Chương 403: Nhìn thấy rõ, tránh không khỏi.
Đêm hiu quạnh, gió tiêu điều.
Gió biển mang theo hàn ý tới thấu xương thổi lên người Đơn Phi, khiến thân hình hắn khẽ run.
Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy nghĩ như thế nào?
Tôn Thượng Hương thật sự đã sớm biết lai lịch của Đơn Phi hắn!
Nếu là người khác vào thời điểm này, ý niệm đầu tiên chính là đề phòng lui ra phía sau. Thời điểm có nguy cơ, trước tiên phải giữ mạng.
Đơn Phi lại chỉ cười cười, không nhìn sự lạnh lùng của người kis, nói tránh đi:
-Lúc đầu đại ca cô viết hai câu ở trên tay của ta.
Người kia không nói, nhưng tai vẫn lắng nghe.
-Câu thứ hai hẳn là không liên quan gì đến cô, câu đầu tiên kỳ thật cũng rất đơn giản. Đơn Phi lặp lại lời nhắc nhở của Tôn Sách, nói: -Y bảo cho ta mang muội muội rời khỏi, tuyệt đối đừng quay lại!
Trên trời có trăng sáng, nhưng ánh sáng trong mắt lại ảm đạm dần.
Sương mù lại dâng lên trong hai tròng mắt của người kia, mơ hồ che lấp tình cảm thật sự của nàng.
Đơn Phi trước kia vẫn khó hiểu thiếu nữ này tại sao lại có tâm tư đa sầu thương cảm như vậy, nhưng hiện giờ hắn đã hiểu được.
-Ta có tài đức gì có thể mang Quận Chúa rời khỏi chứ? Ta nghĩ Tôn Tướng Quân thật sự muốn nhắc nhở ta chính là y muốn bảo ta 'tận sức' không để cô quay lại thôi.
Đơn Phi cường điệu hai chữ "tận sức", trong sự bất đắc dĩ mang theo chút than thở, nói: -Y chỉ nói với ta hai câu này, nhưng lại nói rất nhiều với cô không phải sao?
Thấy người kia lặng im, Đơn Phi kiên trì nói: -Ta biết lấy cảm tình Quận Chúa và người nhà, thời khắc này hơn phân nửa đã sớm đoán được Tôn Tướng Quân muốn nói cái gì. Ta hiện giờ nói tiếp, không khỏi có cảm giác vẽ rắn thêm chân, nhưng ta vẫn muốn nói vài lời, bằng không khó tránh khỏi thẹn với sự tín nhiệm của Tôn Tướng Quân.
Thấy người kia vẫn đang nhìn mặt biển, Đơn Phi ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng trên trời, nói: -Tôn Tướng Quân vẫn cường điệu lệnh tôn sẽ có tiếc nuối, ta lúc đầu cũng không rõ, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, y muốn nói cũng không phải tiếc nuối của lệnh tôn đối với y, mà là muốn nói cho Quận Chúa, y sợ lại dẫm vào nỗi tiếc nuối của lệnh tôn.
Chậm rãi tiến lên một bước, Đơn Phi nhìn người thiếu nữ vẫn đang yên lặng siết chặt bàn tay mềm, chân thành nói: -Ở trong lòng Tôn Tướng Quân, lệnh tôn yêu thương các ngươi, cho sợ lệnh tôn buông tha cho bất cứ tâm nguyện gì, cũng không muốn Tôn Sách y biến thành bộ dáng ngày hôm nay. Quận Chúa không phải cũng đã nói, lệnh đường cũng nghĩ như vậy sao!
Người kia vẫn không lên tiếng, nhưng thân thể mềm mại đã đang run rẩy.
-Ta nghĩ chẳng những lệnh tôn, lệnh đường nghĩ như vậy, Tôn Tướng Quân cũng là nghĩ như vậy. Y lúc trước một lời khí phách là vì Tôn gia, hiện giờ không rời Minh Sổ, cũng là vì Tôn gia. Trong lòng của y, an nguy của các ngươi còn hơn hết thảy những chí nguyện khác. Các ngươi có thể bình an rời khỏi nơi này, đây mới là nguyện vọng lớn nhất của y. Các ngươi bình an, y mới không có bất cứ tiếc nuối nào.
Im lặng một lát, Đơn Phi thở dài: -Quận Chúa, cô cũng thấy đấy, đáy biển rất nguy hiểm... năng lực của Dạ Tinh Trầm...
Không đợi hắn mở miệng nói ra bốn chữ "Sâu không lường được", bỗng dưng im tiếng.
