình dung họ, mà dùng “ nhị đại truyền thuyết” có lẽ chính xác hơn một tí.
Nhưng vì sao Hoàng Đường lại xuất hiện ở đây? Chắc không phải vì Hoàng Đế chứ?
Hoàng Đế không mang họ Hoàng, theo truyền thuyết thì Hoàng Đế vốn họ Công Tôn, sau lại sửa thành họ Cơ, vì sống ở vùng đất Hiên Viên, lại lấy họ Hiên Viên.
Hoàng Đường chả có liên quan gì đến Hoàng Đế, càng không có quan hệ gì với Đơn Phi hắn.
Trong lúc tâm tư Đơn Phi xoay chuyển, thần sắc Hoàng Đường kinh dị: - Tông chủ, cứ cách một khoảng thời gian Minh Sổ sẽ phái người ra ngoài thám thính, dò la tình hình, đây vốn là lệ thường. Phá Quân và Võ Khúc là do ta phái đi, nhưng Tông chủ và các vị đều biết rõ, ta chưa từng nghĩ đến chuyện Võ Khúc lại ra tay với Đơn Phi. Nay hai người này chưa quay về, ta cũng không rõ biến cố ra sao.
Đơn Phi nhíu mày.
Chế độ của Minh Sổ rất gần với chế độ dân chủ, phong cách làm việc gần như là công bộc, có chuyện liền đẩy hết cho người khác, chỉ sợ sau đó sẽ kéo dài thêm rồi chuyện to hóa nhỏ coi như không có gì xảy ra.
Dạ Tinh Trầm cười mãi không thôi: - Ra là thế. Ông ta chìa tay với Đơn Phi nói: - Ta cũng không rõ…
Lời ông ta chưa nói xong thì có kẻ hỏi: - Minh Sổ không rõ một chuyện của Đơn Phi, ta lý giải việc này, dù sao nhân tại ngoại phải tuân theo lệnh, nhưng chuyện giữa Minh Sổ và Tôn gia, chẳng lẽ không ai biết sao?
Lời vừa dứt thì vẻ mặt của ba người Từ Tiên Sinh họ đã giận dữ lên.
Đây vốn là nơi nghị sự của Minh Sổ, nghiêm cấm người không liên can vào đây.
Có câu “không quy củ thì không thành phạm vi”. Đã có quy định thì đâu đâu cũng phải tuân thủ, nếu không lập ra làm gì?
Minh Sổ lại coi trọng quy củ hơn ai hết!
Dạ Tinh Trầm phá lệ dẫn Đơn Phi vào Minh Sổ rồi lại cho phép hắn vào nghị sự đường, đây đã là hành động vi phạm quy củ rồi, Từ Tiên Sinh họ cũng khó xử, nhưng một câu “bỏ đi một người” của Dạ Tinh Trầm khiến ba người họ kinh sợ, nên mới không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng lại nghe có người lên tiếng, ngữ điệu giống như nữ nhân, thật sự là họ nhịn không được nữa.
Lập tức quay đầu nhìn sang, ba người vừa định la mắng, tại sao nơi này lại có tiếng nữ nhân?
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của cô gái đó, ba người đột nhiên đứng dậy ngay, lùi sau một bước, trên mặt lộ vẻ kinh hãi muốn chết.
- Nữ Tu? Từ Tiên Sinh kinh ngạc lên tiếng.
Hoàng Đường và Tần Phấn đều khóe môi khẽ động, nhìn khẩu hình, chắc hẳn là đang gọi hai chữ “Nữ Tu”.
Người tới chính là Tôn Thượng Hương!
Người kia như tiên nữ đứng trên mây ở phía xa, không nơi nương tựa.
Tôn Thượng Hương xưa nay đều lạnh lùng.
Khắc này lại càng lạnh như hàn băng.
Nhưng Đơn Phi lại nghe ra ngữ khí vô cùng phẫn nộ của người kia.
Sao Tôn Thượng Hương lại phẫn nộ như vậy?
Trong lòng khó hiểu, nhưng ít nhiều thấy kỳ lạ, Tôn Thượng Hương quả nhiên bình yên vô sự, hơn nữa còn có vẻ thông hành không cản trở mà đến được đây.
Đám người Từ Tiên Sinh kinh ngạc như vậy, chắc do đây là lần đầu nhìn thấy nàng. Nhưng muốn đến đây, không có người trong nội bộ cho phép thì sao vào được?
Là Dạ Tinh Trầm cho hắn vào đây, chẳng lẽ cũng là Dạ Tinh Trầm để Tôn Thượng Hương vào đây? Y làm thế là có mục đích gì?
