Thâu Hương

Chương 402: Tâm ý

Chương 402: Tâm ý


.
Từ Tiên Sinh vừa nói xong, đi qua bên cạnh ba người, tới phía sau của ba người.
Tôn Thượng Hương, Đơn Phi cảm thấy đề phòng, chỉ thấy Từ Tiên Sinh đối mặt với vách tường, đột nhiên giơ tay gõ mặt tường, vách đá mở ra, lộ ra cái không gian hình chữ nhật.
Trong đôi mắt đẹp của người kia hiện lên vài phần kinh ngạc, nàng không biết đây là loại lối ra nào, càng nhớ kỹ muốn tìm tung tích của tam ca Tôn Dực.
Sau khi nàng tới nơi này, trước hết nhìn thấy chính là đại ca Tôn Sách, nàng từ trong miệng đại ca biết càng nhiều nội tình, càng thêm phẫn nộ đối với Minh Sổ.
Nhưng đại ca thủy chung cũng không đề cập đến tam ca.
Tôn Thượng Hương biết cũng không phải là đại ca đã quên!
Nàng vài lần muốn hỏi việc của tam ca, lại bị Tôn Sách đánh gãy. Nếu là người khác, đã sớm khả nghi, nhưng Tôn Thượng Hương lại biết đại ca yêu thương tam đệ hơn so với bất cứ ai khác!
Mắt thấy sắp rời khỏi Minh Sổ, Tôn Sách giống như vẫn chẳng quan tâm đến Tôn Dực, trong lòng Tôn Thượng Hương hoang mang, đã thấy Từ Tiên Sinh làm ra tư thế mời.
Làm cái gì vậy? Gậy ông đập lưng ông sao? Tôn Thượng Hương âm thầm đề phòng.
Khi Đơn Phi nhìn thấy không gian kia, lại có cách nhìn bất đồng. Ở trong mắt cổ nhân, trước mắt bất quá chỉ là không gian đóng kín, làm gì có lối ra nào? Nhưng Đơn Phi luôn dùng tư tưởng hiện đại để tự hỏi, cũng quen dùng góc độ hiện đại để suy xét Minh Sổ, hắn cảm giác thứ này rất có khả năng giống như một cái khoang lên xuống.
Không gian này nhất định có thể di chuyển!
Tôn Sách cũng không nói nhiều, lập tức đi vào trong không gian đóng kín này. Đơn Phi, Tôn Thượng Hương thấy thế, cũng không khỏi đi theo Tôn Sách tiến vào bên trong.
Trong lòng Đơn Phi chứa nhiều nghi hoặc, nhưng lúc này vẫn lựa chọn tín nhiệm lão tài xế. Chuyện Tôn Sách đã quyết định, hắn trong nhất thời không có khả năng thay đổi.
Hắn không làm được chuyện hỏi đông hỏi tây vào lúc này.
Không gian không lớn, ba người tiến vào cũng không thấy chật chội.
Tôn Thượng Hương vừa tiến vào, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía Tôn Sách, mà Đơn Phi cũng quen lưu ý hoàn cảnh xung quanh một chút.
Trong không gian có ba nơi lõm xuống thích hợp để người ngồi vào, Tôn Sách chậm rãi ngồi ở một vị trí bên cạnh, giơ tay vỗ vỗ vị trí chính giữa cười nói: -Đơn Phi, đến đây ngồi.
Đơn Phi cảm giác bộ dáng của cái "đại cữu tử" này cũng không giống như muốn hại hắn, chần chừ đi qua ngồi xuống, Tôn Sách nói với muội muội: -Thượng Hương, muội cũng ngồi xuống. Đây thật sự là lối đi ra ngoài, trong chốc lát sẽ thay đổi thật nhanh, lúc đầu ta ngồi ở chỗ này, gặp được biến hóa còn có chút giật mình.
Người kia do dự ngồi xuống, không đợi nàng nói chuyện, "Cạch” một tiếng vang lên, ba chỗ lõm xuống đột nhiên bắn ra một cái dây thép, cố định chặt chẽ ba người.
Tôn Thượng Hương khiếp sợ muốn đứng lên, nhưng cũng bất lực, nhưng bàn tay mềm của người kia đã đụng đến chuôi đao Tân Nguyệt.
-Không cần khẩn trương.
Tôn Sách thoải mái nói: -Đây là thứ dùng để giúp chúng ta cố định thân hình.
Đây không phải khoang lên xuống, mà là khoang trực tiếp bắn ra ngoài?
Thứ buộc bọn họ chính là đai an toàn?
