Chương 401: Chuyện trọng yếu nhất
.
Ngón tay lạnh như băng.
Tôn Sách đã hóa thành bạch cốt viết chữ trên tay Đơn Phi, khiến Đơn Phi có cảm giác rất quỷ dị, nhưng thời khắc này Đơn Phi căn bản đã quên người trước mặt này giống như quỷ, chỉ kinh ngạc ý của mấy chữ mà Tôn Sách viết.
Tôn Sách bảo hắn mang Tôn Thượng Hương rời khỏi, tuyệt đối đừng trở lại?
Câu này có mấy cái ý?
Tôn Sách không phải muốn rời đi với bọn họ, cắt đứt quan hệ với Minh Sổ sao? Nhưng Tôn Sách mấy chữ này rõ ràng là không muốn rời khỏi Minh Sổ!
Chẳng lẽ Tôn Sách đã có dự đoán, Minh Sổ sẽ không thả bọn họ rời đi như thế?
Trong lòng Đơn Phi kỳ thật đang vẽ hồn.
Tình thế hiện giờ, sau khi Dạ Tinh Trầm lấy thủ đoạn sấm sét trấn trụ Hoàng Đường, Từ Tiên Sinh giống bị sự cao thượng của Dạ Tinh Trầm đả động, cam tâm kế hoạch thất bại cũng không nhắc chuyện kế nhiệm Tông chủ. Xem ra Tần Phấn thực nghiệm trên người của Tôn Sách nhiều năm, giống như cũng không có kết quả gì, đơn giản buông tha cho thực nghiệm. Hoàng Đường bị Dạ Tinh Trầm chế phục, hiếm khi Dạ Tinh Trầm tha cho một con đường sống, tự nhiên không dám khởi sự.
Cục diện giương cung bạt kiếm khắp nơi sau khi Dạ Tinh Trầm ra tay, Tôn gia rời đi dường như đã giải quyết viên mãn vấn đề.
Kết cục đại đoàn viên nha.
Nhưng kết quả tuyệt sẽ không phải như vậy!
Đơn Phi biết rằng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn trấn áp chỉ có thể tạm thời mang đến cục diện hòa bình, nhưng cục diện ổn định như thế cách sụp đổ bất quá chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, bởi vì vấn đề vẫn là vấn đề, hiện giờ lại trở nên gay gắt tới cực điểm.
Vấn đề nếu xuất hiện, trốn tránh chỉ là thủ đoạn lừa mình dối người. Bởi vì ngươi không giải quyết, nó vẫn có thể lặp lại xuất hiện trước mặt ngươi.
Từ Tiên Sinh không phải đèn cạn dầu, lòng chấp nhất đối với quyền vị là rõ rành rành. Đối với kẻ có khả năng phân quyền là Đơn Phi, Từ Tiên Sinh đều không thể nhịn được châm chọc khiêu khích, vậy Từ Tiên Sinh làm sao sẽ từ bỏ mục tiêu mưu tính nhiều năm là đi lên vị trí đứng đầu Minh Sổ đây?
Tần Phấn là một lão nhân đầy tâm cơ, Hoàng Đường có chủ ý vì Hoàng thị trong đầu mà tranh đấu với nhau.
Ba người này sẽ không chỉ có chút thực lực như vậy!
Đều nói thiên hạ không việc gì cũng lo sợ không đâu, nếu trên đời này đều là Thánh nhân, vậy khẳng định là bình an vô sự, nhưng trên đời này có mấy người là Thánh nhân?
Bởi vậy đây là thiên hạ hỗn loạn giống như cái nồi cháo.
Loại tình huống này ở hiện đại đã sớm được quy nạp đơn giản trong một câu, nói trắng ra là “đi ra lăn lộn, luôn phải trả lại”.
Minh Sổ nội loạn lửa sém lông mày!
Đơn Phi từ trước đến nay mặc kệ không quản những việc này, hy vọng duy nhất của hắn chính là ta có thể rút lui trước khi nguy cơ này bộc phát hay không, nhưng cảm nhận được mấy chữ Tôn Sách viết ra, Đơn Phi biết rằng hy vọng này cũng đã tan biến.
Tôn Sách ở Minh Sổ nhiều năm, đối với Minh Sổ hiểu rõ hơn so với hắn rất nhiều.
Đơn Phi chỉ thấy hốc mắt đen nhánh của Tôn Sách, nhìn không thấy nét mặt của Tôn Sách, nhưng cảm nhận được bàn tay nắm chặt của đối phương, cũng cảm nhận được sự cấp bách của đối phương.