Ba người Từ Tiên Sinh họ lần đầu nhìn thấy Tôn Thượng Hương, đều vô cùng kinh ngạc, nhưng họ dù sao cũng là người trong Minh Sổ, rất nhanh liền bình tĩnh lại, đều quay sang nhìn Dạ Tinh Trầm nói: - Tông chủ, chuyện này là sao? Sao lại để nữ nhân vào đây?
Khóe miệng Dạ Tinh Trầm cười mỉm: - Đây là muội muội của Tôn Sách, Tôn Thượng Hương, chẳng lẽ các ngươi chưa từng gặp sao?
Sắc mặt căng cứng của họ lập tức hơi thả lỏng. Từ Tiên Sinh lạnh nhạt hừ nói: - Ta chưa từng rời khỏi Minh Sổ, sao gặp qua cô ta được?
Hoàng Đường chần chờ hỏi: - Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Dạ Tinh Trầm lại mỉm cười nói: - Ban nãy lời cô gái này nói, chẳng lẽ ngươi nghe không rõ sao? Tất cả những gì Minh Sổ làm với Tôn gia, không lý nào Minh Sổ lại không biết.
Sắc mặt của Hoàng Đường âm u bất định, sắc mặt của Từ Tiên Sinh và Tần Phấn cũng không tốt được bao nhiêu.
- Kế hoạch lớn của chúng ta đã thực thi bao nhiêu năm rồi… Dạ Tinh Trầm lại nói: - Nay đã đến thời khắc mấu chốt, Tôn Thượng Hương có vị trí quan trọng trong Tôn gia, nếu không lợi dụng cô ta, thì e là kế hoạch sẽ thất bại, các người nói phải không?
Từ Tiên Sinh và Huỳnh Đường vẫn giữ im lặng, Tần Phấn ho khan vài tiếng nói:
- Nếu đã vậy, vì sao Tông chủ không tìm thêm những người có liên quan đến đây?
- Chuyện này không gấp. Vì trước đó chúng ta còn có nhiều chuyện phải làm rõ, hơn nữa ta thấy…chúng ta cần phải kể rõ tất cả mọi chuyện với Đơn Phi và Tôn Thượng Hương, vậy mới không phật lại ý của Đơn Bằng Tướng Quân và Vu Hàm, coi như không quên sơ tâm, mới có thể trọn vẹn, các ngươi nói…ta nói đúng không?
Đám người Từ Tiên Sinh vẫn chưa phản đối.
Tôn Thượng Hương lạnh lùng như trước, chỉ lúc nhìn thấy Đơn Phi ở đây, thần sắc của nàng mới dịu một chút.
Đơn Phi thì tinh thần phấn chấn, hắn thích nhất là lúc nghe đến câu “tất cả mọi chuyện”
Minh Sổ có một kế hoạch lớn, liên quan đến Tôn gia nữa?
Đơn Phi cũng biết rõ bảy tám phần về chuyện xưa của Tôn gia, nghe Dạ Tinh Trầm nói vậy, lại càng cảm thấy những gì mình biết có lẽ chỉ là một góc của tảng băng lớn thôi.
- Nhưng đích thực thì chuyện này rất phức tạp. Dạ Tinh Trầm như đang phân vân nên bắt đầu từ đâu, trầm ngâm một hồi mới bảo: - Có lẽ nên nói từ Tần Hoàng Kính là tốt hơn.
Nhìn sang Đơn Phi, Dạ Tinh Trầm như biết rõ người mơ hồ nhất ở đây chính là hắn, nhẫn nại giải thích: - Chúng ta luôn tìm cách phá giải bí mật của trường sinh, từ khi Từ Phúc mang Tần Hoàng Kính đến, thì nơi này có thêm hai vị trí, hình thành nghị sự đường của ngày hôm nay. Từ khi Minh Sổ xuất hiện thì có không ít nhân vật kiệt xuất xuất hiện.
Chẳng hạn như Tần Việt Nhân “Biển Thước”? Đơn Phi nói tiếp.
Đây là suy đoán theo lý thường của hắn, dù sao hậu nhân của Tần Việt Nhân ở đây, nếu thời cổ đại mà có giải thưởng y học gì đó, thì Tần Việt Nhân đoạt giải nhì, không ai dám nói mình đoạt giải nhất.
Đơn Phi vốn tưởng mình đoán đúng, nhưng Dạ Tinh Trầm lại lắc đầu, nói: - Không phải Tần Việt Nhân, dù họ rất xuất sắc, nhưng y thuật của hắn có thể đạt trình độ xuất trần thế không ai địch nổi, là vì Minh Sổ có Trường Tang Quân.
Tần Phấn không hề phủ nhận.
Trường Tang Quân?