Đơn Phi trong đầu lập tức có ý nghĩ này, hắn biết rằng tàu ngầm sẽ có khoang để bắn ra, bắt đầu tốc độ cực nhanh, nhất định phải cố định thân hình mới có thể vận hành.
-Muội xem Đơn Phi cũng không có khẩn trương như vậy. Tôn Sách bị dây thép trói buộc, cũng không có nửa điểm bất an, đưa tay làm ra thủ thế với Từ Tiên Sinh ở bên ngoài, cửa ngầm phía trước đóng lại.
Tôn Sách mỉm cười nói: -Tốt lắm. Thượng Hương, không cần phải lo lắng gì, đại ca ở đây!
Khi y nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm toát ra chút không nỡ.
Bên ngoài, trong mắt Từ Tiên Sinh có hàn quang hiện lên.
Tôn Thượng Hương, Đơn Phi hai người sinh lòng bất an, Tôn Sách đột nhiên bắn dây thép ra đứng lên, chợt lóe người, đã đến bên ngoài không gian.
-Đại ca! Tôn Thượng Hương hoảng sợ kinh hô, nhưng thân thể mềm mại bị dây thép khóa chặt, lại càng không biết như thế nào giãy ra khỏi trói buộc, trơ mắt nhìn cửa ngầm khép lại!
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống, lập tức cảm giác trước mắt tối sầm, sau đó giống như ngồi xe cáp treo. Loại khởi động này lực đạo thình lình phát ra, thậm chí không đợi tụ lực liền đạt tới tốc độ cực nhanh, chỉ trong giây lát, máu toàn thân hắn giống như bị thoát sạch vậy.
Hắn biết đây là phản ứng sinh ra khi di chuyển cấp tốc, giữa lúc kinh sợ còn có thể cảm giác mình và Tôn Thượng Hương đang trên con đường hướng về phía trên.
Nơi này lại có lối đi bí mật nối thẳng đến trên mặt đất?
-Đơn Phi, nghĩ biện pháp. Tôn Thượng Hương đột nhiên gặp biến cố, một phát bắt được cổ tay của Đơn Phi ở bên cạnh, kích động hiếm có nói: -Ta phải đi về! Về chỗ của đại ca ta!
Đơn Phi khí huyết cuồn cuộn âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là người nào? Đây là đồ vật công nghệ cao, ta không quen a.
Hắn là người hiện đại, ít nhiều có chút lý giải loại chuyện trước mắt này, thầm nghĩ bọn họ rất giống ngồi ở nơi khoang bắn ra khỏi thuyền gì đó. Sau khi bắt đầu quá trình bắn ra, cho dù là người khởi động quá trình bắn ra đều không thể thu hồi mệnh lệnh, người ngồi ở trong đó thì có biện pháp gì có thể nghĩ chứ?
Hắn trầm mặc, Tôn Thượng Hương cũng trầm mặc.
Người kia trong lúc nóng vội khó tránh khỏi cầu cứu Đơn Phi, nhưng sau khi phục hồi lại tinh thần, cũng biết dù là Đơn Phi cũng không thể làm gì.
Đơn Phi nếu tới đi tự nhiên, làm gì bó tay bó chân?
Bóng tối trôi qua, không bao lâu hai người chợt nghe đến "soạt" một tiếng vang lên, trên đỉnh đầu chợt hiện lên ánh trăng.
Đang là ban đêm.
Có tiếng sóng truyền đến.
Đơn Phi đang ở trong không gian bịt kín, tuy là không có cách nào, tuy nhiên chung quy vẫn còn có thể suy tính ra chuyện phát sinh tiếp theo, vừa thấy ánh trăng sóng biển, ý thức được hai người đã đến trên mặt biển.
"Khanh khách" lại là hai tiếng vang, Đơn Phi nhận thấy được dây thép rút lại, lập tức có lực lượng từ trên chỗ ngồi bắn ra.
Hắn nếu không sớm có dự đoán, nói không chừng đã bối rối, nhưng lúc này đã sớm bắt lấy cổ tay của người kia, quát: -Đi theo ta. Trước khi hắn nói chuyện, đã thấy rõ tình huống xung quanh, từ trên không trung mang người kia bay về hướng nam.
Lúc này trăng sáng rõ, ánh sao lốm đốm, hai người dắt tay sóng vai gần như đạp không khí mà đi, một khắc này chỉ cảm thấy những việc đã xảy ra dưới biển, như là mộng ảo nhân gian.
Đến khi rơi xuống đất, hai người đứng trên bờ cát, trong lúc nhất thời lại giống như quên chính mình đang ở chỗ nào.
