Chương 393: Thống nhất thiên hạ.
Trong lòng Đơn Phi chấn động không thôi.
Trường Tang Quân là người nghiên cứu huyền cơ bên trong trường sinh lâu nhất trong số những người ở Minh Sổ, y tặng cho Tần Việt Nhân một thang thuốc, sau khi họ uống vào thì có khả năng nhìn thấu cơ thể người.
Vậy Tần Việt Nhân chẳng khác nào là Tần Hoàng Kính di động?
Ánh mắt ban nãy của Tần Phấn sắc bén vô cùng, y hệt đôi mắt của Tần Việt Nhân. Điểm này khiến hắn thấy có chút đáng sợ.
- Thang thuốc mà Trường Tang Quân trao cho Tần Việt Nhân vốn là kết quả của nghiên cứu bí mật Trường Sinh Hương, đúng không?
Đơn Phi biết rõ đáp án của câu hỏi này.
Bọn người Từ Tiên Sinh thần sắc sửng sốt.
Ban đầu họ thật sự khinh thường tiểu tử này, nhưng hắn dù không biết nhiều về chuyện xưa, vẫn có thể mò theo đường dây dần dần làm sáng tỏ chân tướng sự thật, cái đầu quả là không đơn giản.
Dạ Tinh Trầm khen ngợi: - Ngươi nói không sai chút nào, đích thực Trường Tang Quân là người đầu tiên giải được bí mật bên trong Trường Sinh Hương, cũng chứng minh được mối quan hệ giữa Trường Sinh Hương và Tần Hoàng Kính. Hắn bắt chước Thần Nông, chính mình sử dùng Trường Sinh Hương, kết quả là có đôi mắt nhìn thấu cơ thể người, thật sự là một phát hiện lớn lao nhất của Minh Sổ từ trước đến nay.
Đơn Phi thầm kính nể sự cố chấp của Trường Tang Quân trong việc này.
Dù lúc này chưa xuất hiện thuật ngữ khoa học, nhưng trong mắt Đơn Phi, Trường Tang Quân đang làm nghiên cứu khoa học đấy. Vì muốn phá giải huyền cơ bên trong Trường Sinh Hương, không tiếc dùng bản thân mình làm chuột thí nghiệm, tinh thần hy sinh này không phải ai cũng có.
Một nhà khoa học đúng nghĩa cần có một khối óc cố chấp suy nghĩ, một tinh thần dũng cảm tìm tòi.
- Dù Minh Sổ rời xa thế tục, nhưng không phải hoàn toàn không quan tâm đến thế tục. Dạ Tinh Trầm lại nói: - Trường Tang Quân phát hiện được bí mật của trường sinh, nhưng y cũng phát hiện nó chỉ có tác dụng với y, với người khác thì không, vì thế y cho rằng loại thuốc này chỉ thích hợp với một số dạng cơ địa nhất định.
Đơn Phi không lạ lẫm với việc như vậy.
Trong y học, có rất nhiều thí dụ mang tính ngẫu nhiên rất cao, việc này có quan hệ rất lớn đối với tính đặc thù của cơ thể người.
Trước mắt nhân loại vẫn đang dốc sức vào nghiên cứu gien di truyền, với mục đích phá giải trường hợp thường gặp và đặc biệt của cơ thể người, đồng thời tìm ra gien để sống lâu.
- Vì thế Trường Tang Quân rời khỏi Minh Sổ, đi tìm kiếm người có cơ địa thích hợp. Y dùng đôi mắt của mình nhìn thấu cơ thể con người, bắt đầu cuộc tìm kiếm người có thể chất tương tự y, cuối cùng y đã tìm ra Tần Việt Nhân.
Đơn Phi thầm đồng ý, thì ra lúc Tần Việt Nhân nhắm vào Trường Tang Quân thì Trường Tang Quân cũng đã chọn y, nhưng có đôi mắt nhìn thấu thể trạng thì mạnh hơn nhiều so với biến mình thành vô hình.
- Đây là một kì năng. Dạ Tinh Trầm nói: - Nhưng năng lực này phải truyền cho người có chí lại cực khổ, nếu rơi vào tay kẻ có bụng dạ khó lường thì sẽ mang lại tai họa.
Đơn Phi nhớ đến lý luận liên quan đến con dao của Dạ Tinh Trầm, vô cùng tán thành.
Đây cũng giống với năng lượng hạt nhân, những nhà khoa học như Auburn và Einstein phát minh ra thứ năng lượng gây chấn động này, vốn nghĩ sẽ tạo phúc cho dân, nhưng Uncle Sam lại cứ dùng nó vào chiến tranh đấy.
Cho tới hôm nay, hạt nhân vẫn dùng trên phương diện phá hoại là chính, tạo phúc cho dân thì ít.
Minh Sổ có tầm nhìn như vậy, đúng là mạnh hơn Uncle Sam nhiều rồi.
- Trường Tang Quân cũng có cảm nghĩ như vậy, nên mới đưa ra nhiều thử thách cho Tần Việt Nhân. Nhưng Tần Việt Nhân cũng không phụ lòng tin tưởng của y, sau đó hành y cứu tế người trong thiên hạ, tạo phúc chúng sinh. Trong việc này thì Minh Sổ coi như có chút công lao. Dạ Tinh Trầm không hề kể công.
- Đây không phải công lao nhỏ đâu, mà là công nghiệp vô cùng to lớn. Đơn Phi lớn tiếng khen ngợi.
Trên mặt Từ Tiên Sinh và Hoàng Đường lộ ra niềm vui sướng.
Chỉ cần là người thì ai mà không thích nghe lời khen ngợi từ người khác.
Tần Phấn lại hừ lạnh: - Nhưng tổ tiên của ta cũng là chết vì lòng cưu mang chúng sinh, cứu tế thiên hạ.
Đơn Phi ngẩn ra, nghĩ đến kết cục của Tần Việt Nhân, trong lòng hắn cũng là cảm thán.
Tần Việt Nhân là thần y, cũng là người có lòng tốt, nhưng không ngờ kết cục của họ lại như vậy. Theo sử sách ghi lại, Tần Vũ Vương sinh bệnh, thái y Lý Ê không chữa được, kết quả là Tần Việt Nhân khi ấy đang ở Quan Trung, thuần thục chữa khỏi bệnh cho Tần Vũ Vương. Tần Vũ Vương liền thấy y thuật của Tần Việt Nhân cao minh hơn nhiều so với Lý Ê, có ý phong Tần Việt Nhân làm thái y.
Nhưng Tần Việt Nhân biết quan to không thiếu thuốc, mà dân chúng thì thiếu mệnh, cảm thấy chữa bệnh cho dân thì mới làm đúng nhiệm vụ của mình, vì thế không có ý làm quan. Lý Ê lấy lòng dạ tiểu nhân đo bụng quân tử, không những tìm mọi cách chửi bới nói xấu Tần Việt Nhân với Tần Vũ Vương, thậm chí còn phái người truy sát Tần Việt Nhân khi y rời khỏi nơi này.
Đây chính bi kịch của loài người, cũng là tổn thất của nhân loại, nhưng bi kịch này chưa bao giờ dừng lại.
Xưa thì có Tần Việt Nhân, nay thì có những người hy sinh vì khoa học, như Einstein bị vu cáo phản quốc, Auburn câm nín, những chuyện thế này từ cổ chí kim đều không thiếu.
Nghĩ đến đây, Đơn Phi thầm lắc đầu.
Dạ Tinh Trầm cũng thu lại vẻ mặt tươi cười, than: - Sau khi Trường Tang Quân và Tần Việt Nhân chết, thì chuyện này cũng dần dần bị lãng quên, dù Trường Tang Quân có để lại thuốc, nhưng không có người kế thừa tài năng của y. May là sau đó Minh Sổ lại tìm được hậu nhân của Tần Việt Nhân, thuyết phục y dùng thuốc, giữ lại khả năng nhìn thấu sự vật, Tần Phấn đây chính là có năng lực đó.
Thần sắc vốn dĩ lạnh nhạt của Tôn Thượng Hương thoạt nhiên có chút kinh ngạc.
- Nhưng trước khi chết, Trường Tang Quân từng nói một câu khiến ta đây đều cảm thấy thương cảm.
Dạ Tinh Trầm gõ gõ bàn đá, trầm giọng nói: - Trường Tang Quân nói, tại sao thế gian bây giờ không còn Hoàng Đế, Viêm Đế, Nghiêu Thuấn, những người thống trị đưa tay ra là bình thiên hạ, vì sao những kẻ cầm quyền bây giờ đều là những kẻ tham lam tàn bạo?
Đơn Phi cho rằng vấn đề này khó đáp lời quá, Tôn Thượng Hương cũng cau mày suy tư.
Trong nội đường nhất thời yên tĩnh, có mây mù dày đặc, con người ẩn mình trong đó, mờ ảo khó biết.
- Câu hỏi này Minh Sổ cũng cảm thấy hoang mang vào thời Tần Thủy Hoàng còn đang cầm quyền. Tần Thủy Hoàng vốn có chí thống nhất, năng lực hơn hẳn người thường, chúng ta vốn nghĩ dù y không bằng Nghiêu Thuấn, nhưng vẫn đứng trên đỉnh núi trông xuống, là một vị minh quân. Nhưng không ngờ y bị mười hai kim nhân dụ hoặc, say mê chuyện trường sinh, lại còn hao tốn vô số tài nguyên xây lăng Tần Hoàng, cung A Phòng, khiến dân chúng lầm than.
Thở dài, Dạ Tinh Trầm ngưng giọng, nói: - Mạnh Tử có câu, quân xem thần như thể tay chân, thần xem quân như thể tim gan; quân xem thần như cỏ rác thì thần coi quân như kẻ thù. Về sau Tần Thủy Hoàng không hề xem dân chúng là người, dân chúng đương nhiên khó mà coi y là quân của một nước. Dù Minh Sổ không muốn xen vào chuyện thế tục, nhưng lúc đó hành động của Tần Thủy Hoàng đã vượt mức tưởng tượng.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động: - Vậy Minh Sổ đã có hành động gì?
- Ngươi có biết Trương Lương trong tam kiệt thời Hán sơ không? Đột nhiên Dạ Tinh Trầm hỏi.
Đơn Phi nghe Dạ Tinh Trầm trích dẫn câu kinh điển như vậy, ngạc nhiên khi người lãnh đạo Minh Sổ không nhưng thực lực sâu không lường được, còn thần thông bác học, học thức cũng không tầm thường.
Hắn biết Trương Lương, đây chính nhân vật “vận trù kế hoạch từ lúc trong chăn, quyết định thắng bại từ ngàn dặm xa”, thủ hạ của Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Lưu Bang có được thiên hạ, công của ba người này là không thể không kể, đó chính là Trương Lương, Hàn Tín và Tiêu Hà.
Thấy Đơn Phi gật đầu, Dạ Tinh Trầm nói: - Trương Lương vốn là kỳ tài, cho rằng thiên hạ loạn lạc là do Tần Thủy Hoàng, nếu một phát lấy mạng y, dao nhanh chém ngựa, thì dù thiên hạ vẫn nằm dưới chế độ cầm quyền của nhà Tần, nhưng thay một người mới lên ngồi ngai vàng, dân chúng sẽ không còn bị áp bức cùng cực, giải nỗi khổ của dân chúng.
Đơn Phi kinh ngạc bảo: - Chẳng lẽ đại lực sĩ mà Trương Lương mời là người của Minh Sổ?
Trong mắt Dạ Tinh Trầm lộ ý khen ngợi.
Khi ông ta và Đơn Phi nói chuyện, Đơn Phi không hề có thái độ chấp nhận tất cả, mà hắn vô cùng có chủ kiến và phán đoán của mình, chỉ với điểm này, Dạ Tinh Trầm cho rằng năng lực của Đơn Phi không tầm thường đâu.
Đơn Phi thấy Dạ Tinh Trầm gật đầu, lập tức nhớ đến chuyện xưa ở Bác Lãng Sa.
Theo sử sách, Trương Lương từng đến Đông Hải thăm hỏi Thương Hải Quân, mời đại lực sĩ đến Bác Lãng Sa tập kích Tần Thủy Hoàng.
Cái chùy sắt mà lực sĩ đó dùng nặng hơn trăm cân, bùng một phát đập nát Tần Thủy Hoàng. Nhưng thỏ khôn có ba hang, Tần Thủy Hoàng chẳng những xây nhiều địa đạo ở cung A Phòng, mà ngay cả người trong cung cũng không thể tìm được y. Lúc đi tuần, y luôn có chuẩn bị nhiều thiết nghi khác nhau, Trương Lương khó mà xác định đâu mới là chiếc xe mà Tần Thủy Hoàng ngồi.
Trương Lương đánh nhầm vào xe phụ, may là còn thoát mạng được, nhưng đại lực sĩ ấy thế nào thì trong sử sách không có ghi lại.
Cho dù là quán quân cử tạ, đẩy tạ của Thế vận hội gì đó, thì bảo gã cầm cái chùy sắt nặng cả trăm cân ấy ném ra, đó là chuyện không thể nào.
Ném cái chùy sắt hơn trăm cân đó ra xa mười trượng!
Trước giờ Tần Thủy Hoàng luôn du hành trên con đường cực kỳ rộng lớn, tiền hô hậu ủng quy mô to lớn. Dù là thích khách cũng không canh ngay ven đường hành thích, ít nhất cũng phải ẩn nấp ở nơi bí mật.
Nếu như thế thì có thể biết được khoảng cách giữa thích khách và xe của Tần Thủy Hoàng là xa biết mấy.