Cái tên này có vẻ quen thuộc, Đơn Phi đột nhiên nhớ đến một chuyện: - Trường Tang Quân là sư phụ của Tần Việt Nhân? Hắn nhớ lịch sử có ghi lại cái tên này.
Đó là quyển “Sử ký- Biển Thước Thương Công liệt truyện” của Thái Sử Công.
Đơn Phi không nhớ rõ nguyên văn, nhưng đại khái là nói đến lúc Tần Việt Nhân còn trẻ, từng đảm nhiệm sở trưởng, chức vụ này không khác gì giám đốc bộ phận quản lý khách hàng ở cơ quan, lúc đó Tần Việt Nhân gặp được Trường Tang Quân. Y thuật bấy giờ của Tần Việt Nhân như thế nào không ai biết, người xưa có vẻ cũng thích làm chuyện vượt biên giới, Trương Trọng Cảnh từ Thái Thú sang làm thánh y, Tần Việt Nhân thì từ giám đốc sang làm thần y, đây có lẽ là vì hệ thống y học bắt buộc mọi người phải tự học thành tài thôi, nhưng có thể thấy, kẻ có chí ắt thành công, cái quyết định tiền đồ của ngươi tuyệt đối không phải chuyên nghiệp của ngươi, mà là ý chí và hứng thú của ngươi.
Tuy nhiên, đây chỉ là nói ngoài lề thôi, mấu chốt là con mắt nhìn người lúc đó của Tần Việt Nhân quả là không tệ, nhìn Trường Tang Quân thuận mắt, hầu hạ cung kính với ông ta.
Hóa ra Trường Tang Quân lại là người của Minh Sổ?
Theo sử sách thì Trường Tang Quân và Tần Việt Nhân vừa ý nhau, nên nói với Tần Việt Nhân rằng y nể mặt đối đãi mấy ngày nay của họ, cũng không lấy tiền y, trên đời này hiếm khi có kẻ bệnh nặng như ngươi, ta có thuốc ở đây, ngươi uống đi.
Sau đó một màn cảm động lòng người xuất hiện, Tần Việt Nhân có thể dùng mắt khám bệnh, nhìn thấu nguyên nhân bệnh lý trong ngũ tạng!
Câu này nói nôm na chính là sau khi Tần Việt Nhân dùng thuốc xong, đôi mắt họ có thể nhìn xuyên qua ngũ tạng con người, cũng có thể nhìn thấy chỗ nào sinh bệnh!
Thái Sử Công ghi lại chuyện này trong sử sách, nhấn mạnh Tần Việt Nhân có đôi mặt thần kỳ, nhìn thấu cơ thể người mà khám bệnh, còn cách nói Tần Việt Nhân vọng, văn, vấn, thiết, chẳng qua là che mắt thiên hạ mà thôi.
Đoạn ghi chép này dấy lên sự tranh luận kịch liệt.
“Sử ký” đứng đầu trong hai mươi bốn sử của Hoa Hạ, tuyệt đối được xem là sách giáo khoa sử, nếu “Sử ký” không là phải sử sách, thì không còn sử sách trên đời này nữa rồi? Nhưng ghi chép của “Sử ký”, trên nhiều phương diện lại có vẻ huyền ảo.
Dù không ai coi “Sử ký” là huyền ảo, nhưng có người bắt đầu chất vấn sự chính xác chân thật của ghi chép trong đó, thậm chí cho rằng Tư Mã Thiên đang ghi bậy, ngay cả Ngũ đế, Hoa Hạ cũng không có.
Nhưng may là gần đây, khảo cổ học liên tục có phát hiện mới, chứng minh sự xác thật của Tư Mã Thiên về đoạn ghi chép về Ngũ Đế, coi như đánh vào mắt họ. Lời bọn người chất vấn nói coi như đánh rắm, qua rồi thì thôi.
Trước giờ Đơn Phi khảo cổ theo lối suy nghĩ tìm tòi manh mối, xem xét mấu chốt mọi chuyện. Lúc trước khi hắn nhìn thấy đoạn ghi chép này cũng không cảm thán quá nhiều, chỉ cảm thấy thế gian rộng lớn, chuyện lạ gì mà không có, nhưng nay nghĩ lại, đột nhiên hắn phát hiện một vấn đề mấu chốt.
- Mắt của Tần Việt Nhân cũng giống với Tần Hoàng Kính?
Lời vừa dứt, trong mắt của Tần Phấn có tinh quang hiện lên, một khắc đó thể hiện sự sắc bén của giai cấp thống trị của Minh Sổ!
Dạ Tinh Trầm vỗ tay cười bảo: - Tốt lắm, rốt cuộc thì người đã thông suốt, đây chính là ngọn nguồn chúng ta thực thi kế hoạch lớn này.