Hoảng hốt chỉ trong chốc lát, Tôn Thượng Hương giãy ra khỏi tay của Đơn Phi, liền phóng đi về phía biển, lại bị Đơn Phi kéo lại quát: -Cô làm cái gì?
Trong đôi mắt đẹp của Tôn Thượng Hương có lửa giận chớp động, cổ tay ngọc ngà nhẹ nhàng dãn ra, liền muốn đánh vào trên mặt của Đơn Phi.
Đơn Phi chưa động.
Tiếng bạt tai chưa vang lên, bàn tay mềm cứ thế dừng lại bên má của Đơn Phi, sau một lúc lâu, vô lực chậm rãi buông xuống.
-Quận Chúa, Đơn Thống Binh, làm sao vậy?
Có thanh âm từ nơi không xa truyền đến, Thái Sử Từ, Lưu Bị bước nhanh mà đến, bên cạnh đi theo không ít binh sĩ và thủy thủ.
Đơn Phi thấy những binh sĩ kia có người hắn không quen biết, lập tức nói: -Nơi này có thủ hạ của Tôn Dực? Bọn họ từ đáy biển đi ra? Thấy mọi người đều gật đầu, Đơn Phi nói: -Lưu huynh, ta nghe thấy huynh đi xuống phía dưới, làm sao mà đi ra?
Lưu Bị thấy Đơn Phi mở miệng liền hỏi chuyện của ông ta, nội tâm vui sướng, thầm nghĩ cuối cùng không uổng công liều mình bồi quân tử một chuyến, nói: -Sau khi ta xuống phía dưới, chẳng biết tại sao, giây lát liền hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì nghe được có người ở bên tai nói với ta, bảo ta đừng đến nơi đó nữa. Sau đó... Ta liền lại trở về trên mặt đất.
Ông ta thoạt nhìn không hiểu ra sao, Thái Sử Từ nói tiếp:
-Đơn Thống Binh, Quận Chúa, ta mới vừa hỏi qua thủ hạ của Thúc Bật, những gì bọn họ nói không có gì khác với Lưu Tướng Quân, hoàn toàn giống như nhập ma cảnh vậy, sau khi đi ra còn không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Tôn Thượng Hương mới vừa rồi tâm tình kích động, nhưng đến khi mọi người vọt tới, rất nhanh khôi phục bình tĩnh ngày xưa, nói: -Vậy tam ca của ta đâu?
Thái Sử Từ, Lưu Bị nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu.
Một lát sau, Thái Sử Từ thấp giọng nói: -Thúc Bật và phu nhân, Tôn Hà đều không có đi ra. Quận Chúa... Ông ta vốn muốn hỏi Tôn Thượng Hương có nhìn thấy Tôn Sách hay không, nhưng thấy người kia cố nén lo lắng, rốt cục không hỏi tiếp.
-Hiện giờ làm sao bây giờ? Lưu Bị khẽ kéo Đơn Phi một phen.
Ông ta mới vừa rồi dựa vào một lời nghĩa khí đi theo Đơn Phi đi vào, lại không thu hoạch được gì, nội tâm khó tránh khỏi càng thêm sợ hãi đối với Minh Sổ.
Đây là một đám kẻ thù căn bản nhìn không thấy.
Lưu Bị ông ta trải qua trăm trận chiến, nhưng làm sao có thể tác chiến với những kẻ thù căn bản không thể nhìn thấy?
Nhưng tiểu tử Đơn Phi này giống như nhìn thấy gì đó?
Lưu Bị lĩnh quân tự tin, nhưng ngay lúc này cũng không có kế sách nào, biết là Đơn Phi là người có chủ ý.
Đơn Phi trầm ngâm một lát mới nói: -Ta có một ý tưởng, cũng không biết có nên nói ra hay không?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Đám thủ hạ của Tôn Dực còn không biết Đơn Phi là người nào, nhìn thế nào cũng thấy giống như tất cả mọi người đều phục hắn? Nhưng những người vẫn đi theo Đơn Phi đã sớm tâm phục khẩu phục Đơn Phi.
Cho dù là Thái Sử Từ khi nhìn thấy Đơn Phi dứt khoát lao xuống kẽ nứt trên mặt, trong lòng đối với người này cũng là kính nể.
Lưu manh không hỏi xuất xứ, anh hùng không luận tuổi, kẻ này nhỏ tuổi nhất, nhưng dưới tình huống như vậy, không thể nghi ngờ hắn là người làm cho người khác khâm phục nhất.
Thấy Quận Chúa nhìn mặt biển nhíu mi không nói, Thái Sử Từ lớn tiếng nói: -Đơn Thống Binh, lúc này chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, nếu như ngươi có chủ ý, nói ra cho mọi người ngẫm nghĩ cũng không sao.