-Ta ở Minh Sổ rất nhiều năm, không biết thế gian lại xuất hiện thiếu niên anh hùng. Tôn Sách cười to nói: -Đơn Phi, ngươi cũng đã biết, ta luôn nghĩ, nữ tử giống như muội muội Thượng Hương của ta, đến tột cùng sẽ chọn một thiếu niên như thế nào? Không nghĩ tới hiện giờ nhìn thấy Đơn Phi ngươi, mới phát hiện hết thảy lo lắng đều là dư thừa.
Trong lòng Đơn Phi chấn động, lại không phải là bởi vì ngôn ngữ của Tôn Sách.
Bởi vì khi Tôn Sách nói chuyện, lại ở trong lòng bàn tay hắn viết đề phòng Dạ Tinh Trầm, ông ta muốn lợi dụng ngươi!
-Đại ca, huynh đang nói cái gì! Tôn Thượng Hương hơi có kinh ngạc nói: -Muội chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
-Nha đầu muội, chẳng lẽ đời này không lấy chồng sao? Tôn Sách cảm thán nhìn Tôn Thượng Hương.
Đơn Phi lúc này mới hơi xấu hổ.
Hắn giật mình với lời nói của Tôn Sách, thầm nghĩ Dạ Tinh Trầm lợi dụng hắn làm cái gì? Hắn có cái gì có thể bị Dạ Tinh Trầm lợi dụng hay sao? Nhưng Tôn Sách vào thời khắc này, còn sợ xung quanh có người nghe được, khi nói nhàn thoại còn cực kỳ bí ẩn báo cho hắn biết việc này, cũng không phải là ăn no rỗi việc.
Tôn Sách vì sao nhắc nhở hắn?
Hắn và Tôn Sách chỉ là lần đầu gặp mặt.
Chứ không phải vị này thật sự muốn làm đại cữu tử của hắn, mới nhiệt tình với hắn như vậy?
Đơn Phi chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Tôn Thượng Hương nhíu mày, cũng là cũng không thèm liếc mắt Đơn Phi một cái, từng chữ nói: -Đại ca, bây giờ không phải là thời điểm nói mấy cái này. Huynh cũng nên biết điểm ấy. Nhưng huynh đột nhiên đàm luận những chuyện này, đến tột cùng có dụng ý gì?
Đơn Phi không thể không khâm phục tâm tư kín đáo của người kia, rất nhanh phát hiện chỗ dị thường của Tôn Sách, lúc này thời gian cấp bách, điểm chết người là làm thế nào để thoát khỏi nơi này trước rồi nói sau.
Nhưng Tôn Sách hết lần này tới lần khác nói những lời không có quan hệ gì, điều này cũng khó trách khiến cho Tôn Thượng Hương nghi ngờ.
Thấy muội muội nhìn sang, Tôn Sách chậm rãi buông tay Đơn Phi ra, hỏi ngược lại: -Vậy khi nào là thời điểm nói việc này?
Người kia ngơ ngẩn.
Hoàn cảnh như thế, nàng chỉ nghĩ làm sao mang theo thân nhân bình an rời đi. Người kis cùng với Đơn Phi đều nghĩ giống nhau, sự việc còn chưa giải quyết, chỉ sợ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Rời khỏi nơi đây, chờ sau khi đến địa bàn của Tôn gia, thiên thời địa lợi nhân hoà cũng có, sẽ có nắm chắc giải quyết vấn đề này hơn.
Hiện giờ bị người khống chế, trước không nói Minh Sổ cao thủ nhiều như mây, làm sao rời khỏi nơi này đều là một vấn đề khó khăn.
Người kia không ngờ đại ca sẽ đề ra yêu cầu rời khỏi đây với Dạ Tinh Trầm, càng không nghĩ tới Dạ Tinh Trầm lại đồng ý, nhưng Dạ Tinh Trầm lại lệnh Từ Tiên Sinh đưa bọn họ rời đi.
Dạ Tinh Trầm thật sự cảm thấy Từ Tiên Sinh sẽ từ bỏ ý đồ?
Ý niệm trong đầu vừa mới bắt đầu, trong lòng người kia đã rét run.
Hiện giờ nghe trong giọng nói của đại ca tràn đầy tang thương cảm thán, nhưng tuyệt đối là lời nói bình thường nhất trong những năm gần đây của huynh ấy, người kia không hiểu dụng ý của đại ca, rốt cục nói: -Rời khỏi nơi này trước, khi đó nói tiếp cũng không có vấn đề gì!
Tôn Sách đột nhiên mỉm cười, trong tiếng cười lại mang theo bất đắc dĩ vô cùng.
Người kia cảm giác đại ca bình thường, Đơn Phi lại cảm giác có khả năng Tôn Sách bởi vì hai hương dung nhập, tinh thần xuất hiện vấn đề nghiêm trọng. Tôn Sách chẳng lẽ không biết nguy cơ lửa sém lông mày?
Lúc này còn có thời gian cười sao?
Không ngờ Tôn Sách mỉm cười hồi lâu mới dừng, trông thấy muội muội nhíu mi không nói, Tôn Sách thở dài nói: -Thượng Hương, những năm gần đây, chỉ có thời gian huynh ở Minh Sổ, mới chính thức yên tĩnh suy nghĩ mấy vấn đề.
-Cái gì? Tôn Thượng Hương biết đại ca không phải người nói lời vô nghĩa, mới vừa rồi y cùng Đơn Phi nói chút lời kỳ quái, nhưng thời khắc này thấy đại ca bộ dáng ngưng trọng, người kia biết những lời đại ca sắp nói ra, nhất định là chuyện y cho rằng là trọng yếu nhất lúc này.
-Lúc ta ở Minh Sổ luôn luôn suy nghĩ huynh cả đời này đến tột cùng là vì cái gì?
Tôn Sách giọng điệu chua chát nói:
-Huynh cả đời vì hy vọng của phụ thân, vẫn hy vọng Tôn gia nổi danh thiên hạ
-Huynh cũng vẫn bảo hộ chúng ta. Tôn Thượng Hương thanh âm có chút nghẹn ngào, cắt đứt nói: -Muội biết huynh gánh vác tất cả mọi chuyện, chính là không muốn làm cho chúng ta bị khi nhục. Tôn gia nếu không có đại ca huynh, chúng ta sẽ không sống đến hiện tại.
Tôn Sách chậm rãi đi đến trước người muội muội, nhìn muội muội.
Người kia nhìn bộ dáng bây giờ của đại ca, cũng không có chút sợ hãi nào, có lẽ cho tới bây giờ đều chỉ là thương tâm khôn cùng.
-Huynh thật vui vẻ khi có thể bảo hộ các đệ muội.
Tôn Sách lẩm bẩm nói: -Bởi vì huynh phát hiện, đây mới là ý nghĩa chân chính khi huynh làm đại ca của các đệ muội trong nhiều năm qua.
Khẽ thở dài một cái, Tôn Sách lẩm bẩm nói: -Bằng không, huynh sống vì cái gì? Kỳ thật trước khi dùng Dị Hình Hương, ý nghĩ muốn Tôn gia nổi danh của huynh cũng rất là mãnh liệt, sau khi dùng Dị Hình Hương, cảm giác này lại chiếm cứ toàn bộ đầu óc huynh. Mười năm nay, điều huynh vẫn luôn suy nghĩ là muốn Tôn gia nổi danh, bình định thiên hạ, hoặc là khôi phục Hán thất, hoặc là làm nhân vật giống như Chu Công, vậy phụ thân mới không có bất cứ tiếc nuối nào. Nhưng cho tới bây giờ…
Y không nói thêm gì nữa.
-Đại ca, phụ thân nếu biết những việc huynh đã làm được, đã không còn có tiếc nuối. Tôn Thượng Hương nhẹ giọng an ủi.
-Vậy sao?
Tôn Sách im lặng một lát mới nói: -Huynh cảm giác cha vẫn sẽ có tiếc nuối.
Trong đôi mắt đẹp của người kia lóe ra ánh quang, nhưng cố nén nước mắt nói: -Đại ca, huynhi sai rồi. Muội nghe mẫu thân nói, phụ thân yêu thương chúng ta nhất, ý nghĩ của cha vẫn giống như huynh, nhưng cha cũng là bởi vì yêu thương chúng ta, việc chúng ta không làm được, cha cũng sẽ không trách cứ gì. Nương nói, chúng ta chỉ cần ngẩng đầu làm người, cha mẹ liền sẽ không còn có tiếc nuối gì. Huynh tin muội, nương thật sự nói với muội như vậy.
Trong lòng Đơn Phi bi thương.
Lúc này hắn mới phát hiện, Tôn Thượng Hương nhìn như cương nghị quả cảm, không kém nam nhi, nhưng thiếu nữ này thậm chí ngay cả bộ dáng của phụ thân cũng chưa nhớ rõ, thậm chí ngay cả lời nói của phụ thân đều chưa từng nghe qua.
Sau sự cương nghị quả cảm của nàng, vốn không phải cơ nghiệp Giang Đông cái gì, mà tràn đầy đều là tưởng niệm đối với thân nhân.
Tôn Sách nhìn muội muội rưng rưng muốn khóc, dịu dàng nói: -Huynh tin muội, huynh tin mỗi câu muội đã nói. Huynh biết trên đời này có lẽ có quá nhiều lục đục với nhau, nhưng người Tôn gia chúng ta, sẽ không lừa gạt lẫn nhau.
Tôn Thượng Hương khóe miệng mỉm cười nói: -Vậy huynh cũng đừng có tiếc nuối cái gì.
Tôn Sách kiên trì nói: -Huynh cảm giác phụ thân sẽ có tiếc nuối, là vì huynh biết nếu cha biết huynh sẽ biến thành bộ dáng hôm nay, có lẽ càng nguyện ý buông tha nguyện vọng của chính cha. Trong lòng của cha, không có chuyện gì trọng yếu hơn so với chúng ta, nguyện vọng nổi danh thiên hạ cũng không trọng yếu bằng.
Người kia giật mình trong chốc lát, vui mừng nói: -Muội cũng nghĩ như vậy.
Tôn Sách thở phào nhẹ nhõm, nói: –Muội hiểu là tốt rồi. Thượng Hương, huynh biết muội nhất định sẽ hiểu. Thúc Bật kích động, Trọng Mưu thì lý trí.
Y ngẩn ra trong chốc lát, cũng không bình luận nhị đệ, lập tức nói với Tôn Thượng Hương: -Chỉ có muội mới hiểu ý nghĩ của đại ca, cũng sẽ ngay lúc này, còn muốn an ủi đại ca.
Vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của muội muội, Tôn Sách lẩm bẩm nói: -Hẳn là sắp đến thời gian rồi. Sau khi chúng ta đi lên, phải đề phòng bọn họ lấy lý do khác làm khó. Thượng Hương, con thuyền lớn kia của Thúc Bật, là hy vọng để chúng ta quay về, sau khi đi lên, chúng ta nên mau chóng đi thuyền lớn rời đi mới tốt.
-Nên như vậy.
Người kia rất là vui sướng, nàng tâm tư tinh tế, nghe ra trong lời nói của Tôn Sách có chút không đúng, chỉ sợ Tôn Sách bởi vì nguyên nhân của bản thân, còn không muốn đi lên.
Nhưng nếu Tôn Sách đã quyết định rời đi, bất kể phía trên có khó khăn lớn hơn nữa, nàng vẫn có tự tin đối mặt.
Tôn Sách xoay người nhìn về phía Đơn Phi, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lòng Đơn Phi khẩn trương.
Hắn nghe được ra Tôn Sách mới vừa rồi cảm thán là phát ra từ đáy lòng, nhưng khi thấy được Tôn Sách gật đầu giống như muốn phó thác cho hắn, lại cảm giác vài câu cuối cùng của Tôn Sách chỉ sợ là có chút vấn đề.
Cửa phòng vô thanh vô tức mở ra, Từ Tiên Sinh xuất hiện ở trước cửa.
Tôn Thượng Hương thấy bên cạnh Từ Tiên Sinh không có một ai, không khỏi quát lên: -Tam ca của ta đâu?
Đơn Phi cũng nghĩ tới Lưu Bị, hỏi tiếp: -Không biết Lưu Bị lúc này ở đâu?
Từ Tiên Sinh giống như đã điều chỉnh xong cảm xúc thất bại, mỉm cười nói: -Bọn họ đều tại nơi an toàn.
Cái gì?
Đơn Phi âm thầm hoang mang, thầm nghĩ lời này của ngươi hơi không đáng tin cậy. Tôn Thượng Hương cũng nghe ra vấn đề, nhưng nàng chưa kịp hỏi ra, thì đã nghe Tôn Sách nói: -Ta tin Từ Tiên Sinh sẽ không lừa gạt chúng ta, vậy ba người chúng ta khi nào có thể rời khỏi nơi này?
Trong mắt Từ Tiên Sinh có tinh quang chớp lên, thoải mái nói: -Chính là hiện tại!