Chương 404: Không có lựa chọn nào khác
.
Cuộn sóng phập phồng, không thay đổi lời nói kiên định của Đơn Phi; trăng sáng lãnh chiếu, lại do quang mang trong mắt của Đơn Phi mà trở nên ấm áp.
Tôn Thượng Hương qua một hồi lâu vẫn không có lên tiếng, nàng không nhìn mặt biển nữa, cũng ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm giống Đơn Phi. Khi nghe được Đơn Phi tán đồng, hào quang của ánh trăng đều dừng ở trong mắt của người kia.
-Nhưng đây vốn là chuyện của Tôn gia... Ngươi có thể trốn được. Người kia nói chuyện nhu hòa rất nhiều.
Đơn Phi cười nói: -Quận Chúa đừng nghĩ ta quá rất cao thượng. Ta tham dự vào, nếu như Quận Chúa nghĩ ta là vì Tôn gia, đây chính là mười phần sai.
Thấy Tôn Thượng Hương khó hiểu ngoái đầu nhìn lại, Đơn Phi mỉm cười nói: -Ta là vì chính mình. Bởi vì ta rất thông minh, ta biết nếu ở thời điểm các ngươi chống cự Minh Sổ mà ta lại chạy trối chết, đợi khi không còn nhìn thấy các ngươi nữa, ta sẽ không còn chỗ nào có thể trốn. Liên thủ với các ngươi, ta còn có cơ hội đánh bại Minh Sổ.
Tôn Thượng Hương "Ồ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Trên biển có thuyền lớn giương buồm, lập tức đi về hướng tây.
Đơn Phi nhìn thuyền biển rời xa, không chút khẩn trương nào, thấp giọng nói: -Ta bảo Thái Sử Từ, Lưu Bị để lại nước uống và thức ăn cho chúng ta, sau đó rời khỏi nơi này mười ngày, mười ngày sau quay lại.
Hắn cảm giác Thái Sử Từ, Lưu Bị lưu ở nơi đây chỉ bó tay bó chân, rời khỏi nơi đây sau đó lại quay lại coi như có một tiếp viện.
Nếu là loại người như Tuân Kỳ, hắn không dám tín nhiệm đến như vậy. Nhưng hắn tin tưởng chỉ cần Thái Sử Từ, Lưu Bị không chết, khẳng định sẽ trở lại.
Mười ngày nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Phải chết đã chết, việc cần phải giải quyết, có thời gian mười ngày hẳn cũng đủ rồi.
-Xem ra ngươi cái gì cũng đều suy xét tới rồi.
Tôn Thượng Hương khẽ cắn môi dưới nói: -Nhưng ngươi có từng suy xét, chúng ta nên làm sao để tiến vào Minh Sổ dưới đáy biển một lần nữa?
Người kia quyết tâm phải trở về đáy biển!
Bất kể Tôn Sách tính toán như thế nào, lúc này đây người kia cũng sẽ không để đại ca một mình đối mặt. Nhưng nàng vẫn không muốn Đơn Phi mạo hiểm, vốn tưởng rằng có thể khích được Đơn Phi rời đi, không ngờ Đơn Phi lại nhìn thấu quyết định của nàng.
Một khắc này, trong nội tâm nàng không còn cô đơn nữa, cũng không có bất mãn khi bị vạch trần tâm tư.
Nếu có thì chỉ có ấm áp.
Một nữ tử, bất kể mạnh mẽ đến thế nào, thông minh tuyệt đỉnh đến thế nào, vào thời điểm này đều hy vọng có người làm bạn bên cạnh, bởi vì mục tiêu của nàng vốn chính là sự ấm áp của thân nhân. Huống chi, Đơn Phi chẳng những thông minh, còn tuyệt không làm cho người ta chán ghét.
Đơn Phi cười nói: -Ta cảm thấy Quận Chúa sớm đã nghĩ tới điểm ấy.
-Hả? Tôn Thượng Hương nhíu hàng mày thanh nhã một chút, nói: -Ta không có biện pháp hay gì cả.
-Ta cũng không có biện pháp hay gì, bởi vì chúng ta chỉ có một con đường để chọn.
Đơn Phi nhìn về phía mặt biển nói: -Từ Tiên Sinh không phải người sẽ từ bỏ. Ông ta còn muốn đánh cược một lần, bởi vậy ông ta để lại tam ca của cô, đại ca cô sớm nghĩ đến điểm này, vì thế y tiễn bước cô trước, lúc này mới có thể chuyên tâm cứu tam ca của cô.
-Ngươi nói đại ca của ta chỉ vì tam ca mới lựa chọn lưu lại? Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại.
-Bằng không thì sao? Đơn Phi ngược lại ngẩn ra.
Tôn Thượng Hương im lặng một lát, nói: -Ngươi không được quên, đại tẩu ta cũng mất tích.
Người nhà cô không có việc gì đều đi đâu hả?
Đơn Phi âm thầm vò đầu, thầm nghĩ Tôn gia có khả năng vượt qua bất lợi năm đó, tại sao lại cùng một tính tình với Tào Quan, không có việc gì liền chơi trò biến mất chứ?
Bất quá hắn từng nghe người kia đề cập qua việc này, liên hệ với tất cả những gì nghe được khi ở Minh Sổ, chợt nói: -Ta hiểu rồi. Thấy người kia chờ đợi đáp án của hắn, Đơn Phi nghiền ngẫm nói: -Hoàng Đường nhìn ra kế hoạch của Dạ Tinh Trầm, Từ Tiên Sinh, Tần Phấn không phải kẻ ngu, nói không chừng cũng đã nghĩ đến điểm ấy. Hành động của Dạ Tinh Trầm còn làm cho người ta nghi hoặc...
-Ta chỉ biết là dựa theo sự phát triển hiện giờ, người được lợi chỉ có Dạ Tinh Trầm. Tôn Thượng Hương lập tức nói.
Đơn Phi thấy Tôn Thượng Hương chẳng những có trực giác, phân tích sự tình cũng đâu ra đó, trực tiếp chỉ ra căn nguyên, trong lòng thật sự rất là khâm phục, nói: -Nếu Từ Tiên Sinh không phải kẻ ngu, trong kế hoạch của ông ta sẽ xem xét đến khả năng bị thất bại.
-Ngươi chớ quên, Từ Tiên Sinh cũng họ Từ. Tôn Thượng Hương nhắc nhở.
Đơn Phi hiểu ý của Tôn Thượng Hương, nói: -Cô nói là, Từ Tiên Sinh và Từ Tuệ có liên quan? Từ Tiên Sinh sợ kế hoạch thất bại, lúc này mới bày kế để tam ca Tôn Dực của cô tới Minh Sổ. Tam ca của cô cưới Từ Tuệ, vốn chính là vì Minh Sổ, Từ Tuệ bất kể có ý vô ý, đều là tuân theo ý của Từ Tiên Sinh để tam ca của cô đi Minh Sổ? Thậm chí đại tẩu của cô mất tích, cũng có liên quan tới Từ Tuệ, hoặc nên nói là có liên quan với Từ Tên Sinh? Từ Tiên Sinh thật sự...
Hắn vốn muốn nói Từ Tiên Sinh thật sự sẽ đa mưu túc trí như vậy? Nhưng hắn nghĩ lại, ở trong kế hoạch này, Dạ Tinh Trầm không phải còn suy tính xa hơn?
Đây vốn là một trận đánh cờ của Dạ Tinh Trầm và Từ Tiên Sinh.
Dạ Tinh Trầm sớm nhìn ra Tôn Sách sẽ không để cho Tôn gia bị người khống chế, cũng nhìn ra sự bất mãn của Hoàng Đường, nhưng ông ta căn bản là đang dung túng Hoàng Đường làm việc, vì sao?
Nếu là lúc trước, Đơn Phi khẳng định không hiểu ra sao, nhưng hiện giờ xem ra đáp án của vấn đề này đã rõ rành rành, Dạ Tinh Trầm dùng Hoàng Đường để giữ cân bằng với Từ Tiên Sinh, không chừng còn hy vọng Hoàng Đường có thể phá hư kế hoạch của Từ Tiên Sinh.
Nếu như vậy, Dạ Tinh Trầm chỉ có càng thêm cay độc.
Từ Tiên Sinh cũng sớm suy xét đến Tôn Sách không cam lòng để Tôn gia bị Minh Sổ khống chế, lúc này mới dụ Tôn Dực cùng Đại Kiều đến bức Tôn Sách đi vào khuôn khổ?
Sau lưng có chút phát lạnh, Đơn Phi rốt cuộc hiểu được dụng ý vừa rồi của Tôn Thượng Hương, sửa lời nói: -Đại ca cô biết Tôn Dực, Đại Kiều đều ở trên tay của Từ Tiên Sinh?
-Bằng không huynh ấy sao không ra khỏi Minh Sổ? Tôn Thượng Hương khẽ cúi trán, nói: -Nếu thật đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, huynh ấy sẽ không đưa ta đi ra trước. Mục đích huynh ấy làm như vậy, vốn là tiến hành đàm phán lần cuối cùng với Từ Tiên Sinh!
Đàm phán tất chết!
Đơn Phi sao không hiểu ý của người kia, Tôn Sách không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng Tôn Sách vẫn lựa chọn như vậy...
-Nhưng nếu thật là như vậy, cô đi xuống kia không phải là... Đơn Phi muốn nói lại thôi, lời chưa nói là "Cô đi xuống không phải chính là trúng kế của Từ Tiên Sinh?”
Nhưng đây vốn là cửa ải khó khăn không qua được.
Tôn Sách không muốn muội muội có việc, lúc này mới có thể cứu một người thì cứu một người, đây mới là tính toán thực của đại ca.
Mà Tôn Thượng Hương vẫn vì Tôn Sách một mình gánh vác trọng trách Tôn gia mà áy náy, lần này bất kể như thế nào cũng sẽ không nhìn Tôn Sách một người đi chịu chết.
Đơn Phi hiện giờ mới hiểu được vì sao người kia chỉ cần một con thuyền, căn bản không cho Tôn Quyền tham dự việc này, thậm chí ngay cả Hạ Tề cũng không mang theo.
Người kia sớm nghĩ đến những khả năng nguy hiểm.
Sinh tử vô vị, ở trong mắt người kia, thân nhân có thể cùng nhau đối mặt mới là việc trọng yếu nhất.
Trong lòng Đơn Phi khó xử, nhưng hắn đã nếu quyết định đối mặt khó khăn, đầy đầu nghĩ đều là phương án giải quyết.
Không làm thì lui.
Phải làm thì làm!
Hắn trước khi làm việc thì suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi lâm nạn đầu hắn cũng cực kỳ rõ ràng thấu triệt, nói: -Nói không chừng Từ Tiên Sinh cũng đang chờ chúng ta quay lại, ông ta biết rằng cô nhất định sẽ quay lại.
-Chỉ sợ đến ông ta cũng không ngờ được ngươi sẽ quay lại. Trong giọng điệu lạnh lùng của Tôn Thượng Hương xen lẫn cảm động.
Ta quay lại có ích lợi gì?
Đơn Phi tâm tư chuyển nhanh, nói: -Muốn đến Minh Sổ, nếu không được người bên trong tiếp ứng, căn bản không thể đi vào. Nhưng Từ Tiên Sinh có thể tiếp Từ Tuệ đi vào, vậy ông ta cũng có thể đón thêm ngươi đi vào, đây cũng là nguyên nhân cô vẫn chờ ở bờ cát. Nơi này có cửa vào có thể tiến vào Minh Sổ?
Tôn Thượng Hương cũng không phủ nhận.
-Chúng ta không phải đối thủ của những người trong Minh Sổ. Đơn Phi biết tuy đây là lời nói thật, nhưng cũng là vô nghĩa, nói: -Cơ hội duy nhất mà chúng ta có thể thủ thắng không nằm ở bản thân, mà là có thể khiến cho Dạ Tinh Trầm và Từ Tiên Sinh lưỡng bại câu thương hay không.
Người kia khẽ gật đầu.
-Dạ Tinh Trầm nhìn như rộng lượng, nhưng ông ta để Từ Tiên Sinh đến đưa đại ca cô, có lẽ là do không muốn buông tha cho kế hoạch của Minh Sổ, mượn Từ Tiên Sinh bức đại ca cô đi vào khuôn khổ. Dạ Tinh Trầm cũng có thể muốn mượn việc này diệt trừ Từ Tiên Sinh, bởi vì nếu Từ Tiên Sinh tự nhận thất bại, Dạ Tinh Trầm vì tuyên dương sự nhân nghĩa của ông ta ở Minh Sổ, không thể làm gì với Từ Tiên Sinh được. Nhưng nếu Từ Tiên Sinh là vì tranh giành vị trí đứng đầu của Minh Sổ mà gây khó dễ cho Dạ Tinh Trầm trước, Dạ Tinh Trầm liền có lý do thuận thế loại trừ Từ Tiên Sinh, làm một mẻ, khoẻ suốt đời!
Trong đôi mắt đẹp của Tôn Thượng Hương cũng lộ ra đồng ý.
-Chỉ sợ Từ Tiên Sinh cũng không phải là đối thủ của Dạ Tinh Trầm. Đơn Phi tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại nói: -Ta nếu là đại ca cô, việc làm có khả năng nhất là đáp ứng kế hoạch của Từ Tiên Sinh, sau đó bức Dạ Tinh Trầm thoái vị mới có thể cứu Đại Kiều và tam ca của cô ra.
Thấy người kia ngưng trọng nhìn mình, Đơn Phi nói:
-Đại ca cô không phải có kế hoạch này sao?
Hắn thầm nghĩ đã đến lúc này rồi, nếu đến người của mình còn không thẳng thắn, vậy thì không có cách nào chơi tiếp nữa, bởi vậy nghĩ cái gì thì nói cái nấy.
Tôn Thượng Hương khẽ cắn răng, khổ sở nói: -Nếu như ta là đại ca, cũng nghĩ không ra kế hoạch khác.
Nàng vừa nói như vậy, rõ ràng cho thấy tán thành suy đoán của Đơn Phi.
-Nhưng kế hoạch này có vấn đề rất lớn!
Trong đầu Đơn Phi diễn thử tình thế phát triển, cau mày nói: -Đầu tiên, bọn họ có thể bức Dạ Tinh Trầm thoái vị hay không thì khó nói. Cho dù bọn họ thành công, đại ca cô biết Minh Sổ cũng có ý khống chế Tôn gia, không muốn Tôn gia biến thành con rối của Minh Sổ, cũng sẽ không đồng ý kế hoạch tiếp theo của Từ Tiên Sinh.
Trong lòng lạnh run, Đơn Phi không nói thêm gì nữa.
Tôn Thượng Hương đã nói tiếp: -Nhưng nếu người đó đã chết, tất cả hứa hẹn cũng có thể không tính có phải hay không?
Đơn Phi chậm rãi gật đầu.
Đây là kế hoạch mà Tôn Sách không có lựa chọn nào khác.
Vì Tôn gia, vì thân nhân, cũng vì thê tử, y còn có thể có lựa chọn gì khác? Tiểu bá vương Giang Đông lại có thể thế nào, lúc này bất quá chỉ là một con cờ giữ cân bằng đối kháng bên trong Minh Sổ mà thôi.
Có lẽ Tôn Sách đã sớm nghĩ đến thấu triệt, tính toán rõ ràng, lúc này mới quyết đoán gọn gàng lấy cái chết để hoàn thành kế hoạch.
-Nếu Từ Tiên Sinh mở cửa vào ta, chúng ta chỉ có tiến vào. Đơn Phi cau mày nói: -Cứ thế sẽ biến thành ba người chúng ta bị ông ta khống chế.
Đơn Phi không thích bị người khống chế.
Khi hắn còn đang suy nghĩ đối sách, đột nhiên thoáng nhìn người kia có chút thần sắc khác thường, hắn đột nhiên nhìn về phía mặt biển, phát hiện mặt biển vẫn là mặt biển, cũng không có xuất hiện cửa vào, nhịn không được hỏi: -Làm sao vậy?
Tôn Thượng Hương lắc đầu nói: -Không có gì. Ta... Nàng nói đến bên miệng, gục đầu xuống.
Đơn Phi sốt ruột nói: -Cô còn chuẩn bị giấu diếm cái gì hay sao?
Hắn nhìn ra được Tôn Thượng Hương có chuyện muốn nói, hơn nữa là rất mấu chốt!
Tôn Thượng Hương nhìn Đơn Phi hồi lâu, nói: -Ta muốn nói là nếu chỉ có ta tiến vào Minh Sổ, ta xác thực sẽ bị Từ Tiên Sinh quản chế.
Đơn Phi nghe ra câu dưới, nói: -Cô nói có ta gia nhập sẽ không giống? Ta làm sao có thể xoay chuyển cục diện này?
Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Người kia lại không nói thêm gì nữa, quay đầu lại nhìn về phía mặt biển.
Khi Đơn Phi đang định truy vấn, đột nhiên trong lòng hơi chấn động, hơi thở đột nhiên rải đến toàn thân, bởi vì hắn phát hiện có người lặng yên không một tiếng động tiếp cận.
Không phải Thái Sử Từ, Lưu Bị, hai người này không có khinh công cao minh như vậy, cho đến khi đi đến phía sau hắn cách đó không xa mới bị hắn phát hiện.
Vậy chỉ có người của Minh Sổ mới ở trên hòn đảo đơn độc nơi hải ngoại này!
Thấy người kia thờ ơ, Đơn Phi âm thầm kỳ quái, hắn biết rằng võ công của người kia không kém hơn hắn, kia vì sao người kia lại không có bất kỳ ý đề phòng gì?
Lúc này người phía sau đã nói: -Bởi vì ngươi là Đơn Phi, là người biến số của Đơn gia, việc người khác vô lực xoay chuyển, chỉ có Đơn Phi ngươi mới có thể nghịch chuyển Càn Khôn!