Một cú đó đúng là long trời lở đất, tuyệt đối là cao thủ ra tay mà.
Đông Hải cũng gần Minh Sổ? Cao thủ thân thủ cao cường như thế, cực có khả năng là đến từ Minh Sổ.
- Người ra tay lúc đó là Vũ Khúc của Minh Sổ, nhưng vẫn thất bại.
Dạ Tinh Trầm thở dài: - Lúc đó cao thủ bên cạnh Tần Thủy Hoàng nhiều vô số, phòng vệ nghiêm ngặt. Vũ Khúc một kích không trúng, lập tức dẫn theo Trương Lương rút lui. Lúc đó người của Minh Sổ đều cho rằng giết chết Tần Thủy Hoàng chính là lấy bạo chế bạo, hậu quả khó lường trước. Nhưng Hoàng Thạch Công không đồng ý quan điềm này, vì thế dạy Trương Lương huyền thuật binh pháp, hy vọng y có thể tìm người lương thay bạo Tần.
Hoàng Thạch Công?
Lão già thích ném giày đó sao?
Thấy Hoàng Đường bất giác ưỡn ngực, Đơn Phi suy đoán chắc gã chính là hậu nhân của Hoàng Thạch Công?
Đơn Phi cũng biết Hoàng Thạch Công này. Theo truyền thuyết thì người này là sư phụ của Trương Lương, người đã truyền thụ “Đại công binh pháp” cho y. Lúc đó Trương Lương hành thích Tần Thủy Hoàng thất bại, chạy trốn thoát chết, dưới cầu Hạ Bì bắt gặp Hoàng Thạch Công. Hoàng Thạch Công ném giày ném tới ba lần trên cầu, bảo Trương Lương nhặt lên rồi đỡ ông ta để ông ta mang vào.
Tu dưỡng của Trương Lương cũng tốt đấy, nếu là bây giờ thì chuyện đỡ giúp người già là không xảy ra đâu, huống hồ là đỡ ba lần nhiều như vậy? Dù trong nhà là hào phú cũng chịu không nổi hành động xa xỉ này.
Chuyện cũ như khói, rõ ràng trước mắt.
Đơn Phi cảm thấy lời nói của Dạ Tinh Trầm không đáng tin, nhưng chứng cứ rành rành, khó mà không tin.
- Nhưng kết quả vẫn khiến Minh Sổ thất vọng. Dạ Tinh Trầm than thở một câu.
Đơn Phi thật sự kinh ngạc.
- Trương Lương phò trợ Hán Cao Tổ Lưu Bang thống nhất thiên hạ rồi, Minh Sổ còn không vừa lòng sao?
Dạ Tinh Trầm chậm rãi nói: - Hành động của Hán Cao Tổ chúng ta không tiện bình luận thêm, nhưng nhất cử nhất động của triều Hán chúng ta bây giờ, chính là đang rơi vào vòng luẩn quẩn của trăm ngàn năm nay. Đại Hán xưng bá, nhưng không thoát khỏi kết cục tham ô thối nát, sụp đổ phân tán. Nhân khẩu bây giờ còn thấp hơn một thành so với thời Hán lúc thịnh thế, có thể thấy được cuộc sống của nhân chúng rất là khốn đốn. Họ là người vô tội, cớ sao phải chịu khổ nạn như vậy?
Đơn Phi im lặng.
Cách nói của Dạ Tinh Trầm nghe rất chua ngoa, nhưng quả thật dân chúng bây giờ rất khó khăn, mà lúc triều Tần và sau thời Nguyên Thanh thì dân chúng Hoa Hạ chỉ thảm hại thêm nữa thôi.
Minh Sổ không muốn rơi vào vòng tuần hoàn đáng thương này, vì thế kế hoạch lớn này dần được hình thành. Dạ Tinh Trầm nhìn sang Đơn Phi nói: - Với sự thông minh của ngươi, nghe đến đây chắc ngươi cũng đoán được kế hoạch của Minh Sổ là gì rồi chứ?
Lần này Đơn Phi không có lắc đầu, ánh mắt lướt qua mọi người, rốt cuộc dừng lại trên người Tôn Thượng Hương, hắn nhẹ giọng bảo: - Các ngươi bất mãn với sự thống trị của người khác, vì thế muốn thay thế người ta thống nhất thiên hạ sao?
Lời vừa nói ra, bốn phía kinh ngạc.
Dạ Tinh Trầm gật đầu đồng ý, nhưng bổ sung thêm một câu: - Minh Sổ không phải muốn thay thế người ta, mà là muốn phò trợ Tôn gia, thống nhất thiên hạ!