Tôn Thượng Hương đã xoay người, bộ dáng tràn đầy phẫn nộ.
-Bởi vậy ta liền trơ mắt nhìn đại ca lại gánh vác hết thảy khó khăn của Tôn gia, thậm chí biết rõ huynh ấy là đang đi chịu chết, lại cứ như vậy bình yên rời đi?
Đơn Phi trầm mặc.
Rất nhiều chuyện, khi không có quan hệ với mình luôn có thể chậm rãi mà nói, không đau không ngứa, nhưng người an ủi người khác, vĩnh viễn không thể cảm nhận được sự bi thương của đương sự.
Hiểu, lại không thể thay thế.
-Ngươi rất thông minh, đích xác cái gì đều biết. Thanh âm của Tôn Thượng Hương đều khàn, nói: -Nhưng ta cho ngươi biết, trên đời này có rất nhiều chuyện, chính là ngươi nhìn thấy rõ, nhưng lại không thể tránh thoát!
Bỗng nhiên tiến lên một bước, tới gần Đơn Phi, người kia cắn răng nói: -Năm đó ta trẻ người non dạ, chỉ biết là đại ca là tất cả trong nhà, mỗi lần thấy huynh ấy vội vàng, đều là kính trọng và ngưỡng mộ sự thành công của huynh ấy, tán dương huynh ấy chí lớn, sùng bái huynh ấy huy hoàng... Nhưng ta lại không biết mỗi một mong đợi và khen hay đó, đều đẩy huynh ấy vào tình cảnh không chỗ có thể trốn, không chỗ có thể ẩn nấp, khiến huynh ấy không có thời gian nghỉ ngơi một lát.
Đơn Phi chưa lùi lại, nhưng cúi đầu nhìn về phía mũi chân.
-Nếu như chúng ta khi đó không có kỳ vọng lớn đến như vậy, có lẽ khuyên huynh ấy một câu, cũng sẽ không biến thành bộ dáng ngày hôm nay. Tam ca của ta dĩ nhiên đã hiểu điểm ấy, lúc này mới bứt rứt tới tìm đại ca, ta cũng đã hiểu, cũng đến tìm kiếm bọn họ. Nhưng ngươi hiểu nhiều như vậy, nói nhiều như vậy, chẳng lẽ chính là muốn khuyên ta, nếu đại ca của ta quyết định chịu chết để cứu thân nhân, ta còn phải ngây thơ giống như năm đó, mặc kệ không hỏi, chỉ có thể kỳ vọng sao?
Đơn Phi trầm mặc.
Trừng mắt nhìn Đơn Phi, Tôn Thượng Hương nói từng chữ: -Ngươi nếu nhìn thấy rõ ràng như vậy, vậy ngươi nói cho ta biết, nếu người ngươi yêu nhất, vì ngươi, quyết định gánh vác tất cả đau khổ, ngươi có còn có thể bình tĩnh xem như không có việc gì hay không?
Trăng sáng yên tĩnh.
Gió biển lạnh, thổi mái tóc của người kia bay lên lất phất, đè nén nỗi thê lương không thể nào kể rõ.
Hồi lâu, Đơn Phi chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: -Xin lỗi, là ta suy tính không chu toàn.
Người kia sửng sốt, không nghĩ tới Đơn Phi sẽ trả lời như vậy, nhưng khi thấy sự thương cảm không thể che giấu trong đôi mắt của thiếu niên kia, trong lòng người kia áy náy, nói: -Người nên nói lời xin lỗi chính là ta.
Nàng chỉ nói một câu như vậy, xoay người sang chỗ khác, lại nhìn về phía mặt biển, nói: -Ngươi đi đi.
Không nghe thấy động tĩnh của thiếu niên phía sau, người kia bổ sung: -Tào Tháo chưa bao giờ đánh mất tâm tư thâu tóm Giang Đông, ông ta không tự mình xuất binh đánh Giang Đông, chỉ do thời cơ chưa tới thôi. Lần này Quy Lãm cấu kết Tào Tháo, đường đường Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy lại đến Đan Dương, làm cho người ta rất khó tin tưởng việc này không quan hệ với kế hoạch của Tào Tháo.
Dừng lại thật lâu, người kia không nghe thấy Đơn Phi phản bác, kềm chế kích động quay đầu lại, nói: -Ngươi đi đi, chớ để cho ta phải nhìn thấy ngươi nữa!
Tiếng sóng biển từng trận.
Ba đào phập phồng.
Qua hồi lâu, Tôn Thượng Hương rốt cục quay đầu lại nhìn lại, thấy Đơn Phi vẫn còn ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mi nói: -Ngươi không có nghe ta nói cái gì sao?
-Nghe được. Đơn Phi cười cười.
-Vậy ngươi còn ở chỗ này làm cái gì? Hay là cảm thấy ở chỗ này còn có thể mò được cái gì? Trong giọng nói của Tôn Thượng Hương chua ngoa hiếm thấy.
Đơn Phi cười cười, buông tay nói: -Ta là cảm thấy có thể mò được chút gì đó.
Người kia ngược lại ngơ ngẩn, không hiểu nhìn Đơn Phi.
-Có lẽ ta có thể mò được chút hy vọng đi. Đơn Phi lại cười nói.
Người kia nhìn Đơn Phi thật lâu, thấy người này vẫn không trốn tránh ánh mắt của mình, ngược lại quay đầu đi, nói: -Ta không nhìn ra, ngươi còn là một kẻ rất khờ.
Đơn Phi lơ đễnh nói: -Người khác nghĩ như thế nào, ta không ngăn được; người khác thấy ta như thế nào, ta cũng không phải rất để ý. Tuy nhiên khờ dại không có gì không tốt. Thấy người kia vẫn không phản bác, Đơn Phi nhớ lại nói: -Thời điểm ta mới gặp Quận Chúa, cảm giác, cảm thấy Quận Chúa hơi già dặn một chút.
-Ta cũng không để ý người khác nghĩ như thế nào. Tôn Thượng Hương phản bác một câu.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Ta có một chuyện thủy chung vẫn không thể làm rõ. Ta lên làm Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy kỳ thật cũng không có bao lâu, Giang Đông lại cách xa Hứa Đô cùng Nghiệp Thành, hiện giờ truyền tin tức cũng không tính là mau, Quận Chúa làm sao mà biết được tin tức này?
Tôn Thượng Hương nói: -Người tụ thành quần, nếu Tào Tháo trọng quyền, thủ hạ của ông ta tự nhiên phần lớn là những người lục đục với nhau, ngươi tuổi còn trẻ đã lên làm Thống Lĩnh, khó tránh khỏi có người muốn tính kế. Chính ngươi đắc tội người nào, chẳng lẽ tự mình cũng không biết rõ?
Dù nàng chưa nói rõ, nhưng Đơn Phi vừa nghe, đã biết ý của người kia là trong nội bộ của Tào doanh có người bán rẻ hắn.
Sự thật cũng là như thế, nếu không phải "lão tương hảo" của Đơn Phi, thật đúng là khó có người có thể đem tin tức truyền đến Giang Đông nhanh như vậy.
-Là Tuân Kỳ sao? Đơn Phi hỏi. Hắn cảm giác tiểu tử này không dùng được minh chiêu, bắt đầu phát triển sử dụng đến ám chiêu.
Tôn Thượng Hương lắc đầu, nói: -Ta không biết. Người nọ viết một phong thư đưa đến phủ Thái Thú, lưu loát đem lai lịch của ngươi, ngay cả 'Âm mưu' và 'Xảo trá' đều liệt kê ra rõ ràng, ta nghĩ y nhất định rất 'quan tâm' ngươi.
Đơn Phi cười khổ không được, nói: -Y viết cái gì?
-Ngươi không phải không để ý tới người khác nhìn ngươi như thế nào sao? Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại.
Ta là không quan tâm y nhìn ta như thế nào, nhưng ta rất quan tâm tiểu tử này là người nào.
Tuân Kỳ, nếu ta xác định là ngươi, ngươi chớ đụng vào tay của ta lần nữa, bằng không ta sẽ không chỉ đánh ngươi một chút đơn giản như vậy.
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, cũng hỏi: -Cô biết rõ ta là người của Tào Tháo, vì sao còn bổ nhiệm ta làm Thống Binh, thậm chí để cho ta xuất binh cứu viện Giang Thừa và những nơi khác?
-Ta có lẽ chỉ là đang lợi dụng ngươi. Tôn Thượng Hương lạnh nhạt nói.
Đơn Phi cười cười, nói: -Ta không đi, có lẽ cũng là muốn lợi dụng cô.
Thấy người kia trầm mặc, Đơn Phi lẩm bẩm nói: -Quận Chúa không có song thân, chỉ còn lại có vài ca ca, có điều ta thì sao... Trên đời này căn bản không có thân nhân nào cả.
Trái tim của người kia run rẩy, nàng luôn luôn chỉ nghĩ việc của bản thân. Sau khi nhìn thấy Tôn Sách đưa nàng và Đơn Phi đi ra, người kia lập tức hiểu được sự tình căn bản không có giải quyết, đại ca muốn một mình gánh vác tất cả mọi việc!
Trong nội tâm nàng phẫn nộ.
Không phải do sự giấu diếm của Đơn Phi, mà do sự bất đắc dĩ của Tôn gia.
Nàng biết Đơn Phi khuyên nàng nên tuân theo sự nhờ vả của đại ca, đại ca không có tin lầm người, nhưng khi nghe Đơn Phi khuyên bảo, nàng vẫn là không kìm nổi bạo phát bất mãn.
Nếu không phải như vậy, nàng thống khổ gần như muốn nổ tung ra.
Nhưng nàng dù sao cũng không phải loại nữ tử cố tình gây sự, sau khi bùng nổ, ý thức được những lời nói của Đơn Phi là đúng, khó tránh khỏi trong lòng áy náy, khi nghe Đơn Phi nói một người thân đều không có, nội tâm người kia không khỏi chấn động.
Nàng còn có mấy ca ca, nhưng còn Đơn Phi?
Cô đơn trên cuộc đời này, hắn làm sao qua được? Người hắn yêu nhất cũng biến mất không thấy, vậy những lời nói của nàng có phải đã làm tổn thương đến những tình cảm sâu nhất của hắn hay không?
Thiếu niên khóe miệng mang nụ cười, nhìn như một không kềm chế được kia, nhiều khi làm cho người ta thấy giống như hắn chẳng hề để ý bất cứ một thứ gì cả.
Hắn nhìn thấu rất nhiều việc.
Nhưng ai có thể nhìn thấu sự thương cảm và bất đắc dĩ của hắn?
-Ta cũng không có mục tiêu vĩ đại gì.
Đơn Phi nhìn như thoải mái nói: -Nhưng tính ra thì ta vẫn còn có chút đầu óc, biết lời nói của rất nhiều người, cũng chưa chắc là những gì nàng muốn; việc làm của rất nhiều người, cũng không phải những gì nàng từng nói.
Im lặng một lát, Đơn Phi nói: -Ta biết không thể khuyên được cô, ta cũng biết Minh Sổ rất nguy hiểm. Ta có lẽ còn biết... Quận Chúa sớm đã biết thân phận của ta, chỉ là không nói ra mà thôi, không phải là muốn lợi dụng ta, mà là Quận Chúa biết, nhân sinh trọng yếu nhất không phải là lục đục với nhau. Thân phận của mỗi người có lẽ bất đồng, nhưng bản tâm của mỗi người chỉ có một. Nếu người bản tâm không xấu, bất kể đứng ở trận doanh của người nào, Quận Chúa sẽ không xuất đao với người này.
Tôn Thượng Hương không phản bác.
Đơn Phi lại nói: -Ta cũng 'khờ dại' nghĩ đến Quận Chúa cố ý vạch trần thân phận của ta, chọc giận ta, để cho ta rời khỏi, chỉ là không muốn ta đi mạo hiểm. Quận Chúa chỉ là không muốn có người không liên quan vì chuyện này mà chết, nên mới để cho Thái Sử Từ dẫn người rời khỏi.
Tôn Thượng Hương trầm mặc như cũ.
Buông tay, Đơn Phi cười nói: -Ngươi xem, tất cả ta đều hiểu được.
Tôn Thượng Hương hừ một tiếng.
-Nhưng hiểu được là một chuyện, làm thế nào lại là một chuyện khác.
Ngẩng đầu nhìn phía bầu trời trăng sáng, Đơn Phi thoải mái nói: -Quận Chúa nói không sai, nhìn thấy rõ, tránh không khỏi, vĩnh viễn là sự bất lực của loại người như ta với cô. Nhưng ta thích kiên trì loại bất lực này.
Dừng lại thật lâu, Đơn Phi thành khẩn nói: -Bởi vì đây vốn là niềm vui lớn nhất chống đỡ ta tiếp tục đi tiếp.
Ánh trăng sáng.
Ánh mắt của Đơn Phi cũng sáng, hắn nói : -Ta hiện giờ muốn nói cho cô biết là ta đã tuân theo sự nhờ vả để khuyên bảo của người ta, mà ý nghĩ của ta thủy chung giống với Quận Chúa, người thương yêu nhất gặp nạn, cô sẽ không bàng quan, ta cũng không!