Đơn Phi im lặng thật lâu, rốt cục nói: -Con thuyền của Thái Thú Tôn Dực còn ở đây không?
-Đó là tự nhiên! Thái Sử Từ thầm nghĩ ta đến đây thì không làm được việc gì, nếu ngay cả thuyền đều trông chừng không tốt, thì cũng không cần quay lại Giang Đông rồi.
-Nếu theo ý ta, người ở đây đều lên thuyền rời khỏi nơi này. Đơn Phi nghĩ đến lời nói của Tôn Sách, rốt cục nói ra kế sách.
Đây là ý nghĩ của Tôn Sách!
Mọi người cùng giật mình.
Những lời của Đơn Phi, thật sự cũng là ý nghĩ trong lòng của rất nhiều người, nhưng mọi người đều biết mục đích của chuyến đi này, thầm nghĩ hiện giờ chẳng những không có cứu được người, ngược lại lại đánh mất vài người, cứ như vậy quay lại, làm sao giao phó với Ngô Hầu?
Thái Sử Từ, Lưu Bị nhìn về phía Tôn Thượng Hương.
Khi người kia nghe được những lời nói của Đơn Phi, thân thể mềm mại đứng thẳng, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Thật lâu sau, người kia rốt cuộc nói: -Mọi người nghe Đơn Phi phân phó, lên thuyền rời khỏi nơi này.
Có người trong lòng hơi vui sướng.
Thái Sử Từ thấy Quận Chúa thần sắc quyết tuyệt, cắn răng nói: -Vậy nghe theo Quận Chúa phân phó, trước lên thuyền rời khỏi nơi này.
Mọi người nghe vậy không còn chần chờ, bắt đầu thu thập đi lên thuyền lớn của Tôn Dực.
Thái Sử Từ thấy Đơn Phi, Tôn Thượng Hương vẫn đứng ở bờ biển, đến gần nói: -Quận Chúa, Đơn Thống Binh, chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng. Các ngươi... lên thuyền đi.
Tôn Thượng Hương cũng không quay đầu lại nói: -Các ngươi và Đơn Phi rời khỏi nơi này.
Thái Sử Từ ngẩn ra, chần chờ nói: -Vậy còn Quận Chúa thì sao?
Trong gió đêm, Tôn Thượng Hương nhìn mặt biển nói: -Các ngươi không cần phải quản ta.
Trong lòng Thái Sử Từ cười khổ, thầm nghĩ nếu là Tôn Thượng Hương đi theo bọn họ rời đi, ông ta còn có thể giao phó với Ngô hầu, nhưng nếu như để lại Tôn Thượng Hương ở nơi này, ông ta thật sự không làm được.
Đơn Phi lại kéo Thái Sử Từ và Lưu Bị đi đến một bên, hạ giọng nói chuyện một lúc lâu, Lưu Bị liên tục gật đầu, Thái Sử Từ vẫn có chút do dự, Lưu Bị lại nói vài câu, Thái Sử Từ chung quy gật đầu, mang theo Lưu Bị rời khỏi bờ cát, đi về phía thuyền lớn.
Trên bờ cát chỉ còn có Đơn Phi cùng Tôn Thượng Hương hai người.
Gió biển lạnh lẽo, ánh trăng trong vắt.
Đêm dài đằng đẵng.
Khó biết được phía cuối.
Qua hồi lâu, Tôn Thượng Hương cuối cũng cũng nói: -Ngươi biết dụng ý của đại ca ta? Lúc đại ca của ta kéo tay ngươi, huynh ấy nói cho ngươi ý nghĩ của huynh ấy? Bởi vậy lúc ngươi rời đi, mới không có quá nhiều kinh ngạc?
Đơn Phi không dự đoán được trong hoàn cảnh đó người kia vẫn quan sát cẩn thận đến như thế, im lặng thật lâu sau, rốt cục nói: -Đúng vậy.
-Nhưng vì sao ngươi không nói cho ta biết? Lửa giận Tôn Thượng Hương cưỡng chế bỗng nhiên lại dâng lên, khi xoay người nhìn về phía Đơn Phi, trong đôi mắt đẹp hiện ra sự tức giận chưa bao giờ có.
-Nếu như cô là ta? Cô sẽ làm sao? Đơn Phi hít một hơi dài.
-Ta không biết. Tôn Thượng Hương một khắc này lạnh lùng giống như băng sơn, nói: -Mạc Kim Giáo Úy là thủ hạ của Tào Tháo nghĩ như thế nào, ta làm sao sẽ biết được?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất